[Phiên ngoại]
Người chết như đèn tắt, làm gì có quỷ hồn gì đó tồn tại trên thế gian.
Sau khi Tần Tang chết, Tạ Chi Hành liền phát hiện ra mình giống như bị bệnh vậy, luôn xuất hiện ảo giác. Tưởng tượng rằng nàng đang ở bên mình, chọc ghẹo xung quanh mình, tưởng tượng ra nàng nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ luôn đi cùng chàng.”
Chẳng qua là những ý nghĩ điên rồ mà thôi.
Đó không phải quỷ hồn gì cả, nếu không thì sao nàng lại không còn ký ức,Tạ Chi Hành không tìm hiểu rõ ràng, ảo giác của hắn cũng không thể biết được.
Trong ấn tượng của Tạ Chi Hành, Tần Tang luôn là một cô nương dịu dàng, ấm áp, lương thiện. Không biết hắn có còn nhớ dáng vẻ luôn muốn giết hắn của đối phương lúc mới gặp nhau không nữa.
Tạ Chi Hành là đứa trẻ lớn lên từ trong lao ngục, hắn không còn nhớ được phụ mẫu mình là ai, chỉ nhớ họ đến từ gia tộc lớn, bị mắc vào một vụ án lớn, bản án xét xử cách đây mười năm, hắn chính là sống trong lao ngục mười năm kể từ khi sinh ra.
Hắn vừa ra đời liền bị tách khỏi cha mẹ, những người cai ngục thay phiên nhau nhường cơm xẻ áo nuôi hắn, lúc bắt đầu nhớ được sự việc chính là trước mắt chỉ toàn chém giết, máu me, còn có cả tên quan lại biến thái cố ý dạy hắn giết người.
Lần đầu hắn giết người là khi mới ba tuổi, đó là một tử tù, tên quan biến thái cầm tay hắn phanh thây mổ bụng người đó, nét mặt người chết trông vô cùng đáng sợ.
Một đứa trẻ như hắn, trong lòng lại chẳng có chút gợn sóng nào.
Những thứ hắn tiếp xúc từ nhỏ chính là như vậy, hắn cũng không biết những việc này nếu đặt trong mắt người bình thường thì hẳn là phải sợ hãi.
Sau này, bản án được xét xử xong, phụ thân hắn bị xử trảm, mẫu thân bị lưu đày đến quân doanh làm quân kỹ, hắn bị ném vào tổ chức huấn luyện tử sĩ. Đó cũng là một nơi máu me giết chóc, rất phù hợp với hắn, hắn không hiểu cách người bình thường giải quyết một vấn đề thế nào, trong nơi huấn luyện chỉ dạy hắn làm thế nào để giết người chỉ bằng một đòn tấn công.
Cho đến lần hắn bị thương đó, trôi theo dòng sông đến một thôn nhỏ trong núi, được một bà lão nhặt về.
Bà lão còn nuôi một cô bé cực kì xinh đẹp, váy áo trắng muốt, tựa như một đóa hải đường trong núi.Cô bé nhìn vết thương trên người hắn, đôi mày thanh tú nhăn lại, bà lão vừa đi khỏi, nàng liền đập vỡ cái bát bên cạnh, lấy mảnh vỡ cắt thẳng vào yết hầu của hắn, không hề cho người ta thời gian kịp phản ứng.
Nhưng Tạ Chi Hành tập võ từ nhỏ, dù bị thương nặng cũng vẫn dễ dàng ngăn chặn được nàng.
Tạ Chi Hành cũng chẳng tức giận gì, hắn chỉ không hiểu sao đối phương lại muốn giết mình.
Tần Tang cũng không giải thích, không giết được đối phương thì đuổi đi, nàng không muốn hắn ở lại nhà của nàng và bà.
Nhưng bà lại không nghe nàng khuyên, không chịu để đứa trẻ đáng thương này đi.
Tần Tang bí quá mới nói ra, lúc nàng lên núi hái thuốc thấy kẻ này cầm đầu người tung lên hạ xuống chơi chơi, trên thân mình cũng toàn là vết thương do đao kiếm, rõ ràng không phải con nhà lành, giữ lại sẽ chỉ rước nguy hiểm thôi.
Thực ra Tần Tang rất giống người mẹ nữ tướng chưa từng gặp mặt kia của mình, nàng sinh ra dịu dàng lương thiện, nhưng lúc cần mạnh bạo thì sẽ mạnh bạo, thông minh lý trí, quyết đoán dứt khoát.
Nàng nói không sai.
