Chương : Lục Thanh Trần
Vân Lan: ". . .Bác hiểu lầm ý cháu rồi.”
phút sau.
Trên bàn bày ra hơn bình thuốc đỏ như màu phẩm chất hoàn mỹ, các nhân viên công tác đã lộn xộn cả lên.
"Hội trưởng! Số lượng ống nghiệm không còn đủ nữa rồi, không còn đủ lọ đựng thuốc nữa!"
"Thuốc hồi phục phẩm chất hoàn mỹ nhất định phải bảo quản thích đáng. Nếu như tiếp tục chế tác chỉ sợ công hội cũng không đủ không gian cất nữa…”
“Muốn chế tác Thuốc hồi phục cần bốn loại vật liệu, trong đó có một loại sắp bị sử dụng hết rồi!”
Sau khi Vân Lan "dung hợp" hơn năm trăm lần, như người không liên quan đứng tại chỗ, nở nụ cười rạng rỡ với hội trưởng Phương Lâm Ý: “Chuyện như cực hạn kia, không phải là tùy tùy tiện tiện liền có thể kiểm tra ra đâu."
Phương Lâm Ý: "Hơn lần, không có một lần sai lầm, thực sự là một năng lực đáng sợ."
Quả nhiên,
Cấp S là sự tồn tại cực kỳ khủng bố. Mặc kệ là hệ công kích hay là hệ phòng ngự, thậm chí cả hệ phụ trợ.
"Đúng rồi." Vân Lan lấy ba con dao mới tinh trong một chiếc hộp ra, đưa cho ông: “Trên đường tới công hội thợ săn, trong lúc vô tình cháu bị cuốn vào một phó bản cấp C. Ellen không khống chế được sức mạnh nên đã không cẩn thận phá huỷ trang bị của một vị thợ săn ma."
"Người kia họ Diệp, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hẳn là đã điền xong bản đăng kí rồi. Phiền bác giúp cháu đưa thanh phi đao này cho ông ấy, xem như là bồi thường."
Dưới ánh đèn, thân dao bay lóng lánh hàn quang, thoạt nhìn sắc bén dị thường.
Phương Lâm Ý nhìn chằm chằm Vân Lan một cái: " Ngoại trừ thuốc, trang bị cũng có thể dung hợp sao?"
Được." Vân Lan không chút do dự thừa nhận: "Thuốc, trang bị, đạo cụ, tất cả đều có thể thông qua dung hợp sản xuất ra."
Phương Lâm Ý: "Nghe nói có một người trẻ tuổi vừa thức tỉnh dị năng hệ hỏa, đẳng cấp ít nhất là A? Dù sao cũng đã tới công hội thợ săn rồi, không bằng tiện đường đi kiểm tra một chút đi?"
"Hôm nay không được rồi, chuyện này qua một thời gian ngắn nữa lại nói đi.” Vân Lan khéo léo từ chối: "Cháu có tính toán khác."
Có một vài cư dân sau khi thức tỉnh dị năng lại luôn mặc kệ nó, vẫn như cũ coi như mình không có sở hữu dị năng sinh hoạt như bình thường. Đây là quyền của mỗi người, người ngoài không có quyền can thiệp.
Cho nên sau khi Vân Lan tỏ thái độ, Phương Lâm Ý chỉ có thể nhượng bộ: "Đến thời cơ thỏa đáng, hy vọng cháu có thể đưa cậy ấy tới làm kiểm tra một lần.”
"Vâng.” Vân Lan cười đồng ý.
Mặc dù Vân Lan đã nói không truy cứu, nhưng Ellen vẫn cảm thấy rất có lỗi.
Về đến nhà, anh chủ động nói rõ: "Sau khi thức tỉnh dị năng, trạng thái của anh vẫn luôn có chút quái lạ. Ngoại trừ có thể sử dụng phép thuật hệ hỏa ra thân thủ cũng càng trở nên mạnh mẽ hơn.”
Vân Lan không thèm để ý nói: “Bởi vì anh là song hệ dị năng, cấp SS. Ngoại trừ hệ hỏa anh còn có thêm một hệ ám sát."
