Tô Vũ lại tiếp tục nói tiếp : " Có nhiều người nói bọn họ là Người Sói, sợ bọn họ sẽ tấn công các người "
" Ta sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện.
"
" Cách đây rất lâu có một người bạn đã hỏi ta như thế này : "
" Nếu một ngày nào đó máu trong cơ thể ngươi không phải màu đỏ, xương của ngươi không phải màu trắng, miệng ngươi không phải để ăn thì ngươi có phải là người không ? "
" Ta mới hỏi lại hắn tại sao lại có suy nghĩ như vậy "
" Hắn mới nói với ta rằng: Không phải trên thế giới có rất nhiều người có những năng lực rất đặc biệt sao ? "
" Rồi con người không phải sẽ còn tiến hóa sao ? Đến lúc đó những người đó có còn coi con người bình thường là đồng loại nữa hay không "
Phía dưới mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của Tô Vũ.
Đây cũng là câu hỏi mà bọn họ phải đối mặt vào lúc này, người biến thành Người Sói có còn là nhân loại nữa hay không ?
" Lúc đó ta vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi đó "
" Ta đã suy nghĩ về nó rất lâu, về mặt sinh học giữa chúng ta đúng là có sự khác biệt.
"
" Nhưng có phải như vậy hay không ? "
" Rồi vào một ngày, ta thấy một người.
Dòng máu hắn chảy không có màu đỏ như chúng ta, khuôn mặt cũng không giống con người "
" Nhưng hắn cũng giống những Người Sói ở đây, hắn cũng đã từng là con người.
"
" Rồi ta đưa câu hỏi này hỏi hắn, hắn chỉ phì cười nói ta sao lại đưa ra câu hỏi ngu ngốc như vậy.
"
" Mà câu trả lời đó cũng khiến ta nhớ mãi đến tận bây giờ.
"
Tất cả mọi người, cả những người dân Chora còn ở lại đến Người Sói đều muốn biết câu trả lời đó là gì.
" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại ta : Nhân loại là thứ gì "
" Rồi ta chỉ vào bản thân rồi nói, giống như ta chính là nhân loại "
" Hắn lại tiếp tục nhìn ta cười, hắn chỉ vào ta nói : Ý ngươi là hai tay, hai chân, một miệng, hai mắt là con người đúng không "
" Suy nghĩ của ta lúc đó cũng giống hệt như các ngươi bây giờ, đó là phải giống chúng ta mới là nhân loại "
Những Người Sói lại cúi đầu, họ cực kỳ buồn bã với câu trả lời này của hắn.
" Nhưng người bạn đó của ta xoa đầu ta rồi cười lớn : Ngươi sai rồi, ta cứ tưởng ngươi phải thông minh lắm.
Không ngờ suy nghĩ còn trẻ con thế "
" Ta lúc đấy rất không phục, ta hỏi các ngươi không phải ta nói đúng rồi sao ? "
Một số người dân bên dưới gật gật đầu đồng ý với hắn.
Những binh lính Người Sói nhìn hắn cũng đã cực kỳ thất vọng.
" Rồi người bạn đó nói với ta câu trả lời của hắn : Ngươi đã hiểu sai từ nhân loại rồi "
" Nhân loại như ngươi hiểu chính là loài người, nó không phải là thứ chỉ hình dạng "
" Mà nó chỉ những quan hệ, những suy nghĩ, những cảm xúc "
" Nhân loại chúng ta có được tình yêu, có tình bạn, có tình cha mẹ, có lòng vị tha "
" Nhân loại chúng ta có hỉ nộ ái ố "
" Nhân loại chúng ta có tội lỗi, có tình và nghĩa, có lầm lỡ, có hối hận, có hổ thẹn, có trách nhiệm "
" Cái gọi là nhân loại chính là sự gắn kết chúng ta với nhau "
" Bạn bè ta là nhân loại, người yêu ta là nhân loại, bố mẹ ta cũng là nhân loại "
" Ta muốn nhắc nhở với ngươi một câu, nếu một ngày nào đó ngươi trở nên khác người giống như ta "
" Vào cái ngày ngươi nghĩ bản thân không còn là nhân loại, thời điểm đó mới chính là lúc ngươi không còn là nhân loại nữa.
"
Hắn hơi dừng một chút rồi nhìn về phía những Người Sói đang đứng ở đó.
" Các ngươi có trong thấy những dòng nước mắt của họ không ? "
" Các ngươi nghĩ vì sao họ khóc ? "
" Bởi vì họ cũng nghĩ bản thân đã không còn là nhân loại nữa "
" Họ sẽ không được phụng dưỡng bố mẹ già "
" Không được nhìn đứa con bé bỏng trưởng thành "
" Và cũng không được cùng vợ nắm tay nhau vào những buổi chiều về "
" Các ngươi thực sự muốn ruồng bỏ họ sao ? "
Những Người Sói đã có dũng cảm hơn để nhìn về phía những người thân ở đây, nhưng phía dưới vẫn im lặng.
