Nghê Dương mở đôi mắt nặng trĩu, tinh thần có chút mờ mịt.
Bức tường trắng ố vàng, ghế sô pha cũ kĩ, quần áo vứt lộn xộn, còn có vỏ đủ các loại đồ ăn vặt, mì tôm, cả căn phòng giống như một đống rác.
Là căn nhà quen thuộc.
Cửa phòng ngủ phát ra tiếng vang nhỏ. Một cô gái đi từ bên trong ra, nhìn tuổi khoảng chừng hai mươi, quần áo hở hang, đi theo sau là một người đàn ông.
"Nghê Mị!" Nghê Dương nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tên đàn ông kia nhìn Nghê Dương, nhìn bờ vai trần của cô, nổi lên hứng thú. Nghê Dương mắt phượng nheo lại, lạnh lùng nói: "Cút."
Tên kia khẽ giật mình, trên mặt lộ ra mấy phần sợ hãi.
Nghê Mị hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm quan tâm Nghê Dương, chỉ quay đầu lại cầm ví da của tên kia, rút ra một chút tiền rồi cười dịu dàng đưa hắn ra ngoài.
Nghê Dương tiến lên, giữ lại cô ấy, "Nghê Mị, em thiếu tiền thì nói với chị."
"Đúng vậy, chị thì có tiền đấy. Nhưng đó là tiền của chị, đâu có liên quan gì đến tôi! Tôi cho dù có chết đói cũng chẳng thèm tiền của chị!" Giọng Nghê Mị càng lúc càng lớn, cô dùng sức hất tay Nghê Dương ra.
Nghê Dương nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người Nghê Mị, hai mắt đỏ hoe, "Em sao lại không biết thương bản thân mình chứ."
"Thương bản thân? Tôi yêu bản thân tôi như thế, có chỗ nào mà không thương? Còn nữa, chị dựa vào cái gì mà quản tôi? Nếu không phải tại chị, cha mẹ cũng sẽ không chết! Tất cả là tại chị! Chị là cái đồ sao chổi!" Nghê Mị mắng đến khàn cả giọng: "Sao chị không chết đi cơ chứ!"
Mắng xong, Nghê Mị quay người chạy ra ngoài. Nghê Dương đứng sững tại chỗ, sau đó đưa tay lau mặt rồi vội vã đuổi theo.
Bên ngoài tối mịt, bầu trời u ám như sắp có một thảm họa khủng khiếp ập tới. Nghê Dương đứng ở cửa nhìn thấy Nghê Mị bị zombie bao vây, khuôn mặt xinh đẹp kia tràn ngập vẻ hoảng sợ. Mái tóc nhuộm xanh của con bé cũng bị máu tươi nhuốm đỏ.
"Nghê Mị!"
...
Đêm hè, tiếng côn trùng kêu râm ran.
Cậu thiếu niên ngồi dưới hiên nhà, gió mát thổi nhè nhẹ, mang theo hương bùn đất chỉ có ở vùng nông thôn.
"Cành cạch"
Cửa sắt bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi tới. Cậu thiếu niên ngửi thấy mùi rượu quen thuộc, mặt biến sắc, nhanh chóng chạy lên căn phòng ở trên lầu.
Gã đàn ông đứng dưới lầu lớn tiếng mắng chửi, một ông lão đội mũ đi tới nhẹ giọng khuyên vài câu. Gã đàn ông tay đẩy ông lão ra, gào lên, "Lục Thời Minh! Thằng nhóc chết tiệt, cút ra đây cho tao!"
Cậu bé khoá chặt cửa, kê bàn chặn cửa rồi trốn vào trong tủ quần áo.
Sao trời sáng như ánh đèn, ánh sao từ cửa sổ rọi vào, chiếu sáng một góc phòng. Cậu bé nhìn qua lỗ tròn trên cảnh cửa tủ thấy một chùm sáng nhỏ bé. Cậu đưa tay che kín lỗ tròn. Trong tủ quần áo không còn một tia sáng, giống như không gian bị bịt kín, khiến con người ta cảm thấy an toàn.
