Bởi vì Đoạn Trân chết, bức tường chắn ngang giữa khu Than Đá cũng sụp xuống.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Có người phát hiện điều bất thường, lớn tiếng ồn ào.
"Tường bên kia đột nhiên sập."
"Có người bị đè phải rồi!"
Mọi người vừa tranh luận ầm ĩ, vừa tiến lên hỗ trợ. Lập tức, chỗ bức tường đã loạn thành một bầy.
Nghê Dương dẫn người đi vào địa bàn của Đoạn Trân, trước hết để binh sĩ vũ trang sau lưng đi cứu người, sau đó tìm kiếm Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh khắp nơi.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Lục Thời Minh!"
"Gâu gâu gâu..."
Chó con vẫy cái đuôi nhỏ, cắn ống quần Nghê Dương, kéo cô đi.
"Mày muốn dẫn tao đi tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh?"
"Gâu gâu gâu!"
Nghê Dương mặt nghiêm túc đi theo chó con vào trong một tòa nhà. Tòa nhà này không biết bị thứ gì tàn phá, bên trong bừa bộn cực kỳ. Mỗi một bước đều có thể cảm nhận được mảnh vụn thủy tinh dưới chân. Nghê Dương ôm chó con, cẩn thận đi lên.
Đi được một đoạn, cô rốt cục nhìn thấy một căn phòng đang mở cửa. Bốn vách tường thì bị sụp mất ba mặt, chỉ còn một vách tường mặt ngoài chịu lực. Nếu bị sập, cả tòa nhà này đoán chừng cũng sập theo.
"Hai người không sao chứ?"
Nghê Dương mang theo chó con xông vào bên trong đống phế tích.
Tô Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt dựa vào trong ngực Lục Thời Minh khóc thút thít.
"Không sao, chỉ xây xước da một chút thôi." Lục Thời Minh ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn trong ngực, dịu dàng an ủi. Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng ròng, ủy khuất, quên mình vì người, "Nội tạng sắp rớt ra hết rồi."
Nghê Dương:...
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh ôm. Cô kiên cường giãy dụa nói mình có thể đi được. Nhưng Lục Thời Minh kiên định cho rằng cô hiện giờ bán thân bất toại. Hai người vì vấn đề này mà cãi lộn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vì chứng minh bản thân mình rất khỏe, dùng sức vỗ mạnh vào cái bàn bên cạnh. Một tiếng "xoẹt xoẹt" xuyên thấu màng nhĩ, cả khu Than Đá vang lên màn độc thoại của Đoạn Trân nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa rồi. Tô Nhuyễn Nhuyễn che lấy cái tay vừa vỗ bị đau của mình, nước mắt trào ra. Nghê Dương hai mắt phát sáng, hưng phấn đi tới mở âm lượng lớn hơn.
Thì ra nơi này vốn là phòng phát thanh. Không biết từ lúc nào mà những lời Nghê Dương đều bị ghi lại, mà vừa rồi Tô Nhuyễn Nhuyễn đập tay xuống lại vô tình phát đoạn ghi âm này.
Người khu Than Đá nghe được âm mưu của Đoạn Trân, từng người sắc mặt trắng bệch, ào ào quay về địa bàn của Nghê Dương. Nhưng bây giờ cũng chỉ là vượt qua một chồng đấy đá nho nhỏ mà thôi.
Sự thật đã chứng minh, nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều quả nhiên là chân lý.
Âm mưu của Đoạn Trân bị phơi bày, người khu Than Đá bắt đầu an phận. Thậm chí đối với mệnh lệnh của Nghê Dương cũng không nửa điểm phản kháng. Trong nháy mắt, cả khu Than Đá hòa bình ngoài ý muốn.
Đến khi Tiêu Trệ lái chiếc xe chở đầy vật tư trở về, lập tức bị thái độ thân thiết của người trong khu Than Đá làm cho chấn kinh. Anh thậm chí còn nhìn thấy tấm băng rôn được treo ở cổng ra vào khu Than Đá.