"Trong nháy mắt chạy đến trước mặt BOSS, không phải bởi vì học xong teleport kỹ năng mà là bởi vì tốc độ của anh quá nhanh, phản ứng của những người khác theo không kịp nên không nhìn rõ quỹ tích di động của anh."
Ellen ngây ra như phỗng: "Cô chủ…”
“Không phải anh đã từng hỏi em, vì sau sau khi rời khỏi nhà họ Vân lại trở nên không giống trước kia sao?” Vân Lan nói cho anh biết: “Trước khi rời khỏi nhà chính em đã nằm mơ, một giấc mơ báo trước tương lai.”
Ở thế giới hiện nay, một bộ phận thợ săn có thể thông qua pha lê và các loại thẻ bài để bói toán tương lai.
Chỉ có giấc mơ báo trước là lần đầu tiên nghe nói tới.
Ellen có chút sốt sắng: "Em…. Đã mơ thấy gì?”
"Rất nhiều." Vân Lan tùy tiện nói ra một ví dụ nho nhỏ: “Ví dụ như làm thế nào để sử dụng dị năng dung hợp cấp S một cách chính xác."
"Cho nên.” Môi Ellen hơi khô: “Em thật sự có năng lực tiên tri sao?”
Vân Lan: "Chỉ thấy được tương lai ba năm thôi."
"Hơn nữa, em chỉ nhớ được các sự kiện trọng đại."
“Ví dụ như chuyện hôm nay chúng ta chợt xông vào phó bản cấp C vậy, chuyện anh thực ra đã sớm thức tỉnh từ lâu, những chuyện nhỏ như vậy em thật sự không biết.”
Nghe vậy, mặt mày Ellen giãn ra, như thường ngày cổ vũ: "Cô chủ, em thật sự quá lợi hại!"
"Ầy." Vân Lan móc ra một con dao găm đen tuyền, đưa lên nhìn.
Ellen: "Đây là?"
Vân Lan: "Em biết anh sẽ thức tỉnh hệ ám sát nên đã sớm chuẩn bị vũ khí cho anh rồi. Nhìn xem có thích hay không?"
Ellen đùa nghịch với con dao găm kia, yêu thích tới không nỡ buông tay.
Vân Lan: "Nếu dị năng của anh đã thức tỉnh thì sắp tới có không ít chuyện cần anh tự mình làm đâu."
Ellen nhấc tay phải của cô lên, hôn lên mu bàn tay của cô một cái: “Có thể ra sức vì em là vinh hạnh của anh.”
Vân Lan: " .. . ."
Một đời trước Ellen cũng y như vậy, động một chút là hôn lên mu bàn tay của cô một cái, cũng không biết thói quen quái lạ này được nuôi thành như thế nào nữa.
Nụ hôn tay tượng trưng cho sự cam kết trung thành, không phải là anh không được phép hôn, chỉ là, số lần hôn quá nhiều, cũng quá thường xuyên. . .
"Sau này nếu có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra, đừng giấu giếm rồi một mình chống đỡ." Vân Lan nói sang chuyện khác: “Anh giấu người khác thì thôi, không cần phải giấu em.”
"Được.” Ellen cười, hứa hẹn một chuyện tuyệt đối không thể làm được, biểu tình vô cùng đương nhiên.
Sáng ngày thứ hai, một người khách đến thăm.
“Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chính phải sống trong một khu chung cư, Vân Lan, xem ra em thật sự rơi vào cảnh nghèo túng xa xút rồi nha.” Lục Thanh Trần năm nay vừa mới đầy hai mươi tuổi, giờ phút này đang nâng một cốc cà phê ngồi ở trên ghế sa lon, vừa lắc đầu vừa cảm thán.
Đôi con ngươi của Ellen tối sầm lại, tay phải lặng lẽ nắm thành quyền.
Vân Lan bình tĩnh nhấp một hớp trà sữa: “Nếu như anh cảm thấy nhìn khó chịu thì không bằng tiếp tế mấy chục triệu cho em đi, giúp em vượt qua cửa ải khó khăn này?~”
Mấy chục triệu? Thế mà em cũng dám mở miệng à! Lục Thanh Trần đang uống cà phê suýt chút nữa đã bị sặc luôn rồi.
