Tôi tròn mắt bự nhìn chăm chăm vào người đối diện, những lời này như thể một tiếng sét đánh qua tai tôi vậy. Lý Hoành Nghị cư nhiên trở thành nạn nhân thứ sáu hả? Điều này sao có thể được? Cậu ta không hề có biểu hiện cơ bản của một nạn nhân trong vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ này mà.
"Duy Phúc, cậu làm sao vậy?"
Người kia lo lắng hỏi, tôi thờ người ra, miệng vô thức thì thào "Hoành Nghị, cậu ấy đã chết thiệt rồi sao?"
"Thiệt mà".
Cậu ta dùng ánh mắt vô cùng chắc chắn nhìn về phía tôi mà nghiêm túc trả lời "Tuy mình không phải là người phát hiện ra cậu ấy, nhưng mà mình đã tận mắt trông thấy cậu ấy chết trong tình trạng mặc đồ cưới áo dài đỏ nằm trên một vũng máu, lúc đó mình có chút hoang mang, không biết làm gì, nên vội vàng tìm cậu để thông báo tin này".
Những lời này của cậu ta nói hoàn toàn rất chân thực, với lại buổi sáng do đi ra bên ngoài vội quá, tôi cũng không chú ý là Lý Hoành Nghị có ở trên giường hay không? Sau đó lại gặp Trần Phi Võ, Dương Đăng và ảo giác khến cho tôi mất rất nhiều thời gian. Nếu tính tổng cộng khoảng đó lại, thì cũng có đủ thời gian để Lý Hoàng Nghị bị hung thủ sát hại rồi.
"Duy Phúc, cậu vẫn ổn chứ?"
Không thấy tôi nói gì, người đối diện lo lắng lên tiếng hỏi. Tôi nhìn cậu ta khẽ lắc đầu, cất tiếng "Mình không sao, nhưng mà cậu có biết xác của Hoành Nghị hiện giờ đang ở đâu không?"
"Thì ở khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt đó".
Hình như cảm thấy chưa rõ ràng, cậu ta liền bổ sung thêm "Do hiện trường vụ án vẫn chưa được bên cảnh sát tiếp nhận, cho nên vẫn để nguyên ở chỗ đó, cậu mau tới coi Hoành Nghi lần cuối đi, kẻo lát nữa cảnh sát sẽ di chuyển thi thể của cậu ấy để phục vụ điều tra thì rất khó để gặp được đó".
Tôi định gật đầu ra vẻ hiểu rõ, nhưng bất chợt cảm thấy có điểm không hợp lý, vội nhíu mày nghi hoặc nhìn cậu ta, lên tiếng hỏi "Nhưng mà chẳng phải cảnh sát đã phong tỏa khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt rồi sao? Tại sao cậu và một vài người vẫn có thể vào trong được, đồng thời cảnh sát ở đó vì lý do gì mà không tiếp nhận hiện trường vụ án?"
Nghe tôi hỏi, anh ta thở dài, thành thật trả lời "Chuyện là như vầy, lúc tờ mờ sáng, mình và một vài người bạn chạy bộ xung quanh khuôn viên của trường vô tình nhìn thấy Hoành Nghị, cậu ấy lúc đó cứ lén la lén lút, bộ dạng rất đáng nghi, đặc biệt là trên người lại mặc một bộ đồ cưới áo dài đỏ. Mình và những người có mặt lúc đầu cũng không chú ý lắm, cho tới khi trông thấy cậu ấy đi lối bí mật vào trong khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, tụi mình mới cảm thấy có chuyện không ổn rồi, vì vậy bèn bám theo phía sau để coi thử cậu ấy muốn làm gì".
Nói tới đây, người đối diện tôi chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng để thấm giọng, sau đó mới nói tiếp "Chỉ có điều, khi tụi mình đi theo cậu ấy tới dãy hành lang của tầng một thì bị mất dấu, một trong số những người ở đó đưa ra ý kiến chia nhau ra tìm, ý kiến này rất hợp lý trong tình trạng lúc bấy giờ, nên ai cũng gật đầu đồng ý, rồi chia nhau ra tìm tung tích của Hoành Nghị, kết quả có người đã phát hiện ra cậu ấy đã chết, tình trang y hệt như nạn nhân của vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ . Đứng trước tình huống đó, tụi mình cố gắng giữ bình tĩnh, chia nhau ra thông báo cho bên cảnh sát, ban lãnh đạo nhà trường và bạn bè của nạn nhân, và mình chính là một trong số đó".
Tôi càng nghe cậu ta nói càng cảm thấy sợ hãi vô cùng, mọi chuyện càng lúc càng diễn ra một cách phức tạp hơn bao giờ hết, đáng sợ nhất chính là mặc dù có rất nhiều người theo sau, nhưng mà hung thủ vẫn có cách để ra tay.
Suy đi nghĩ lại một chút, tôi bèn hướng người đối diện mình, bày ra vẻ mặt khó xử, thấp giọng đề nghị "Vậy, bây giờ cậu có thể đưa mình tới đó được không? Tại vì mình không biết lối tắt mà cậu vừa kể ở đâu hết, cổng chính khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt đã bị phong tỏa rồi, đồng thời cậu cũng đã biết hiện trường vụ án mạng ở đâu, trực tiếp tới đó sẽ nhanh hơn".
Cậu ta không chần chừ suy nghĩ gì đã ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó tôi theo sự hướng dẫn của cậu ta mà đi về phía hiện trường vụ án mạng.
Đoạn đường đi này khá lạ, nó nằm trong một con đường nhỏ hẹp nối liền giữa trường đại học y Dạ Nguyệt và khu ký túc xá nam nằm ở gần kề, bên dưới toàn là sỏi đá vụn, xung quanh lại mọc um tùm cây cỏ, bụi rậm, tôi có cảm tưởng con đường này rất ít người sử dụng.
Đúng với tên gọi lối tắt bí mật, bởi vì càng đi tôi lại càng cảm thấy không rõ bản thân mình đang đi đâu nữa.
"Nè, tụi mình có đi đúng đường không vậy? Sao nó cứ trông lạ lạ như thế nào đó".
Rốt cuộc, tôi vẫn không chịu nổi sự lo sợ bị lạc đường của mình, liền lên tiếng hỏi.
Người đối điện quay về phía tôi, cười khẩy, đáp "Đừng lo, tụi mình đang đi đúng đường mà, chắc do cậu chưa từng đi con đường này, nên thấy lạ thôi".
Cậu ta nói chuyện một cách rất chắc chắn, tôi cảm thấy cũng đúng, đành gật đầu và không hỏi thêm gì nữa.
---
Một chút thông tin về Lý Hoành Nghị: nhân vật này được xây dựng từ một người thật, trong truyện là người đẹp trai, thuộc hội cute boy (những chàng trai dễ thương) và là nam khôi của khóa đầu, thuộc cung sư tử, nhóm máu B, cao cm (cao nhất phòng của Võ Duy Phúc), tướng chuẩn, giỏi bóng rổ, đàn guitar, gia thế rất giàu, thuộc họ Lý trong Ngũ Đại Kim Môn (đệ nhị kim môn), học giỏi, thân thiện, có tài lãnh đạo. Sau khi học xong ở trường đại học y Dạ Nguyệt sẽ đi du học để lấy bằng sau này về quản lý bệnh viện của gia tộc.