Tân Sinh

chương 21-22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 21

Quan Hiểu Ninh đang xem từng kiểu váy trong tiệm, đột nhiên nghe nhân viên bán hàng vui mừng cất tiếng chào: “Nhan tổng!”

Nhắm mắt lại vài giây cô không muốn tin số mình lại đen đủi đến thế, làm ở Trung Hiểu lâu vậy rồi lần đầu tiên ra ngoài dạo phố lại có thể gặp phải Nhan Dịch Trạch.

“Định giả vờ không quen biết anh à?” Trong lúc Quan Hiểu Ninh đang than khóc thì Nhan Dịch Trạch đã đứng ngay sau lưng cô.

Cô đành chấp nhận số phận mà quay đầu lại nhìn Nhan Dịch Trạch cười cười: “Trùng hợp vậy, anh cũng đi dạo trung tâm thương mại à?”

Nhan Dịch Trạch rất trực tiếp mà trả lời cô: “Không phải trùng hợp, mà là trợ lý của anh nhìn thấy em nên đã gọi điện cho anh, anh cố tình kết thúc sớm cuộc đàm phán để qua đây.”

“Tìm em có việc sao?” Quan Hiểu Ninh hỏi xong thì bước ra ngoài, cô không muốn gây sự chú ý cho những nhân viên trong tiệm.

Nhan Dịch Trạch đi theo sau cho đến khi cô dừng lại ở một chỗ tương đối vắng người qua lại thì anh mới lên tiếng: “Không có gì, chỉ là muốn gặp em thôi, chẳng phải em nói là không có thời gian rảnh để gặp anh sao, sao giờ lại rảnh đi dạo phố hả?”

“Em là đang học tập đang khảo sát xu hướng thời trang, không phải rảnh rỗi đi dạo phố như anh nói đâu.”

“Vậy có ưng ý cái nào không, anh mua cho em.”

“Không có, em chỉ xem thôi chứ không có dự định mua gì cả.”

Nhan Dịch Trạch nghe xong thì gật đầu: “Không mua thì thôi, người đàn ông vừa rồi cười nói với em là ai vậy?”

Quan Hiểu Ninh đứng ngẩn ra một lát không nói gì cả.

“Sao, không nói được à? Thế nào đi nữa anh cũng phải tìm hiểu tình hình của đối thủ một chút chứ?” Trong lời nói của Nhan Dịch Trạch rõ ràng mang ý châm biếm, vì Quan Hiểu Ninh đối với mấy người đàn ông khác nhiệt tình như vậy khiến anh cảm thấy rất không thoải mái.

Quan Hiểu Ninh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhan Dịch Trạch: “Người vừa rồi là thầy dạy mỹ thuật trong trại giam, anh ấy dạy em rất nhiều thứ.”

Nhan Dịch Trạch thờ ơ mà hừ một tiếng: “Vậy cũng không cần thân thiết vậy chứ, còn trao đổi số điện thoại nữa chứ. Em ít tiếp xúc với người khác, coi chừng bị những người có lòng dạ không tốt lừa đấy.”

“Em là cảm kích người khác đã hiểu cho, em đối với những người biết em từng ngồi tù mà vẫn không chê bai còn chủ động tiếp xúc và giúp đỡ em đều rất cảm kích!” Quan Hiểu Ninh tỏ ra tức giận đối với thái độ không tôn trọng người khác của Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch cũng tức giận: “Anh cũng biết em từng ngồi tù, anh cũng không chê bai em và cũng luôn chủ động thân thiết với em, muốn giúp đỡ em, sao anh lại không thấy em tỏ ra nhiệt tình với anh nhỉ!”

“Anh có tư cách gì mà chê bai em?” Quan Hiểu Ninh hỏi ngược lại Nhan Dịch Trạch.

Nhan Dịch Trạch im lặng sau đó cau mày: “Hiểu Hiểu, em chỉ vì một người đã từng dạy vẽ cho em mà cãi lộn với anh ư, em nói xem là em đã thay đổi quá nhiều hay là do lâu ngày sinh tình mà em đã thích người ta rồi?”

Quan Hiểu Ninh tức đến nổi mặt mày tái mét: “Nhan Dịch Trạch, không phải em đã thay đổi quá nhiều mà là do anh chưa từng thật sự hiểu em, ngày xưa em đã vì anh mà thay đổi quá nhiều và làm quá nhiều chuyện rồi, nên dẫn đến việc khiến anh cảm thấy cho dù em vì anh làm tất cả cũng là lẽ đương nhiên, cho dù em ngồi tù 6 năm nhưng với anh mà nói cũng không là gì cả vì anh có thể dùng tiền để bồi thường, rộng lượng mà chi trả một triệu cho một năm, còn muốn em có thể như ngày trước chỉ cần anh ngoắc tay hay biểu hiện một chút nhu tình mật ý, thì em sẽ vui mừng hết sức mà đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của anh! Anh nói đúng lắm, vẽ tranh không là gì cả, nhưng trong khoảng thời gian 6 năm sống trong một không gian khép kín và chật hẹp, mỗi một tiếc học vẽ, mỗi một lần tiếp xúc với bút vẽ và giấy vẽ đối với em mà nói đều vô cùng trân quý, vì vẽ tranh có thể khiến em tạm thời quên đi nỗi sợ của sự cô đơn, quên đi nỗi sợ của việc bị mọi người bỏ rơi!”

Đứng ngẩn ra nhìn người bị mình làm cho tức đến nổi rơi nước mắt, Nhan Dịch Trạch mới đột nhiên ý thức được từ đó tới giờ những gì anh nói và làm thật khốn nạn biết bao.

