"Không phải như vậy, tao và hắn không giống nhau, tuyệt đối không giống".
Lệ quỷ như thể bị kích động, liên tục gào thét trong điên cuồng, khóe mắt của cô ta chảy máu không ngừng.
Tôi cảm thấy tình huống hiện giờ coi bộ không ổn cho lắm, nên vội vội vàng vàng nắm lấy cánh tay của Trần Phi Võ kéo lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với lệ quỷ.
Nhưng mà không ngờ, tôi còn chưa chạm tới Trần Phi Võ thì một đám tóc của lệ quỷ đã phóng về phía của tụi tôi, cùng với đó là giọng quát lớn "Tụi mày phải chết".
"Phằng".
Trần Phi Võ phản ứng nhanh chóng, hắn đẩy tôi sang một bên, đồng thờ chĩa súng thẳng về phía đám tóc đang lao tới mà bắn.
"Á".
Lệ quỷ hét lớn trong đau đớn khi đám tóc của cô ta bị viên đạn tẩm chu sa đỏ của Trần Phi Võ làm cho bốc cháy.
Sau tiếng hét, một làn khói đen cuồn cuộn bao vây lấy chỗ đang cháy kia, chỉ trong một thoáng, ngọn lửa đã bị dập tắt, đám tóc lại trở về với hình dạng ban đầu của nó.
"Hừ".
Lệ quỷ gầm gừ, nhìn chằm chắm vào tụi tôi với bộ dáng rất tức giận, cô ta nói lớn "Tụi mày dám đốt tóc của tao sao?"
Lời vừa dứt, làn khói đen tạo thành một cơn lốc xoáy bao quanh cô ta, nó cuốn mạnh mẽ không khí xung quanh, khiến cho tôi và Trần Phi Võ đứng không vững, liên tục bám víu lấy vách tường.
"Phằng".
Trần Phi Võ lại bắn thêm một viên đạn nữa, lần này anh ta lợi dụng lực hút của cơn lốc xoáy kia mà dễ dàng bắn thẳng vào trong.
"Á".
Lệ quỷ đau đớn kêu lên, một dòng huyết dịch hôi thúi ngay lập tức bắn ra tung tóe.
Tụi tôi còn chưa kịp vui mừng vì đã bắn trúng, thì từng bên trong cơn lốc, những đám tóc liên tiếp nhau bắn ra bên ngoài không ngừng, chúng giăng kín mọi không gian xung đây như thể là mạng nhện vậy.
"Phi Võ".
Trần Phi Võ định đưa súng lên bắn thêm một phát nữa, nhưng tôi đã kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Đợi cho anh ta quay sang nhìn, tôi mới nói tiếp "Phi Võ, anh đừng bắn, mấy phát súng trước đây đều không thể chạm tới lệ quỷ, coi bộ bắn nữa cũng sẽ vô dụng mà thôi, với lại anh quên Võ Thành Kiệt nói gì rồi sao? Ý của cậu ta là kêu anh nên sử dụng đúng lúc, bây giờ anh bắn như vậy sẽ rất lãng phí".
Trần Phi Võ nghe tôi nói vậy, liền gật đầu, anh ta hỏi thêm "Vậy tôi nên làm gì đây, lệ quỷ đang muốn giết chết chúng ta mọi lúc, tình hình hiện tại rất nguy cấp".
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, im lăng suy nghĩ, bất chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, bèn vội vội vàng vàng cất tiếng "Phi Võ, anh nghe tôi nói đây, chẳng phải lúc nãy lệ quỷ đã từng nói, thể xác của cô ta đã bị chia ra thành từng phần một để làm tiêu bản người sao? Cho nên có thể hiểu rằng, hiện tại cô ta chỉ là oán linh, đồng thời bởi vì cô ta đã thu thập kha khá các oán linh của những nam sinh viên, nên sức mạnh cũng đã tăng lên rất nhiều lần so với một lệ quỷ thông thường, do đó súng của anh chắc chắn sẽ không thể tiêu diệt cô ta được".
"Cậu có cách gì sao?"
Trần Phi Võ nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt của anh ta như thể đã hiểu ra vấn đề, nghi hoặc hỏi.
Tôi "ừm" một tiếng, đáp "Theo như tôi suy đoán, tuy sức mạnh oán linh của lệ quỷ đã tăng lên, nhưng mà chắc chắn vẫn có điểm yếu, và điểm yếu của cô ta có thể nằm ở chấp niệm trả thù kẻ phụ tình, nói cách khác, chỉ cần xác định được làn khí chấp niệm ở đâu, rồi anh một phát bắn vào đó, là chắn chắn tiêu diệt được cô ta thôi".
"Tôi biết rồi".
Trần Phi Võ nghiêm túc lên tiếng, sau đó anh ta mau chóng đưa mắt nhìn về phía của lệ quỷ.
"Muốn tìm điểm yếu để tiêu diệt tao sao, đừng có ở đó nằm mơ".
Giọng nói lãnh lẽo vang lên, cùng lúc đó đám tóc đang quấn lấy lệ quỷ từ từ mở ra, một khung cảnh kinh dị xuất hiện.
Giữa đám tóc là một cái xác đang bị phân hủy, da thịt rớt xuống không ngừng, huyết dịch vẫn đang tuôn trào, nhơn nhớn rợn cả người, đôi mắt là một cái hốc sâu đầy máu, răng nanh và những cây răng mọc tứ tung bên trong miệng, quần áo rách rưới, để lộ ra một vài phần xương trắng đang có dấu hiệu mục nát.
Đặc biệt là mùi hôi thúi bốc ra từ cái xác lan khắp mọi nơi, nó xông thẳng vào mũi, khiến cho tôi chút nữa bị nghẹt thở chết, cũng may mắn tôi đã dùng vạt áo che mũi lại kịp thời.
Vẫn chưa biết nên làm gì trước tình huống này, thì hàng loạt các đám tóc nhỏ liên tiếp bắn về phía tôi và Trần Phi Võ.
Chỉ trong một thoáng, nó đã trói tôi một bên, Trần Phi Võ một bên. Cách nhau một khoảng khá xa.
Tụi tôi cố gắng cựa quậy để thoát ra, nhưng mà không ngờ tới, càng cử động, đám tóc càng siết chặt hơn.
"Ha ha ha... ha ha ha..."
Ở phía bên kia, lệ quỷ cười lớn trong vẻ mặt hài lòng, sau khi cười xong, cô ta liền trừng mắt nhìn về phía tôi, lạnh giọng cất tiếng "Thời điểm này cũng đã tới rồi, mày cứ yên ở chỗ đó chờ tao giết chết tên cảnh sát thúi này, rồi sẽ thực hành nghi lễ Tân Lang thứ với mày sau".
Âm thanh róng lên cực kỳ lớn, kèm theo đó chính là những đám tóc bắn về phía Trần Phi Võ, lúc này tụi nó ngay lập tức hóa thành những cây giáo sắt bén, chờ trực đâm xuyên qua người của anh ta.