Tần Tấn Chi Hảo

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trời ngã về Tây.

Dưới đại thụ cách tiểu viện Tần gia không xa, một cái dây cương dài kéo lê trên mặt đất, một đầu cột lấy thân cây, đầu còn lại buộc lấy con hắc mã.

Dường như phát hiện có người đến, con ngựa gấp đến mức không thể chờ, giẫm giẫm móng, hơi thở phì phò, vội vã chạy mấy bước thì bị dây cương kéo lại. Hành động của nó bị cản trở, cuối cùng biến thành một tiếng hý thật dài.

Tần Tấn nghe tiếng nên bước nhanh đến trước mặt nó, buông thùng gỗ trong tay xuống, kéo nó lại mấy bước, nhẹ nhàng sờ mũi trấn an nó. A cha nói qua, ngựa cùng chó là động vật có linh tính, bọn chúng nghe hiểu được. Như là dỗ dành trẻ nhỏ, Tần Tấn lẩm bẩm: "Đói bụng không, để mày chờ lâu."

Tiểu viện nhỏ, nhất thời không sắp xếp chỗ được cho tên này, Tần Tấn đành phải buộc nó ở đại thụ cách tiểu viện không xa. Nơi này có cây chắn gió, tương đối ấm áp. Nghiêng đầu, nhìn tấm thảm cũ vốn che trên người nó rơi xa xa trên mặt đất, không cần nghĩ cọ cũng biết là chuyện tốt của cái tên lì lợm này.

Xe ngựa này được thuê từ trạm dịch, người giữ xe trước khi đưa đã dặn đi dặn lại không được uỷ khuất bảo bối của gã. Tần Tấn trên đường đi cẩn thận, không cầu nhanh chỉ cầu ổn, cũng không giục ngựa nên qua mấy ngày ở chung thì con ngựa này càng thân thiết.

Quả nhiên, dưới sự trấn an của cô, con ngựa vốn đang xao động trở nên yên tĩnh lại, ánh mắt cũng mềm mại mấy phần.

Lấy trong thùng gỗ ra một nắm bắp cải và cà rốt đã mua, cô đưa tới miệng nó. Quả nhiên ngửi thấy mùi, tên này liền không khách khí lao tới, tham lam liếm ăn.

Hơi thở nóng phun ra, đầu lưỡi có chút lạnh buốt mang theo ẩm ướt liếm làm lòng bàn tay cô có ngứa. Chờ nó ăn xong, Tần Tấn đặt thùng gỗ trước mặt nó, nới lỏng dây cương, tận lực để cho nó dễ chịu hưởng thụ mỹ thực.

Nhìn nó vui vẻ ăn, cô không khỏi cười một tiếng. Nhớ lúc mới đến, Khang nhi thích cái mới, mỗi lần cô đến đây cho ăn thì cậu chàng lại vui vẻ hớn hở đi sau lưng cô, còn nhao nhao đòi nhất định phải cưỡi chơi. Con ngựa không mang yên, cậu nhóc lại không chịu ngồi yên khiến cô lo lắng không thôi. Mãi đến hôm nay nhóc quỷ kia mới mất hứng, cuối cùng cũng có chút yên bình.

Phủi đồ dơ trên tay, đi đến một bên, Tần Tấn nhìn về phía xa xa. Mùa đông ngày ngắn, trời chiều không nỡ rời đi dùng chút nhiệt độ còn thừa hun đám mây bên cạnh thành màu đỏ. Bầu trời một mảng tím sậm.

Rất đẹp nha.