Đúng vậy, cho dù tiền nhiều đến đâu đi nữa cũng không thể nào xóa được sự dày vò và đau khổ về tinh thần và tâm lý mà Quan Hiểu Ninh phải chịu đựng, sao mình có thể tự cho là đúng mà còn muốn dùng cách của lúc trước để đối đãi với người phụ nữ đã vì mình mà chịu nhiều đau khổ như vậy! Cuộc sống khép kín trong 6 năm khiến người ta sụp đổ đến thế nào anh chưa từng trải nghiệm qua nhưng anh có thể tưởng tượng được!

Từ từ đi đến trước mặt Quan Hiểu Ninh đang quật cường dùng tay lau nước mắt trên mặt, Nhan Dịch Trạch thành tâm nói lời xin lỗi: “Hiểu Hiểu, anh xin lỗi, những gì anh nói thật quá khốn nạn rồi. Sau này để anh từ từ hiểu rõ con người thật của em, có được không?”

“Anh chưa từng hiểu em.” Quan Hiểu Ninh vẫn luôn nhấn mạnh câu nói này.

Nhan Dịch Trạch cười nhẹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng chua xót giọng nói cũng rất trầm thấp: “Vậy hôm nay em hãy cho anh một cơ hội để anh lần đầu tìm hiểu em đi.”

Quan Hiểu Ninh có thể kiên cường mà đối mặt với một Nhan Dịch Trạch cà lơ phất phơ, nhưng lại không có cách nào chống cự được một Nhan Dịch Trạch hiểu lòng người khác lại ăn nói khép nép như vậy, đối mặt với sự dịu dàng và tôn trọng đột nhiên xuất hiện này cô lựa chọn chạy trốn, bỏ mặc nhiệm vụ mà Vu Diên Danh giao cho và kế hoạch học tập mà mình đã định ra từ trước cô bỏ chạy về phía thang cuốn.

Nhan Dịch Trạch không có đuổi theo mà chỉ để lộ một nụ cười nhẹ nhõm, ít nhất với biểu hiện của Quan Hiểu Ninh đã khiến anh thấy được tình hình giữa hai người không quá tồi tệ.

Quan Hiểu Ninh chạy ra khỏi trung tâm thương mại và trực tiếp quay về ký túc xá, Đại Quế Hà đã quyết định phục hôn với chồng trước của chị ấy nên ký túc xá chỉ còn lại có mình cô ở, đây là cảng tránh gió tốt nhất của cô.

Cô thở hồng hộc ngồi vào bàn đọc sách nghỉ một lát, Quan Hiểu Ninh đối với biểu hiện vừa rồi đối mặt với Nhan Dịch Trạch của mình rất không vừa ý, Nhan Dịch Trạch là loại người như thế nào mình hiểu rõ nhất, trong thời gian 6 năm chưa từng đến thăm cô lần nào, bây giờ chỉ là nói hai ba câu giả bộ hổ thẹn thôi, mình sao lại chống đỡ không nổi cơ chứ, thật vô dụng quá!

Càng nghĩ càng tức cô liền cầm bút phác thảo loạn trên cuốn tập vẽ mà Vu Diên Danh đưa, đợi đến khi bình phục lại tâm trạng lúc cô lần nữa xây dựng lại phòng tuyến tâm lý của mình thì mới phát hiện bản thân trong lúc không để ý vậy mà lại phác thảo ra một chiếc đầm dạ hội.

Với thiết kế cổ chữ V thêm vào đó là vạt váy bó sát, chỗ nào cũng thể hiện được đường cong duyên dáng của phái nữ, trong sự lộng lẫy lại lộ ra sự quyến rũ vô hạn.

Quan Hiểu Ninh không thể nào tin được mình lại có thể thiết kế ra bộ trang phục mang phong cách cởi mở như vậy, vốn dĩ cô định thiết kế một chiếc đầm xòe ngắn, không ngờ nhất thời tức giận tâm trạng bị kích động ngay cả phong cách thiết kế cũng chịu sự thay đổi lớn đến vậy.

Chỉ là tuy là mẫu thiết kế được vẽ ra trong lúc trút giận nhưng cô không thể không thừa nhận rằng nó còn đẹp hơn nhiều so với ý tưởng ban đầu của cô, không hề do dự cô lập tức tô cho chiếc đầm dạ hội một màu đỏ tươi, Quan Hiểu Ninh cũng bắt đầu nhìn thẳng vào ý nghĩ trong nội tâm của mình, có lẽ đây chính là tiếng lòng của mình, cô muốn thay đổi con người mà lúc trước vì Nhan Dịch Trạch ngay cả lòng tự tôn và sự tự do đều có thể từ bỏ, muốn thay đổi con người chỉ biết hy sinh cho gia đình nhưng đến khi gặp chuyện lại không có được một lời quan tâm, nếu đã có lại được sự tự do thì cô cũng phải triển khai cuộc sống mới của mình, làm một con người hoàn toàn mới!

Hạ quyết tâm đột phá quan niệm bảo thủ của bản thân, Quan Hiểu Ninh lại dùng thời gian của cả buổi chiều để sửa đổi lại cẩn thận bản vẽ, sau đó gọi điện cho Vu Diên Danh muốn hẹn anh ra xem bản thiết kế của mình coi có được không.

“Nhanh vậy đã có linh cảm rồi ư? Đúng lúc anh đang ở phòng làm việc đây, em đem qua đây đi.” Vu Diên Danh cảm thấy rất tò mò với việc Quan Hiểu Ninh có thể trong thời gian ngắn mà đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho cô, cũng muốn lập tức được xem thành quả thiết kế của cô.

Quan Hiểu Ninh đương nhiên là cảm thấy rất vui, sau khi đồng ý thì đặt điện thoại xuống rồi lập tức đem bản vẽ của mình đi tìm Vu Diên Danh.

