Edit: Điềm Điềm
Khi An Liệt Ninh nhìn thấy người đang đi đến, cậu đặt cuốn sách của mình xuống.
Đối với Dung Đỉnh, cậu rất xa lạ, bởi vì vương thất Tam điện hạ này, cũng không có cảm giác tồn tại gì.
Rõ ràng đều là do hiện Vương hậu sinh ra, nhưng bởi vì thân phận là Beta, ở trong cung cũng không tốt lắm.
” An Liệt Ninh.” Dung Đỉnh đi vào, khẽ nhếch khóe môi hiện ra một nụ cười ôn nhu.
” Tam điện hạ.” An Liệt Ninh gật đầu với gã.
Dung Đỉnh để cho tùy thị phía sau gã lui ra, sau khi đóng cửa lại, mắt đen đảo qua phòng: ” Ở chỗ này đã quen chưa?”
” Không quen thì làm sao bây giờ, Tam điện hạ có biện pháp cho ta đi ra ngoài sao?”
An Liệt Ninh cười rộ lên, ý cười lại chưa tới đáy mắt.
” Còn phải xem chính ngươi có muốn rời khỏi nơi này không, có thể dùng chứng cớ trong tay ngươi để đổi.”
Những lời này có thể nói là đi thẳng vào vấn đề.
An Liệt Ninh ra vẻ kinh ngạc nhìn gã: ” Nhị điện hạ chẳng lẽ không nói cho ngài biết, chứng cớ đã không còn trong tay ta sao?”
Vốn tưởng rằng những lời này sẽ khiến Dung Đỉnh kinh ngạc, nhưng đối phương lại bình tĩnh ngồi xuống trước mặt cậu: ” Cho người khác, cho ai, có người chứng thực sao?”
Câu hỏi này khiến An Liệt Ninh ngay lập tức thay đổi: ” Ý ngài là sao?”
Dung Đỉnh trên mặt vẫn lộ ra nụ cười: ” Không cần khẩn trương, ta không có ác ý, chỉ là cảm thấy ngươi một Omega trẻ tuổi nếu ở lại đây cả đời có chút đáng tiếc, về nhà đoàn tụ với hùng phụ của ngươi không tốt hơn sao, chỉ cần đem những gì ngươi biết nói ra, lấy công chuộc tội chẳng phải được rồi sao? ”
Hiểu được ý nghĩ của gã, An Liệt Ninh bỗng nhiên cười rộ lên: ” Ngươi thông minh hơn Nhị điện hạ rất nhiều, ngươi muốn tự mình làm ra một phần chứng cớ. ”
Dung Đỉnh nhìn cậu, không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhưng im lặng chính là trả lời.
” Ngươi thật sự có thể để cho ta rời khỏi nơi này sao?” An Liệt Ninh nhìn gã, trông không hoàn toàn tin tưởng.
Đối với nghi ngờ của An Liệt Ninh, biểu hiện trên khuôn mặt của Dung Đỉnh cũng không khó chịu: ” Điều đó phụ thuộc vào bằng chứng trong tay của ngươi có đủ quan trọng hay không.”
An Liệt Ninh cười rộ lên: ” Tam điện hạ quả nhiên không đơn giản, ta biết nên làm như thế nào. ”
Dung Đỉnh gật đầu: ” Ta sẽ an bài người đến phối hợp với ngươi. ”
” Đáng tin cậy không?”
” Đương nhiên.”
Sau khi Dung Đỉnh rời đi, An Liệt Ninh vẫn nhìn cửa phòng một lần nữa khép lại, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
……
Dung Tân từ trên xe bay xuống, quay đầu hỏi Cảnh Trực: ” Là Nguyên soái tự mình thẩm vấn ta sao? ”
Không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy, Cảnh Trực sửng sốt sau đó cười rộ lên: ” Ngũ điện hạ thứ lỗi, Tần Nguyên soái chúng ta đã là người đã có gia thất, không thuận tiện, cho nên chỉ có thể ủy thác cho ta toàn quyền đại diện. ”
Dung Tân: “…….”
Cảnh Trực nhìn sắc mặt Dung Tân dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đen xuống, làm bộ cái gì cũng không biết, quay đầu đi.
Đưa người đến phòng thẩm vấn quân khu, mở cửa liền nhìn thấy phó quan đang chờ anh, nhìn thấy Dung Tân, phó quan phi thường lễ phép kêu một tiếng: ” Ngũ điện hạ.”
Dung Tân hừ lạnh một tiếng, đi qua ngồi xuống: ” Các ngươi có cái gì muốn hỏi, mau nói.”
Cảnh Trực nhìn thoáng qua phó quan ra hiệu có thể bắt đầu.
” Ngũ điện hạ, về chuyện ngài mua hương liệu của Đào hoa Viên ở Hắc Thành, ngài có giải thích gì không?”
” Nghe nói hương liệu Đào Hoa Viên nhằm vào thời kỳ xao động có hiệu quả, ta tò mò, mua về nghiên cứu, kết quả không nghĩ tới bị tùy thị của ta nhầm lẫn, đưa đến khảo hạch hương liệu sư.”
