Edit: Nukaly - Fanpage: Nukaly
Ánh lửa ngút trời, tiếng nổ mạnh nổ vang. Phòng ốc không ngừng sụp đổ, mọi người chạy trốn tứ phía, toàn bộ các tòa nhà trong thành thị đều bị tàn phá.
"Phó bản cấp S mất khống chế, ma vật tàn sát bừa bãi trong thành phố, con người đang đón nhận ngày tận thế.”
"Chỗ này có cư dân bị thương. Xin hãy trợ giúp, xin hãy trợ giúp!"
"Thợ săn cấp S đâu rồi? Sao còn chưa tới?!”
“Trong cửa tuôn ra quá nhiều ma vật, nhân thủ không đủ, lo liệu không hết được, quá nhiều việc!"
. . .
Bên cạnh hình như có rất nhiều người nói chuyện. Âm thanh đan xen vào nhau, vô cùng ồn ào, trái lại không phân biệt rõ được là ai với ai.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng ồn ào dần dần lắng lại, chỉ còn một thiếu nữ ở bên trong thấp giọng cầu xin: "Hội trưởng Vân Lan, xin hãy trở lại quá khứ, ngăn cản bi kịch xảy ra. Làm ơn. . ."
Trong nhà chính nhà họ Vân.
Vân Lan đứng ở trước tấm gương toàn thân trong phòng ngủ, đánh giá mình ở trong gương, thật lâu không bình tĩnh nổi.
Cơ thể nhỏ đi rồi.
Dáng vẻ cũng trở nên non nớt hơn hẳn.
Phảng phất như thật sự đã trở lại quá khứ.
Cô mở cửa phòng ra, tùy tiện ngăn một hầu gái lại dò hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Nữ hầu gái hơi kinh ngạc, thành thật trả lời: “Ngày tháng năm thứ thế kỷ mới."
Năm thứ thế kỷ mới. . .
Vân Lan đóng cửa phòng, ngồi ở mép giường sửa sang lại các thông tin mình có.
Thế kỷ mới còn được gọi là thế kỷ tận thế, cái tên này chính thức bắt đầu dùng từ một năm trước.
Vào một ngày nào đó của một năm trước, những cánh “cửa” tiếp nối với những thế giới thứ nguyên khác bị ‘mở ra’. Bên kia cánh cửa có các loại ma vật, chỉ có khi nào tất cả các ma vật bên trong cánh cửa bị giết chết toàn bộ thì cánh cửa đó mới có thể bị đóng lại.
Nếu như không thể quét sạch trong kỳ hạn nhất định, cánh cửa sẽ mất khống chế. Ma vật sẽ theo đó xuyên qua cửa đi đến thế giới này, tùy ý giết chóc.
Cô lúc đó đang ở tháng năm thứ thế kỷ mới, khi đó cũng vì phó bản cấp S mất khống chế mới khiến loài người đối mặt với nguy cơ tuyệt diệt toàn nhân loại.
"Chỉ còn năm nữa thôi…”
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của cô: "Cô chủ Lan, ngài Hải muốn gặp cô ạ.”
"Chờ một lát." Vân Lan đứng dậy thay quần áo.
Tập đoàn Vân thị tài lực vô cùng hùng hậu, là một tập đoàn tài chính nổi tiếng trong nước.
Có rất nhiều công ty con dưới trướng, phạm vi kinh doanh cực lớn. Khách sạn, công viên trò chơi, trò chơi, bảo hiểm, nhà đất, ngân hàng… đều có liên hệ.
Có tiền tới trình độ nào ấy hả?
Con cháu nhà họ Vân từng bị bắt cóc, còn bị vơ vét một trăm triệu tiền chuộc. Bậc bề trên không thể không phái tới chuyên gia bảo vệ, để ngừa con cháu nhà mình chết non.
Vân Lan là người thừa kế đời tiếp theo của tập đoàn Vân thị, từ nhỏ đã đón nhận giáo dục tinh anh. Cô luôn thể hiện rất xuất sắc, chưa bao giờ khiến cho trưởng bối trong nhà thất vọng.
Thẳng đến lúc các cổng lớn tiếp nối với những thế giới của chiều không gian khác xuất hiện.
"Ông nội." Vân Lan nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Vân Hải Dương nhìn đứa cháu gái mình đắc ý nhất, một lúc lâu sau không nói gì.
Sau khi những cánh cửa kia xuất hiện, những "Thợ săn săn ma" nắm giữ các loại năng lực đặc thù cũng theo sau xuất hiện.
Cấp bậc của thợ săn đều là cố định, một khi thức tỉnh sẽ không thể thay đổi.
Dân chúng bình thường có thể tính là một nhóm người có thể chất gầy yếu, vĩnh viễn không có cách nào thức tỉnh.