Vu Diên Danh cầm lấy cuốn tập vẽ của Quan Hiểu Ninh chỉ liếc nhìn một cái liền không ngớt lời khen ngợi cô: “Em đúng là linh cảm bộc phát dữ dội đấy, hoàn toàn lật đổ phong cách lúc trước của em, bộ lễ phục này được bộc lộ rất đầy đủ, phần vai, ngực, cánh tay còn có phần eo và mông tất cả những bộ phận hấp dẫn của phái nữ đều được thể hiện rất rõ nét trong bộ lễ phục này, nhưng mà em có chắc là mình sẽ mặc bộ lễ phục này không? Đừng có đến lúc đó mới đột nhiên rút lui thay đổi chủ ý, vậy thì sẽ rất tiếc cho bộ lễ phục này đấy.” Vừa nghĩ đến việc Quan Hiểu Ninh bị mình chọc ghẹo gọi một tiếng mỹ nữ thì đã đỏ cả mặt, Vu Diên Danh có hơi nghi ngờ dũng khí của cô.

“Chỉ cần anh chấp nhận thì em nhất định sẽ mặc, nếu không em cũng sẽ không đem tới đây cho anh xem.”

Vu Diên Danh gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng mà còn có chút chi tiết điểm xuyết cần phải sữa đổi, vả lại anh còn phải thử em nữa, em xem bộ lễ phục này nên may bằng chất liệu gì thì thành quả làm ra mới được tốt?”

Quan Hiểu Ninh nghiêm túc mà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Dùng vải taffetas có được không?”

Vu Diên Danh cười khen cô: “Bạn học Quan Hiểu Ninh, em thật sự là rất chăm chỉ học tập đấy, ngay cả vải taffetas cũng biết.”

“Anh đừng đùa nữa, thiết kế của em thật sự ổn ư, rốt cuộc có phải dùng vải taffetas không?”

“Anh không bao giờ đem chuyện công việc ra đùa đâu, mẫu thiết kế và loại vải mà em chọn đều rất tuyệt, chỉ là anh càng có hứng thú hơn đối với việc em đã xảy ra chuyện gì hay gặp được ai, mới có thể khiến em có sự thay đổi lớn như vậy?”

“Chuyện gặp được ai thì anh không cần phải bận tâm đâu.” Tính cách thẳng thắn của Quan Hiểu Ninh khiến cô không biết và cũng không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói về chuyện của mình, cho nên cô rất thẳng thắn mà từ chối trả lời câu hỏi của Vu Diên Danh.

Kết quả khiến Vu Diên Danh cười ha hả: “Quan Hiểu Ninh, em thật là dễ ghẹo và cũng rất dễ thương, câu hỏi của anh em đã trả lời hết một nửa lại giấu diếm một nửa, anh thật phục em luôn đó. Bất luận người khiến em thay đổi đó là ai, anh đều phải cảm ơn người đó đã k1ch thích cho tài hoa của em được phát huy khiến em có sự đột phá lớn như vậy.”

Quan Hiểu Ninh giờ mới ý thức được lời mình nói có chút ngu ngốc, mặt hơi ửng đỏ và rồi cũng cười theo.

“Thôi được rồi, không chọc em nữa nói chuyện chính đây, bộ thiết kế hở vai này của em tốt nhất là phối thêm một chiếc khăn choàng nữa thì mới thật sự là hoàn mỹ, hiện trên tay anh có vài mẫu em có thể lựa xem sao.” Vu Diên Danh nghĩ buổi tiệc chiêu đãi lần này là lần đầu tiên Quan Hiểu Ninh tiếp xúc với giới thời trang, vả lại những người đến tham dự đều là những nhà thiết kế tương đối cao cấp trong nước, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể khiến cô ấy gặp khó khăn trong buổi tiệc chiêu đãi được, như thế mới có thể gầy dựng được lòng tin cho cô và không gây trở ngại cho sự phát triển sau này của cô, anh đã từng thấy qua rất nhiều người mới vì không có được sự xem trọng hoặc là bị phê bình quá nhiều mà chuyển nghề, Quan Hiểu Ninh thật sự không cần phải chịu sự khảo nghiệm không cần thiết này.

Quan Hiểu Ninh cũng không chần chừ, rất vui mừng mà đi theo Vu Diên Danh để lựa khăn choàng, kế đó hai người cùng bàn luận về việc sửa đổi phần điểm xuyết của bản thảo, sửa bản thảo xong Vu Diên Danh giúp Quan Hiểu Ninh lấy số đo, sau khi làm xong hết mọi việc thì cũng đã gần 22 giờ rồi anh vội thu dọn đồ đạc rồi đưa Quan Hiểu Ninh về ký túc xá.

Hai người ra khỏi thang máy, Quan Hiểu Ninh lại truy hỏi Vu Diên Danh về những quy định của buổi tiệc, mình nên chú ý những cái gì, lại lo lắng việc mình chẳng quen biết ai hết đứng đó một mình liệu có ngốc lắm không, Vu Diên Danh lại bị vẻ mặt khẩn trương của Quan Hiểu Ninh chọc cho cười không ngừng lại được, khiến cho Quan Hiểu Ninh tức đến nổi đấm thẳng một phát vào lưng anh.

