Editor:Vương Bất Quy Hồi.
Beta: Bánh Bao.
Việc tái tạo xương không hề đơn giản như trong tưởng tượng, không phải cứ nói chữa là chữa liền được. Đầu tiên là làm tốt khâu chuẩn bị, dùng giá đỡ cố định lại xương, rồi dùng thuốc mỡ từ từ làm xương lành lại. Lạc Trọng cho biết chân của Ân Huệ đã kéo dài quá lâu, mặc dù chưa chuyển biến xấu nhưng cũng bị tổn thương rất nặng. Sau này, nếu bé muốn đứng lên, phải liên tục dùng thuốc để điều trị, muốn hoàn toàn phục hồi ít nhất cũng mấy chục năm.
Tấn Tần yên lặng ngồi bên dòng suối nhỏ. Từ khi cô biết muốn trị chân cho Ân Huệ phải dùng cách tái tạo xương, không hiểu vì sao mỗi khi nhìn thấy Ân Huệ, Tấn Tấn có một cảm giác không tên. Sợ hãi lẫn căng thẳng.
Ngẩng đầu nhìn trời, đã trễ rồi, Tần Tấn mang lại giày, phủi bụi bặm trên quần, thở dài một hơi. Mấy ngày nay, cô cảm thấy đây là khoảng thời gian khó chịu nhất. Cô cất bước đi về nhà.
Cúi đầu, mím chặt môi, khắp khuôn mặt A Tấn tỏa ra sự lo lắng.
Tái tạo xương rất đau, Ân Huệ nhất định sẽ đau đến phát khóc.
Không phải, theo tính cách của em ấy nhất định sẽ cố gắng chịu đựng.
Thật ra như bây giờ cũng tốt mà. Em ấy muốn đi đâu, mình cõng em ấy đi là được rồi. Tại sao lại phải tự mình chịu khổ?
Có thể em ấy muốn bước trên đôi chân của chính mình.
Hzai, nếu không phải chịu đau, lại có thể trị được, có phải tốt hơn không.
Trên đường đi, Tần Tấn toàn suy nghĩ miên man nên không biết lúc nào đã về đến nhà.
"Tại sao muộn như vậy con mới về?" Vừa bước vào cửa, bên tai cô đã nghe thấy tiếng của a cha.
Tần Mặc đi đến cạnh con gái. Mấy ngày nay, ông không thấy được nụ cười của đứa trẻ này. Trong lòng con đang nghĩ cái gì, người làm cha tất nhiên hiểu rõ: "Con lại lo lắng sao?"
Tấn Tần không nói, gật đầu. A cha luôn hiểu rất rõ trong lòng cô nghĩ gì.
"Con bé ngốc, tuy hiện tại phải chịu đau, sau đó chỉ cần chăm sóc tốt là không sao. Bây giờ khổ, bởi vì hạnh phúc ở tương lai." Tần Mặc kiên trì giải thích, an ủi con gái.
Điều này Tấn Tần tất nhiên hiểu rất rõ. Nhưng mà cô cảm thấy rất đau lòng, cô không nỡ, không muốn Ân Huệ chịu khổ còn bị đau đớn.
Thấy con gái im lặng, Tần Mặc biết trong nhất thời con mình chưa thông suốt. Không nhiều lời, ông vỗ vỗ vai con: "Lạc đại phu nói ngày mai ông ấy sẽ bắt đầu chữa trị cho Ân Huệ. Con đi thăm con bé đi."
Ngày mai sao? Tấn Tần nghe thấy lời này, không thèm trả lời cha, vội vã chạy vào phòng.
Đêm đến, hai đứa bé nằm song song trên giường. Bên trong căn phòng nhỏ, bầu không khí rất yên tĩnh, chỉ nghe mỗi tiếng hít thở.
Nằm thẳng tắp, Tấn Tần nhìn lên nóc giường, thường ngày cô rất kiên nhẫn, nhưng lúc này nhịn không được liền nghiêng đầu, nhìn cô bé bên cạnh đang ngủ thật ngon. Cô bé đang nhắm chặt hai mắt, nhưng Tấn Tần biết cô bé không có ngủ. Cô bé nhất định đang lo lắng chuyện ngày mai, phải chịu nhiều đau đớn như vậy, làm sao có thể ngủ được. Nghĩ đến đây, Tấn Tần dùng bàn tay nhỏ bé của mình, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ân Huệ.
Lông mi dài nhấp nháy, đôi mắt long lanh nước từ từ mở ra, hàm răng bé nhỏ đang nhẹ nhàng cắn môi. Cảm giác đang được Tấn Tần truyền thêm sức mạnh, do dự cả buổi, Ân Huệ quyết định đem những lời từ đáy lòng nói với người bên cạnh: "A Tấn, em hơi sợ."
