Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên một buổi tối ngày hôm qua tôi cứ ngủ không yên, vì vậy sang sáng hôm nay cơ thể có chút mệt mỏi, tinh thần cũng không mấy phấn chấn.
Hôm không có tiết học, nên tôi định sau khi dùng cơm ở ngoài tiệm sẽ về phòng ngay.
Chỉ là khi bước chỗ chỗ tiệm ăn thì bị một người từ bên trong bước ra đụng trúng.
"A, xin lỗi, xin lỗi".
Một giọng nói khá quen vang lên, tôi còn chưa kịp ngước mặt lên nhìn thử coi người đó là ai, thì anh ta đã lên tiếng trước "Duy Phúc?"
Trong tầm mắt của tôi lúc này xuất hiện hình ảnh của Trần Phi Võ.
"Cậu có sao không vậy? Lúc nãy đụng trúng cũng hơi mạnh đó".
Trần Phi Võ vừa nói vừa đưa mắt quan sát tôi một lượt.
Tôi cười cười, lắc đầu, đáp "Không sao hết, tôi vẫn ổn".
Nói tới đây, tôi liền ra vẻ ngạc nhiên, hướng anh ta mà trầm giọng hỏi "Mà sao giờ này anh còn ở đây ăn sáng, không lẽ hôm nay không đi làm sao?"
"À, không phải đâu, tại hôm nay tôi cảm thấy hơi mệt trong người, nên xin nghỉ nửa ngày mà thôi, lúc trưa sẽ tiếp tục làm việc".
Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ biết ầm ừ ra vẻ đã hiểu. Lại hỏi thêm "Còn vụ án mạng liên hoàn kia thì thế nào rồi, có tìm được manh mối gì hay không?"
Trần Phi Võ im lặng nhìn xung quanh một cái, chậm rãi đáp "Vô trong tiệm cơm trước rồi hãy nói, dù sao cậu cũng tới đây ăn sáng mà, cậu vừa ăn tôi sẽ vừa nói".
Câu nói của anh ta rất có lý, tôi liền gật đầu. Rồi cùng với anh ta bước vào trong tiệm cơm.
Sau khi vô tiệm cơm, Trần Phi Võ chọn ngay chỗ ngồi khuất người qua lại nhất, chờ cho tôi kêu đồ ăn sáng xong xuôi hết, anh ta mới bắt đầu nói vào chuyện chính "Cảnh sát chúng tôi vừa nhận được một bản báo cáo đặc biệt, nó nói về điểm trùng hợp tới kỳ lạ giữa tình trạng tử vong và lý lịch của các nạn nhân trong vụ án mạng liên hoàn này với vụ án mạng cách đây bảy năm về trước. Đây có lẽ là một manh mối rất quan trọng".
Vừa nói dứt lời, anh ta liền vội vàng lấy từ trong túi của mình ra chiếc điện thoại di động, sau đó mở vào mục hình ảnh rồi đưa cho tôi, tiếp tục nói "Lúc đầu chúng tôi chỉ so sánh vụ án năm nay với vụ án năm trước để tìm ra điểm giống nhau, tuy nhiên không có kết quả gì, vì cơ bản nó có khá nhiều điểm chẳng tương đồng, không từ bỏ, chúng tôi tiếp tục so sánh hết tất cả những vụ án mạng đã xảy ra, cuối cùng phát hiện ra một điểm chung kỳ lạ tới đáng sợ, vụ án cứ cách bảy năm lại giống hệt như nhau, điều này chứng tỏ hung thủ giết người theo một quy luật nhất định".
Tôi ầm ừ, lên tiếng "Nghe anh nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy con số bảy có gì đó rất đặc biệt với hung thủ, anh thử nghĩ mà coi, mỗi năm hung thủ chỉ giết đúng bảy người, cứ bảy năm lặp lại một lần giống hệt nhau, đây có khi nào liên quan tới tên gọi Tân Lang thứ hay không?"
"Khoan đã, ý của cậu là tên gọi vụ án Tân Lang thứ mà mọi người hay nhắc tới, có liên quan rất lớn tới hung thủ hay sao?"
Trần Phi Võ ngạc nhiên hỏi, tôi khe khẽ trả lời "Theo tôi thì là như vậy, bởi vì ban đầu tôi cứ thắc mắc mãi với cái tên gọi này".
"Thắc mắc về điều gì? Chẳng phải bảy người mặc đồ cưới áo dài đỏ khi chết sẽ là Tân Lang thứ sao?"
Giọng nói của Trần Phi Võ khá trầm, đôi chân mày thanh tú của anh ta nhíu lại.
"Không hẳn là như vậy".
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, từ tốn giải thích suy nghĩ của tôi cho anh ta nghe "Anh nghĩ đi, nếu bảy người "tân lang" chết trong cùng một vụ án mạng, thông thường người ta sẽ kêu là "bảy tân lang", chứ không ai kêu Tân Lang thứ hết, vì vậy có thể suy ra, tân tang thứ bảy, hay đúng hơn là người chết thứ bảy chính là mấu chốt của toàn bộ vụ án mạng này".
"Duy Phúc, cậu là đang muốn nói tới cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu cho lắm, người chết thứ bảy rốt cuộc là mấu chốt gì?"
Trần Phi Võ có chút kích động, anh ta nhìn chằm chằm về phía tôi mà gấp gáp lên tiếng hỏi.
Tôi nhìn thấy anh ta như vầy, liền ra hiệu cho anh ta bình tỉnh lại, sau đó mới giải thích thêm "Tôi là đang muốn nói tới điểm đặc biệt của người nạn nhân thứ bảy, đây chính là nạn nhân kết thúc toàn bộ vụ án mạng trong một năm, tức là sau khi giết chết nạn nhân này, hung thủ sẽ không giết tiếp nữa. Từ đó có thể suy đoán rằng, người nạn nhân thứ bảy này là người rất quan trọng đối với tinh thần và hành động biến thái của tên hung thủ".
Tôi vừa nói xong, Trần Phi Võ như thể đã thông suốt, anh ta im lặng một thoáng, rồi mới nói "Cậu nói như vậy cũng rất hợp lý, nạn nhân thứ bảy này đúng thiệt là mấu chốt của vụ án, cũng như là manh mối để tìm ra hung thủ. Chỉ có điều làm sao để xác định nạn nhân thứ bảy đây, tên hung thủ kia luôn chọn nạn nhân một cách rất bịnh hoạn".
"Phi Võ, việc xác nhận rất đơn gian kia mà".
Tôi nhìn Trần Phi Võ mà khẽ cười, nghiêm túc nói "Chẳng phải vừa rồi anh đã nói rằng, vụ án mạng năm nay rất giống với vụ án mạng của bảy năm trước sao? Hiện giờ chúng ta chỉ cần tham khảo nạn nhân thứ bảy của vụ án bảy năm trước, sẽ có manh mối để xác định nạn nhân thứ bảy của năm nay thôi".