Nhạc Đông bước ra khỏi thang máy thấy Nhan Dịch Trạch đứng kế bên không nhúc nhích, vừa định hỏi anh có chuyện gì thì phát hiện vẻ mặt anh cực kỳ khó coi, mấy năm gần đây đã rất ít khi thấy được Nhan Dịch Trạch lộ ra vẻ mặt u ám thế này, đang cảm thấy khó hiểu rõ ràng lúc nãy trong thang máy vẫn bình thường sao đột nhiên tâm trạng lại thay đổi nhanh như vậy, thì nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của đôi nam nữ ở phía trước, anh nhìn qua phía bên đó thì lập tức hiểu được tại sao Nhan Dịch Trạch lại nổi nóng, kế đó nhìn thấy Quan Hiểu Ninh giả vờ tức giận đánh người đàn ông đó, anh đã không còn muốn quan sát vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch thay đổi thành vẻ gì nữa rồi.

“Đông Tử, cậu biết người đàn ông đó là ai không?” Giọng nói của Nhan Dịch Trạch như được phát ra từ kẽ răng vậy.

“Biết, chẳng phải Tiêu Tuyết muốn sáng lập một thương hiệu thời trang ư, người này chính là nhà thiết kế nổi tiếng Vu Diên Danh mà anh cho người mời về để giúp cô ấy.” Nhạc Đông đối với mỗi một người mới vào làm ở Trung Hiểu đều sẽ tiến hành việc tìm hiểu lý lịch kỹ càng, đương nhiên Vu Diên Danh cũng không ngoại lệ.

Nhan Dịch Trạch nghe xong thì cười lạnh một tiếng: “Vậy thì khó trách, tên này chắc là bắt lấy ý nghĩ một lòng muốn học thiết kế thời trang của Hiểu Hiểu, đúng là con mẹ nó tôi đã tự cõng rắn cắn gà nhà rồi.”

Nhạc Đông im lặng không nói gì cả, anh không quá đồng tình với cách nghĩ của Nhan Dịch Trạch, vì trong mắt của Nhan Dịch Trạch người đàn ông nào thân với Quan Hiểu Ninh thì đều là có ý đồ xấu nghĩ hết mọi cách để dụ dỗ Quan Hiểu Ninh.

Nhưng Quan Hiểu Ninh đã là người trưởng thành rồi cô ấy có năng lực phân rõ thiện ác phải trái, hơn nữa theo như anh thấy thì mối quan hệ giữa Quan Hiểu Ninh và người tên Vu Diên Danh kia cũng chỉ ở mức bình thường thôi.

Nhan Dịch Trạch nhìn Quan Hiểu Ninh và Vu Diên Danh đi ra khỏi cửa lớn anh vẫn đứng yên đó không di chuyển, hôm nay lần lượt nhìn thấy Quan Hiểu Ninh và thầy dạy mỹ thuật của cô ấy tình cờ gặp nhau, rồi đến nhà thiết kế thời trang vừa rồi không biết đã quen biết với cô bao lâu rồi, như thế đã đủ khiến sự cảnh giác trong lòng anh nổi lên, xem ra anh cần phải làm một chút việc mới được!

Chương 22

Sau lần gặp ở trung tâm thương mại, dạo gần đây Nhan Dịch Trạch không có gặp Quan Hiểu Ninh, mà Quan Hiểu Ninh cũng không rảnh lo nghĩ nhiều về việc sau này phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Nhan Dịch Trạch, vì hiện giờ toàn bộ tinh lực của cô đều tập trung vào bộ lễ phục phải mặc trong buổi tiệc chiêu đãi, đây là lần đầu tiên tác phẩm của cô thật sự được ra mắt mọi người, vả lại những người ở đó đa số đều là chuyên gia, điều này khiến cô cảm thấy hết sức hồi hộp lo lắng, đặc biệt là sau khi sửa chữa bản vẽ xong đưa vào giai đoạn may đồ mẫu cô mới thật sự hiểu được việc Vu Diên Danh yêu cầu mình phải thật cẩn thận trong việc xử lý những nếp gấp ở từng bộ phận là đúng đắn cỡ nào.

Lúc thiết kế có thể tùy ý mình, nhưng đến giai đoạn may đồ mẫu thì phải thật cẩn thận tỉ mỉ, số đo phải chính xác, để biến hình vẽ trên giấy thành một vật thể thật sự thì có thể nói là phải chú ý đến từng chi tiết nhỏ, chỉ độ đàn hồi của vải thôi cũng đã ảnh hưởng rất lớn đối với hình dạng của bộ trang phục, vải có độ đàn hồi và vải không có độ đàn hồi sẽ có sự chênh lệch rất lớn về số đo, hơn nữa phải hết sức chú ý số đo của những bộ phận quan trọng, vì nó có sự ảnh hưởng nhất định, ít thì ảnh hưởng đến hoạt động của cơ thể, nhiều thì bộ quần áo sẽ có sự khác biệt rất lớn so với hình vẽ và hiệu quả của tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.

Quan Hiểu Ninh tuy đã hoàn thành nhiệm vụ thiết kế, Vu Diên Danh cũng đã giúp cô lấy số đo, nhưng mà sau đó cô mới biết Vu Diên Danh chỉ giúp cô đo đại khái mà thôi, lúc may ba người thợ may lại tỉ mỉ đo lại lần nữa cho cô, sau này cô may đồ thì chỉ cần đo phần eo phần ngực và những số đo cơ bản là được, cô chưa từng biết là phải chi tiết đến nổi bao gồm cả độ cong của vạt váy khi bước đi nữa, có phải hơi phức tạp quá không? Mà khi cô nói ra lời nghi hoặc trong lòng mình thì Vu Diên Danh chỉ cười nói: “Một chút cũng không hề phức tạp, xem như là để em trải nghiệm một lần phiên bản đơn giản hóa của việc đặt may riêng đi.”

Đặt may riêng? Quan Hiểu Ninh dùng di động để tra từ đó xong mới biết thì ra may một bộ đồ có thể long trọng và xa hoa như vậy, thậm chí có thể sử dụng cả trăm người và tốn cả mấy tháng trời để hoàn thành!