” Nếu chỉ là vì nghiên cứu, vì sao không đi Đào Hoa Viên mua chứ?”
” Không có hàng nha, nghe nói hương liệu nhà hắn rất khó cướp, ta cũng không biết lần sau mình có thể cướp được hay không, liền mua ở Hắc thành, ta thừa nhận đi Hắc thành giao dịch là không đúng, điểm này ta nhận phạt. ”
Phó quan quay đầu nhìn về phía Cảnh Trực.
Hiển nhiên Dung Tân đã sớm nghĩ ra hết thảy, một phần chứng cớ như vậy cũng không đủ để đập chết hắn.
” Còn có vấn đề gì không, nếu không có, ta có phải có thể trở về hay không?” Dung Tân nhìn bọn họ, đôi mắt tràn đầy vô tội.
Cảnh Trực cười rộ lên: ” Ngũ điện hạ đừng nóng vội, nếu đã tới thì nói chuyện nhiều một chút, Điện hạ nói là tùy thị bên cạnh nhầm lẫn, có thể nói cụ thể một chút, là tùy thị nào không?”
” A, vị tùy thị kia ta đã đuổi hắn xuất cung, chút chuyện này đều làm không tốt, ta còn có thể trông cậy vào hắn làm cái gì?”
” Thì ra đã xuất cung rồi, tin tức không có đi, hay là chúng ta hỏi một chút những tùy thị khác bên cạnh Điện hạ là được rồi, dù sao vừa vặn bọn họ đều ở đây.”
Cảnh Trực nói xong, phó quan đứng lên, dường như thật sự muốn đi ra ngoài chấp hành mệnh lệnh trong miệng anh.
Dung Tân sắc mặt trắng bệch: ” Nói là hiểu lầm chính là hiểu lầm, ta cần gì phải nói dối trong loại chuyện này, Thượng tướng có phải là quá đáng lắm không.”
” Ta cũng không có cách nào, Công hội hương liệu sư ủy thác cho chúng ta, chúng ta cũng phải cho công chúng một lời giải thích, ai bảo trách nhiệm của chúng ta là như vậy đây, cho dù Bệ hạ biết cũng sẽ không trách chúng ta, kính xin Điện hạ thứ lỗi, huống chi tra ra sớm hơn một ngày cũng có thể trả lại công đạo cho ngài.”
Cảnh Trực cười nói xong những lời đường hoàng này, sắc mặt Dung Tân càng khó coi một phần.
” Tùy thị của ta cái gì cũng không biết, các ngươi hỏi cũng là không được gì.”
” Vậy thì vừa vặn, Điện hạ càng không cần sợ bọn họ nói lung tung không phải sao.”
Dứt lời, Cảnh Trực trực tiếp để cho phó quan rời đi.
Thấy anh một chút ý tứ nhượng bộ cũng không có, Dung Tân nhíu mày, trên mặt bình tĩnh từng chút nứt ra.
Mặc dù lúc trước đã dặn dò tùy thị của hắn không được nói lung tung, nhưng đến loại địa phương này, hắn hoàn toàn không biết những người này sẽ dùng thủ đoạn gì với tùy thị của hắn.
Cho dù bọn họ không dám dùng trên người hắn, nhưng đối với tùy thị của hắn cũng sẽ không nương tay.
Bỗng nhiên trong nháy mắt ý thức được mục đích của bọn họ, tâm tình Dung Tân từng chút trầm xuống.
Cảnh Trực lúc này cũng không mở miệng nữa, tựa như đang chờ phó quan thẩm vấn trở về.
Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ.
Từng tiếng từng tiếng nặng nề nện vào trong lòng Dung Tân.
Giống như đếm ngược đến giờ phán xét của hắn.
Cánh cửa đóng chặt “rầm rầm” từ bên ngoài mở ra, phó quan ôm một văn kiện đi vào.
Dung Tân mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Trực.
Cảnh Trực tiếp nhận văn kiện do phó quan đưa tới, mỉm cười với hắn, ý bảo chờ một chút.
Trái tim của Dung Tân đã nâng lên tới cổ họng.
Một lúc sau, Cảnh Trực nhíu mày, sau đó nhìn về phía Dung Tân một cái, lại nhìn phó quan.
” Điện hạ, dựa theo sự ưu đãi luật pháp của Đế quốc đối với Omega, hình phạt phạm sai lầm của ngài sẽ dựa theo tiêu chuẩn tối thiểu, chỉ là tiêu chuẩn tối thiểu cũng sẽ có trừng phạt, nhưng nếu ngài hiện tại nguyện ý thẳng thắn tự thú, sẽ được khoan hồng, lượng hình phạt sẽ giảm xuống thấp hơn, có thể chỉ là giáo dục bằng miệng một chút là ngài có thể rời đi.”
Cảnh Trực nói đến đây dừng lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Dung Tân càng trở nên trong suốt hơn một chút: ” Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.”