Nghe nói đây là người khu Than Đá làm cho Nghê Dương.
Vế trên: Cô là ánh sáng, cô là điện, cô là thần thoại duy nhất.
Vế dưới: Cô là tiết tháng tư dưới nhân gian, nếu cô mạnh khỏe, ngày đó đẹp trời.
Bức hoành phi: Dù sao cô cũng đặc biệt ấm.
(xin hãy tha thứ cho trình văn thơ của tớ)
Đối với chuyện này, Tô Nhuyễn Nhuyễn khẳng định người của khu Than Đá rất có tố chất văn chương. Một bậc thầy như thế, lại bắt kịp xu thế, viết văn, tâng bốc, làm băng rôn để nịnh nọt, thật là hiếm có khó tìm!
Mặc dù mọi người đều nịnh nọt lấy lòng Nghê Dương nhưng quần chúng ăn dưa vẫn cảm thấy hứng thú vô cùng với cái chết của Đoạn Trân.
"Tự gây nghiệp thì không thể sống, nghe nói là bị chính tường đất mình tạo ra đè chết!"
"Sao tôi lại nghe là bị sét đánh chết."
"Không phải là bị Nghê lão đại đánh chết sao?"
Chỉ có duy nhất có một người biết chân tướng, là người nhìn bề ngoài tưởng chừng như mỹ nữ nhưng bên trong lại là một mỹ nữ 'thông minh vốn sẵn tính trời'.
"Đồ ngốc, đi thôi! Ăn cơm!"
A a, đi ăn cơm thôi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức vui vẻ cầm lấy chậu cơm của mình đuổi theo Nghê Dương.
...
Chuyện của Đoạn Trân đã kết thúc. Nghê Dương chỉnh đốn lại khu Than Đá đồng thời vẫn như cũ tìm kiếm người em gái thất lạc của mình.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không có việc gì, dắt zombie chó, chó con và Lục Thời Minh đi dạo trong khu Than Đá. Tiêu Trệ đang phát vật tư cho mọi người. Anh từ bên ngoài mang về không ít đồ tốt.
"Tô tiểu thư, phiền cô giúp tôi chăm sóc Bảo Bảo một lúc."
Ở đây có quá nhiều người, Tiêu Trệ giao Tiêu Bảo Bảo đang gặm cánh gà ngâm tiêu sau lưng mình cho Tô Nhuyễn Nhuyễn. Anh phát hiện, lúc Tiêu Bảo Bảo ở bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn sẽ cực kỳ yên tĩnh, thậm chí cho dù đói bụng cũng không làm ra hành vi công kích người khác.
"Được thôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn buộc Tiêu Bảo Bảo xong, cùng hai con chó chạy đi.
Khu Than Đá khôi phục sự bình yên, khu đổi đồ cũng phong phú hơn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn dây xích chó trên cổ zombie chó bị mài đến mức chỉ còn một lớp da, nghĩ có nên thay cho nó một cái dây xích mới hay không. Nhưng xích chó khó tìm, dù sao hiện tại ngay cả người còn không ăn đủ no, ai mà nuôi sủng vật cơ chứ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dắt chó tản bộ một vòng lớn, vẫn là không tìm được.
Bỗng nhiên, zombie chó bên cạnh cô sủa loạn lên. Người xung quanh sợ hãi, nhanh chóng tránh ra. Hiện tại nếu như bị chó dại cắn, đừng nói là bồi thường, ngay cả vắc xin phòng chó dại cũng không tiêm được.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị zombie chó kéo đi lên phía trước, nhìn thấy một gã đàn ông béo mập đang khi dễ một cậu bé. Nói là cậu bé, nhưng thực ra cũng không nhỏ, nhìn cậu hẳn cũng mười lăm mười sáu tuổi. Thậm chí bởi vì tận thế đến, đa số mọi người dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên nói cậu bé đó mười tám mười chín cũng có thể tin.
