Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù
Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù
Áo dài đỏ máu cũng màu đỏ
Thấm thật sâu chứa đựng hận thù".
Ở trong bóng tối dày đặc vang lên giọng hát, âm thanh vừa thì thào vừa thê lương đầy oán hận, cho dù tôi cố gắng cách mấy đi chăng nữa cũng không thể nào nhìn ra là ai đang hát.
Bất chợt, một đôi mắt chảy máu xuất hiện, nó khiến cho tôi giựt mình một cái mạnh, choàng tỉnh dậy, liền nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng.
Khung cảnh trước mắt tôi có chút mông lung, buộc tôi phải nheo nheo mắt vài cái mới có thể trông thấy rõ mọi thứ.
Nơi tôi đang ở là một căn phòng xa lạ, có phần hơi lộn xộn, nhưng trông rất sạch sẽ, trên tường có dán vài tấm áp phích in hình cầu thủ đá banh.
Tôi quan sát một lúc, cho tới khi lướt tới khung hình trên kệ ở cạnh chỗ tôi đang nằm.
Là hình của Trần Phi Võ, trong hình anh ta cười rất tươi, khác biệt hẳn với hình tượng tôi thường thấy.
"Cậu dậy rồi à?"
Tiếng của Trần Phi Võ ở bên ngoài cửa vang lên, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn sang hướng đó, liền trông thấy anh ta đang vừa bước tới vừa cầm trên tay một ly nước lọc, điểm làm tôi chú ý hơn hết chính là anh ta không mặt cảnh phục (trang phục cảnh sát) như mọi lần mà lại là thường phục, nó tạo cho tôi cảm giác hơi khác lạ.
Tôi khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Đây là phòng của anh hả? Sao tôi lại ở đây?"
Trần Phi Võ không trả lời ngay, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi đưa cho tôi ly nước.
Tôi "cảm ơn" một tiếng, nhận lấy ly nước của anh ta.
Trần Phi Võ lúc này mới trầm giọng lên tiếng "Đây là phòng của tôi, do trước đó cậu bị ngất xỉu, tôi thì không tiện đưa cậu về phòng ký túc xá, nên quyết định đưa cậu tới đây".
Tôi vừa gật đầu vừa bày ra vẻ mặt đã thấu hiểu.
"Nhưng mà, rốt cuộc cậu đã đi đâu mà lạc tới căn phòng đó vậy? Rõ ràng tôi đã nói với cậu là phải bám sát theo tôi rồi mà".
Trần Phi Võ nhìn tôi, khó hiểu hỏi.
Câu hỏi làm cho tôi tròn mắt ngạc nhiên, vội lên tiếng giải thích "Tôi vẫn bám sát theo anh mà, lúc anh nói có người ở trên tầng một rồi chạy lên đó, tôi đã mau chóng chạy theo sau, chỉ là...".
Tôi ngưng lại, nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nói tiếp "Chỉ là lúc tôi lên tầng một thì hoàn toàn không thấy anh ở đâu hết, cả dãy hành làng lúc đó ngoài những mảnh kiếng bể gần chỗ cầu thang ra, thì trống trơn và rất ma mị, cho tới khi tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở căn phòng cách đó không xa, tôi như bị thu hút vội vàng bước tới, lúc vô phòng liền trông thấy một người giống hệt anh, nhưng thiệt không ngờ tới đó chính là do thứ kinh dị giả dạng".
"Không thể nào".
Trần Phi Võ kinh ngạc cất tiếng "Khi tôi lên trên tầng một thì đã đợi cậu một lúc lâu, chỉ là cậu hoàn toàn không có xuất hiện, lúc đó tôi đã cảm thấy có chuyện không hay, liền vội vã chạy xuống cầu thang tìm kiếm nhưng lại không tìm ra, tôi lo lắng lại chạy ngược lên tầng một thêm lần nữa, lúc bấy giờ mới phát hiện ra tiếng động lạ ở trong phòng, sau khi chạy vào thì đã trông thấy cậu đang dằn co với thứ kinh dị".
"Vậy, chẳng lẽ tôi và anh đã bị thứ gì đó che mắt lúc lên tầng một hay sao?"
Câu nói của tôi vừa dứt, Trần Phi Võ tối sầm mặt lại, lo lắng hỏi "Vậy rốt cuộc trong khoảng thời gian thứ kinh dị chưa để lộ thân phận, hai người đã nói chuyện gì với nhau".
"Thứ kia nói rằng ở bên trong mền bông có manh mối về vụ án liên hoàn mà chúng ta đang điều tra".
Tôi thành thành thật thật trả lời "Đúng thiệt ở trong mền bông có bức thức viết tay của nạn nhân thứ tư".
"Bức thư viết tay sao?"
Giọng nói khá trầm của Trần Phi Võ vang lên, đôi mày thanh tú của anh ta cũng nhíu lại.
"Đúng vậy".
Tôi gật đầu, sau khi hít một hơi lạnh mới liền nói thêm "Nôi dung chính là nạn nhân thứ tư không hiểu tại sao lại muốn mua một bộ đồ cưới áo dài đỏ, đồng thời trong lòng lại rất nôn náo, giống hệt như đã có hẹn với ai đó".
"Vậy sao?"
Trần Phi Võ thốt lên một câu rồi chìm vào suy tư.
Tôi lúc nãy nhớ tới một chuyện, ngay lập tức cất tiếng "Phải rồi, lúc tôi đem bức thư tay ra đọc, thứ kinh dị có nhắc tới dị thuật luyện quỷ tân lang".
"Cái gì? Luyện quỷ tân lang hả?"
Trần Phi Võ lớn tiếng hỏi, câu nói đột ngột khiến cho tôi giựt mình, tức khắc "ừ ừ" liên tục, chỉ là trông thấy phản ứng này của anh ta, tôi có chút nghi ngờ, vội thấp giọng "Phi Võ, hổng lẽ anh cũng biết tới dị thuật này sao?"
"Cũng không hẳn là biết".
Trần Phi Võ mang theo vẻ không chắc chắn đáp lời "Bởi vì trước đây từng nghe một nạn nhân trong vụ án này nhắc tới, có điều lúc đó tôi không để tâm mấy vụ mê tín này, nên mặc kệ, không hỏi thêm nhiều. Hiện tại lại nghe câu nói tới nó, vì vậy cảm thấy chuyện này rất đáng nghi".
"Tôi cũng nghĩ giống anh vậy".
Giọng tôi trầm hẳn đi khi suy đoán mọi chuyện "Thử xâu chuỗi lại toàn bộ những gì của vụ án mạng liên hoàn này, chúng ta đều nhận thấy chúng có liên quan tới đồ cưới áo dài đỏ, thêm nữa nạn nhân lại là nam sinh năm nhất, rất phù hợp với tên gọi của dị thuật kia - Luyện Quỷ Tân Lang".