Tất cả các nhà khoa học đều đang tập trung trước mặt Tô Vũ, ánh mắt bọn họ đều tập trung về hành lang phía sau lưng hắn, trên khuôn mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Tô Vũ để thanh kiếm trên bàn rồi nói : " Ai là người đứng đầu ở đây ? "
Tất cả đều cúi đầu xuống không nói lời nào, nhưng vẫn có một số người vô ý để lộ ánh mắt lướt qua trên người một người đàn ông lớn tuổi.
【 Johann - Nhà khoa học người Rhine】
Tên người chơi: Johann ( Nhân vật đặc biệt )
Đẳng cấp :
HP: %
MP: /
Lực lượng:
Nhanh nhẹn:
Thể lực:
Trí lực:
Mị lực:
Trang bị: Không
Kỹ năng: Cơ sở khoa học ( LV Max), Học nhanh ( LV Max ), Nghiên cứu Zombie ? ( LV ), Nghiên cứu gen (LV ) Chế tạo dược tế ( LV )
Thiên phú: Mô phỏng ( A+ )
....
Kỹ năng : Cơ sở khoa học ( LV Max)
【 Xem thêm】
Kỹ năng : Học nhanh ( LV Max )
【 Xem thêm】
Kỹ năng : Nghiên cứu Zombie ? ( LV )
Đặc tính : Lý giải được một số thông tin liên quan đến thể Zombie (Thông tin cần tự mình thăm dò)
Nói rõ : Một nhà khoa học đã có nhiều năm nghiên cứu về các thể Zombie.
(Thông tin cần tự mình thăm dò)
Kỹ năng : Nghiên cứu gen( LV )
Đặc tính : Từ các tế bào trên cơ thể mẫu vật sơ bộ nắm được cấu trúc của bộ gen.
(Các cá thể cấp độ dưới nên chú ý)
Nói rõ : Nhà khoa học đã có nhiều năm nghiên cứu về gen của cả người và động vật.
Hiểu biết về gen ở một mức độ nhất định.
Kỹ năng : Chế tạo dược tế ( LV )
【 Xem thêm】
.....
Thiên phú : Mô phỏng ( A+ )
Thiên phú đặc tính : Sự kết hợp của hai bán cầu não ở mức độ nhất định có thể tưởng tượng ra nhiều khả năng xảy ra.
Thiên phú nói rõ : Một bộ não siêu việt cực kỳ phù hợp cho việc phát minh và chế tạo.
....
Nhìn vào thông tin của Johann, Tô Vũ cũng hơi bất ngờ, không ngờ một người Rhine như ông ta lại có hiểu biết về Zombie như vậy.
Tô Vũ lên tiếng hỏi Johann : " Ngươi là người đứng đầu ở đây đúng không ? "
Johann ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn gật đầu.
Tô Vũ hỏi thẳng : " Ta rất tò mò các ngươi đang nghiên cứu thứ gì ? "
Johann dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn : " Nói ngươi cũng không hiểu "
Tô Vũ hứng thú nhìn ông ta : " Ngươi không sợ ta giết ngươi đúng không ? "
Johann nhìn hắn rồi sau đó cúi đầu không nói.
Tô Vũ nở nụ cười : " Ngươi là người thông minh, chắc ngươi cũng đoán được vì sao ta tới đây rồi.
"
Johann vẫn im lặng cúi đầu.
Tô Vũ không dấu ý đồ nói : " Ta muốn mời ngươi về trấn của ta, à chắc hiện tại đã là thành rồi "
Johann vẫn không nói, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt thể hiện sự khinh bỉ.
Tô Vũ không để ý đến ông ta, tiếp tục nói : " Ta biết ngươi đang nghiên cứu Zombie và gen của quái vật đúng không ? "
Johann nghe đến đây cũng bắt đầu hơi chăm chú nghe hắn nói.
Tô Vũ đưa ba ngón tay lên nói : " Ta sẽ nói ra ba lý do ngươi nên đến chỗ ta "
Johann im lặng chờ hắn nêu ra lý do rời đi.
Tô Vũ nói tiếp : " Ngươi hiện tại đang ở phía Nam.
Rất khó có thể tìm được Zombie hay quái vật đúng không ? "
" Mà ở chỗ ta là ở Đông Nam, chúng ta tiếp giáp với rừng Nidal là nơi tập trung của rất nhiều loại quái vật "
" Vị trí đó lại cách khá gần với sa mạc Patagon của nước Lance và những khu rừng Zombie của nước Rygon "
" Đây cũng là lý do thứ nhất "
Johann không phản ứng gì quá lớn, chỉ gật đầu đồng ý.
Tô Vũ tiếp tục nói : " Tiếp theo, ở thị trấn của chúng ta có một đội quân Người Sói "
" Chắc ngươi cũng đã từng nghe về loại quái vật này rồi, ngươi nghĩ sao nếu ta có thể cung cấp Người Sói cho ngươi để làm thí nghiệm "
" Đây là lý do thứ hai "
Johann ánh mắt hơi sáng lên, những loài quái vật như Người Sói rất khó bắt giữ, một phần vì tốc độ của chúng quá nhanh, một phần vì chúng trốn trong rừng Nidal, nên cực kỳ khó bắt được.