Thiếu niên bởi vì đói mà chạy không nổi, thất tha thất thểu bị gã đàn ông kia kéo vào chỗ khuất, đè trên mặt đất. Quần áo trên người cậu bị kéo ra, lộ ra thân thể gầy gò. Thiếu niên tuy trên mặt có chút bẩn nhưng có thể nhìn ra là một cậu bé xinh trai. Trong tận thế khi mà số lượng phụ nữ nhanh chóng tụt giảm, mấy cậu nhóc xinh trai như thiếu niên này càng được ưu ái.
Gã đàn ông béo mập tham lam kéo quần cậu bé xuống. Thiếu niên liều mạng chống cự.
Zombie chó bên người Tô Nhuyễn Nhuyễn sủa dữ hơn như muốn lao ra. Nhưng có người còn nhanh hơn nó.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Lục Thời Minh mặt không đổi đi lên, bóp cổ gã đàn ông kia.
Đây là một góc hẻo lánh, bốn phía không có người nào. Lúc người đàn ông nhanh chân đi qua dường như mang theo gió. Mắt hắn rất sâu, rất đen, tựa như lâm vào một cơn ác mộng. Mắt đen ẩn ẩn mang theo tia máu, hung ác nham hiểm mà đáng sợ. Tay hắn bóp cổ gã kia, đè gã lên vách tường sau lưng. Vách tường xột xoạt rơi xuống một lớp bụi, gã đàn ông béo mập dường như bị khảm vào. Có thể thấy được Lục Thời Minh dùng lực mạnh đến cỡ nào.
Gã đàn ông kia trợn trắng mắt, chân đạp loạn, xem chừng sắp thăng thiên. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đi lên ôm chặt lấy eo nhỏ của Lục Thời Minh.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, cục cưng ngoan nào!"
Tiêu Bảo Bảo đang gặp chân gà: ???
('cục cưng' mà bạn Tô gọi cũng đọc là 'bảo bảo' nên bạn bé Tiêu Bảo Bảo mới tưởng đang gọi mình)
Trên người cô gái nhỏ mang theo hương thơm ngọt ngào kèm theo cả sự trấn an. Vẻ tàn bạo trong mắt người đàn ông dần biến mất, hắn híp mắt nhìn gã mập trước mặt, trên mặt hiện ra vẻ căm ghét. Lục Thời Minh buông lỏng tay mình, sau đó rút khăn ra lau.
Gã mập ngã nhào trên đất, mắt trợn trắng, đừng nói là đứng lên, ngay cả mắng còn không mắng nổi. Gã há mồm thở dốc, mặt tím tái, vẻ mặt hoảng sợ. Gã làm sao biết được một tên nhìn yếu gầy như thế vậy mà lại có khí lực lớn đến như vậy.
Thiếu niên bị sàm sỡ kia quỳ trên mặt đất, vẻ mặt mơ hồ như chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Lục Thời Minh rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên một cước giẫm lên mặt cậu ta, giọng lạnh lùng nói: "Muốn chết hay muốn sống?"
Lục Thời Minh gỡ bỏ lớp ngụy trang trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, toàn thân khí thế nghiêm nghị, giống như con thú dữ vừa được thả ra khỏi lồng. Khí chất ngoan lệ như này, đừng nói là người, ngay cả chó nhìn thấy cũng bốn chân mềm nhũn, đầu cũng chúi xuống đất.
Thiếu niên bị giẫm trên mặt đất, dường như bị dọa sợ đến ngốc luôn. Lục Thời Minh tiếp tục nghiền ép. Đôi giày cứng dường như muốn ép cậu thành cái bánh thịt.
"Phải sống, phải sống!"
Thiếu niên khóc ròng.
Môi Lục Thời Minh cong lên, ngồi xổm xuống, cầm lấy một tảng đá nhỏ đưa cho cậu, "Đã muốn sống thì giết gã ta đi."
Ngón tay thon dày chỉ vào gã mập kia.
