"Thực ra, ta đã từng nghĩ cháu là con gái riêng của Thẩm Tiếu Sơn, nhưng cũng không thể chắc chắn điều đó. Nhưng kể cả xác suất cháu là con riêng của ông ấy chỉ có một phần vạn thì ta cũng không thể cho phép Thẩm Mộ lấy cháu. Thiệu Nhất Bình đã cướp đi chồng ta, con gái của bà ấy lại còn cướp đi con trai ta, chuyện này so với cái chết càng làm ta không thể dễ dàng tha thứ. Ta không cho Thẩm Mộ về nước, thực ra không phải chỉ là lời nói ngoài miệng, là thực sự lấy tử tương bức." (lấy tử tương bức: dùng cái chết để ép buộc người khác phải làm theo ý mình)
"Lấy tử tương bức", bốn chữ này bà chầm chậm nói ra từng chữ một, mang theo một chút sắc bén, một chút thê lương và cả một chút tàn nhẫn.
Hứa Kha cũng không quay đầu lại để xem vẻ mặt của bà thế nào, nhưng có thể tưởng tươgj ra dáng vẻ lúc bà uy hiếp Thẩm Mộ đó. Nhất định bà rất cường thế, bá đạo, năm đó bà đại náo hôn lễ của Thẩm Tiếu Sơn và mẹ cô, đúng là dáng vẻ cá chết lưới rách ngọc nát đá tan.
Lê Cảnh Hoa nói tới đây, thở phào nhẹ nhõm thật dài, đoạn quá khứ kia, giống như một khối đá nặng trong lòng bà, vì muốn giữ lấy tôn nghiêm của mình mà không thể chia sẻ với người khác, vẫn cứ chắn giữ trong lòng, không thể tiêu tán.
Bà từ nhỏ gia cảnh đã rất tốt, lại còn cao quý xinh đẹp hơn người, cuộc sống của bà, cho tới bây giờ vẫn luôn thuận lợi thăng quan tiến chức, vó ngựa thẳng tiến lên kinh đô. Nhưng không ngờ ngựa cũng có ngày bị mất móng, lúc xuống ngựa, bất ngờ không kịp chuẩn bị, tất cả tôn nghiêm và kiêu ngạo của bà lại bị người ta giẫm nát .
Khoảng thời gian đó bà không dám tham gia những bữa tiệc xã giao, không dám gặp bạn bè, không dám ra khỏi cửa. Bị Thiệu Nhất đánh bại, cảm giác lớn nhất của bà không phải là thương tâm mà là nhục nhã.
Thiệu Nhất Bình có cái gì? Bất kể là dáng người, tướng mạo, gia thế, bằng cấp, tuổi tác, năng lực, mọi thứ đều không cùng đẳng cấp với bà, nhưng Thẩm Tiếu Sơn lại đồng ý lấy bà ấy. Thái độ kiên quyết, thậm chí còn đồng ý từ bỏ tất cả gia sản của mình.
Bà chưa bao giờ lại gặp sự thất bại lớn đến thế, thậm chí còn chẳng biết tại sao mình lại bại trận. Cho nên, với Thiệu Nhất Bình và Hứa Kha, bà hận họ vô cùng, hận không thể đuổi tận giết tuyệt.
Khi bà nghe được Thẩm Mộ nói một câu như vậy, tuyệt vọng và khiếp sợ vô cùng, lấy tử tương bức không phải chỉ để hù dọa anh, là thực sự mất hết can đảm, không còn vui thú gì trên đời nữa.
"Ta lấy tử tương bức, tuy rằng ngăn được việc Thẩm Mộ về nước, nhưng lại không thể làm cho nó chết tâm. Ta biết trong lòng nó vẫn luôn nghĩ về cháu. Đột nhiên bệnh tình của Thẩm Tiếu Sơn trở nên nguy kịch cho nên ta chẳng có lí do gì để ngăn nó về nước nữa cả. Thẩm Tiếu Sơn nằm trên giường bệnh, ta hỏi ông ấy Hứa Kha có phải con gái của ông hay không. Lúc ấy ông không hề trả lời ta, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ kéo tay Thẩm Mộ nói đúng một câu."
