Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi chán nản nhìn Từ Dĩ An, nghiêm giọng nói "Mình cảm thấy nơi này không an toàn cho lắm, tốt nhất tụi mình đi ra khỏi chỗ này trước đi".
Từ Dĩ An nhìn nhìn tôi, chậm rãi gật đầu, tuy nhiên vẻ mặt của cậu ta hững hờ như thế nào đó.
Để ra khỏi dãy hành lang thuộc phòng giải phẫu cơ thể người của trường đại học y Dạ Nguyệt, thì tụi tôi có thể di chuyển bằng hai hướng, một là đi thẳng về phía trước, hai là đi ngược về lối cũ. Bởi vì lúc nãy ở phía trước tôi đã trông thấy cái xác kinh dị kia, nên tôi nhất quyết không đi hướng đó. Thấy tôi như vậy, Từ Dĩ An cũng đành chấp nhận quay ngược về lối cũ.
Dãy hành lang chỉ được soi sáng ở một khu vực nhỏ, phần còn lại thì chìm trong bóng tối dày đặc, cho dù tôi có cố gắng nhìn đi chăng nữa, cũng chẳng trông thấy gì.
"Khoan đã Duy Phúc".
Đang di chuyển, Từ Dĩ An bất chợt lên tiếng, bàn tay của cậu ta nắm lấy cánh tay của tôi kéo lại.
Tôi quay lại nhìn cậu ta, nghi hoặc hỏi "Có chuyện gì vậy? Bộ cậu nhìn thấy thứ gì hả?"
"Mình không nhìn thấy gì hết, chỉ là dãy hành lang này có gì đó rất kỳ lạ, tại sao tụi mình đã đi được một lúc rồi, mà vẫn còn quanh quẩn ở trong khu vực thuộc phòng giải phẫu cơ thể người chứ?"
Từ Dĩ An vừa quan sát xung quanh vừa suy đoán.
Tôi nghe thấy vậy cũng nhìn thử một lượt, nhưng chẳng nhận ra gì, bởi vì ngoại trừ chỗ tụi tôi đứng là có ánh sáng ra, thì những nơi khác hoàn toàn tối tăm, có cố gắng nhìn tới mấy cũng không nhìn rõ được.
"Xung quanh tối quá, mình không xác định được gì hết, mà nè Dĩ An, rốt cuộc thì tụi mình có đi đúng đường hay không? Lúc nãy cậu đi bằng đường nào tới đây vậy?"
Nghe tôi hỏi, Từ Dĩ An liền ngay lập tức nhíu mày, sau đó trả lời "Mình cũng không rõ cho lắm, từ lúc thất lạc Nhựt Thành tới giờ, dãy hành lang cứ u ám như vầy, không biết tụi mình có phải đi lạc vào chỗ nào rồi hay không nữa?"
Tôi giựt mình, tròn mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, kinh hãi lên tiếng hỏi "Dĩ An, câu nói này của cậu là có ý gì? Không lẽ dãy hành lang tụi mình đang đứng không phải là dãy hành lang thuộc phòng giải phẫu cơ thể người của trường đại học y Dạ Nguyệt hả? Vậy thì nơi đây là chỗ nào chứ?"
"Cậu thử nghĩ mà coi, việc mình thất lạc Nhựt Thành, cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây thay vì là ở khu ký túc xá nam, rồi dãy hành lang lại kéo dài vô tận không có lối thoát, từ những thứ kỳ lạ đó, theo mình nghĩ thì tụi mình có lẽ đang ở một nơi rất ít khi xuất hiện trong trường đại học y Dạ Nguyệt".
Từ Dĩ An từ tốn giải thích cho tôi nghe, giọng nói của cậu ta lúc này rất âm trầm, giống hệt như đang kể chuyện ma trên đài phát thanh vậy.
Tuy nhiên thứ tôi quan tâm hơn hết chính là những gì cậu ta vừa mới nói, nó thật sự rất có lý và khiến cho tôi trở nên sợ hãi nơi này hơn.
Đồng thời, coi bộ thứ kinh dị tôi nhìn thấy lúc nãy, chắc chắn không phải là ảo giác hay do tôi hoa mắt nhìn lầm rồi.
"Vậy bây giờ tụi mình nên làm sao đây?"
Tôi hít một hơi lạnh, hướng về phía của Từ Dĩ An mà thận trọng lên tiếng hỏi. Cậu ta im lặng một thoáng, sau đó mới thở dài, đáp "Mình cũng không biết nên làm sao nữa, dãy hành lang hiện tại kéo dài vô tận không có lối thoát, với lại khung cảnh nơi đây u ám như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ có tụi mình ở đi đâu".
"Dĩ An, không lẽ cậu biết được chuyện gì sao? Mau nói cho mình biết đi".
Tôi gấp gáp hỏi.
Từ Dĩ An trầm ngâm nhìn xung quanh một lượt như thể đang suy đoán, vừa nhìn cậu ta vừa thì thào "Dãy hành lang này là nơi... Dãy hành lang này là nơi...".
Cậu ta chỉ nói đúng hai câu lặp đi lặp lại này, rồi đột nhiên cúi đầu xuống đất, không nói thêm gì nữa.
Ánh sáng mờ mờ tối tối không thể chiếu rọi rõ ràng nét mặt của Từ Dĩ An lúc này, nên tôi không biết rốt cuộc cậu ta đang có biểu cảm gì.
Một ngọn gió lạnh ở xung quanh bất chợt nổi lên, nó thổi bay những miếng vải thô màu đỏ treo lủng lẳng ở bên trên trần nhà, chữ Hỷ xuất hiện chớp nhoáng, hơi lạnh của cơn gió làm cho tôi vô thức rùng mình, khi nhận nó như thể từ âm ti trào dâng lên vậy.
Làn nhang khói theo chiều gió nhanh chóng giăng khắp mọi nơi, ngoài mùi vị nồng nặc đặc trưng của nó ra, tôi còn có thể mơ hồ nhận ra có vị tanh hôi của máu người.
Đầu óc của tôi bắt đầu mông lung, như thể bị xỉn rượu tới nơi vậy, mọi thứ trong tầm mắt trở nên quay cuồng.
Tôi cố gắng đưa tay chạm lấy người của Từ Dĩ An, nhằm mục đích có thể lay động thức tỉnh cậu ta, dù sao đi nữa hai người vẫn cảm thấy an toàn hơn một người mà.
"Bịch".
Cả người của Từ Dĩ An té xuống dưới sàn nhà, âm thanh cú va chạm vang lên khá lớn, khiến cho tôi giựt mình mạnh một cái, hồn phách cũng vì vậy mà dường như hội tụ trở lại thể xác. Sự mông lung vừa rồi đã tan biến hết đi.
Tôi chuyển mắt nhìn sang Từ Dĩ An ở dưới sàn gạch bộng, định bụng sẽ đỡ cậu ta dậy, chẳng ngờ lại trông thấy cả người của cậu ta không ngừng biến đổi, da thịt trên người nứt nẻ theo cấp số nhân, huyết dịch theo đó mà chảy ra liên tục.