Trên mặt Lục Thời Minh lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Thiếu niên kinh ngạc, cầm lấy tảng đá kia, dường như bị hoảng sợ đến choáng váng. Đôi tay bẩn thỉu nhỏ gầy của cậu cầm tảng đá lại giống như nâng một vật gì đó rất nặng.
Gã đàn ông kia lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nhào về phía cậu thiếu niên. Thiếu niên cực lực giãy dụa, nhưng vẫn bị bóp cổ.
Lục Thời Minh đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn hết thảy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút giật mình. Bắt đầu từ lúc Lục Thời Minh lao ra cứu cậu bé này, cô đã cảm thấy người đàn ông này dường như có chỗ nào đó không ổn. Người đàn ông này giống người làm chuyện tốt lắm sao?
Không phải.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức lắc đầu.
Vậy vì sao hắn lại làm như thế?
Tô Nhuyễn Nhuyễn không biết.
Trong truyện, Lục Thời Minh biến thái, thần kinh, hung ác nham hiểm, tàn bạo. Hắn là vua trong tận thế, xem thường tất cả, giống như bạo quân. Sao lại cứu một cậu bé cơ chứ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lần nữa nhìn sang thiếu niên kia. Chỉ thấy cậu bé bị siết đến nỗi sắc mặt tím tái, trong lúc giãy dụa, không biết khi nào đã mò được tảng đá rơi bên cạnh đầu, sau đó hung hăng đập vào người gã mập.
Trong đôi mắt đen láy, u tối của Lục Thời Minh hiện lên một tia sáng. Gã đàn ông kia che cái đầu đang chả máu của gã, ngã xuống đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng bừng tỉnh đại ngộ.
Ôi trời, đây chẳng lẽ là đang anh hùng cứu thiếu niên mỹ nhân sao?
Chẳng lẽ Lục Thời Minh hắn thật ra thích đàn ông!
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình hình như đã phát hiện ra một bí mật động trời! Sau đó liền bị Lục Thời Minh xách cổ áo kéo đi.
...
"Nhìn gì đó?" người đàn ông đang ngồi cạnh giường, chậm rãi lau sạch rìu nhỏ của hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái rìu sắc bén kia của hắn, rụt cổ, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Thời Minh, vẻ mặt "Em biết bí mật nhỏ của anh rồi nha".
Thảo nào trong truyện Lục Thời Minh và nữ chính Nghê Dương từ đầu đến cuối vẫ duy trì tình đồng đội gắn bó, thì ra hắn vậy mà thích đàn ông!
"Anh có phải là đàn ông hay không!"
Bởi vì quá kích động, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh mồm nhanh miệng, thiếu mất một chữ. Cô vốn muốn nói, anh có phải là thích đàn ông hay không. Nhưng giờ lại biến thành, anh có phải là đàn ông hay không. Tuy thiếu mất một chữ nhưng nghĩa sai lệch hoàn toàn.
Câu trước là hỏi thăm thiện chí, còn câu sau là khiêu khích thẳng mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức trắng bệch, đang muốn nói lại lần nữa. Bên kia, Lục Thời Minh chậm rãi nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó cười một tiếng. Đầu ngón tay trơn nhẵn của hắn chọt chọt hai gò má mũm mĩm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, trầm giọng nói: "Nhuyễn Nhuyễn có thể thử một chút."
Thử xem hắn có phải đàn ông hay không.
Ban đêm, trăng tròn vành vạnh, gió lạnh rít gào. Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy trốn ở giường dưới, cô không muốn thử đâu! Cô vẫn chỉ là hoàng hoa đại khuê nữ thôi, ngay cả tay vẫn còn chưa mất 'zin' đó!
Cũng may, người đàn ông dường như không có tâm tình trêu đùa cô, sau khi cất kĩ rìu, hắn liền trực tiếp xoay người lên giường trên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy bên ngoài đã lâu không có động tĩnh gì, rốt cục cẩn thận co lại chân của mình, sau đó lộ ra nửa cái đầu, rồi chậm chập trốn vào ổ chăn của mình.