Sau khi định xong số đo cuối cùng Vu Diên Danh rất rộng lượng mà cho phép Quan Hiểu Ninh theo thợ may cao cấp học hỏi trong giờ nghỉ ngơi, may mà Quan Hiểu Ninh có kinh nghiệm gia công quần áo, nhưng dù là vậy vẫn có rất nhiều danh từ nghe không hiểu, nhưng may mà thợ may giải thích mấy câu thì cô có thể hiểu được vài phần, còn những cái khác chưa rõ thì cô đợi về đến ký túc xá dùng di động lên mạng tự tìm hiểu, ngày nào cũng rất bận rộn nhưng cô cảm thấy cuộc sống rất phong phú và cũng rất vui.

Trong sự hồi hộp và mong đợi của Quan Hiểu Ninh buổi tiệc chiêu đãi cuối cùng cũng đến, vì là tối thứ bảy nên trong ký túc xá hầu như là không có người, thời tiết nóng nực không ai muốn ở trong phòng mọi người ai cũng ra ngoài dạo phố ăn cơm và hưởng máy lạnh.

Quan Hiểu Ninh đi qua đi lại trước gương trong nhà vệ sinh xem xét lại cách trang điểm và ăn mặc của mình, đồ trang điểm cũng là Đinh Nạp tặng cô, cô để đó lâu rồi không có xài, vì buổi tiệc chiêu đãi này mấy hôm nay cô luôn học cách trang điểm ở trên mạng và trên tạp chí, cảm thấy trang điểm như vậy cũng được nhưng do cái gương quá nhỏ nên nhìn không thấy được hiệu quả tổng thể của bộ lễ phục, nhưng mà hôm mặc thử thành phẩm cô đã cảm thấy rất kinh diễm.

Hít vào một hơi thật sâu cô quấn chiếc khăn choàng tơ tằm mà Vu Diên Danh tặng, Quan Hiểu Ninh bắt đầu rầu rỉ vì một lý do mà cô vừa mới phát hiện, với cách ăn mặc thế này của mình thì làm sao mà đi đến khách sạn đây, xe buýt hay tàu điện ngầm thì không được rồi cho dù đến được khách sạn thì bộ lễ phục dài chấm đất này cũng xem như đồ bỏ, đi xe taxi thì được nhưng ra đến đầu đường thì cũng đủ khiến người khác chú ý rồi.

Đang không biết phải làm sao thì Vu Diên Danh gọi điện đến.

“Sao em còn chưa ra nữa vậy?”

Quan Hiểu Ninh cảm thấy rất thần kỳ: “Sao anh biết em còn chưa ra?”

Vu Diên Danh nói với vẻ không mấy thiện cảm: “Anh đã ở ngoài cổng đợi em gần 20 phút rồi, em dự định làm người cuối cùng bước vào hội trường sao?”

“Anh đang ở dưới lầu ư, em sẽ xuống ngay!” Quan Hiểu Ninh vừa nghe thấy có xe đến rước mình thì để điện thoại xuống lập tức nhấc váy lên chạy xuống dưới.

Sau khi ngồi vào trong xe Vu Diên Danh liên tục gật đầu: “Ngoại trừ dáng chạy rất khó coi, thì những chỗ khác đều rất hoàn mỹ.”

Lúc này Quan Hiểu Ninh mới không thèm đi so đo với Vu Diên Danh, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Buổi tiệc chiêu đãi này là anh khởi xướng mà, chẳng phải anh nên tới đó sớm ư, sao còn có thời gian rảnh mà qua đón em.”

“Anh là người khởi xướng nhưng không phải là nhân vật chính, những nhà thiết kế đến tham dự hôm nay đều có ý muốn gia nhập văn phòng làm việc của Tiêu Tuyết, họ đều đem theo tác phẩm của mình đến, Tiêu Tuyết mới là nhân vật chính của hôm nay, phần cuối của show thời trang sẽ giới thiệu những tác phẩm đầu tay của cô ấy, cô ấy đã đến hội trường từ sớm rồi.”

“Tiểu Tuyết từ nhỏ đã rất ưu tú, không ngờ cô ấy trẻ vậy đã có thể có sự nghiệp riêng của mình!” Quan Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì rất vui nhưng trong giọng điệu cũng không thiếu phần ngưỡng mộ.

Vu Diên Danh chỉ cười nhạt và nói: “Đây một phần là do cô ấy nhưng một phần cũng là do gặp thời.”

“Sao em cảm thấy giọng anh có vẻ không được vui cho lắm?” Quan Hiểu Ninh lập tức cảm thấy tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Vu Diên Danh giảm đi rất nhiều.

“Không có gì, anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Em cũng đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ cho người khác nữa, tối nay em vừa là khách VIP vừa là bạn nhảy của anh hết sức nổi bật đấy, chỉ là lúc nhảy em đừng đạp chân anh là được rồi, như vậy sẽ rất mất mặt đấy.” Vu Diên Danh chuyển sang nói đùa mà không nói lời trong lòng với cô, Nhan Dịch Trạch không có công khai nói là đã đính hôn với Tiêu Tuyết hay chưa, nhưng lúc trước người bàn chuyện hợp tác với mình là dùng danh nghĩa của Trung Hiểu đến tìm mình, điều này cho thấy mối quan hệ của Tiêu Tuyết và Nhan Dịch Trạch không hề đơn giản chút nào, cho dù chưa đính hôn thì cũng là đang quen nhau, đây cũng là nguyên nhân mà anh luôn chần chừ không bảy tỏ tâm ý với Tiêu Tuyết, cho nên ngày nào còn chưa làm rõ mối quan hệ của Nhan Dịch Trạch và Tiêu Tuyết, anh không muốn làm kinh động đến bất kì ai.