Nhưng khi nhưng Người Sói đã chuẩn bị từ bỏ thì một âm thanh yếu ớt vang lên : " Peter đúng không con ? "
Một người phụ nữ đã lớn tuổi, bà đang nhìn về phía một Người Sói cất tiếng hỏi thăm : " Phải là con không Peter "
Người Sói tên Peter quay mặt lại phía sau bờ vai cũng đã hơi run, nhưng ở phía này hắn có thể thấy được Peter đang cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc, từng dòng nước mắt, nước mũi vẫn không ngừng rơi.
Như được tiếp thêm sức mạnh, một số người bắt đầu hướng về phía những Người Sói hô to : " Có phải anh không, Amselm ? "
" Có phải ....!"
Có người đã không kìm được bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào, lúc này trong họ như những đứa trẻ bị bỏ rơi tìm được người thân của mình.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn nhưng không ai lên tiếng cười họ.
Một vài người đã lấy hết dũng cảm đi lên ôm lấy một vài Người Sói an ủi.
" Đừng khóc, có bố ở đây rồi "
" Đừng khóc con, mẹ xin lỗi vì không nhận ra con "
" Anh lớn rồi còn khóc cái gì, thiên hạ người ta cười bây giờ "
" Bố khóc nhìn xấu lắm, bố đừng khóc nữa "
...
Nhưng vẫn có một vài Người Sói vẫn chỉ đứng đó, trong họ thật đáng thương.
Tô Vũ tiến tới nói : " Các ngươi đi theo ta "
Đưa bọn họ vào trong một căn nhà ở gần đó, Tô Vũ nói : " Các ngươi ngồi xuống đi "
" Ta biết các ngươi đang rất đau khổ, thậm chí một số người cũng đang có ý nghĩ tự tử trong đầu "
Những binh lính Người Sói cúi đầu không trả lời hắn.
" Nhưng các ngươi làm vậy có xứng với những người thân đã chết hay không ? "
" Các ngươi có nghĩ đến lúc họ chết đã đã phải trải qua thứ gì hay không ? "
Khuôn mặt của những Người Sói đã trở nên dữ tợn, đôi mắt cũng đã hơi đỏ.
" Đừng nghĩ tới cái chết nữa, trước mắt ta cho các ngươi hai lựa chọn "
" Một, quên đi quá khứ.
Bây giờ hãy chung sống với chúng ta, cùng nhau bảo vệ mọi người.
Các ngươi cũng sẽ bắt đầu xây dựng nên mái ấm mới.
"
" Hai là ta cần các ngươi làm một nhiệm vụ do thám thông tin trong rừng Nidal "
Nói xong hắn yên lặng cho bọn họ có thời gian suy nghĩ.
Một lúc sau một Người Sói còn khá nhỏ trả lời : " Ta muốn ở lại.
Ta không muốn vào trong đó "
Sau đó, vài Người Sói cũng lên tiếng muốn ở lại sinh sống, không muốn tiếp tục tiếp xúc với đám quái vật đó nữa.
Rồi một âm thanh khàn khàn vang lên : " Ta muốn báo thù.
"
Người phát ra âm thanh là một Người Sói khá lớn tuổi, trên bộ lông màu đen đã có khá nhiều sợi lông bạc, nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng.
Vừa nói ông ta vừa dùng móng vuốt cào lên trên chiếc bàn gỗ tạo ra những đường rãnh rất sâu.
Một vài Người Sói cũng lên tiếng hưởng ứng, trong giọng nói của họ đều chất chứa một nỗi hận thù vô cùng sâu sắc.
Tô Vũ lên tiếng : " Được, vậy những người ở lại các ngươi từ nay sẽ là binh lính của trấn Vạn Xuân, các ngươi đi ra ngoài gặp Elena được rồi "
" Còn những người muốn vào rừng Nidal thì ở lại đây, ta có chuyện muốn nói với các ngươi "
Đợi tất cả những Người Sói lựa chọn ở lại đi ra ngoài, hắn nhìn những người ở lại nói :
" Ta biết các ngươi đều đang rất muốn giết những quái vật ở trong rừng Nidal.
"
" Các ngươi phải nhớ điều này, giết một con quái vật thì dễ nhưng muốn giết tất cả quái vật mới khó "
" Mà thứ chúng ta cần là giết hết tất cả bọn chúng.
"
" Vì vậy các ngươi phải thâm nhập vào trong bọn chúng, sau đó truyền thông tin về đây.
Chúng ta sẽ có kế hoạch để tiêu diệt tất cả bọn chúng "
Sau đó Tô Vũ nói vài điểm cần chú ý cho tất cả những Người Sói nghe và vài phương thức để liên lạc.