"Ông ấy nói, nó chính là em gái của con, phải chăm sóc nó thật tốt."
Hứa Kha chấn động, quay đầu lại. Giờ phút này, suy nghĩ của cô đã hỗn loạn tới mức không biết mnh đang nghĩ gì nữa, rốt cuộc, cô là con gái của ai, Thẩm Tiếu Sơn vì sao lại nói như vậy?
"Lúc ấy, Thẩm Mộ chết lặng, không nhúc nhích ngồi đó thật lâu, cuối cùng, nó nói tiếng vâng."
Lòng Hứa Kha rầu rĩ đau xót, thì ra câu nói đó của anh: trên thế gian này chỉ có một loại khả năng có thể khiến anh buông tay em, thì ra chính là khả năng này.
"Xác nhận được thân phận của cháu, ta càng hận cháu và Thiệu Nhất Bình hơn. Thẩm Tiếu Sơn vừa chết, ta liền đuổi mẹ cn cháu ra khỏi Vinh Để. Kỳ lạ là, Thiệu Nhất Bình cái gì cũng không nói, cũng không tranh giành với ta, vô cùng bình tĩnh đem cháu đi. Lúc ấy, ta thấy rất kì lạ."
Thẩm Mộ quay lại Canada, tính tình thay đổi rất nhiều, có một khoảng thời gian lúc nào nó cũng mơ mơ màng màng, sức khỏe trở nên rất kém. Ta rất lo lắng, giới thiệu cho nó không ít các cô gái, nó đều mặc kệ. Chỉ có, con gái thứ hai Chương gia theo đuổi nó là nó chấp nhận thôi. Lúc ấy ta cũng cảm thấy rất lạ, tuy rằng ta và Chương Nguyệt Quang từ lúc còn trẻ đã kết bạn, sau đó bởi vì Thẩm Tiếu Sơn ly hôn với ta, dần dần ta không còn muốn gặp bạn bè nữa, con gái của bà ấy ta cũng chỉ gặp có vài lần. Ta cố gắng đi xem mặt con gái thứ của bà ấy vì muốn biết loại con gái như thế nào mới có thể làm cho Thẩm Mộ chấp nhận, bỏ qua mọi chuyện. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Chương Uyển Nhược đó, ta ngây dại. Ta đã hiểu được vì sao Thẩm Mộ lại chấp nhận nó."
Tầm mắt Hứa Kha có chút mơ hồ, nhớ tới tấm ảnh kia, một thiếu niên mặc áo trắng trên thảm cỏ xanh mướt.
"Ngày đó lúc ăn cơm, vô tình Doãn Vãn Thừa nói sắp tới sinh nhật của nó rồi. Nhìn thấy Chương Uyển Nhược, ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Càng nghĩ ta càng thấy lạ, vì thế cho người đi điều tra. Một tháng sau, cuối cùng ta cũng hiểu rõ mọi chuyện."
"Mấy năm nay, ta hận cháu, hận Thiệu Nhất Bình, nhưng một khắc kia, ta không còn hận ai cả . Cuối cùng ta cũng tin vào câu nói trên thế gian mọi điều luôn tuân theo luật nhân quả."
"Ta trở về lần này là muốn nói cho Thiệu Nhất Bình đã tìm tháy con trai của bà, vốn định để bà có niềm vui tuổi già, mẹ con đoàn tụ. Không ngờ bà ấy lại có bệnh tim."
Lê Cảnh Hoa thở dài, đứng dậy.
"Căn nhà ở Vinh Để, vốn là Thẩm Tiếu Sơn để lại cho mẹ con cháu . Sức khỏe của mẹ cháu như vậy, cháu vẫn nên ở lại đây tiện chăm sóc cho bà ấy. Cháu chuyển về đó đi. Thẩm Mộ nó ngay từ đầu đã định để hai người về đó ở, nhưng nó hiểu rõ tính của cháu, cho nên tạm thời không đề cập tới. Hai ngày nay nó không ở trong thành phố này, nó thiếu chủ nhiệm Trương một ân tình, cho nên phải ở nơi khác giúp ông ta một chuyện. Nó bảo nó ở lại căn phòng ở Vân Đình cũng được, về sau nó sẽ chuyển về ở hẳn tại Vân Đình."