Quan Hiểu Ninh cười ha hả: “Em đạp chân anh chỉ cần anh không kêu thành tiếng, người khác cũng sẽ không nhìn thấy, trình độ của em có hạn, chân này em đạp chắc rồi.”

Hai người vừa nói vừa cười rất nhanh đã đến khách sạn quốc tế Trung Hiểu trên đường Phú Đông, trước cửa lớn đã rất đông người, còn có rất nhiều phóng viên mời riêng đến đứng bên ngoài chụp hình.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Quan Hiểu Ninh đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương lo lắng, trên trán chảy mồ hôi lạnh và có ý định rút lui, Vu Diên Danh thấy mắc cười mà dìu cô xuống xe, để cô khoác lấy tay mình rồi mỉm cười dẫn cô đi vào bên trong hội trường.

Suốt dọc đường đi tất cả các phóng viên đều hỏi Vu Diên Danh cùng một vấn đề, hỏi Quan Hiểu Ninh có phải bạn gái của anh không, còn bảo anh giới thiệu về Quan Hiểu Ninh, cả đoạn đường Vu Diên Danh chỉ mỉm cười mà không nói lời nào, may mà có lẽ đằng sau có vị khách mời nổi tiếng nào tới nên đám phóng viên như đàn ong vỡ tổ mà chạy qua đó.

Ngồi trong xe Nhan Dịch Trạch cắn chặt răng vẻ mặt hung tợn mà nhìn bóng lưng của Vu Diên Danh, lửa giận trong lòng đang cháy hừng hực, khiến cho Nhạc Đông và Hứa Hướng Dũng ngồi kế bên lo lắng đến nổi nuốt nước bọt, còn Trương Côn mở cửa xe cho anh lại không cảm thấy được không khí trong xe đang căng thăng.

“Nhan tổng, nên xuống xe rồi.”

Nhan Dịch Trạch lúc này mới mặt mày u ám mà bước ra khỏi xe, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái những phóng viên đang tươi cười vây xung quanh anh trực tiếp bước thẳng vào trong khách sạn, những phóng viên mời riêng này đều là người đã làm lâu năm trong nghề, phát hiện vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch có vẻ khó coi nên cũng lập tức biết điều mà tản ra.

Lửa giận trong lòng Nhan Dịch Trạch đã không thể nào dùng từ ngữ để hình dung nữa rồi, vừa rồi với cái nhìn đầu tiên anh thiếu chút nữa không nhận ra Quan Hiểu Ninh, không giống với cách ăn mặc đơn giản thường ngày của cô chút nào, tối nay Quan Hiểu Ninh với một bộ đầm dạ hội màu đỏ cổ chữ V khoét sâu, hoàn toàn phác họa được thân hình yểu điệu của cô, hiếm khi nhìn thấy cô trang điểm như vậy, như thế khiến cô trông rất rạng ngời, khiến người khác cảm thấy cô vừa rực rỡ vừa xinh tươi đồng thời cũng có một chút thanh thuần.

Mà những thứ đó vốn dĩ thuộc về anh, nhưng bây giờ dưới tình trạng anh không biết gì cả bị người đàn ông khác chiếm tiện nghi trước, anh làm sao mà nuốt trôi cục tức này được!

Bước vào hội trường cử hành buổi tiệc chiêu đãi của khách sạn Vu Diên Danh cùng Quan Hiểu Ninh đi đến chỗ để khăn choàng trước, sau đó trực tiếp dẫn cô ra phía sau hậu trường gặp Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết lúc nhìn thấy Quan Hiểu Ninh cũng ngẩn ra một lát, sau khi biết được Quan Hiểu Ninh là bạn nhảy của Vu Diên Danh và cố tình đến đây để học tập, thì một chút đố kỳ vừa xuất hiện trong lòng cô lập tức biến mất, vả lại còn cảm thấy vui vẻ nữa.

Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh ở bên nhau là việc mà cô muốn thấy nhất, mà Vu Diên Danh để tâm đ ến bạn gái mình hơn để tâm cô thì cũng là việc rất bình thường.

Nhân lúc Vu Diên Danh cùng người khác nói chuyện, Tiêu Tuyết mím môi cười với Quan Hiểu Ninh: “Cậu cũng coi như là có phúc, không ngờ cậu và Vu Diên Danh lại ăn ý với nhau như vậy, anh ấy được rất nhiều người theo đuổi đấy.”

“Cậu hiểm lầm rồi, mình và anh ấy đúng là khá ăn ý đấy nhưng mà đó chỉ là mối quan hệ bạn bè mà thôi, ngoài ra không có gì cả.” Quan Hiểu Ninh cười phủ nhận, cô cho rằng chuyện Vu Diên Danh thích Tiêu Tuyết đó là chuyện riêng của anh, trước khi anh ấy tỏ tình với Tiêu Tuyết thì cô không nên nói nhiều.

“Được, cậu nói gì thì là cái đó đi. Nhưng mà hiếm khi có cơ hội như thế, chuyện lúc trước của cậu mình thấy tốt nhất là nên đợi qua một khoảng thời gian nữa xem tình hình rồi mới nói với anh ấy đi.” Tiêu Tuyết tưởng rằng Quan Hiểu Ninh không có lòng tin nên mới không muốn sớm thừa nhận mối quan hệ giữa cô ấy và Vu Diên Danh nên cũng không miễn cưỡng cô ấy nữa, nhưng cũng có chút lo lắng tính tình cô ấy thẳng thắn đem chuyện mình từng ngồi tù nói ra sẽ dọa người ta bỏ chạy, cho nên dặn dò Quan Hiểu Ninh khoan hẳn nói chuyện đó ra.

