Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nukaly

Mặc dù Công hội Vĩnh Hằng mới chỉ cấp D, nhưng nghe nói có nhà họ Lục đứng sau hỗ trợ. Đối phương rõ ràng, vậy bọn họ chỉ có thể dùng vật liệu để đánh động.

"Công hội Thần Hi đã thành lập được một năm, các vật liệu trong phó bản cấp D và cấp C đều tích lũy được không ít. Nếu như cô thích, tôi có thể đưa cho cô một ít.” Khắp toàn thân Phó Dương lộ ra một loại khí chất "Nhà tui không thiếu vật liệu".

Vân Lan: "Anh cần bao nhiêu lọ thuốc hồi phục?"

Phó Dương: "Ba mươi bình hẳn là đủ dùng."

Vân Lan lấy giấy bút ra lập danh sách: “Trên cùng là các nguyên liệu cần thiết để chế tạo lọ thuốc hồi phục, bên dưới là thù lao công việc. Nếu không có vấn đề gì thì, chúng ta ước hẹn một thời gian hoàn thành giao dịch này đi.”

Ba mươi bình thuốc hồi phục cấp bậc "Hoàn mỹ" cần ít vật liệu như vậy? Còn không bằng lượng tiêu hao của bình thuốc cấp bậc"Bình thường" nữa!

Nếu như đối phương nắm giữ công nghệ đặc thù, có thể sử dụng số lượng vật liệu cực nhỏ chế ra thuốc phẩm chất cao. . .

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Phó Dương càng ngày càng chân thành: “Không thành vấn đề, sáng sớm ngày mai tôi sẽ trở lại."

Ngày hôm sau, anh ta mang vật liệu đến tận nơi như đã hẹn.

"Khi nào thì tôi có thể nhận được thành phẩm? Một ngày có đủ thời gian không? Tôi hy vọng có thể mau chóng chế tác xong càng sớm càng tốt, dù sao thì cửa cũng không đợi ai."

Vân Lan tính toán: " Chờ tôi mười phút."

Phó Dương: " ? ? ?"

Phân loạivật liệu, sau đó bắt đầu dung hợp, lặp lại ba mươi lần, ba mươi bình thuốc hồi phục đỏ như máu mới tinh ra lò.

Phó Dương: " .. . ."

Cái hiệu suất này, không hổ là cấp S.Phó bản cấp A.

Phó Dương dẫn theo đoàn đội bước chậm về phía trước.

Đây là một đội gồm tám người, trong đó có cấp S, cấp A và cấp B. Ngoài ra, mỗi một loại chức nghiệp như công kích, phòng ngự, phụ trợ đều có.

"Thuốc hổi phục cấp bậc Hoàn mỹ nè…” Các đội viên vừa đi vừa nói: “Ngay sau khi Công hội thợ săn thông báo về sự tồn tại của nó tớ đã muốn nếm thử một lọ rồi. Kết quả là đã gần nửa tháng rồi mà tớ vẫn chưa có được, vẫn là hội trưởng có cách.”

"Nghe nói nếu vết thương không quá nghiêm trọng thì chỉ cần rót hết một bình tổn thương sẽ lập tức lành lại. Tớ nghĩ tin này cũng bị thổi phồng quá rồi.”

“Tớ có một người bạn trong công hội Vĩnh Hằng, cậu ấy đã từng uống thuốc này rồi. Cậu ấy rất nghiêm túc nói cho tớ biết sau khi vào phó bản nếu mang thêm một bình thuốc hồi phục do hội trưởng Vân Lan tự tay chế tác thì chính là nhiều ra một cái mạng."

"Thật hay giả vậy. . ."

"Dừng lại!" Phó Dương cảm nhận được sự thay đổi của ma lực, anh thét lên, ra lệnh cho đội viên ngừng tiến về phía trước.

Các thành viên trong đội nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Chỉ sau mấy giây, đất đá lỏng ra, một bàn tay bằng xương màu trắng đột nhiên nhô ra khỏi mặt đất.

Nếu như không có Phó Dương, cả đội tiếp tục di chuyển về phía trước thì mắt cá chân của các đội viên rất có khả năng sẽ bị tóm gọn.

"Lui về phía sau." Phó Dương vừa nói vừa tung một viên băng trùy (một cục băng hình nón ) ra.

Tám người vừa mới lui được một đoạn, chỉ thấy hơn bảy mươi binh lính xương chui ra từ trong bùn đất, tay trái cầm cốt mâu (giáo xương), tay phải cầm khiên xương, trông như là bộ đội tinh nhuệ.

Phía trước nhất, sáu binh sĩ xương khô cưỡi xương ngựa, không chờ các thợ săn kịp phản ứng đã dẫn đầu xông lên.

"Đóng băng!" Một mục tiêu bị chỉ định đông thành nước đá.

“Bão băng!” Trong một khu vực hình tròn, những tia băng có kích thước bằng đồng xu xiên tới xiên lui, gây sát thương cho ma vật.