” Ngài thật sự không có ý định suy nghĩ một chút đề nghị của ta sao, dựa theo lời khai trên, ngài có thể phải ở lại nhà tù Omega một năm sáu tháng giáo dục, vậy ngài thật sự sẽ trở thành Omega đầu tiên trong lịch sử Đế quốc vào tù, ngài thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
” Các ngươi lừa gạt ta, không có khả năng, ta không tin!” Dung Tân bỗng nhiên kích động, thế nhưng cái ghế hắn ngồi có khóa, cản trở hành động của hắn.
Cảnh Trực thấy hắn như thế: ” Điện hạ, ta có thể cho ngài xem phần lời khai này một chút, nhưng sau khi xem qua, hành vi tự thú sẽ bị hủy bỏ, ta hỏi ngài một lần nữa, ngài thật sự trong sát hạch hương liệu của hương liệu sư không dùng hương liệu thành phẩm của người khác sao, không có hành vi lừa gạt sao, Điện hạ, ngài chỉ có cơ hội trả lời lần này, nếu ngài không quý trọng, chúng ta cũng không có biện pháp nào, một năm sáu tháng giáo dục nhà tù và giáo dục miệng, toàn bộ do bản thân ngài lựa chọn.”
Dung Tân nhìn Cảnh Trực cùng phó quan, lúc này đem ánh mắt toàn bộ dừng ở trên người hắn.
Giờ khắc này hắn rốt cục sợ hãi, quá chân thật, lời nói của Cảnh Trực, cùng tư liệu trong tay bọn họ đều quá chân thật, tùy thị của hắn quả nhiên bán đứng hắn.
Hiện tại làm sao bây giờ, hắn không muốn đi tù, cũng không thể ngồi tù, hắn ngồi tù là hắn hoàn toàn xong.
Nó sẽ được ghi lại trong sử sách và hắn sẽ trở thành Omega duy nhất trong các triều đại vào tù.
Cho dù là giáo dục bằng miệng, vẫn sẽ công khai, đến lúc đó tất cả mọi người vẫn sẽ biết hắn đã làm cái gì.
Lựa chọn thế nào cũng là một con đường chết.
” Điện hạ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, xin ngài lựa chọn.”
Cảnh Trực đột nhiên lên tiếng lần nữa, dọa Dung Tân giật nảy mình: ” Ta nói, ta thừa nhận ta mua hương liệu từ Hắc thành chính là vì tham gia khảo hạch hương liệu sư, ta nói có thể không công bố tin tức ra ngoài hay không, ta đã biết sai rồi, ta thật sự không thể…”
” Cho nên ngài nhận tội phải không?”
” Đúng vậy, ta nhận tội.”
Cảnh Trực nghe vậy gật gật đầu, đưa văn kiện cho phó quan.
Phó quan tiếp nhận đi tới trước mặt Dung Tân: ” Xin ngài ký tên ở chỗ này.”
Dung Tân run tay, ký tên mình vào giấy nhận tội, sau đó ngẩng đầu nói với phó quan: ” Ta có thể xem bọn họ nói gì không?”
” Xin lỗi Điện hạ, đây là bí mật.”
Nói xong hắn khép văn kiện lại, quay đầu nhìn về phía Cảnh Trực.
Cảnh Trực đi tới: ” Điện hạ, còn phải ủy khuất ngài sinh hoạt bên này mấy ngày, chờ chúng ta đem sự tình bên này xử lý xong, sẽ tự mình đưa ngài trở về vương cung, chút nữa sẽ có người dẫn ngài đi nghỉ ngơi.”
Nói xong Cảnh Trực trực tiếp mang theo phó quan rời đi.
Dung Tân bị lưu lại run rẩy ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt tràn đầy bối rối.
Hắn đợi một lát, liền có người đến đỡ hắn đứng dậy.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Dung Tân chân đều mềm nhũn.
Tần Tinh Lan nhìn Cảnh Trực đặt văn kiện trước mặt mình, vẻ mặt cầu công.
Biết kết quả thẩm vấn rất tốt.
Mở ra và nhìn giấy nhận tội trong tài liệu, Tần Tinh Lan gật đầu.
” Chúng tôi dùng chút thủ đoạn, cho nên xem như hắn tự thú, tôi nghĩ đối với vương thất đây cũng là kết quả tốt nhất, cũng không thể thật sự đưa hắn vào ngục giam.”
Lúc Cảnh Trực nói lời này, vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Tần Tinh Lan.
Tần Tinh Lan nhàn nhạt liếc anh một cái, trong ánh mắt màu xanh biếc không có bất kỳ cảm xúc gì: ” Ừm, cậu làm không tệ, cứ làm theo ý của cậu đi, nếu vì lương tâm hắn bất an nên tự thú, bên vương thất cũng không thể nói gì.”
Cảnh Trực nghe vậy một lần nữa cầm lấy văn kiện trên bàn đi ra ngoài.
Nhìn anh rời đi, Tần Tinh Lan đưa tay ấn xuống quang não trên cổ tay.
Buổi tối hôm đó, trên diễn đàn nặc danh của quang võng, xuất hiện một đề tài có tên vương thất Đại điện hạ mấy năm nay tham ô nhận hối lộ…