Lời nói từng chữ rõ ràng truyền vào tai Tấn Tần, bàn tay nhỏ căng thẳng, câu nói khuyên cô bé đừng chữa trị nữa gần như muốn nói ra. Nhưng cuối cùng phải nuốt xuống: "Đừng sợ, có chị ở đây." Cô nhỏ giọng an ủi.
Lại yên lặng một lúc, bé nói: "A Tấn, chị sẽ ở bên cạnh em chứ?" Ân Huệ nhìn Tấn Tần, ánh mắt mang theo đầy sự chờ đợi.
"Ừ!" Không chút do dự, Tần Tấn liền trả lời, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Ân Huệ: "Chị sẽ ở bên em, đừng sợ. Cha đã nói, bây giờ đau đớn nhưng sau này sẽ tốt thôi. Lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau lên núi, chị sẽ dạy em bắt cá." Tấn Tấn nỗ lực an ủi Ân Huệ.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ân Huệ rất an tâm, có thêm nhiều dũng khí hơn. Bé dường như có thể nhìn thấy tương lai, bé sẽ đi lại được, sẽ cùng A Tần sánh bước đứng giữa núi rừng. Nhưng bé nghĩ lại: "Nè, nếu em đi được rồi, chị còn cõng em nữa không?"
Không hề suy nghĩ, Tấn Tần lập tức gật đầu. Nếu Ân Huệ muốn cô cõng, cô sẽ cõng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của Tấn Tần, nỗi lo lắng của bé đã không còn. Hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến, khóe miệng nho nhỏ chợt cong lên. Lần thứ hai, khép mắt lại, Ân Huệ không biết ngày mai mình sẽ đối mặt với cái gì, nhưng lúc này cô bé có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, việc trị liệu cuối cùng đã đến.
Trong phòng không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở. Tần Mặc ôm hờ Lâm Sương, dành cho bà một sự ủng hộ vô hình.
Ân Huệ mặc yếm, hai tay ôm đầu gối, cong lưng ngồi một bên trên giường. Lạc Trọng sát trùng ngân châm, cẩn thận đâm vào từng huyệt vị sau lưng cô bé. Tấn Tần đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm người trên giường, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi. Lạc đại phu đã từng giải thích Ân Huệ chỉ cần châm kim và được băng cố định chân. Cô bé sẽ không cảm thấy đau. Nhưng Tấn Tần vẫn không yên lòng, tái tạo xương làm sao không đau? Ngừng thở, Tấn Tần hi vọng mình có thể thay Ân Huệ chịu đau.
Khoảng chừng qua một khắc, Lạc Trọng ra hiệu cô bé bỏ đầu gối ra. Đôi tay nhỏ bỏ ra, hai chân không còn sức buông thõng trên giường, xem ra châm cứu có tác dụng. Lạc Trọng cuốn ống quần lên, tay đè lên vết thương, nhẹ nhàng bóp vào: "Con có cảm giác không?"
Ân Huệ lắc đầu, ánh đầy đầy vẻ kinh ngạc. Hai chân dường như không phải là của cô bé, hoàn toàn không có cảm giác.
Tăng lực tay, Lạc Trọng hỏi lại lần thứ hai, hài lòng khi nhận được câu trả lời chắc chắn. Lạc Trọng bắt đầu vuốt xương của cô bé, cẩn thận từng li từng tí tìm được chỗ xương bị gãy: "Bé con, nhắm mắt lại."
Mọi người trong phòng nhìn theo từng cử động, cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn.
Ân Huệ nghiêng đầu nhìn Tấn Tần, thấy chị ấy gật đầu, bé liền nghe lời nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, bé nghe thấy: "Xong rồi, có thể mở mắt." Ân Huệ mở mắt ra cúi đầu, thấy đôi chân nhỏ bé của mình đã được Lạc đại phu dùng thanh gỗ, vải trắng băng cố định.
Như vậy là được rồi sao? Chân vẫn không có cảm giác. Ân Huệ không biết chuyện gì đã xảy ra, đã qua bao nhiêu thời gian. Bởi vì, khi cô bé nhắm mắt lại, thời gian trở nên rất dài, cô bé chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của chính mình. Bóng tối khiến cô bé vô cùng sợ hãi, nếu trong đầu không hiện lên nụ cười của ai đó, chỉ sợ Ân Huệ không thể kiên trì.