Hữu ý vô ý thu hết thảy vào tầm mắt, Tần Tấn so sánh với cảnh ở Vĩnh Châu. Nơi đấy tầm mắt kém xa sự rộng lớn nơi này. Cho dù người ta ngẩng cao đầu bao nhiêu, ánh mắt thả đi bao xa, khoé mắt vẫn luôn nhìn thấy góc mái hiên. Tất cả như một bức tranh, mặc dù bị giới hạn trong cái khung nhưng vẫn có hương vị riêng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã mười lăm Tết Nguyên tiêu rồi, ngày mai đã phải lên đường về Vĩnh Châu. Nghĩ lại những ngày này, cô cũng nên thoả mãn. Nếu không phải đại tiểu thư tự mình mở miệng cho cô mấy ngày nghỉ, chỉ sợ cô không cách nào có nhiều thời gian quây quần bên người thân đã xa cách ba năm nay.

Đứng nhìn ngọn núi trắng xoá xa xa, nhìn qua thôn trang nhỏ lượn lờ khói bếp, tất cả vốn quá đỗi quen thuộc với cô, nhưng do xa cách ba năm lại có chút xa lạ. Dường như núi không còn là núi, sông không còn là sông. Chẳng biết tại sao, mỗi đêm trước khi ngủ, cô không tự chủ nhớ tới cái viện nhỏ ở Vĩnh Châu, nhớ đến cái chuồng gà tự tay làm, còn cả con Mực tạm thời gửi ở nhà bà cô.

Nếu không phải có mấy ngày đi xa này, cô cũng không biết mình lại quyến luyến sâu đậm đối với nơi phồn hoa kia.

Ngày còn bé, cô nghĩ cả đời mình đều sẽ trải qua tại vùng đất dưới chân núi này, vĩnh viễn không thể rời đi mảnh sơn trang này. Nhưng thật không ngờ lại có một ngày cô mang theo người yêu đi ra dãy núi vô tận, đến nơi khác xây dựng ngôi nhà thuộc về mình, có khởi đầu mới.

Lúc mới đến Giang Nam, hết thảy đều mới lạ với cô, hoàn toàn khác biệt với nơi thanh tĩnh này. Cô nhìn thấy những ngôi nhà san sát nhau, biển người chen chúc trên đường. Địa phương hoàn toàn lạ lẫm, hoàn cảnh xa lạ, hai người cắm rễ tại một mảnh bé xíu ở đấy.

Ba năm giúp đỡ lẫn nhau, bất ly bất khí, từng bước một chậm chạp mà gian khổ, nhưng dù khó khăn bao nhiêu thì dáng cười của đối phương vẫn không thay đổi.

Hồi tưởng về quá khứ, ký ức không quá xa xôi kia dâng lên trong đầu.

Tân xuân năm đầu tiên qua thế nào nhỉ?

Khi đó tiền mang theo hầu như tiêu vào thuê tiểu viện và tiền thuốc cho Ân Huệ, không thể để dành một chút nào cho đồ Tết. Tình thế bắt buộc, trong khi người khác đang quay quần bên gia đình vào dịp lễ, cô lại tham chút tiền công nhiều hơn một phần so với ngày thường, chạy tới Như Ý lâu làm công ngắn hạn. Chờ khi cửa tiệm đóng cửa, lúc có thể tan tầm thì trên đường cũng không còn một bóng người. Vì có thể về nhà sớm, cô liền đi tắt vào con đường nhỏ tối mịt. Mặc dù có chút công phu trong người, nhưng khi đi trên con đường kia thì lưng cô run rẩy, đáy lòng phát lạnh.

Cũng may, khi cô bước vào trong phòng, tất cả sợ hãi cùng mỏi mệt cũng sẽ bốc hơi theo những món ăn nóng hổi.

Cứ như vậy, mãi đến qua hết mười lăm, cô mới đỡ. Ông chủ thưởng thức, hỏi cô có nguyện ở lại làm dài hạn không, cô lại không chút do dự từ chối. Mặc dù công việc trong thương hội mỗi ngày phải dậy sớm, việc cũng nặng, nhưng cô cũng không nỡ để người kia ngồi đợi mỗi đêm trong nhà.

Tết Nguyên tiêu năm đó trôi qua hết sức đơn giản lại hết sức vui vẻ.