Trong phòng rơi vào trong yên lặng. Lục Thời Minh nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, khẽ mím môi. Một lát sau, khuôn mặt hắn vốn bình tĩnh bỗng nhăn lại, tựa như rơi vào vực sâu không đáy.
Bốn phía đều là bóng tối. Chỉ có phía sau cánh cửa kia phát ra một tia sáng trắng nhỏ nhoi. Nhưng tia sáng kia rất mờ nhạt, nhìn qua thậm chí còn khiến người ta càng thêm sợ hãi hơn so với bóng tối kia.
Lục Thời Minh thở hổn hển, tay hắn gắt gao nắm chặt chăn trên người, nhưng vẫn như cũ không có cách nào tỉnh lại từ cơn ác mộng. Hắn nhìn thấy bản thân mình đi qua đó, đôi bàn tay chỉ thuộc về lứa tuổi thiếu niên đặt lên tay nắm cửa. Đôi tay trắng nõn tinh tế kia giống như thuộc về đứa trẻ con ngây thơ chưa hiểu sự đời.
Đầu Lục Thời Minh giống như muốn nổ tung.
Không được, không được mở cửa, không được mở!
"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Ánh sáng trắng tràn vào, cậu bé Lục Thời Minh ngửa đầu, nhìn thấy người đàn ông đứng ở chỗ đó. Thân hình người đàn ông kia gầy còm, mặc âu phục, trong tay cầm cặp công văn, giống như nhân sĩ tinh anh vừa mới tan tầm về.
Lúc người đàn ông kia cụp mắt nhìn qua, trong mắt hiện lên vẻ tham lam. Lục Thời Minh nghe được chính mình gọi ông ta, chú.
Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, trước mắt là ánh trăng ngưng tụ như sương. Hắn co chân lên, trên người đắp kín chăn, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Trong bóng tối, hai mắt người đàn ông đỏ như máu, lồng ngực chập trùng. Trên người một tầng dây leo quấn quanh, dường như là bởi cảm xúc của hắn không ổn định mà đột nhiên xông ra.
Lá cây trên đỉnh dây leo nhỏ run lẩy bẩy.
Lục Thời Minh đưa tay, tay run run giật dây leo trên người ra. Dây leo nhỏ bị kéo đứt, biến mất không còn tăm tích.
Đầu ngón tay Lục Thời Minh khẽ run. Hắn nắm chặt tay. Hắn ngồi rất lâu nhưng không thể nào bình tĩnh nổi, thậm chí cảm xúc càng lúc càng không ổn định.
Bỗng nhiên, một mùi hương ngọt ngào từ giường dưới truyền đến, tựa như đóa mây trắng mềm mềm quấn lấy nỗi xao động bất an trong lòng Lục Thời Minh, giúp hắn kiềm lại dị năng sắp bộc phát ra ngoài.
Hai mắt hắn nhíu lại. Hắn đưa tay, đẩy mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi trên mặt mình, sau đó nhổm dậy, nhảy từ trên giường xuống. Vốn chỉ là một độn tác dễ dàng nhưng lúc rơi xuống đất không hiểu vì sao mà lảo đảo một cái.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông trắng bệch một cách kỳ lạ, đôi mắt đỏ như máu. Mùi hương ngọt ngào kia mê hoặc hắn, xâm nhập vào tứ chi bách hài của hắn, giống như đóa hoa nở rộ ở một nơi lạnh lẽo ẩm ướt.
Lục Thời Minh giật giật đầu ngón tay của mình. Cảm giác tàn bạo kia vậy mà lại được trấn an một cách kỳ lạ. Từ đầu ngón tay của hắn có một cây dây leo nhỏ chui ra, vội vã muốn bò về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, bị Lục Thời Minh bóp lấy, nhét trở về.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lục Thời Minh cụp mắt, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nằm trong chăn. Cô gái nhỏ ngủ rất ngon. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, tóc đen xõa ra, có sợi còn rơi vào trong miệng.