Tiếng chửi rủa bên ngoài sau nửa tiếng đã biến mất. Lại nửa tiếng nữa, có người đến gõ cửa.
"Nó ngủ rồi, đi ra ăn cơm đi."
Lục Thời Minh từ trong tủ quần áo bò ra ngoài, cơ thể nhỏ gầy cố đẩy cái bàn ra. Ngoài cửa là khuôn mặt dưới vành mũ của ông lão.
Ông lão run run dẫn cậu đến phòng bếp.
"Việc làm ăn của chú con gặp chút khó khăn, ngày nào cũng uống rượu, nó cũng không còn cách nào khác. Năm đó nếu không phải mẹ con chọn cha con, chú của con cũng sẽ không như vậy..."
Lục Thời Minh yên lặng mà ăn cơm, ông lão từ trước đến nay lúc nào cũng lải nhải liên miên như vậy.
Cuộc sống ngày lại qua ngày, cho đến ngày đó.
"Ông nội."
"Đi đi, cầm giùm ông nội cái búa đến đây. Ở trong nhà kia kìa." Ông lão chỉ vào căn nhà trệt ở sân sau.
Cậu bé Lục Thời Minh gật đầu, đi đến nhà trệt.
Nhà không khoá, cậu bé đẩy một cái liền mở ra. Bên trong đã lâu không được quét dọn, bám đầy bụi bẩn, dường như còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Lục Thời Minh vừa mới xoay người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị khoá lại. Cậu giật mình, sững sờ đứng trước cửa kêu lên, "Ông ơi?"
"Thời Minh à..." Sau lưng vang lên giọng của người đàn ông.
Cơ thể Lục Thời Minh bông nhiên cứng ngắc. Cậu ngay cả quay người lại cũng không dám, cứ đứng như vậy, tựa như bị đông cứng.
"Thời Minh à, đến đây." Sau lưng, giọng của người đàn ông vàng lúc càng gần.
Ngày hè ánh nắng chói chang. Cậu bé Lục Thời Minh có thể nhìn thấy cái bóng của gã đàn ông đổ trên mặt đất, giống như dã thú nuốt chửng cậu.
"Chú, chú,..."
"Đúng, là chú đây."
Gã đàn ông say khướt đi tới, trong tay còn cầm một chai rượu.
Lục Thời Minh sợ hãi mở to mắt, cơ thể nhỏ gầy của cậu cuối cùng cũng đi tới gần.
Dưới ánh mặt trời le lói, người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, cả người toàn mùi rượu. Trên người gã chỉ mặc áo ba lỗ màu trắng, giờ đã bị ố vàng bởi vết rượu.
Trong không khí ngoài tro bụi, chỉ còn lại ánh nắng rực rỡ ngày hè. Lục Thời Minh bỗng quay người, dùng sức đập cửa.
"Ông ơi, ông thả con ra đi, ông nội!"
"Chú ở đây rồi, sợ cái gì."
Gã đàn ông bỗng nhiên đến gần, tay bóp cổ Lục Thời Minh, vẻ mặt dữ tợn, "Mẹ kiếp! Đồ vô ơn, mày giống con tiện nhân mẹ mày như đúc! Xem thường ông đây! Xem thường ông đây!"
Cậu thiếu niên gầy gò bị đè trên ván cửa, lệ rơi đầy mặt, cố gắng hít thở.
"Con đ thối tha đó! Con đ thối tha!"
Gã đàn ông đột nhiên lên cơn, vừa đánh vừa đạp cậu bé, rồi bỗng nhiên dừng lại.
Quần áo trên người cậu bị giật ra, lộ ra cơ thể gầy gò. Mái tóc đen rối bù lộ ra khuôn mặt sưng đỏ mang theo vẻ đẹp không thể chối cãi.
"Mày trông giống mẹ mày thật đấy." Giọng của gã đàn ông bỗng trầm tĩnh lại.
Cậu bé chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, "Chú ơi, con không phải mẹ, con không phải..."
Chai rượu trong tay gã bỗng đập về phía Lục Thời Minh. "Choang" một tiếng, máu bắn tung toé.
