Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Duy Phúc".
Tiếng gọi có phần lớn vang lên ở bên tai, nó khiến cho tôi giựt mình một cái mạnh. Hai mắt của tôi mở ra thiệt lớn, hình ảnh của thứ kinh dị trước mặt vô thường biến mất như không hề tồn tại.
"Sao cậu lại không đi tiếp nữa, bộ đã phát hiện ra thứ gì sao?"
Trần Phi Võ vừa nhìn tôi, vừa lên tiếng hỏi, âm thanh của anh ta khá trầm, và mang theo vẻ lo lắng.
"Lúc nãy... hình như tôi vừa trông thấy ảo giác".
Tôi chậm rãi trả lời trong giọng nói không chắc chắn cho lắm.
Trần Phi Võ nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Ảo giác hả? Rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì?"
"Tôi thấy một người rất kinh dị, cậu ta trông giống hệt như một xác sống, trên người mặc đồ cưới áo dài đỏ và còn hát một bài hát kỳ quặc nữa".
Tôi nói theo những gì bản thân mình vẫn còn nhớ.
Trần Phi Võ chợt im lặng không nói gì, nhìn nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, bộ dạng có chút khẩn trương.
"Phi Võ, anh sao vậy? Không lẽ anh cũng nhìn thấy rồi sao?"
Tôi thấp giọng khe khẽ hỏi.
"Không".
Trần Phi Võ vừa lắc đầu vừa đáp một tiếng dứt khoát, sau đó liền hít một hơi lạnh, nói thêm "Nếu cậu đã nhìn thấy ảo giác kinh dị ở đây, thì coi bộ chắc chắn có thứ gì đó đang quanh quẩn ở xung quanh, tôi nghĩ chúng ta nên rời đi ngay".
Tôi gật đầu, rồi cùng với anh ta bước tới chỗ cầu thang để lên dãy hành lang tầng một.
Trong lúc di chuyển, đầu óc của tôi vẫn miên man suy nghĩ tới cái hình ảnh kinh khủng và bài hát kỳ quặc của thứ kinh dị lúc nãy.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Phải rồi.
Tôi chợt đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, chẳng phải cái thứ kinh dị kia giống hệt như cái xác mà tôi đã từng nhìn thấy ở trong phòng tiêu bản hay sao? Với lại bài hát kỳ quặc nghe cũng rất giống với bài hát đã dụ dỗ tôi quay vô phòng tiêu bản để rồi phát hiện cánh cửa sắt? Đây không thể nào là sự trùng hợp được.
Ào ào.... ào ào...
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những giọt mưa rơi xuống vang lên âm thanh nghe u buồn, cộng thêm làn gió mang hơi lạnh thổi qua, khiến bầu không gian xung quanh chầm chậm trở nên mờ tối, vô tình tạo ra cảnh tượng y hệt phim ma.
"Phi Võ, trời mưa rồi".
Tôi rùng mình nhẹ, hướng Trần Phi Võ hỏi một câu, nhằm để phá tan sự sợ hãi đang xâm chiếm lấy tâm trí của mình.
"Ừ".
Trần Phi Võ đáp lại một cách ngắn gọn.
Tôi ho khan, tiếp tục lên tiếng "Có lẽ là do tôi đa nghi, nhưng mà tôi để ý cứ mỗi lần có án mạng xảy ra, là y như rằng ở bên ngoài khu ký túc xá nam của trường đại học y Dạ Nguyệt, trời sẽ mưa".
Lời nói của tôi vừa dứt, Trần Phi Võ dừng lại, do hành động của anh ta quá đột ngột, nên tôi đã vô tình đụng vào người anh ta một cái.
Tôi vội vội vàng vàng đưa tay lên xoa đầu, khó chịu hỏi "Phi Võ, tại sao anh dừng bước chứ?"
"Xin lỗi".
Trần Phi Võ lên tiếng trả lời mà không quay về phía tôi, âm thanh rất trầm "Tự nhiên cậu nhắc tới chuyện này, làm tôi cảm thấy đúng thiệt có điểm trùng hợp, nên đứng lại trong vô thức".
"Vậy anh nghĩ sao về chuyện này?"
Tôi khe khẽ cất lời.
Trần Phi Võ liền bày ra vẻ mặt suy tư, ngẫm nghĩ một vài giây rồi mới đáp "Tuy rằng tôi cũng cảm thấy nó trùng hợp tới kỳ lạ, nhưng mà không thể dùng nó để giải thích về cái chết của một người, cũng như là về một vụ án mạng liên hoàn này được, bởi vì hung thủ làm sao biết được sau khi sát hại nạn nhân thì trời chắc chắn sẽ có mưa, dù cho hắn có coi dự báo thời tiết trước khi ra tay, cũng không thể chuẩn xác một trăm phần trăm mà không có sai sót gì".
"Anh nói như vậy cũng đúng".
Tôi ngay lập tức đồng tình với suy nghĩ này của anh ta, định sẽ nói thêm thì ở phía trước vang lên tiếng của kiếng bể.
Trần Phi Võ và tôi không hẹn mà cùng nhau quay về phía đó nhìn, trước mắt xuất hiện rất nhiều mảnh kiếng bể văng tứ tung khắp cầu thang.
"Chuyện... chuyện gì vậy?"
Tôi bất giác lên tiếng hỏi.
Trần Phi Võ nhíu đôi mày thanh tú của mình lại, vừa quan sát vừa trả lời "Hình như có ai đó ở trên tầng một đã gây ra chuyện này thì phải".
Nói xong, anh ta liền tức khắc chạy lên tầng một.
Tôi thấy vậy, cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng dâng trào lên cảm giác cực kỳ bất an.
Chỉ có điều, khi tôi bước lên trên dãy hành lang của tầng một, thì chẳng nhìn thấy bóng dáng của Trần Phi Võ ở đâu.
Cả dãy hành lang lúc này, ngoài những mảnh kiếng bể ở trên nền gạch bông ra thì chẳng có một ai hết, nó vắng vẻ và mờ mờ tối tối tới lạnh cả người.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng để trấn tĩnh lại bản thân, gấp gáp vang lên tiếng gọi "Phi Võ, anh đang ở đâu vậy? Phi Võ?"
Im lặng.
Đáp lại tiếng gọi của tôi là một sự im lặng đáng sợ.
"Phi Võ, anh có nghe thấy tôi gọi hay không? Mau trả lời tôi đi".
Tôi không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục gọi lớn.
Nhưng mà, không gian xung quanh vẫn im lặng, ở bên ngoài tiếng mưa vang lên đều đều.