Edit: Nukaly
"Tìm người." Vân Lan giải thích một câu, bước chân đi vào.
Cô chủ có bạn ở đại học Nông nghiệp từ bao giờ chứ?
Ellen không hỏi nhiều, nhanh chóng đuổi kịp.
Hai mắt Vân Lan trong veo, trực tiếp bước thẳng nhà ăn của trường.
Không lâu sau, Ellen nhận thấy ở xa xa có một làn sóng ma thuật mơ hồ đang chấn động: “Bên đó có một cánh cửa’.”
“Ừ, là cánh cửa cấp B.” Vân Lan hơi nhíu lông mày lại: "Người em muốn gặp đang ở trong cánh cửa đó.”
Tay phải Ellen siết chặt.
Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chỉ cần là chuyện liên quan tới cô chủ thì không có chuyện gì mà anh không biết.
Nhưng bây giờ, anh không biết cô chủ muốn tìm ai, không biết quan hệ giữa hai người là gì, hay đã có chuyện gì đã xảy ra giữa họ.
… Giấc mơ báo trước tương lai chết tiệt.
Ellen: " Cánh cửa kia vừa mới xuất hiện, công hội thợ săn còn chưa tới, không phải chúng ta nên chờ một chút sao?"
Vân Lan: “Em chính là muốn trước khi công hội thợ săn phong tỏa đi vào cửa nên mới tới sớm.”
Lần trước cô bình tĩnh quyết tâm chờ nhiệm vụ ở phó bản Bắc Giao lại không ngờ vẫn bị công hội Khuynh Thành giành trước. Vì vậy nhất định phải do Phó hội trưởng Lục Thanh Trần dẫn theo cô mới được đi vào trong cánh cửa.
Lần này cô đã học được bài học, rút kinh nghiệm đi vào cửa trước khi nó bị phát hiện.
Trên thực tế, Vân Lan tới vẫn còn bị muộn.
Vốn cô định ngay khi cổng trường vừa mở liền vào luôn nhưng trường đại học có giờ giới nghiêm nên tới bây giờ cổng mới mở cho cô vào.
Mặt khác ——
Người kia chỉ nói lần đầu tiên ngoài ý muốn bị cuốn vào bên trong cánh cửa là sáng sớm mùng tháng năm thứ chứ không nói cho cô biết thời gian cụ thể.
Cô nghĩ rằng còn nhiều thời gian, nghĩ qua một hai giờ nữa cửa mới xuất hiện, lại không ngờ lúc cô tới thì cửa đã có rồi.
"Không còn thời gian nữa, trước tiên thông báo cho công hội thợ săn một tiếng rồi vào trong thôi.” Vân Lan liên lạc với công hội thợ săn, báo cho bọn họ biết ở đại học Nông nghiệp xuất hiện một cánh cửa cấp B. Sau khi báo xong liền rảo bước tới nhà ăn của trường.
Cô rẽ vào ngã tư, còn chưa bước vào căn tin đã trước một bước đi vào bên trong một cánh cửa —— Lần này vị trí của cánh cửa tới thế giới khác đúng là xảo quyệt quả thực khó lòng phòng bị.
Đôi con ngươi của Ellen lạnh lùng, đi theo vào.
Trong phó bản cấp B.
Đây là một động băng tự nhiên, nhiệt độ cực thấp, lạnh hơn cả bên ngoài cánh cửa.
Ở trên đầu có vô số trụ băng, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Vân Lan: " .. . ."
Lúc người kia nhắc đến chuyện cũ không hề nói tới hoàn cảnh trong này như vậy.
Ellen nhìn chung quanh một lần: " Lối vào không ai. Xem ra sau khi bị cuốn vào phó bản bọn họ không chọn chờ cứu viện tới."
Vân Lan túm chặt quần áo mùa đông của mình, vẫn còn cảm thấy lạnh, không khỏi đánh chủ ý lên đầu Ellen.
Cô nhét tay vào túi áo nắm lấy tay Ellen, cảm thấy như tay được cầm một lò sưởi nhỏ, lập tức vui vẻ: “Chúng ta đi vào bên trong đi, nói không chừng dọc đường sẽ gặp được."
Toàn thân Ellen cứng ngắc.
Tay của anh đang được cô chủ nắm.
Nhận thức này khiến cho anh ta khó mà bình tĩnh nổi.
Vân Lan càng lạnh lại càng nắm chặt ‘lò sưởi’, đợi tới khi toàn thân đều ấm áp rồi mới không kìm lòng được cảm khái, dị năng hệ hỏa đúng là tiện lợi.
Ngô Tĩnh trốn ở một góc, màu môi trắng bệch.
Sáng hôm nay cô ấy có hẹn ăn cơm với bạn của mình là Lưu Nhược Tuyết. Không ngờ mới một giây trước còn vui vẻ đẩy cửa căn tin, giây sau đã bị kéo vào phó bản.
Trước khi các cô vào đã có bốn mươi ba sin viên bị cuốn vào rồi,.Hai người đầu tiên trong số họ đã cóng đến run rẩy, khắp khuôn mặt đều là sương lạnh.
“Nếu cứ chờ thêm ở đây chúng ta sẽ bị chết cóng mất.” Một nam sinh đeo kính đề nghị: “Chỗ này tụ tập tổng số hơn bốn mươi người, trong đó có tám thợ săn cấp B, cấp C, cấp D đều có, không bằng thử đi vào bên trong xem sao?"
Nam sinh đeo kính có dị năng phòng ngự cấp C, lời nói của cậu ta rất có sức thuyết phục.