Người đàn ông cong môi cười một tiếng, chậm rãi cởi quần áo, sau đó đi qua, cơ thể lạnh buốt tiến vào trong chăn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, dán lên người cô, nhẹ nhàng ôm cô.
Thật ấm áp.
Người đàn ông nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị lạnh, khẽ run rẩy, nhưng không tỉnh, chỉ theo thói quen đẩy cái thứ lạnh lẽo bên người mình ra. Nhưng cũng không thành công. Chỉ có thể ủy khuất bơ nó đi, có lẽ lát sau sẽ ấm lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông chạm vào khuôn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Trên gò má của cô gái vẫn còn vết thương bị Đoạn Trân dùng móng tay cào. Đầu ngón tay Lục Thời Minh lạnh như băng, chậm rãi mơn trớn vết thương kia.
Dinh dính, nhớp nháp như rắn. Trên đầu ngón tay hắn xuất hiện một vết nước, thoa lên vết thương của Tô Nhuyễn Nhuyễn, nhẹ nhàng lướt qua. Vết thương kia liền biến mất. Mặt của cô gái nhỏ lại trắng trẻo, non mềm.
"Mơ thấy mộng đẹp gì đó, hả?"
Giọng người đàn ông trầm thấp, khàn khàn, còn mang theo cảm xúc chưa ổn định. Tô Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ say dĩ nhiên không trả lời Lục Thời Minh. Hắn rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Khuôn mặt cô đỏ rực, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Lục Thời Minh cúi người, bỗng nhiên tiến tới, cắn lên khuôn mặt mũm mĩm đầy thịt của cô một cái!
"Á!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đau đến mức nhảy dựng lên, hai cái đầu đang để sát nhau bị đụng mạnh.
"Ô..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đụng không nhẹ, cô cảm thấy cú va chạm này sẽ làm giảm trí thông minh của cô, dù ăn bao nhiêu chậu cơm cũng không bù lại được.
Lục Thời Minh che lấy cái trán bị đụng đến đỏ của mình, trước mắt là một mảnh tối đen. Hắn hồi hồn, nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô gái nhỏ còn ngái ngủ, ngồi dậy, rồi lại mơ màng ngủ tiếp, hoàn toàn không phát hiện bên cạnh mình có thêm một người nữa. Tô Nhuyễn Nhuyễn mệt mỏi nằm xuống, cuộn mình lại, đắp kín chăn.
Lục Thời Minh nhìn cô, ngón tay cuốn lấy tóc cô, sau đó cũng chậm rãi vùi đầu vào đó. Hương hoa ngọt ngào kia tỏa ra, xua tan đi sự lạnh lẽo trong đáy lòng hắn. Tựa như hoa nở ngày xuân, gió mát ngày hạ, tựa như nắng ấm ngày đông.
Lục Thời Minh say mê nhắm mắt lại. Ác mộng dây dưa không ngừng ban nãy đã biến mất không còn tăm tích, giống như chưa từng xuất hiện.
...
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Tô Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng cảm thấy mình hình như bị thứ gì đó ôm chặt. Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Lục Thời Minh đang ngủ bên cạnh mình.
Haizz, thảo nào đêm qua cô mơ thấy mình bị một con yêu quái rắn cuốn lấy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo kéo chăn, muốn che kín mình một chút, sau đó đột nhiên phát hiện Lục Thời Minh hắn hắn hắn... hình như không mặc quần áo.... thậm chí ngay cả quần lót cũng không mặc
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ cô không còn sạch sẽ nữa rồi!
"Tỉnh?"
Giọng người đàn ông hơi khàn, mang theo mị lực chỉ thuộc về mình hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, vùi mình vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "Chưa tỉnh đâu."
"Ừm." Người đàn ông kia ôm chầm cô, ôm luôn cả chăn.