Anh ấy đặt cốc lên bàn, nghiêm nghị nói: “Đòi tiền thì không có, nhưng anh có thể cung cấp công việc cho em. Sao nào, em có muốn vào công hội nhà họ Lục bọn anh làm việc hay không, cố gắng nghiên cứu xem dị năng của em dùng như thế nào?"
Vân Lan không hé răng.
"Không phải em cấp S sao?" Lục Thanh Trần đứng đắn nói: “Năng lực của em nhất định có chỗ đặc thù. Chẳng qua còn cần thêm chút thời gian để tìm hiểu sâu hơn thôi, nói không chừng mấy ngày nữa có thể làm rõ rồi."
Rõ ràng tin tức của Lục Thanh Trần không được linh thông cho lắm, đến cả chuyện Vân Lan ở công hội thợ săn điên cuồng chế tác Thuốc hồi phục cũng không biết.
. . . Hay là nói, hội trưởng Phương đã ra lệnh cấm rồi, chuyện này căn bản không hề chuyền ra bên ngoài?
Vân Lan thở dài một hơi khó mà nhận ra.
Lần thứ hai rồi.
Đời trước cũng là cái tên nhóc miệng tiện lại mềm lòng này đưa tay ra với cô, cho cô một con đường để đi tiếp.
Nhà họ Lục của Lục Thanh Trần vô cùng có tiền, so ra chỉ kém nhà họ Vân một chút. Mà bản thân anh cũng thức tỉnh dị năng cấp B, anh còn sáng lập ra công hội Khuynh Thành cấp C của nhà họ Lục, hiện nay đang đảm nhiệm chức phó hội trưởng.
Đáng tiếc, vận may không tốt, sau này trong một lần vào phó bản nào đó anh ấy gặp biến cố, tuổi còn trẻ đã ra đi.
Nhớ tới đời trước, sau khi bị thức tỉnh cô chỉ biết dị năng dung hợp cấp S có quan hệ với việc sử dụng vật liệu trong phó bản sản xuất các loại trang bị. Còn về chuyện sử dụng như thế nào thì lại không hề biết, quá trình tìm hiểu cực kỳ chậm.
Là Lục Thanh Trần tìm tới cô, đưa cô vào công hội, lợi dụng quyền lợi của chức vụ để cung cấp cho cô rất nhiều vật liệu để luyện tập.
Cô không quản ngày đêm làm đủ loại nghiên cứu, bỏ ra hơn một tháng cuối cùng cũng biết rõ nguyên lý. Mà khi cô thành công chế ra bình Thuốc hồi phục có phẩm chất hoàn mỹ đầu tiên Lục Thanh Trần lại đã chết.
Cái gì gọi là vận mệnh trêu người? Chính là cái này.
Lục Thanh Trần ở bên cạnh vẫn đang nói dông dài lải nhải đủ điều, anh còn đang tính tiến thêm một bước khuyên bảo: “Ông già nhà em không phải luôn tôn sùng mấy thứ dạy dỗ con cái thành tinh anh à, thích kiểu thuê thầy về dạy một v một mà nhể? Dù sao bây giờ em không cần học gì nữa, không có áp lực học tập, cứ coi như em ra ngoài giải sầu đi."
“Tuy anh biết khả năng em có thể nắm được điểm then chốt gần như bằng không, nhưng lỡ như… thì sao?"
“Hầy, lúc đó công hội của anh sẽ có một thợ săn cấp S tọa trấn, lên thành công hội cấp B chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?”
Lục Thanh Trần thoả thích tưởng tượng, khóe miệng điên cuồng giương lên.
Ellen thờ ơ lạnh nhạt nhìn người này.
Có mấy người, một giọt rượu chưa dính đã say rồi, ban ngày ban mặt lại tính mượn rượu làm càn.
“Tới công hội của anh thì không cần đâu.” Vân Lan nhìn Lục Thanh Trần, nghiêm túc nói: “Cho anh một lời khuyên, trong vòng hai tháng nữa tuyệt đối không nên tới gần Bắc Giao, nơi đó có chuyện gì cũng tuyệt đối đừng đi."
Lục Thanh Trần: " .. . ."
Không phải đâu, ngay cả cách dùng dị năng dung hợp của mình như thế nào cô em cũng không biết cơ mà, sao còn đi học người ta bói toán may rủi rồi đi khuyên nhủ người ta thế hở?