Ba tháng trước, Vân Lan bỗng nhiên bị bệnh một trận, sau khi tỉnh lại liền thức tỉnh dị năng "Dung hợp" cấp S.
Phải biết, cấp bậc của thợ săn chia làm năm cấp, từ cao xuống thấp theo thứ tự là cấp S, cấp A, cấp B, cấp C, cấp D.
Toàn bộ thủ đô ước chừng có triệu cư dân, số lượng người thức tỉnh dị năng cấp S chỉ có người.
Mà Vân Lan, chính là người thứ .
Vân Hải Dương mừng rỡ không thôi, dự định khiến cho Vân Lan ngay lập tức tiếp nhận tập đoàn Vân thị. Nhưng mà ông còn chưa kịp vui vẻ mấy ngày, chuyện đã xảy ra chuyển biến bất ngờ.
Trải qua thêm một bước kiểm tra đo lường, Vân Lan quả thật nắm giữ ma lực khổng lồ bước lên cấp S, thế nhưng cô lại không có năng lực công kích, cũng không biết dị năng "Dung hợp" này phải sử dụng như thế nào.
Nói cách khác, trên danh nghĩa cô là cấp S, trên thực tế là một dị năng rác rưởi, không thể sử dụng được.
Lúc trước có bao nhiêu mừng rỡ thì bây giờ có bấy nhiêu thất vọng.
Vân Hải Dương cho cháu gái ba tháng để chứng minh bản thân mình. Thế nhưng, cho tới hôm nay mãi mà không có chút tiến triển đột phá nào.
“Thu thập hành lý đi, trước chạng vạng phải rời khỏi nhà chính." Ông nói.
Người thừa kế nhà họ Vân chắc chắn phải sống trong nhà chính, do Vân Hải Dương tự mình mang theo bên người dốc lòng dạy bảo. Rời khỏi nhà chính, cũng có nghĩa là đã mất đi tư cách người thừa kế.
Vân Lan hiểu rõ hàm nghĩa sau hành vi này, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Chuyện này đời trước đã từng xảy ra, du sao thì… Chẳng bao lâu nữa nhân loại sẽ có khả năng diệt vong, làm gì còn tâm tính nào đi quản có quyền thừa kế hay không nữa.
“Từ trước đến giờ tập đoàn Vân thị đều do con cháu ưu tú nhất gia tộc kế thừa. Nếu như ông nội cho rằng cháu không phải là thí sinh thích hợp, muốn để người khác ngồi vào vị trí này, cháu cũng không có dị nghị gì.” Vân Lan nghiêm túc tỏ thái độ: “Chỉ là, lúc rời khỏi nhà chính, cháu muốn mang theo Ellen đi, hi vọng ông nội đồng ý.”
Ellen là cô nhi, từ nhỏ đã được nhà họ Vân thu dưỡng, vẫn luôn ở bên cạnh cô. Vừa là quản gia, cũng là vệ sĩ.
Đã từng có người trong nhà đề nghị, Vân Lan thân là người thừa kế tập đoàn Vân thị, bên cạnh lại chỉ có một người bảo vệ quả thực không thích hợp.
Thế nhưng sau khi phái ra hơn mười người lại trong nháy mắt bị Ellen đánh bại toàn bộ, xem chừng thêm cùng không thêm cũng không khác gì nhau.
Các trưởng bối lúc này mới không nói thêm nữa.
"Ellen là đứa trẻ được gia tộc thu dưỡng, cũng là người kiệt xuất nhất. Từ trước tới nay người mà cậu ta theo sau không phải là cháu mà là người thừa kế kế tiếp của nhà họ Vân. Nếu cháu đã mất đi tư cách thì qua một thời gian ngắn nữa ông sẽ để một người khác tới làm vệ sĩ cho cháu.” Nói xong những điều muốn nói, Vân Hải Dương phất tay một cái: “Đi ra ngoài đi."
Vân Lan còn muốn nói thêm, lại thấy ông nội rõ ràng không muốn nói chuyện tiếp với cô, bất đắc dĩ chỉ có thể rời đi trước.
Trở lại phòng ngủ, Vân Lan nâng chén trà nóng lẳng lặng suy nghĩ.
Cô nhất định phải mang Ellen đi. Vấn đề là, phải làm sao mới có thể thuyết phục ông nội.
Nếu như nói thẳng ra chuyện mình có ba năm ký ức của tương lai, ông nội nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng mà cô không muốn tiếp nhận tập đoàn Vân thị. Phải làm sao mới có thể vừa đem người đi, lại không cần ở lại nhà chính đây?
Vân Lan rơi vào trầm tư.
Tiếng gõ cửa vang lên.