“Mưa giáo băng!” Hơn ngọn giáo băng bắn về phía con ma vật, diện tích che phủ bao trùm cực rộng lớn.

"Xông lên —— ." Thợ săn cấp A, thợ săn cấp B nắm chặt vũ khí, gia nhập chiến đấu.

Sau mười lăm phút, trận chiến kết thúc.

Có một thợ săn hệ phòng ngự chịu quá nhiều công kích, trên vai, ngực, bụng, cánh tay, bắp đùi, chân nhỏ và khắp toàn thân đều có vết thương.

Thợ săn hệ chữa trị đi lên trước, muốn chữa lành cho người kia.

Phó Dương ngăn lại: " Uống thử một bình thuốc hồi phục đẻ xem hiệu quả trị liệu đi."

Thợ săn kia gật đầu đáp lại.

Mở ống nghiệm ra, đổ thuốc xuống, trong nháy mắt vết thương cầm máu, đóng vảy, bong vảy và tạo thành da mới.

Thợ săn kia trở mình một cái bò dậy, phát hiện mình đã có thể hành động như thường, thật giống như từ trước đến nay chưa từng bị thương, anh ta sửng sốt: “Đây thực sự là thuốc hồi phục à? Khác mấy loại thuốc bình thường kia nhiều quá! Hiệu quả thật tuyệt vời!"

Đồng bạn xa xôi nhàn nhạt nói: "Thợ săn cấp S tự tay chế tác đương nhiên so với hàng hóa chung chung trên thị trường tốt hơn nhiều."

Trong mắt Phó Dương lộ ra suy ngẫm.

Thợ săn cấp S Vân Lan này, xem ra cần phải một lần nữa đánh giá lại khả năng của cô gái này rồi.

"Công hội Thần Hi thuận lợi quét sạch phó bản cấp A, không một người tử vong. Hội trưởng Phó Dương hi vọng có thể ký một thỏa thuận với công hội Vĩnh Hằng, trường kỳ mua thuốc hồi phục do em tự tay chế tác." Ellen bẩm báo.

“Được.” Vân Lan đồng ý.

"Như vậy thì.” Ellen hơi hơi khom người: “Anh đi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho em nhé."

"Được.”

Sau khi Ellen rời đi, Vân Lan lật xem bản lý lịch mới của mình.

Theo sau những lần cứu người không ngừng của công hội thợ săn, danh tiếng của thuốc hồi phục phẩm chất "Hoàn mỹ" dần dần được lan rộng.

Rất nhiều người muốn tích trữ vài lọ thuốc bên người nhưng không có cách nào để mua được, lúc này, gia nhập công hội Vĩnh Hằng liền trở thành lựa chọn duy nhất.

" cấp D, cấp C, cấp B ... Thợ săn đẳng cấp cao quá ít."

Chỉ có trong lòng Vân Lan biết, đây là tình huống rất bình thường.

Ngoài kia có rất nhiều thợ săn cấp D và cấp C, lên tới cấp B bắt đầu ít phổ biến hơn hẳn.

Thợ săn cấp A luôn được các công hội săn đón nhiệt tình, thậm chí đôi khi còn có công hội có cấp S chủ động tới gạ gẫm, những người này đều có tương lai tươi sáng và không cần thiết phải gia nhập một công hội cấp D.

"Trước tiên vẫn phải nâng cấp công hội mới được."

Sau khi xong đọc sơ lược sơ yếu lý lịch, Vân Lan quyết định sắp xếp thời gian phỏng vấn, tốt nhất có thể tuyển thêm người dị năng cấp B và người dị năng cấp C có năng lực tốt vào hội.

Công việc đến lúc kết thúc, cô đang định nghỉ ngơi thì bỗng ngửi thấy một mùi sữa thơm.

“Bánh dâu?” Vân Lan sững sờ.

Ellen: "Em đã quên rồi sao? Hôm qua em nói em muốn ăn.”

Vân Lan: " .. . ."

Cô chỉ tình cờ nói một cái thôi, chính cô cũng đã quên rồi.

Nhưng mà thật sự thơm quá đi mất.

Vân Lan cầm thìa bạc lên chính thức khởi động, thủ tiêu chiếc bánh.

Ellen nhắc nhở: “Sắp sang đông rồi, em cần mua thêm quần áo mới.”

Sau khi thức tỉnh dị năng, thể chất của thợ săn vật lý sẽ được cải thiện ở các mức độ khác nhau. Có những người chỉ mặc một chiếc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh khi đi trong băng tuyết.

Thế nhưng thể chất của các thợ săn ma pháp lại không khá hơn người thường là mấy.

Vân Lan không thuộc hệ vật lý, cô cũng sợ lạnh.

“Vậy thì sáng ngày mai đi, anh đi cùng em ra ngoài một chuyến." Cô nói.

“Được.” Ellen nhẹ nhàng trả lời.

Truyện Chữ Hay