Bà đem một chùm chìa khóa đặt vào trong lòng bàn tay Hứa Kha, xoay người rời đi.
Hứa Kha nhìn theo thân ảnh chậm rãi rời đi của bà, lòng cô ngũ vị trộn lẫn. Là tuổi tác khiến tính cách con người thay đổi? Hay là vì áy náy nên mới làm vậy? Bà và hình ảnh người phụ nữ năm đó hoàn toàn khác nhau. Đã sáu năm rồi, cuối cùng cũng trả hết được những gì bà nợ Thiệu Nhất Bình.
Trong đại sảnh im lặng, ánh đèn màu xám trắng lạnh lùng yên tĩnh. Cô chậm rãi ngồi xuống, đại sảnh rộng như vậy, băng ghế dài như thế chỉ còn lại một mình cô. Những lời Lê Cảnh Hoa vừa nói đó, vẫn luôn trăn trở trong lòng cô. Ân ân oán oán của thế hệ trước, thân thế quá phức tạp, còn có sự trả thù của Thẩm Mộ, tất cả tất cả, chân tướng đã được vạch rõ, là như vậy sao?
Quá bất ngờ và sợ hãi khiến cô cảm thấy giống như cơ thể mình đang ở trong tầng sương mù dày đặc, nhưng thân thế và ân oán đều mờ nhạt dần đi, thứ càng lúc càng rõ ràng hơn chính là một đoạn thời gian cùng Thẩm Mộ kia.
Sau khi anh ra nước ngoài cũng không còn chút tin tức gì nữa, cô đau khổ chờ anh về, cô không tin một đêm ngày tháng đó chỉ là giấc mộng Nam Kha.
Nhưng, bệnh tình của Thẩm Tiếu Sơn càng lúc càng nguy kịch, anh từ nước ngoài trở về, thái độ với cô thay đổi bất ngờ, giống như chỉ coi cô là bạn bình thường. Anh ở ngài hành lang trong bệnh viện, dùng ánh mắt lạnh lùng khinh thường như vậy, còn có khẩu khí ngoan tuyệt khinh khi, nói với Thiệu Nhất Bình một câu duy nhất, dì làm tổn thương người mà cháu yêu nhất, bây giờ cháu cũng cho dì nếm thử mùi vị đó.
Nói xong, anh lướt qua người cô đi mất, từ đầu tới cuối, ngay cả liếc cũng không thèm liếc cô một cái.
Cô chỉ nhớ lúc ấy, cô cảm thấy trời đất tối mịt, trước mắt chỉ là một màu trắng phiêu du hư không.
Nước mắt không biết từ lúc nào đã từ từ chảy xuống, một giọt rơi trúng mu bàn tay cô. Hứa Kha đứng dậy, chậm rãi đi vào thang máy.
Chuyện xưa đã sáu năm trôi qua rồi, đột nhiên bị người ta mở ra, phủ định toàn bộ suy nghĩ của cô, tâm tình cô phức tạp chẳng biết nên miêu tả thế nào, đứng trong thang máy, đầu có chút mê muội.
Cô đi vào khu theo dõi đặc biệt, từ ngoài cửa sổ nhìn vào trong. Thiệu Nhất Bình yên lặng nằm trên giường bệnh, cơ thể mỏng manh, giống như một chiếc lá mùa thu sắp rụng về cội. Thời khắc này, Hứa Kha chỉ cảm thấy rất yêu thương bà. Bởi vì hai mươi lăm năm qua sự trả giả của bà vì cô còn nhiều hơn một người mẹ ruột thịt nhiều lần.
Cô không kìm lòng mà nắm chặt chùm chìa khóa trong tay. Vinh Để, vốn là Thẩm Tiếu Sơn để lại cho hai mẹ con cô , nhưng năm đó lúc Thiệu Nhất Bình mang theo Hứa Kha rời khỏi, không hề có nửa phần lưu luyến, hai người đều là những người rất tự trọng. Hơn nữa Thiệu Nhất Bình lấy Thẩm Tiếu Sơn không phải bởi vì gia sản của ông, không ngờ cuối cùng lại bị Lê Cảnh Hoa cố tình gây chuyện lăng nhục.