Đêm đó Ân Huệ vừa cắm những nhành hoa mai cô hái trộm trên đường vào bình nước, vừa trêu chọc người yêu học xấu, đi làm "hái hoa tặc".

Đêm đó, ôm lấy người yêu, nàng một ngụm, ta một ngụm cùng nhau chia sẻ điểm tâm ông chủ tặng, dù nó có chút biến dạng vì bị cô nhét vào ngực.

Đêm đó...

Nghĩ đến đây, mang tai Tần Tấn không khỏi đỏ lên.

Cô nở nụ cười trên môi. Cũng may năm thứ hai mặc dù vẫn nghèo nhưng cũng khá hơn năm trước nhiều. Trong nhà chỉ có hai người, hơi có vẻ quạnh quẽ nhưng lại không cô quạnh. Khó có được ngày nghỉ ngơi hoàn toàn, hai người chân không bước ra khỏi nhà, mỗi ngày đều trốn trong phòng, mãi đến mười lăm mới bước chân ra khỏi sân. Đến ngày hội Nguyên tiêu, hai người một lần nữa chân chính cảm nhận được sự náo nhiệt của Vĩnh Châu. Ban ngày là chợ, ban đêm thắp đèn, múa rồng, múa lân, thả đèn, đoán câu đố, hai ba con phố xung quanh chùa Đức Chiêu đều chật như nêm cối. Tần Tấn một đường đều nắm tay Ân Huệ, thận trọng che chở, nơm nớp lo sợ người yêu bị đụng phải. Nhìn nàng ấy đi đường vất vả, Tần Tấn nhiều lần không nhịn được muốn cưỡng ép mang thê tử về nhà, nhưng cuối cùng phải đầu hàng dưới sự kiên trì của nàng ấy. Ngày đó, hai người dùng rất nhiều thời gian mới đền được chùa Đức Chiêu, lại tốn một khoảng thời gian nữa mới cầu được hai lá bùa bình an khang kiện, nhưng sau khi về tới nhà, người kia gần như mấy ngày không xuống giường được, lại vô cùng vui vẻ nói năm mới nhất định sẽ tốt hơn. Nụ cười chói mắt kia in dấu mãi trong đáy lòng cô.

Ân Huệ nói không sai, cuộc sống của hai người mỗi năm trôi qua càng ngày càng tốt.

Cho con ngựa ăn xong, Tần Tấn trở về phòng, trên bàn nhỏ đã đầy những cái viên gạo nếp được đặt trong chậu lớn, hai loại ngọt mặn được đặt phân biệt ở hai bên, chia theo khẩu vị của mọi người trong nhà. Ba người họ Tần thì thích thịt yêu mặn, mẹ con Lâm Gia thì hảo ngọt.

Hai mẹ con thuần thục làm sủi dìn (chè thang viên), dùng tay véo một cục bột ẩm, đè thành hình tròn, dùng đũa gắp một viên nhân đặt vào giữa mảnh bột, lại dùng hai tay nặn lại thành viên. Vì phân chia ngọt mặn nên viên sủi dìn (chè thang viên) nhân thịt có chóp nhọn, nhìn có chút giống quả đào.

Tần Tấn tự biết không thể giúp, một mình đi đến bên cạnh giường, nhìn con gái đang ngủ say. Sợ đánh thức bé, cô an tĩnh ngồi xuống, ánh mắt tự giác dính lên người giai nhân, yên lặng nhìn Ân Huệ đang bị phân tâm từ lúc cô vào nhà.

Ngẫu nhiên thê tử cũng quay đầu lại, hiểu ý cười một tiếng, dẫn đến mẹ lắc đầu đầy cưng chiều.

Mỗi lần như vậy, cô giống như được uống một tách trà nóng ngày đông, ấm áp đến tận đáy lòng.