Cậu thiếu niên ngơ ngác, chỉ cảm thấy trước mắt giống như bị che phủ bởi một lớp sương mù bằng máu thật dày. Cậu mở to mắt, nhìn rõ khuôn mặt của gã đàn ông trước mặt.
Vừa dữ tợn vừa ghê tởm, giống như chó điên mất khống chế.
Đột nhiên, "rầm" một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra, hoa trắng đầy trời ùn ùn kéo đến. Khuôn mặt dữ tợn của gã đàn ông chìm trong biển hoa. Một bóng dáng mềm mại đứng ở nơi đó, đưa tay về phía hắn. Phía sau cô là thềm nắng lung linh.
Thiếu nữ xinh đẹp đến nỗi tựa như không phải người thật. Cậu thiếu niên ngây ngốc ngẩng đầu, máu trên mặt cậu chảy xuống nhưng thứ cậu ngửi được lại không phải mùi máu tanh mà là hương hoa...
Lục Thời Minh bỗng bừng tỉnh, trong hơi thở dường như còn lưu lại hương thơm ngọt ngào kia, len lỏi vào cơ thể hắn, kéo lại linh hồn mục nát của hắn, kéo hắn ra khỏi vực sâu hiểm ác.
Trong phòng rất yên tĩnh, những người khác còn đang ngủ. Lục Thời Minh đưa tay lau đi mồ hôi ẩm ướt trên tóc, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, "Loại dị năng này, đúng ra rất thú vị."
Lục Thời Minh rũ mắt, nhìn thấy chính hắn đang ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo lông thật dày, trên vành mũ có một vòng lông mềm màu trắng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô cuộn mình như đứa trẻ, nằm trong ngực hắn say ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, miệng chóp chép không biết đang ăn cái gì.
Hắn chậm rãi đưa tay, kéo người sát về phía mình. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, ngửi thấy mùi hương trên người cô gái nhỏ. Mùi hương quen thuộc giống như trong trí nhớ của hắn, tựa như suối nguồn sinh mệnh của hắn, chảy trong máu thịt hắn khiến cho nỗi đau đớn kiềm nén bấy lâu và sự hung ác không thể xem nhẹ trong lòng hắn chầm chậm biến mất như tuyết tan.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mơ thấy cái rìu lớn chừng một bàn tay của Lục Thời Minh vung lên chém cô. Vừa chém, vừa gào thét.
"Người anh em, mau đến chặt tôi đi!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ vẻ chúng ta không phải anh em, chúng ta chẳng là gì cả, anh đừng chặt tôi mà! Nói xong bỗng phát hiện Lục Thời Minh bé xíu như vậy, cô sao phải sợ hắn?
Tô Nhuyễn Nhuyễn dừng lại, nhấc chân lên rồi giẫm xuống một cái. Lục Thời Minh liền bị cô giẫm bẹ dưới lòng bàn chân.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức di di, sau đó bị chính mình cười hi hi ha ha mà tỉnh. Giấc mơ này đúng là đẹp quá đi thôi, đến mức mà Tô Nhuyễn Nhuyễn khi nhìn thấy mặt Lục Thời Minh có chút phản ứng không kịp.
Hắn không phải là bị cô giẫm chết rồi sao?
Lại là mơ sao?
Thật là đáng tiếc.
Nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia của Lục Thời Minh, rồi lại nhìn tư thế của hai người, Tô Nhuyễn Nhuyễn hoảng sợ giãy dụa.
Nếu không phải thấy anh có mấy phần nhan sắc, tôi đã sớm đánh chết mình rồi.
Đôi mắt xinh đẹp to tròn của cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn sang. Đôi môi mềm mại căng mọng, hơi mím lại, dường như phải chịu một nỗi tủi hờn lớn.
Người đàn ông khẽ cười mấy tiếng, càng ôm chặt thêm.
"Nếu Nhuyễn Nhuyễn không tỉnh lại, anh sẽ giúp em hô hấp nhân tạo đó."
Tại sao khi anh nói lời này mặt anh lại hưng phấn đến thế?
Tô Nhuyễn Nhuyễn miệng nhỏ vừa mới hé lại nhanh chóng ngậm lại, sau đó hít thở thật mạnh như muốn nói, cô hô hấp rất tốt, không cần đâu.
