Hai cái tên lớn đầu, ở tại Cốt Đầu quán nhà người ta lăn qua lăn lại vừa kẹp vừa hút (xương) qua gần hai giờ đồng hồ mới giải quyết xong cái bữa tối ‘Đơn giản chút’ ý giải quyết xong. Cuối cùng Lăng Tiếu cầm khăn ăn lau qua một miệng đầy mỡ, “Thế nào? Bây giờ theo ta đến quán bar hay để ta đưa ngươi về nhà?”
Bối Hiểu Ninh còn đang cố bẻ gặm nốt một mảng lớn xương cừu cuối cùng, “À ừm”, “Ở lại nhà ngươi đã đủ… phiền toái rồi, ngươi cũng không cần đặc biệt chiếu cố ta. Ta theo ngươi đến quán bar, dù sao ta cũng đang trong kỳ nghỉ phép, cũng không dùng… sáng sớm.” (tham ăn! :”)
Răng rắc! Rốt cuộc thì cục xương cừu cũng nứt ra rồi a. Ánh mắt Lăng Tiếu soi từ trên mặt Bối Hiểu Ninh trượt xuống trên đầu khớp xương, “Cái này… Có rất nhiều tủy xương a!”
Nghe y nói như vậy, Bối Hiểu Ninh muốn thế nào cũng phải khiêm nhường hai câu, vì vậy đẩy chén đĩa qua bên đó, “Thế… Cái này cho ngươi đi.” (=]])
Kết quả Lăng Tiếu mắt còn không thèm chớp, lập tức cầm luôn lấy đĩa xương. Bối Hiểu Ninh lông mi run run: ngươi không phải đã ăn xong rồi sao?! Quên đi, ai bảo lão tử giờ phải ăn nhờ ở đậu a…
“Ân? Ngươi nhìn cái gì vậy? Ngươi nếu muốn ăn hay là cho ngươi đi.”
“Không cần, ta sớm ăn no rồi.”
Lăng Tiếu đắc ý duyên dáng mà hút tủy xương vào miệng, “Vậy ngươi còn phí sức như vậy cố bẻ mấy khúc xương này ra nữa làm gì?”
Bối Hiểu Ninh cười cười không trả lời, trong lòng đang nghĩ: ta ăn no rồi nhưng còn muốn ăn nữa đó không được sao?
Rời khỏi Cốt Đầu quán, Lăng Tiếu trực tiếp lái xe đến khu trung tâm chỗ quán bar.
Bối Hiểu Ninh đi theo Lăng Tiếu vào một căn phòng trên lầu hai của quán bar, hắn đứng trước cửa xem chốc lát. Ở giữa phòng là một cái bàn viết lớn màu nâu gỗ, bên trong mặt bàn khảm nạm đá cẩm thạch, trên bàn trừ điện thoại, laptop cùng gạt tàn thuốc, nổi bật nhất chính là bên trái có một con Thiềm thừ(con cóc) bằng vàng đang ngậm một thỏi vàng lấp lánh. Sau bàn là một cái ghế da đen thật to, sau nữa là một cái giá sách bằng gỗ lim, bên trong xếp đầy những quyển sách trông vẫn còn rất mới. Trên mặt đất có một bể cá cao hơn nửa người, bên trong bơi mấy con… cá vàng cá bạc. Gần cửa có một ghế salon da màu gỗ, phía trước có một bàn trà rõ là làm nguyên một bộ với bàn viết, trên mặt bàn trà còn có một bộ trà cụ. Ghế salon đối diện với một cái lò sưởi tường, phía trên treo giấy phép kinh doanh cùng giấy chứng nhận thu thuế… Tất cả đều hết sức có khả năng phô diễn sự thú vị ‘ác liệt’ của chủ nhân căn phòng. (=.=|||) Nhưng làm Bối Hiểu Ninh cảm thấy chịu không nổi nhất chính là cái mành cửa sổ vĩ đại bằng nhung vàng có thêm mấy cái tua rua màu nâu đỏ chảy rủ xuống đất.
Bối Hiểu Ninh rùng mình một cái, “Đây là phòng làm việc của ngươi hả?”
“Có thể nói như vậy.”
“Sao lại là ‘có thể nói như vậy’?”
“ ‘Phòng làm việc’? Nghe thật là kỳ quái, như kiểu cơ quan đơn vị á.” (rách việc, Tiếu ca cũng màu mè hoa lá quá cơ! =”=)
Bối Hiểu Ninh tới bên cạnh ghế salon ngồi xuống, “Thế thì gọi là cái gì?”
“Ách… Cũng không có gì.” Lăng Tiếu ngồi vào ghế lão bản (ông chủ~) của mình, nhấc hai chân lên, châm một điếu thuốc, “Lát nữa nếu ngươi thấy nhàm chán cứ ở phòng này lên mạng chơi.”
Bối Hiểu Ninh chữ “Được” còn chưa có nói ra khỏi miệng thì tiếng đập cửa vang lên.
“Mời vào!”
Một cậu bé tầm hai mươi tuổi bước vào, liếc mắt nhìn Bối Hiểu Ninh một cái, sau đó đem một cuốn tập đưa cho Lăng Tiếu, “Tiếu ca, đây là sổ sách Uy Tử ca bọn họ hôm qua làm, ngươi xem qua một chút. Phía sau là phần ghi nợ của tháng này nhưng là danh sách nhập hàng cùng hạng mục thu tiền.”
