Hai thế giới.
Một yên bình, một loạn lạc.
Tự như ánh sáng và bóng tối.
Rồi hai thế giới đó sẽ trở thành một.
Hắc ám rồi sẽ nuốt chửng đi những tia sáng, thời gian đó cũng không còn xa nữa.
Hơn một năm nữa, ngày đó sẽ đến.
Có những thứ chỉ trong tưởng tượng lần lượt sẽ xuất hiện.
......
Thứ gì đến cuối cùng vẫn phải đến.
Trong phòng họp ở trấn Vạn Xuân.
Ba người đang thảo luận về một sự kiện vừa xảy ra.
" Gần nhất bọn chúng đã tấn công ba làng mạc ở rìa khu rừng Nidal "
Elena đọc tình báo thu thập được về đám quái vật.
Trấn Vạn Xuân của bọn hắn cách rừng Nidal, xa cũng không tính xa, nhưng gần cũng không tính quá gần.
Nếu không có sự chuẩn bị chắc chắn sẽ có những thiệt hại không đáng có.
Elena chỉ bản đồ phía trên bàn: " Những điểm này chính là những nơi bọn chúng đã tấn công "
" Chúng không hề có mục tiêu tấn công cụ thể, vẫn chưa biết chúng đã bắt đầu xây dựng đội quân chưa "
Điều bọn hắn lo lắng nhất không phải cường độ tấn công hay phạm vị tấn công của đám quái vật.
Bọn hắn chỉ lo sợ đám quái vật đã phát triển đến độ sẽ hợp tác với nhau, thậm chí hình thành những đội quân, đến lúc đó sẽ là một cuộc tai nạn cực lớn.
Duke nói ra suy nghĩ: " Nếu chúng ta dời đi về phía Đông thì sao? "
Tô Vũ đáp lời: " Ta cũng đã từng suy nghĩ về vấn đề này "
" Nhưng ngươi phải nhớ, hiện nay phía Đông an toàn là do hai nước Lance và Rygon chưa động binh "
" Một khi bọn họ tấn công, chắc chắn chúng ta không thể cầm cự được.
"
" Nơi đây đã là nơi an toàn nhất của chúng ta "
Elena cũng nói: " Hắn nói đúng, nước Lance thì ta không chắc.
Nhưng Rygon chắc chắn sẽ tấn công nước Frank "
Tô Vũ: " Chúng ta hiện tại phải ở Đông Nam, thị trấn mất bao nhiêu công sức mới xây xong "
" Nếu như rời đi, sẽ mất từng đó thời gian để xây dựng lại.
Lúc đó không biết nơi đây đã xảy ra những thứ gì rồi "
Duke hơi cau mày: " Các ngươi nói đều đúng, nhưng chẳng lẽ chúng ta ngồi đợi quái vật đến giết sao? "
Không có ai lên tiếng trả lời câu hỏi này, bọn họ đều đang suy nghĩ cách đối kháng với chúng.
Muốn thành lập quân đội như đấu với Mikhain là không thể.
Mỗi binh lính đều sẽ tiêu hao một lượng lớn tài nguyên, việc duy trì cũng đã là một vấn đề rất lớn.
Quái vật chỉ cần trốn trong rừng đợi bọn họ tiêu hao hết tài nguyên sẽ tấn công, quái vật không ngu đến nỗi lao đầu vào một đột quân loài người.
Hơn nữa bọn họ không có người đứng đầu, đây cũng là lý do bọn họ không được xem là thế lực.
Bọn họ quá coi trọng lợi ích của bản thân, ai lại cử quân đội của mình đi bảo vệ đất của đối thủ?
Nếu bo bo giữ mình lại không phải là cách, nhưng Tô Vũ cũng từ đây thấy ra một cơ hội, chắc cũng đã có nhiều người nhìn ra.
Chỉ cần tập trung những dân chúng tại các làng mạc này lại, sẽ có thể giúp mở rộng thị trấn lên.
Nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là phải bảo vệ an toàn cho tất cả trước.
Cũng không nên thu gom các làng mạc này quá sớm.
Đúng là nếu đến sớm dân chúng sẽ cảm giác lúc bọn họ cần nhất lại có người cứu giúp.
Nhưng việc này chắc chắn sẽ dẫn tới đố kỵ của các thế lực khác.
Bọn hắn vẫn tránh không gây ra quá nhiều chú ý.
Đầu tiên, đội quân của bọn hắn không quá mạnh mẽ.
Thứ hai, " Cây cao đón gió lớn " bọn hắn chưa muốn đón gió lớn.
Nếu thế lực lớn khác tấn công, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm những cây cao để đốn trước.
Thứ ba, tới cuối cùng hắn vẫn chỉ là ngoại tộc, không phải người Frank.
Nếu hắn quá lớn mạnh, những trấn kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tiêu diệt trấn Vạn Xuân.
Nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm được, nếu vẫn tiếp tục tình trạng này diễn ra, quái vật sẽ ngày càng lớn mạnh.
Tô Vũ lên tiếng: " Không còn cách nào khác, ta sẽ dẫn một số binh lính đến bảo vệ một số làng mạc "
" Ta cũng muốn biết tình hình của đám quái vật này ra sao "
Duke và Elena không có ý kiến gì thêm, có Tô Vũ đi cũng làm hạn chế thương vong nếu như gặp phải lượng lớn quái vật.
Quyết định xong công việc, Elena và Duke vẫn sẽ ở lại trấn để quản lý công việc xây dựng thành trì, huấn luyện binh lính và bảo vệ dân chúng.
Tô Vũ và một số binh lính sẽ đi đến các trấn đề phòng trường hợp quái vật tấn công.