Cánh tay Lục Thời Minh ôm chặt thân thể mềm mại của Tô Nhuyễn Nhuyễn, môi mỏng dán sát vào tai cô, như có như không, thở ra khí nóng. Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết vì sao mà toàn thân mềm nhũn giống như không xương.
Tay người đàn ông nhéo mặt nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng niết, giọng dịu dàng giống như trời xanh tháng tư, "Nhuyễn Nhuyễn làm anh lo chết đi được."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị nhéo đến mặt biến dạng nói đừng cho là tôi đáng yêu thì anh có thể bắt nạt tôi.
Lục Thời Minh thở dài một tiếng như trút được gánh nặng, "May là Nhuyễn Nhuyễn tỉnh."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng thở dài một hơi theo. Bỗng nhiên, Lục Thời Minh mỉm cười, ánh mắt sâu xa nhìn sang, giống như muốn xuyên qua lớp da thịt, nhìn vào sâu bên trong linh hồn cô.
Ánh mắt của hắn tựa như biển cả mênh mông, thần bí mà nguy hiểm, vừa tàn bạo vừa xinh đẹp. Bên ngoài thì bình tĩnh nhưng ẩn sâu bên trong là sự hung ác khát máu, có thể phá vỡ bất kì thứ gì cản đường.
Vừa bá đạo vừa tàn nhẫn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng tránh ra, nhìn thấy Nghê Dương và Tiêu Trệ còn đang nằm trên mặt đất.
"Sao bọn họ còn chưa tỉnh?"
Rồi quan tâm chạy đến sờ lên đầu Tiêu Trệ, lại sờ lên đầu Nghê Dương.
"Hai người không sao chứ?"
"Phì!" Tiêu Trệ phun ra một ngụm máu, ngây ngốc tỉnh lại. Nghê Dương cũng giãy dụa bò dậy.
Lục Thời Minh tựa ở bên tường, vẫy Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Anh cũng bị thương."
Hẵn duỗi ra một ngón tay, trên ngón tay có một vết thương thật nhỏ, dường như qua một phút sau là tự lành lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đau lòng thổi cho hắn, sau đó ân cần hỏi han.
"Chắc là đau lắm nhỉ?" Cô gái nhỏ chớp đôi mắt to, đôi mắt long lanh tựa như cực kì quan tâm. Người đàn ông phong tình cười một tiếng, dường như rất thỏa mãn, "Không sao."
Đồ ngốc, tôi chỉ nói hùa thôi, trong lòng không có anh đâu.
Bad girl Tô Nhuyễn Nhuyễn online.
...
Cơn ác mộng đáng sợ, nửa thật nửa giả, khiến cho con người ta phải bất lực giãy dụa ở nơi sâu thẳm trong lòng. Trong lòng mỗi người đều có một giới hạn không thể đụng vào. Dị năng của Phạm Mạch chính là biến những điểm giới hạn này thành ác mộng. Sự tổn thương về mặt tinh thần này còn kinh khủng hơn cả sự tổn thương trên thể xác.
Mọi người lần lượt tỉnh lại, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác, giống như mơ thấy một thứ rất đáng sợ. Phạm Mạch tóc tai bù xù xuất hiện ở cửa, mà vẻ mặt của Nghê Dương và Tiêu Trệ lại ngây ngốc, giống như bỗng dưng mất trí.
Hai mắt Phạm Mạch sáng lên nhìn về phía bọn họ.
"Cầu xin các người, cầu xin các người hãy cứu con trai tôi."
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Phạm Mạch vậy mà quỳ xuống, không ngừng dập đầu với bọn họ, cũng khóc lóc không ngừng, khàn cả giọng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vì để tránh cho giảm thọ, nhanh chóng nhảy tới bên người Lục Thời Minh, chứ tuyệt đối không phải cô sợ đâu.
Lúc này, Nghê Dương hình như mới tỉnh lại.. Cô nhanh chóng nâng súng, chĩa về phía Phạm Mạch, "Con trai chị có chuyện gì?"