Mà Tô Vũ cũng không nhất thiết phải dùng những Người Sói trong thành, hắn chỉ cần bắt vài người Rhine rồi cho Người Sói "Đồng hóa" là được.
Tô Vũ nói ra lý do cuối cùng : " Cuối cùng cũng là thứ quan trọng nhất "
" Một người thông minh như ngươi chắc cũng hiểu được mục đích của vua Rhine là gì ? "
" Ngươi nghĩ vua Rhine sẽ để ngươi yên tâm nghiên cứu trong bao lâu ? "
" Theo ta nghe được thì chắc các ngươi vẫn chưa thu được thành quả khả quan nào đúng không ? "
Johann im lặng không lên tiếng ngầm thừa nhận những gì Tô Vũ nói.
" Mà ở chỗ chúng ta hiện tại chính là một thế lực nhỏ không ai thèm quan tâm "
" Ngươi tới đó có thể tha hồ nghiên cứu, ngươi thấy thế nào ? "
Johann không vội trả lời mà tiếp tục suy nghĩ, ông ta nhìn thẳng vào mắt của Tô Vũ mà hắn cũng không tránh né, chỉ mỉm cười đợi ông ta đưa ra quyết định.
Một hồi lâu sau, ông ta mới nói : " Ta có thể đồng ý đi với ngươi với một điều kiện "
Tô Vũ không vội trả lời mà chờ ông ta nói tiếp yêu cầu của mình.
Johann tiếp tục nói : " Ta muốn mang vật thí nghiệm của ta theo "
Tô Vũ nghe xong cũng hiểu được ông ta muốn tiếp tục thí nghiệm của mình, hắn lên tiếng hỏi : " Tất cả ? "
Johann lắc đầu nói : " Không, chỉ cần H là đủ "
Tô Vũ hơi tò mò hỏi lại : " H là gì ? "
Johann đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi nói với Tô Vũ : " Ngươi đi theo ta "
Theo bước chân của Johann đi vào một căn phòng có đánh số H ở phía trên cửa.
Bên trong phòng H cũng không có gì lạ, một vài mẫu thí nghiệm đang được chứa đựng ở phía trong bình dung dịch.
Nhưng rất nhanh có một thứ khiến cho Tô Vũ chú ý là ở đây có vật sống, hay nói đúng hơn là một con người.
Đó là một cô bé cũng không phải nhỏ, Tô Vũ đoán chắc cũng trạc tuổi với Ninh Như, lúc này cô vẫn đang cuộn tròn người ngủ say.
Johann nhìn về phía cô với ánh mắt trìu mến : " Ngươi nếu không mang theo nó, ta sẽ không đi "
Tô Vũ tò mò hỏi : " Đây là người đúng không ? "
Ánh mắt của Johann trở nên hốt hoảng, rồi lại mờ mịt trả lời : " Ta ta ta cũng không biết "
Tô Vũ tiếp tục hỏi lại : " Vậy cô bé là thứ gì ? "
Johann nhìn về phía H một lúc lâu sau mới thốt ra một câu rất bất ngờ : " Nó là con gái ta "
Tô Vũ nhíu mày hỏi : " Ngươi đem con gái ngươi ra làm thí nghiệm ? "
Tinh thần của Johann bắt đầu trở nên sa sút, hắn gật đầu rồi lại lắc đầu nói : " Con bé đúng là con gái ta, nhưng cũng không phải con gái ta "
Tô Vũ nghe xong lời ông ta nói cũng bắt đầu thấy não mình hình như không dùng được nữa rồi, không lẽ hắn mời về một nhà khoa học bị thần kinh.
Cũng không để hắn hoang mang quá lâu, ông ta tiếp tục nói : " Con gái của ta thực ra đã chết từ rất lâu rồi "
Sau đó từng giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống trên khuôn mặt đã đầy các nếp nhăn của ông : " Ngày hôm đó, khi ta đang muốn thử bắt một con quái vật biển về để làm thí nghiệm thì nước biển đột nhiên dâng cao "
" Con gái ta cũng vì bảo vệ cho ta mà bị đám quái vật đó giết chết "
Rồi ông chỉ vào một cánh tay đang được đựng ở trong một bình dung dịch nói : " Đó chính là những gì còn sót lại của nó "
" Ta cũng vì vậy mà tự trách bản thân, cũng bắt đầu gia nhập vào đội nghiên cứu của vua Rhine "
" Ta lao đầu vào nghiên cứu về gen để mong có cơ hội để hồi sinh con gái "
Ông ta nhìn về phía H với ánh mắt phức tạp : " Và cuối cùng ta đã tạo ra nó "
" Ta cứ ngỡ nó là con gái ta, nhưng ta cuối cùng cũng nhận ra nó không phải.
Mà bản thân nó hình như cũng phát hiện ra bản thân chỉ là vật thí nghiệm nên cực kỳ ghét ta "
Rồi ông sờ lên lồng kính như đang vuốt ve khuôn mặt của H nói : " Dù như vậy, thì ta vẫn luôn xem nó như con gái ta.
Đứa con gái thứ hai bé bỏng của ta.
"