Sắc mặt Tấn Tần tái nhợt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Không giống Ân Huệ, Tấn Tần nhìn thấy rất rõ, Lạc đại phu dùng giá đỡ cố định lại chỗ gãy xương trên đôi chân bé nhỏ không còn sức lực. Mọi thứ đều lọt vào mắt của cô bé, cảm giác như đôi chân của chính mình bị bẻ gẫy, trong lòng nhói đau vẫn chưa thể bình tĩnh.
Xử lý xong vết thương của Ân Huệ, lần điều trị thứ nhất đã xong, Lạc Trọng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười đã trở về. Ra hiệu cho Lâm Sương mặc y phục cho Ân Huệ, Lạc Trọng đến bên cái lò nhỏ cầm lên nồi thuốc, rót ra một chén thuốc đã được nấu xong, lại quay về bên giường, nở nụ cười hiều hậu: "Bé cưng, chút nữa sẽ rất đau, uống thuốc này có thể giảm đau được một lúc. Con phải ráng chịu đựng nhé."
Ân Huệ gật đầu, ánh mắt rất kiên định.
"Đúng là một cô bé kiên cường." Lạc Trọng gật đầu khen ngợi.
Lâm Sương nhận lấy thuốc, cẩn thận cho Ân Huệ uống.
Tấn Tần vẫn đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Ân Huệ. Vào lúc này, cô không biết mình có thể làm được gì, trong đầu chỉ nghĩ được một chuyện là phải ở bên cạnh Ân Huệ.
Tần Mặc âm thầm quan sát biểu hiện kì lạ của con gái, đi đến bên cạnh nói: "Con còn đứng ngây ra đó làm gì, đến xem em con đi."
Được a cha nhắc nhở, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tình, Tấn Tần nhanh chóng đi đến bên giường. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Ân Huệ, không hề mở miệng hỏi, có đau không?
Nằm trong lòng mẹ, Ân Huệ hiểu ánh mặt của Tấn Tấn, lắc đầu, nở nụ cười.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tấn Tần vẫn chưa yên tâm. Lạc đại phu đã nói, Ân Huệ chỉ tạm thời không cảm thấy đau.
Lâm Sương dìu Ân Huệ nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho bé: "Ngủ một chút, ngủ rồi sẽ không thấy đau."
Không hề trả lời chỉ gật gật đầu, Ân Huệ an tĩnh nằm đó, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi Tấn Tần.
Nhận ra ánh mắt của con gái, Lâm Sương nhìn sang người đang đứng bên giường, gương mặt A Tấn hiện đầy sự lo lắng, không khỏi cảm thán. Hai đứa trẻ này từ lúc nào tình cảm trở nên sâu nặng như vậy: "A Tấn, con ở lại với Ân Huệ đi. Mẹ đi sắc thuốc cho Ân Huệ."
"Dạ." Tấn Tần vội vàng trả lời. Chờ mẹ rời khỏi, cô ngồi xuống giường, cẩn thận nâng tay Ân Huệ lên, nắm chặt trong tay.
Ân Huệ nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình được bàn tay đầy mồ hôi nắm chặt, cảm giác ướt át, ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền thẳng vào trong lòng. Một cảm xúc không tên dâng lên, viền mắt trong chớp mắt đã đỏ lên, một giọt nước mắt như viên ngọc trai óng ánh lặng lẽ rơi.
"Sao vậy? Đau sao?" Tưởng rằng Ân Huệ thấy đau, Tấn Tần cuống lên, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Ân Huệ: "Đừng sợ, chị sẽ ở bên em. Đừng sợ, sẽ ổn thôi." Tấn Tần không ngừng an ủi.
Ân Huệ lắc đầu, lại không biết nên nói thế nào.
"Thật sự không đau sao?" Tấn Tần vẫn chưa yên lòng, hỏi Ân Huệ thêm lần nữa.
"Không đau."
Tấn Tần thở phào nhẹ nhõm. Như một người mẹ, một tay vẫn nắm chặt tay Ân Huệ, một tay khác của cô xoa nhẹ trán của Ân Huệ: "Ngủ một chút đi, mẹ nói ngủ sẽ không đau." Cảm thấy bàn tay nhỏ bé của mình bị siết chặt, Tấn Tần hiểu rõ tâm tư Ân Huệ: "Em yên tâm, chị sẽ ở bên cạnh em. Chị đã hứa, sẽ không nuốt lời."
Hít hít cái mũi nhỏ, Ân Huệ nhìn Tấn Tần, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đôi lời: Một món quà nhỏ từ chị editor. Chị ấy bảo có thể cuối tuần này có chương mới đó (^▽^)