Nếu là Thiệu Nhất Bình không bị bệnh, có lẽ giờ phút đó Hứa Kha sẽ không nhận chùm chìa khóa này. Nhưng lúc này, cô cảm thấy tự tôn và cốt khí của mình, so với sức khỏe sau này cô mẹ cô có lẽ là không cần phải mang ra so sánh. Nơi đó, an ninh tốt, không khí tươi mát, có lẽ đó là nơi để tĩnh dưỡng tuổi già tốt nhất. Đó là "nhà" Thẩm Tiếu Sơn để lại cho Thiệu Nhất Bình.
Nghĩ đến đây, Hứa Kha đi ra khỏi bệnh viện. Ở cửa lớn, chặn một chiếc xe taxi lại. Cô phải về Vinh Để, sắp xếp lại căn nhà đó giống như căn nhà ở tỉnh L, để tới khi Thiệu Nhất Bình được xuất viện, trở lại "nhà" này an hưởng tuổi già.
Xe taxi đứng ở bên ngoài biệt thự. Hứa Kha xuống xe. Đêm tháng năm, không khí trong lành mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Cô đi vào Vinh Để, đứng ở trước cửa nhà họ Thẩm, lấy chìa khóa mở cửa sắt.
Đèn vẫn sáng, ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng, mặt cỏ bằng phẳng như một tấm thảm. Cách làn cỏ đó, căn nhà kia rất rộng, im lặng nằm trong màn đêm, giống như một cái mỏ neo bị lãng quên.
Hứa Kha đi trên con đường trải sỏi đầy lá rụng, chậm rãi đi vào.
Trên hành lang có vài chiếc đèn lồng, giống như ngày kết hôn đó Thẩm Tiếu Sơn rất vui vẻ mua về, tự tay treo lên .
Kỳ thực, Hứa Kha vẫn chưa hiểu được tại sao Thẩm Tiếu Sơn lại thích mẹ của cô. Hỏi Thiệu Nhất Bình bà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Mấy ngày trước, đã có một lần tới đây, nhưng lúc ấy ở bên cạnh Thẩm Mộ cô chẳng có tâm trạng nào nhìn kĩ cả.
Cô đi tới đâu đều bật đèn của các căn phòng lên. Giống như tất cả những kỉ niệm trong quá khứ cứ theo ánh đèn đó mà sống dậy
Phòng ở đã không còn giống như sáu năm trước nữa, nhưng cô cũng chẳng biết điểm khác biệt là gì.
Hứa Kha chậm rãi đi lên tầng hai, ở trước căn phòng năm đó, dừng bước.
Chần chờ một chút, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra.
Phòng trống rỗng, năm đó lúc rời đi, cô đã đem tất cả những thứ của mình đi hết. Trên giá sách vẫn còn vài quyển tạp chí, đã vàng ố hết rồi.
Cô tiẹn tay rút một quyển ra, lật giở, khi đó trên tivi chiếu phim Thần long hiệp nữ, trên tạp chí cũng là tấm ảnh chụp trên sân khấu của Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
Nhớ rõ lúc ấy cô và Mạc Tiểu Tiểu cùng ở một chỗ xem tạp chí, vui vẻ, hứng khởi nói chuyện về mười sáu năm chờ đợi của Dương Quá, thổn thức mà hâm mộ.
Thẩm Mộ lúc ấy nói gì nhỉ?
Dường như anh cái gì cũng không nói, khinh thường nhìn hai cô lườm một cái, cho tay vào túi áo nói: "Lừa đảo mấy cô nhóc là dễ lừa nhất."
Nhưng rõ ràng, anh cũng xem.
Mũi cô đột nhiên chua xót, nhẹ nhàng buông quyển tạp chí xuống. Có một số việc, anh cũng thích nhưng lại đặt xuống tận đáy lòng. Sau năm nay, người vất vả nhất không phải cô ... mà là anh.