Quan Hiểu Ninh gật đầu, vốn dĩ cô cũng sợ Vu Diên Danh biết được quá khứ của mình sẽ ghét bỏ mình, cho nên mặc dù trong lòng chứa đầy tâm sự cũng không dám nói sự thật với Vu Diên Danh.

Tiêu Tuyết lại nắm lấy tay Quan Hiểu Ninh nhiệt tình mà hỏi thăm vài câu, còn nói nếu Quan Hiểu Ninh muốn thì có thể đến văn phòng làm việc của cô để tham quan và học tập, Tiêu Tuyết là thật lòng mời Quan Hiểu Ninh bởi vì như thế có thể tiện để cô ta theo dõi tình hình của Quan Hiểu Ninh, cũng có thể từ từ khuyên cô để cô rời khỏi nhà ăn của Trung Hiểu, cô ta thậm chí còn không ngại nuôi một người vô dụng trong văn phòng làm việc của mình, vả lại như thế còn có thể khiến Vu Diên Danh vui nữa vẹn cả nhiều đường sao cô ta lại không làm chứ!

Quan Hiểu Ninh vô cùng cảm kích mà nói cảm ơn đồng thời lần nữa cảm thấy mình rất may mắn, ngoài Đinh Nạp và Nhạc Đông ra sau khi ra tù cô còn lần lượt gặp được Tiêu Tuyết và Đổng Trung Minh, họ không những không ghét bỏ mình mà còn chủ động giúp mình như vậy, không có được sự quan tâm của gia đình nhưng lại có sự quan tâm của bạn bè cũng đã khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

Tiêu Tuyết vì bận việc sắp xếp tiết mục áp chót cho show ra mắt tác phẩm đầu tay của mình, cho nên cũng không có quá nhiều thời gian để nói chuyện với Quan Hiểu Ninh, đồng thời cũng có rất nhiều người tìm cô để bàn chuyện, Quan Hiểu Ninh sợ làm phiền cô nên cũng vội đứng lên đi tìm Vu Diên Danh.

Lúc này Vu Diên Danh cũng đi qua bên này, hai người cùng nhau rời khỏi hậu trường đi đến dãy ghế ngồi dành cho khách quý ở bên hông sân khấu chữ T được dựng tạm thời.

Cho đến khi Quan Hiểu Ninh và Vu Diên Danh rời khỏi được một lát thì Tiêu Tuyết mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, tối nay Nhan Dịch Trạch cũng đến! Vừa rồi cô chỉ lo mừng cho việc Vu Diên Danh và Quan Hiểu Ninh thành đôi sao lại quên chuyện này được chứ! Nhưng bây giờ nhớ ra thì cũng không còn cách nào khác, giờ cô cũng không rảnh ra ngoài, vả lại nếu đi ra ngoài thì cũng không có cách nào khiến họ không gặp mặt nhau, cho nên dù trong lòng cô lúc này lo lắng sốt ruột đến mấy nhưng cũng chỉ có thể cố chịu đựng để bận việc trước mắt cái đã, mọi việc chỉ có thể đợi đến khi show thời trang kết thúc rồi nói sau.

Buổi tiệc chiêu đãi đúng giờ bắt đầu không có những lời thừa thải gì cả, Vu Diên Danh lên giới thiệu sự thành lập văn phòng làm việc của Tiêu Tuyết và danh sách các nhà thiết kế gia nhập vào văn phòng, tiếp theo đó là tiết mục trình diễn thời trang, lúc này Vu Diên Danh đã quay về chỗ ngồi cạnh Quan Hiểu Ninh, anh cầm micro lên giới thiệu tác phẩm nào là của nhà thiết kế nào mỗi lần thay đổi một phong cách thời trang khi các người mẫu bước ra sân khấu, anh giới thiệu rất ngắn gọn chỉ vài lời nhưng đã có thể chuẩn xác mà nói ra phong cách và đặc điểm độc nhất vô nhị của tác phẩm mà mỗi một nhà thiết kế làm ra, đây cũng chủ yếu là để cho khán giả và phóng viên có thể hiểu được. Như vậy cũng khiến Quan Hiểu Ninh đối với sự hiểu biết về anh nâng thêm một tầm cao mới, ánh mắt cô nhìn Vu Diên Danh từ tôn kính nay đã trở thành sùng bái, lúc trước Vu Diên Danh rất hay nói đùa, nhưng tối nay anh đã biểu hiện ra năng lực tuyệt đối của mình, anh ấy hoàn toàn phù hợp với danh xưng nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

Quan Hiểu Ninh vừa chú tâm nghe Vu Diên Danh giải thích vừa say mê ngắm nhìn những người mẫu đang bước đi trên sân khấu, trong lòng hết sức vui mừng.

Mà Nhan Dịch Trạch ngồi đối diện nhìn thấy vẻ mặt say mê này của cô thì quả thật là không thể nào nhịn được nữa, trong khoảng thời gian này anh đã phải nghĩ trăm phương ngàn kế và bày ra những vẻ mặt ảo não do bị đã kích trong công việc mới có thể đổi lấy một chút thái độ ôn hòa của Quan Hiểu Ninh, vả lại còn nào là chạy theo để đưa tiền nào là mời đầu bếp nổi tiếng bậc nhất để nấu bữa tối, bỏ ra nhiều như vậy cuối cùng cũng không bằng một tên may đồ và một tên vẽ tranh có thể khiến cô ấy vui vẻ!