"Tớ, tớ sắp không chịu được nữa rồi. . ." Cô gái đầu tiên bước vào trước này là một cô gái nổi tiếng, bây giờ đang là giữa mùa đông nhưng cô ta mặc rất mỏng manh, váy ngắn quần tất da chân, còn đang định sau khi ăn sáng xong sẽ đi chơi. Bây giờ ở trong động băng cô ta vừa đói lại rêt, có cảm giác như bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngất đi.
Đều là bạn cùng trường, mọi người thấy thế đều không đành lòng.
Trải qua một đợt bỏ phiếu biểu quyết, hầu như mọi người đều đồng ý đi sâu vào bên trong xem xem có gì không. Vì vậy một nhóm hơn bốn mươi người đứng dậy, chậm rãi đi vào sâu trong hang, còn có người cầm theo trụ băng làm vũ khí .
Mọi người đi bộ hơn mười phút thì hơn ba mươi con ma vật làm từ băng xuất hiện.
Ma vật sẽ phun ra những viên băng hình nón, lực lớn vô cùng, trực tiếp đánh cho bọn họ hoang mang.
Đám thợ săn liều mạng phản kích cũng chỉ miễn cưỡng giết chết năm, sáu con.
Người bình thường cầm theo trụ băng căn bản không dám lên trước. Thấy mấy con ma vật kia đuổi theo liền theo bản năng xoay người chạy trốn, muốn trở về lối vào.
"Cẩn thận! Chạy xa không bảo vệ được đâu!” Cậu chàng đeo kính nôn nóng hô to.
Thế nhưng dưới cơn hoảng loạn, mọi người chỉ lo chạy trốn, căn bản không nghe thấy anh ta nói gì.
Băng trùy bay tới, có một người tử vong.
Đây như là mở màn của một trận chiến vô cùng thê thảm, sau đó không ngừng có người ngã xuống.
Trong lúc nguy cấp, một nam sinh cao lớn thức tỉnh dị năng sức mạnh, một nam sinh lùn lùn thức tỉnh dị năng tốc độ, lúc này tình huống mới thoáng chuyển biến tốt hơn một chút.
Một nữ sinh thức tỉnh dị năng sức mạnh, công kích cận chiến tăng mạnh, cô ấy oa một tiếng khóc lên: "Tớ, tớ không dám tới gần! Dị năng này thức tỉnh thì có ích lợi gì!"
Mười một thợ săn vs ma vật băng, cục diện nhất thời ổn định hơn một chút.
Không chờ mấy người thợ săn làm ra làn sóng công kích tiếp theo, ma vật băng từ bỏ mấy người khó chơi, chuyển sang đối phó với người bình thường.
Băng trùy đầy trời, hơn mười người bị thương, bốn người chết trận.
Thời khắc hấp hối, một nam sinh gầy gò thức tỉnh dị năng trị liệu, Lưu Nhược Tuyết bạn của Ngô Tĩnh thức tỉnh dị năng có thể ngưng tụ năng lượng, triệu hoán mũi tên năng lượng.
Ý thức được bản thân mình bỗng nhiên nắm giữ năng lực kỳ lạ, Lưu Nhược Tuyết một hơi triệu hoán hơn hai mươi mũi tên năng lượng, tiến hành phản kích.
Bởi vì lần đầu tiên chiến đấu với ma vật, không nắm bắt được chính xác lực độ và đích đến nên bắn ra hơn hai mươi mũi tên năng lượng thì chỉ có bảy mũi tên trúng đích.
May mắn là, mũi tên năng lượng có uy lực rất lớn, Ma vật băng - sau lần tấn công này.
Một đòn kết thúc, Lưu Nhược Tuyết trực tiếp không còn chút sức lực nào nữa.
Ngô Tĩnh vốn dĩ bắt trốn, thấy thế liền kéo bạn của mình vào một góc, cẩn thận từng li từng tí trông chừng.
Ai ngờ, cô vừa sờ trán đã thấy nóng ran.
"Cậu ấy phát sốt rồi!" Ngô Tĩnh lòng như lửa đốt.
Chàng chai đeo kính: " Những người có sự khác biệt về thể chất sẽ có triệu chứng khác nhau. Có mấy người thức tỉnh dị năng xong sẽ phát sốt hoặc nôn mửa, ngất xỉu và các triệu chứng khác."
"Ngoài ra, thức tỉnh dị năng cấp bậc càng cao thì tỷ lệ phát tác càng cao."
"Mặc dù chưa trải qua kiểm tra đo lường chuyên nghiệp nhưng nhìn công kích trước đó hẳn cô ấy ít nhất cũng đạt cấp B, có khi còn là cấp A."
"Phải làm sao bây giờ?" Ngô Tĩnh truy hỏi.
Chàng chai đeo kính: "Muốn qua cửa này cần có sức chiến đấu sao! Không phải mới vừa rồi có người thức tỉnh dị năng trị liệu sao? Nhanh tới cứu người."
Nghe vậy, nam sinh gầy yếu lập tức chạy tới chỗ Lưu Nhược Tuyết.
Thật trùng hợp.
Đúng lúc này nữ sinh thức tỉnh dị năng sức mạnh đang ở gần đó cũng ngã xuống: “Tớ chóng mặt quá, bây giờ không còn chút sức lực nào nữa, hình như tớ cũng phát sốt rồi."
Ngoài ý muốn thức tỉnh dị năng, kết quả không chỉ không giúp được gì mà còn liên lụy tới cả đội, cái này gọi là gì đây?
Nữ sinh đối với mình không còn gì để nói.
Nam sinh gầy yếu vô cùng lo lắng: “Ma lực của tớ có hạn, có khả năng không thể trị được cho cả hai người. . ."
Nữ sinh thức tỉnh dị năng sức mạnh cắn răng cứng rắn chống đỡ: “Không cần phải để ý đến tớ, tớ sẽ đợi người giải cứu."