"Con trai tôi vừa nãy mới bị người mà ông chủ phái tới bắt đi rồi, thằng bé, thằng bé mới mười hai tuổi! Bọn họ rõ ràng nói chỉ cần tối làm theo lời bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho con trai tôi... Thế nhưng bọn họ không chỉ muốn móc tinh hạch của tôi, còn bắt con tôi đi..."
Dị năng của Phạm Mạch quá mạnh, khiến nhiều người thèm nhỏ dãi. Thậm chí vị ông chủ kia tự mình hạ lệnh, muốn tinh hạch của Phạm Mạch.
Hai mắt Phạm Mạch thờ thẫn, vẻ mặt kinh ngạc, giống như lâm vào một cơn ác mộng. Chị ta giờ phút này lại giống như một người phụ nữ yếu đuối không nơi nương tựa, đâu còn khí thế như vừa rồi. Mặt Nghê Dương tràn ngập vẻ cảnh giác, hiển nhiên là không tin chị ta.
"Không phải chị có dị năng sao?"
Phạm Mạch lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Vô dụng thôi, dị năng của tôi không có tác dụng với bọn họ. Những người kia chẳng khác nào zombie!"
"Tôi sẽ chuộc tội, tôi sẽ chuộc tội mà! Nhưng con tôi vô tội!" Bỗng nhiên, Phạm Mạch ngẩng đầu lên, "Tôi sẽ móc tinh hạch ra cho các người. Chỉ cần các người cứu được con trai tôi." Không biết chị ra từ nơi nào lấy ra một con dao, đặt trên cổ mình. Mọi người chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy từng giọt máu tí tách rơi xuống, trong chốc lát đã nhuộm đỏ quần áo m mặc trên người.
Có thể thấy được Phạm Mạch ra tay với bản thân không nhẹ chút nào.
Người phụ nữ này, đối với con nhà người ta thì ác độc như vậy, nhưng đối với con mình lại yêu thương đến thế.
"Đúng rồi, chiếc nhẫn này. Tôi biết, nó là đồ của cô. Tôi trả cho cô, chỉ cần cô giúp tôi cứu con trai, cái gì tôi cũng có thể cho mấy người."
Chiếc nhẫn!
Nghê Dương lập tức đoạt lấy chiếc nhẫn, "Chủ nhân của chiếc nhẫn này ở đâu?"
Trên người Phạm Mạch còn đang chảy máu, chị ta yếu ớt nói: "Được đưa đến chỗ ông chủ rồi."
"Ông chủ của mấy người là ai?" Nghê Dương tiếp tục hỏi.
"Khu sinh tồn phương Bắc..."
Hai mắt Phạm Mạch đột nhiên trắng dã, khống chế không nổi bắt đầu run rẩy. Lục Thời Minh híp mắt, tiến lên một bước, "Ông chủ của mấy người, tên là gì?"
"Ông ta, ông ta tên Lục Kiến Nhân."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy hai mắt Lục Thời Minh sáng lên, giống như con sói khát máu nhìn chằm chằm vào con mồi. Vẻ mặt hắn vừa thờ ơ vừa nhàn hạ, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không thay đổi. Nhưng đôi mắt kia như sóng biển cuồn cuộn, ngón tay thon thả nâng cằm, cả người vừa nho nhã lại vừa tà tứ.
Bên kia, Phạm Mạch vừa nói xong, cả người bỗng đứng lên, bổ nhào về phía Nghê Dương. Nghê Dương lập tức nổ súng.
"Đoàng" một tiếng, Phạm Mạch ngã xuống đất. Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng zombie gào thét. Tiêu Trệ đi đến bên cửa sổ xem xét, chỉ thấy cửa chính ngoài sân không biết bị mở ra từ lúc nào.
Một chiếc xe quân dụng lao nhanh vào.
Nghê Dương quay người, nhìn thi thể Phạm Mạch. Trên cổ trừ vết thương do dao, còn có vết cắn.
"Chị ta đã bị zombie cắn."
Lục Thời Minh chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, chỉ vào đầu Phạm Mạch.
"Tinh hạch, móc đi."