Trong thời gian đầu, bọn hắn gặp nhiều ngăn cản của các trưởng làng ở đây.
Không ai nghĩ bọn hắn có ý tốt như vậy, cử quân đi bảo vệ một làng mạc không quen biết.
Không còn cách nào khác, bọn hắn phải dời ra một khu vực gần đó để cắm trại.
Nhưng nhiều ngày qua đi, hắn vẫn chưa thấy đám quái vật tấn công.
Tình hình xem ra đã nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Quái vật đã bắt đầu xây dựng đội quân, ngôi làng này nằm khá gần với rừng Nidal nhưng không thấy đám quái vật tấn công.
Có nghĩa là bọn chúng đã có trinh sát, cũng đồng nghĩa với việc chúng đã xây dựng nên hình thức cơ bản của quân sự.
Biết được bọn hắn ở đây, chúng lựa chọn tấn công vào nơi khác.
Không còn là những quái vật tấn công theo bản năng nữa rồi.
Nhưng thu quân cũng không được, một khi bọn hắn rời đi ngôi làng này sẽ bị tiêu diệt trong chớp mắt.
Nhưng hắn cũng không thể ở đây mãi được.
Tô Vũ muốn nói việc này cho trưởng làng, khuyên bọn hắn nên rời đi.
Coi như hắn đã tận lực, còn quyết định vẫn ở họ.
Vào làng hắn đã từng gặp trưởng làng một lần.
Trưởng trấn tên là Adney, ông ta là một người đàn ông đã đứng tuổi, với bộ râu đã được cắt tỉa cẩn thận.
Tô Vũ nói ra hết những dự đoán của hắn cho ông ta nghe:
" Ta không biết những gì ta suy nghĩ có thật sự xảy ra hay không "
" Nhưng nếu như muốn bảo vệ ngôi làng này, ta nghĩ các ngươi vẫn nên đi nơi khác đi "
Adney trầm ngâm suy nghĩ:
" Ta cũng biết ở đây rất nguy hiểm, nhưng chúng ta không thể đi nơi nào khác "
" Đã không có chỗ để đi chúng ta mới phải đến đây.
Thật sự chúng ta cũng không muốn sống ở nơi này "
Tô Vũ đưa cho ông ta một đề nghị: " Ta là trưởng trấn Vạn Xuân, nếu ông không có chỗ đi có thể đến chỗ của ta "
" Ta cũng không cần ông phải giải tán làng, các ông chuyền đến gần trấn của ta "
" Chỉ cần các ông trở thành thế lực phụ thuộc của ta, sau này chúng ta sẽ cho người bảo vệ trấn của ông "
Adney cũng không suy nghĩ quá lâu:
" Chúng ta đồng ý, ta đi thông báo cho dân làng ngay "
Nhìn bóng lưng ông ta rời đi, ông ta làm trưởng làng cũng xứng đáng.
Ít nhất thì ông ta cũng không tư lợi cho bản thân, biết nghĩ cho người dân của mình.
Tô Vũ trở về tập trung những binh lính, căn dặn họ chuẩn bị đưa những người dân trong làng trở về.
Sáng hôm sau, tất cả dân chúng trong làng đều đã được chuyển đến.
Không có ai lựa chọn ở lại, đồ đạc mang theo cũng không nhiều.
Chỉ là vài món vật dụng thông thường.
Adney đi về phía trước bọn họ: " Ta biết mọi người không nỡ rời xa nơi đây "
" Nhưng chúng ta phải đi, nơi này sắp trở thành nơi đặt chân của đám quái vật "
" Nếu muốn sống, chúng ta phải rời khỏi đây.
Nơi chúng ta đến sẽ là trấn Vạn Xuân "
" Ở đó họ có đội quân có thể bảo vệ chúng ta, các ngươi đừng lo bị đuổi.
"
Hắn đưa tay về phía Tô Vũ: " Đây chính là trưởng làng Vạn Xuân "
" Hắn hứa sẽ thu giữ chúng ta, các ngươi đừng lo "
Tô Vũ cũng lên tiếng để trấn an: " Các ngươi đừng lo, ta đảm bảo không ai làm gì các ngươi "
" Ở đó các ngươi có thể " An cư lạc nghiệp" không phải lo mối lo về đám quái vật nữa "
Sau đó hắn nhìn về phía Adney: " Đến giờ rồi, chúng ta phải lên đường thôi "
Adney hướng về mọi người hô: " Chúng ta lên đường thôi "
Xem ra Adney cũng không phải một trưởng làng bình thường, ít nhất người trong làng rất nghe lời hắn.
Adney sau khi đã an ủi mọi người xong, đi đến bên cạnh hắn:
" Ta không muốn cho làng ta xác nhập vào làng ngươi có được không? "
Tô Vũ hơi suy nghĩ: " Ngươi chắc chắn chứ? "
Adney không cần thêm thời gian suy nghĩ đáp: " Chắc "
Xem ra Adney không thực sự tin tưởng lời nói của hắn sẽ bảo vệ ngôi làng này khi đến nơi, hoặc hắn muốn những người dân trong làng được bảo vệ tốt nhất.
Một trưởng làng có tâm có tầm.
Tô Vũ cũng không quá đắn đo: " Được, các ngươi sau này sẽ là người trấn Vạn Xuân "
Andney quỳ xuống trước mặt hắn: " Cái lạy này là ta lạy thay cho người trong làng cảm ơn ngươi đã cưu mang "
Tô Vũ vội đỡ hắn dậy: " Ngươi nói gì vậy, những người đó là người trấn Vạn Xuân.
Ta không giúp họ thì giúp ai? "
Hai người nhìn nhau cười.
Xem ra lại thêm một người nữa sẽ phải đi tìm trứng gà.
.......