Người Tô Nhuyễn Nhuyễn cứng ngắc, cố nhớ lại đêm qua đến cùng mình đã làm gì. Đầu tiên, loại bỏ khả năng cô bộc phát thú tính với Lục Thời Minh. Sau đó, có lẽ Lục Thời Minh nổi lên thú tính với cô.
Trời đất ơi! Hắn cuối cùng muốn hạ độc thủ với mỹ nữ cô sao? Hắn không phải thích đàn ông sao? Chẳng lẽ hẵn nam nữ đều ăn sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại được mở mang tầm mắt về độ biến thái của Lục Thời Minh. Cô hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, vừa sợ hãi vừa mệt rã rời.
Thôi kệ, mệt quá, ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Sau khi ngủ thêm giấc nữa, mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn ngủ đến hằn vết, mặt mày ủ rũ bưng chậu của mình đi nhà ăn.
Nghê Dương đang gắp thức ăn cho Tiêu Trệ, liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Trên mặt cô bị gì đó?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nhìn Lục Thời Minh sau lưng mình, nhỏ giọng nói: "Đói quá tự cắn mình."
Con mẹ nó cô còn có thể tự cắn mặt mình?
Nghê Dương bất lực.
Sau khi Đoạn Trân chết rồi, Nghê Dương trở thành lão đại khu Than Đá. Chất lượng bữa ăn của cô ấy cũng tăng vọt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn bát Tiêu Trệ đã chất thành núi thịt. Lục Thời Minh chia thịt trong bát mình cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Nhuyễn Nhuyễn ăn nhiều một chút."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đưa tay che mặt mình.
Tôi biết, anh chắc chắn là muốn vỗ béo tôi mà!
Anh vậy mà muốn ăn thịt người!
"Lão đại, người khu Dầu Thô đến." Chu Diễm vội vã tới báo.
"Người đâu?" Nghê Dương mặt căng thẳng.
"Bị tôi ngăn ở của khu Than Đá. Bọn họ nói, nếu không cho bọn họ một lời giải thích, bọn họ sẽ cho nổ khu Than Đá chúng ta thành đất bằng."
Người bên khu Dầu Thô đã nghe chuyện Đoạn Trân. Hôn nay đến là muốn để đòi lại công bằng cho hai dị năng giả hệ thổ đã chết kia. Nếu không đòi lại được công bằng thì cũng phải lấy lại hai viên tinh hạch kia.
Nghê Dương đứng lên, Tiêu Trệ cũng đứng lên theo, nói: "Tôi đi với cô."
"Không cần, chút chuyện nhỏ này để em xử lý là được." Nghê Dương thẹn thùng che mặt, lúc nhìn về phía Chu Diễm lại là lạnh lùng như dao, "Đi!"
Mười phút sau, Nghê Dương quay lại. Tô Nhuyễn Nhuyễn còn chưa ăn hết chậu cơm kia. Sắc mặt Chu Diễm trắng bệch đi sau lưng Nghê Dương, vẻ mặt hoảng sợ, lảo đảo như sắp ngã.
Nhìn cậu ta, Tô Nhuyễn Nhuyễn hiểu là "Tuổi trẻ chưa trải sự đời."
Chu Diễm biết Nghê Dương có dị năng lôi điện, nhưng không nghĩ rằng dị năng của cô ấy lại mạnh đến như vậy
Vậy mà, vậy mà có thể dẫn điện...
Lúc Chu Diễm vẻ mặt sùng bái kể lại chiến tích huy hoàng của Nghê Dương, Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng thêm cột thu lôi vào trong giỏ hàng của mình.
Một cây có đủ không? Có nên mua thêm mấy cây nữa?
Đâm thành con nhím rồi có đủ chưa?
...
Đuổi xong người khu Dầu Thô, khu Than Đá mới chân chính yên bình.
"Tôi hỏi thăm được em gái tôi mấy tháng trước đã bị hai dị năng giả đưa đến khu sinh tồn phía bắc để đổi lấy vật tư."
Vẻ mặt Nghê Dương có chút
»