Nếu không phải Nhạc Đông cản lại thì anh thật sự có thể lập tức kêu người đến tháo cái sân khấu này đi, rồi đuổi hết tất cả những người ở đây ra ngoài, anh miễn phí cung cấp hội trường này không phải là vì để cho tên đàn ông khác theo đuổi người phụ nữ của mình!

Lúc này show trình diễn thời trang đã sắp đến phần cuối, tác phẩm “Thiếu nữ” của Tiêu Tuyết cuối cùng cũng ra mắt khán giả, cô ấy tổng cộng đã thiết kế mười bộ trang phục, sau khi mười người mẫu trình diễn xong cùng với sự giới thiệu đặc biệt của Vu Diên Danh Tiêu Tuyết bước ra từ đám người gồm các nhà thiết kế và các người mẫu đi lên phía trước của sân khấu chào cảm ơn, tất cả mọi người đều đứng lên và vỗ tay, buổi trình diễn rất thành công có rất nhiều người đã đặt hàng ngay tại chỗ.

“Em cảm thấy tác phẩm của Tiêu Tuyết như thế nào?” Nhìn thấy Tiêu Tuyết được mọi người vây quanh, Vu Diên Danh không có bước qua đó chung vui cùng mà dẫn Quan Hiểu Ninh đi qua bên phòng tiệc, nơi này là để mọi người dùng bữa và giao lưu sau khi xem xong show trình diễn thời trang.

“Tác phẩm mà Tiểu Tuyết thiết kế rất phóng khoáng và rất lộng lẫy, rất đẹp.” Quan Hiểu Ninh khen ngợi tự đáy lòng.

Vu Diên Danh nghe xong thì cười, Quan Hiểu Ninh lập tức hỏi: “Em nói sai sao?”

Vu Diên Danh lắc đầu: “Những ưu điểm mà em nói vừa vặn chính là khuyết điểm của cô ấy, phóng khoáng và lộng lẫy thì rất tốt nhưng cũng có nghĩa là vượt quá mức bình thường, thiết kế lần này của Tiêu Tuyết quá tuân thủ theo quy tắc rồi, không có gì đặc sắc không thể khiến người khác cảm thấy được sự chói lọi trong ánh nhìn đầu tiên. Thiết kế là phải có sự dung hòa giữa tình cảm và tâm hồn. Cũng như bộ lễ phục mà em thiết kế nó có thể khiến anh cảm thấy được sự kích động và sự biến hóa trong tâm trạng của em, mà thiết kế của Tiêu Tuyết thì tương đối trống rỗng khiến người ta nhìn không ra tính cách thật sự của cô ấy thể hiện trong đó, trang phục cũng sẽ mất đi đặc điểm của nó. Nhưng mà có lẽ là do lần này cô ấy quá khẩn trương nên chưa phát huy hết năng lực, sau này từ từ mà theo dõi.”

Quan Hiểu Ninh thật sự lo Vu Diên Danh nói thẳng như vậy sẽ đả kích Tiêu Tuyết, thấy anh không có ý định đi tìm Tiêu Tuyết để phê bình thì cô mới yên tâm.

Sau khi ăn một ít thức ăn nhẹ thì nghe thấy bên sân khấu khiêu vũ có âm nhạc bắt đầu nổi lên, Vu Diên Danh lại bắt đầu nói đùa: “Lúc trước chẳng phải em dự định trong lúc khiêu vũ đạp chân anh sao, bây giờ thời cơ đã đến rồi đó.”

Quan Hiểu Ninh bị chọc cười, khoác tay Vu Diên Danh cùng bước lên sân khấu, sau vài nhịp thì hai người rất nhanh đã có sự ăn ý với nhau, chỉ là bản nhạc còn chưa kết thúc thì đã bị người khác làm gián đoạn.

Show thời trang kết thúc thì không còn có ai hoặc việc gì có thể ngăn cản anh nữa, anh trực tiếp đi đến bên Quan Hiểu Ninh hỏi: “Có thể nhảy một bản với tôi không?”

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Nhan Dịch Trạch Vu Diên Danh cảm thấy rất bất ngờ, nhưng vì những lời đồn của anh ta và Tiêu Tuyết anh đối với Nhan Dịch Trạch tự nhiên mà phát sinh ác cảm, cho nên cho dù Nhan Dịch Trạch không phải là đang hỏi anh, nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt nghiêm nghị mà nói: “Hiểu Ninh là bạn nhảy của tôi, hơn nữa đây là điệu nhảy đầu tiên, chúng tôi còn chưa nhảy hết bài.”

Nhan Dịch Trạch xoay người lại căn bản không thèm nhìn thẳng Vu Diên Danh, trong giọng điệu còn mang theo sự khiêu khích: “Vậy thì đã sao?”

Vu Diên Danh cũng là người nhìn xa trông rộng, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Dịch Trạch anh cũng tỏ vẻ không thèm để ý mà cười nói: “Không sao cả, nhưng anh phải đợi đến khi bản nhạc này kết thúc đã, sau đó Quan Hiểu Ninh chịu nhảy cùng anh mới được, nếu không tôi sẽ không để anh đưa cô ấy đi!”

Cằm Nhan Dịch Trạch lập tức bạnh ra, lúc này ánh mắt anh nhìn Vu Diên Danh đầy vẻ u ám mà còn mang theo vẻ khiêu khích, không biết tên mặt trắng này đã dùng chiêu thức gì để có thể tiếp cận Quan Hiểu Ninh.

Cứ như vậy hai người đàn ông đứng giữa sân khấu chẳng ai nhường ai, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào đối phương đều xem đối phương như tình địch vậy, bầu không khí đột nhiên căng thẳng vô cùng, nhưng lại không biết thật ra là bản thân hai người họ đều nhầm đối tượng!

Truyện Chữ Hay