Nhưng bà lão vẫn không đành lòng đuổi hắn đi, Tần Tang chỉ đành nén giận thở phì phò thay thuốc cho hắn, trông đến là đáng yeu.
Đột nhiên có một ngày, thái độ của nàng đối với hắn lại biến đổi hoàn toàn. đối xử với hắn rất tốt, bện dây ngũ sắc cho hắn, thắt vào cổ tay hắn, rồi giọng nói ngọt ngào vui vẻ nói:
– Đoan Ngọ an khang.
Tạ Chi Hành chẳng hiểu gì, mãi sau này mới biết, lúc hắn sốt cao nói luyên thuyên, thế là Tần Tang liền hiểu rõ thân thế của hắn. Lúc trước, Tần Tang bảo hắn là kẻ xấu trời sinh nên bóp chết từ trong trứng nước, giờ lại nói hắn là đứa trẻ đáng thương nên che chở cẩn thận.
Tạ Chi Hành là kẻ điên, nhưng Tần Tang chẳng hề sợ hắn.
Tần Tang trị được hắn.
Tần Tang từng chút một dạy cho hắn cách làm quen với đời thường, dạy hắn kiềm chế ngụy trang, Tần Tang cũng không trông mong hắn thật sự có tình cảm, có lương tri như người bình thường, nàng chỉ cần hắn nhìn có vẻ giống người bình thường mà sống cho tốt là được rồi.
Tần Tang thông minh lắm, đi qua trường học nhìn trộm mấy lần là nhớ rõ những dòng thơ áng văn mà người bình thường không thể thuộc lòng.
Nhưng thầy lại không nhận nữ sinh, nói con gái đâu có đi thi được, học xong cũng chẳng để làm gì.
Tần Tang tức đến mức bóp nát mấy con tằm.
Sau đó bị bà đuổi đánh.
Chỉ một chuyện rất nhỏ nhưng Tạ Chi Hành lại nhớ rất kỹ, sau này hắn ngày đêm học tập, cũng chỉ nghĩ muốn thay Tần Tang hoàn thành ước nguyện.
Tần Tang cho rằng hắn muốn thông qua thi cử để vào triều làm quan, phục hưng gia tộc nên mới vất vả như thế. Vậy nên nàng mới học nghề nấu rượu của bà, bán rượu tích tiền cho hắn mua bút mực giấy nghiên các thứ.
Nàng để tiền tích lũy được trong một cái hộp nhỏ, cũng không hề để ý đến tiền tiết kiệm được lại nhiều đến bất thường.
Là Tạ Chi Hành cũng âm thầm để vào trong hộp nhỏ thật nhiều bạc vụn.
Sau đó, bà lão trước khi cưỡi hạc về trời đã làm chủ cho hai người bái đường thành thân, tiền bên trong hộp nhỏ cũng đem đi đổi một cây trâm cài, cài lên tóc Tần Tang.
Tần Tang lại dùng nó để giết người.
Vô tình có kẻ thù của Tạ Chi Hành còn sót lại tìm tới nhà bị hắn giải quyết hết, còn dư lại một tên bị dọa đến són cả ra quần, chạy trối chết, nhìn thấy Tần Tang, thấy nàng xinh dẹp hiền lành, tưởng rằng nàng là một vị cứu tinh, liền nhào đến dưới chân nàng.
– Cô nương, cứu mạng! Cô nương có biết, phu quân này của cô là một kẻ mặt người dạ thú, ngụy quân tử, cực kỳ độc ác…
Tần Tang từ trước đến nay không thích nói nhảm với người khác, lần này lại phá lệ sờ sờ đầu người kia như sờ đầu chó, trìu mến nói:
– Làm sao ngươi biết ta không độc ác?
Tay nàng sờ lên tóc mai, lấy cây trâm đâm rách cổ họng người kia, giúp Tạ Chi Hành diệt trừ hậu họa.
Trong mắt Tạ Chi Hành, Tần Tang luôn luôn đáng yêu, mềm mại, thiện lương. Dù nàng có giết người phóng hỏa cũng thiện lương. Nên lúc hắn tưởng tượng ra Tần Tang cũng không hề có một chút khí chất độc ác xảo quyệt nào.
Thế giới này lộn xộn ồn ào, hắn vẫn luôn không hòa nhập vào được.
Tần Tang là điều duy nhất giữ lại Tạ Chi Hành trên thế giới này.
Trước khi đi, Diên Nương nói với hắn, “Con người ta không thể bị thù hận vây khốn cả đời được.”
Đại tướng quân trước khi đi cũng nói tương tự.
Họ lại không hề biết, giam cầm hắn nào phải hận thù.
Mà là tưởng niệm.
– Hoàn-