Thế là một suy nghĩ nho nhỏ nảy mầm trong cô, sau đó nhanh chóng phát triển lớn mạnh, lý tưởng ban đầu cũng chậm rãi lớn lên. Trước mắt cô xuất hiện một bức tranh, vẫn là ngày hội tân xuân, vẫn là người một nhà vui vẻ bên nhau, mẹ cùng thê tử vội vàng chuẩn bị thức ăn cho cả nhà, a cha cười ha hả ôm Tuyết Nhi, tiểu quỷ thì trêu chọc tiểu Hắc. Chỉ là, bối cảnh không còn là địa phương nàng trưởng thành, cũng không phải gian phòng nhỏ ở Vĩnh Châu mà là ở một gian đình viện lớn, một ngôi nhà hoàn toàn mới.

Nhà ngói lớn nhiều gian, lại thêm một cái sân lớn.

Hẳn là bên trong sân còn có một chút khác nữa.

Tần Tấn bắt đầu tính toán các loại hoa cỏ.

Mai vàng đến mùa đông sẽ tràn ngập hương vị ngọt ngào khắp sân. Nghe người ta nói nếu chôn rượu dưới gốc cây, qua vài năm rượu sẽ mang theo hương mai, a cha nhất định thích đây.

Cây lựu cũng không tệ nha. Lần trước cô mua lựu cho Ân Huệ, nàng ấy rất cao hứng, mẫu thân cũng sẽ thích nữa. Không biết nhà mình trồng có thể ra trái to như vậy không nữa?

Hoặc trồng cây có tán dày và rộng nhỉ, đến mùa hè cả nhà cò thể ngồi hóng mát dưới táng cây, đợi Tuyết Nhi lớn một chút sẽ biết nói biết đi, cô sẽ làm cho bé một cái xích đu nhỏ.

Nghĩ đến đứa nhỏ lớn lên, suy nghĩ của Tần Tấn cũng lệch hướng một chút. Con gái sẽ mở miệng gọi mẹ trước, hay mở miệng gọi cha đây?

Khoé miệng càng cong lên, hai mắt Tần Tấn toả sáng, hoàn toàn đắm chìm vào tương lai tươi đẹp nên dường như không phát hiện thê tử đang từng bước một đi đến chỗ cô.

"Người cười ngây ngô gì vậy?" Bao sủi dìn (chè thang viên) xong, mẹ vội vàng cầm nồi đến, Ân Huệ quay đầu lại, nhìn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng. Rõ ràng đang thất thần a. Chậm rãi đi đến trước mặt người ấy, ngón tay ngọc thon dài di chuyển bên ngoài khuôn mặt, nhẹ nhàng chọc chọc, có chút đùa dai dính bột lên mặt người kia. Nhìn mình vậy mà dám thất thần.

Không chút phát hiện người yêu chọc ghẹo, Tần Tấn lấy lại tinh thần, hình ảnh trong đầu vẫn còn chưa phai, đoạn ngắn còn lưu lại cùng với giai nhân đang giảo hoạt cười hoà lại thành một bức tranh mới. Vòng lấy eo thon, cọ vào bụng nàng ấy, ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào mà mình yêu thích nhất, đôi tay hữu lực đột nhiên siết chặt, hận không thể hoà tan người trong lòng vào người mình, để nàng ấy có thể thấy hết thảy những gi mình miêu tả.

Cố gắng, lại cố gắng chút nữa.

Sớm muộn những gì trong bức hoạ kia sẽ trở thành hiện thực mà thôi.

Sủi dìn (汤圆| Bính âm: Tangyuan, Việt bính: Tongjyun) (hay còn gọi là Chè thang viên): là món có nguồn gốc từ Trung Quốc. Sủi dìn làm bằng bột , nhân đậu xanh, vừng. Bên ngoài lăn vừng đen & nấu trong nước gừng nóng, rắc thêm một vài sợi dừa nạo. Món ăn này hợp với khí hậu lạnh của mùa đông, thường được bán kèm với chè vừng đen. (Wikipedia)

Nhân ngọt

Nhân mặn

Truyện Chữ Hay