Edit – beta: Điềm Điềm
Dung Hề không biết Tần Tinh Lan làm sao lại nhìn ra cậu mất hứng.
Kỳ thật cậu chỉ có chút buồn bực, bởi vì không thể đi Hắc thành, chuyện linh thực cao cấp chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, cứ như vậy, bệnh của Tần Tinh Lan không biết còn kéo dài bao lâu nữa.
Chỉ là loại chuyện này, cậu không muốn để Tần Tinh Lan biết.
Cười lắc đầu: “Không có, sao anh lại hỏi như vậy?”
Tần Tinh Lan hơi rũ mắt xuống, che đi cảm xúc chân thật trong mắt: “Vừa rồi nghe thấy cậu thở dài.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ah, thính giác của anh sao lại tốt như vậy.” Đối với câu trả lời này, cậu có chút ngoài ý muốn. “Vừa rồi có một giao dịch, bị tôi từ chối, tuy rằng rất mê người, nhưng tôi cảm thấy làm như vậy không tốt lắm, cầm tiền cũng không an tâm. Mặt khác, bởi vì tôi từ chối, đối phương có thể sẽ có thêm một chút khó khăn, bất quá tôi đã tận lực làm những gì tôi có thể làm rồi ^ – ^.”
Tuy rằng Dung Hề không nói cụ thể là chuyện gì, nhưng Tần Tinh Lan cảm giác được thiện lương cùng điểm mấu chốt trong lời nói của tiểu thư tính.
“Không hối hận sao?”
Trong thú sinh của hắn, người hắn đã tiếp xúc không ai không phải là tham lam thành tính, vì mục đích có thể không từ thủ đoạn.
Đáy lòng lạnh lùng cứng rắn của hắn nứt ra một khe hở, có thứ gì mềm mại lấp đầy vào.
“Dù sao cũng là tiền mà, không kiếm được vào trong túi mình có chút không vui, nhưng qua hai ngày là tốt rồi. Buổi trưa chúng ta ăn mì được không? Lần trước tôi mua thịt bò còn chưa ăn, anh có thể ăn chút cay không, à quên, cay không thích hợp với anh lúc này, vẫn là thanh đạm một chút đi.”
Dung Hề tự mình nói xong, lại nhịn không được nghĩ mình như vậy có phải quá ầm ĩ hay không, hai má có chút nóng lên, cẩn thận nói: “Tôi có phải nói hơi nhiều hay không?”
“Không, như vậy rất tốt.” Trong mắt Tần Tinh Lan lộ ra ý cười, làm cho tâm tình Dung Hề có chút khẩn trương bình phục lại, cười nói với hắn: “Anh tiếp tục phơi nắng đi, tôi đi nấu cơm đây.”
“Chủ nhân, cũng tới hỗ trợ!” sạc đầy đi ra, màn hình luôn hiển thị loạn mã, lần này cuối cùng ổn định xuất hiện “^ – ^”.
Dung Hề vội vàng nghênh đón, đưa tay sờ sờ đầu : “ bây giờ cảm giác thế nào?”
“Chủ nhân, bây giờ cảm thấy rất tốt, chưa bao giờ tốt hơn bây giờ, sư tử lớn đã giúp tôi nâng cấp, thật tuyệt vời!”
Đột nhiên nghe thấy kêu sư tử lớn, Dung Hề theo bản năng nhìn về phía Tần Tinh Lan, đối phương vừa vặn ngước mắt nhìn cậu một cái, hai má Dung Hề nóng lên cúi đầu: “ cũng siêu tuyệt vời!”
Dứt lời, Dung Hề lại nhìn về phía Tần Tinh Lan: “Cám ơn anh.”
“Không có gì.”
“ cảm ơn sư tử lớn đi.”
“Chúng tôi có giao dịch công bằng, không cần phải cảm ơn.”
Dung Hề chớp chớp mắt nhìn Tần Tinh Lan, Tần Tinh Lan không trốn, chỉ dùng ánh mắt màu xanh biếc nhìn cậu, hơn nữa không có ý muốn mở miệng giải thích.
“Vậy tôi đi nấu cơm.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Được.”
“ cũng đến giúp đỡ.”
Đi vào phòng bếp, Dung Hề cúi đầu nhìn , ngửa đầu lên, trên màn hình xuất hiện “^ – ^”.
“ cảm ơn sư tử lớn thế nào?”
: “…… Không thể nói.”
“Như vậy à!”
: “…… Vâng, ảnh chụp.”
“Ảnh chụp, ảnh gì?”
: “…… Chương trình không cho phép nói.”
Dung Hề: “… Là chương trình không cho phép nói, hay không muốn nói?”
Màn hình nhảy ra “>__