Lăng Tiếu nhận cuốn tập chăm chú xem.
Trong phòng rất yên tĩnh, Bối Hiểu Ninh nhịn không được chăm chú đánh giá hai người.
Cái người kia không mập cũng không gầy, hẳn là chiều cao so với mình cũng không sai biệt lắm, thoạt nhìn có chút bướng bỉnh, bộ dạng cũng không khó xem, nhưng mà chính là trên mặt có mấy nốt mụn nhìn rất sát phong cảnh (=]])… Ách… Không thể lại nhìn. Bối Hiểu Ninh kịp thời đem mặt chuyển về phía Lăng Tiếu. Ân… Tướng mạo thì không phải bàn rồi, mặc… áo Tshirt trắng, khoác tây phục đen, quần jean, giày vải bố, nhưng là… Sao cứ phải xắn hai bên tay áo âu phục a? Hơn nữa y một bên vừa nói lại nhả khói một bên lông mi híp lại làm bộ dáng nheo mắt xem đồ vật, trông cứ như một tên lưu manh a!
Bối Hiểu Ninh không tự giác mà thở dài. Lăng Tiếu nhìn về phía hắn, “Thấy chán rồi? Không thì ngươi đi ra bàn uống rượu đi, nhân tiện tìm một cô nương mà hưởng một đêm tình a~.”
Xem! Bó tay rùi!
Bối Hiểu Ninh đứng lên, “Thôi khỏi, ta không mê mấy cái đó. Ta đi uống chút rượu nghe mấy bài hát là được.”
Bối Hiểu Ninh không xuống lầu, ngồi luôn vào quầy bar trước lầu hai. Bên cạnh quầy bar là một sân khấu dùng để biểu diễn, phía trên ánh đèn mờ ảo phân không rõ chỗ nào với chỗ nào, có mấy nàng vũ công mặc váy ngắn cũn mang tất lưới đang múa bụng. Ánh đèn hôn ám (mờ mịt~), dưới đài thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng vỗ tay cùng lời khen ngợi không ngớt. Bối Hiểu Ninh đang ngồi cạnh một ông anh, thấy nước miếng của hắn sắp chảy ra ròng ròng. (=.=|||)
Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu xem vị mỹ nữ trên đài có thể làm người ta đi ngang qua nhìn mà phun máu mũi: mắt xanh ngọc bích, mũi cao môi dày, chân dài da trắng. Lúc này trước ngực nàng đang run rẩy sóng cuộn mãnh liệt, trên lưng dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động. Đẹp thì đúng là có đẹp, nhưng chính là có cảm giác vẻ đẹp ấy có chút không hợp lý. Bối Hiểu Ninh đột nhiên nghĩ: nếu bây giờ mọi người ở đây đều không mặc quần áo thì không biết có bao nhiêu vị là đứng đắn đoan chính! (ý là k mặc quần áo thì các anh nào nổi sắc tâm lộ hết~ k bít còn bao nhiu anh là vẫn đàng hoàng ngay thẳng mờ nhìn mỹ nữ =]]) (ta phát hiện Ninh ca rất hay nghĩ ra mí thứ thú zdị nha~ mà chỉ dám nghĩ, hơm dám nói J)
Nghĩ vậy, Bối Hiểu Ninh không nhịn được mà nằm bò ra quầy bar cười (lăn lộn).Vị mỹ nữ kia vốn có thói quen được mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt, nay thấy Bối Hiểu Ninh có hành động khác thường thì cảm thấy cực kỳ khó chịu. (hê… người ta k mê nữ sắc nhá, chỉ mê nam sắc thôi) Đột nhiên Bối Hiểu Ninh cảm giác được phía sau nhiệt lượng có phần không đúng, lúc quay đầu lại xem liền bất ngờ phát hiện mỹ nữ đã múa đến ngay trước mặt mình.
Mặt Bối Hiểu Ninh ngay lập tức đỏ lựng, sợ đến thiếu chút nữa té lăn từ trên ghế xuống. (khục =]]) Mỹ nữ kia thản nhiên cười, vươn tay kéo Bối Hiểu Ninh đến, còn nói một câu đùa giỡn dụ dỗ: “Come on! Baby!”
Bối Hiểu Ninh chỉ cảm thấy lông tóc từ đỉnh đầu đến ngón chân cái mình tê dại một chút, lập tức vội vàng khoát tay, “NO! NO! I…”
“Come on!” Mỹ nữ một bên chầm chậm chớp động quạt quạt lông mi dài, hấp háy đôi mắt to, một bên lôi kéo Bối Hiểu Ninh lên đài, căn bản là mặc kệ cái vẻ mặt đã quẫn đến vặn vẹo của hắn.
Lúc này những người khác cũng bắt đầu hùa theo ồn ào: “Nga—– tới đi!” “Nga—–lên nào!”…
Bối Hiểu Ninh liền như vậy thắt lưng bị túm kéo lôi cho đến lúc lên đài. Mỹ nữ kia một tay vịn lên vai hắn, càng thêm ra sức mà đu đưa uốn éo mông eo… Bối Hiểu Ninh từ nhỏ chân tay phối hợp không có ăn ý, nhất định sẽ không nhảy múa khiêu vũ gì hết. Bây giờ lại bị ngọn đèn như vậy chiếu theo, thính giác cũng bị chấn động không ít, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, hai chân như nhũn ra, mấy lần muốn chuồn xuống đài, nhưng lại đều bị mỹ nữ kia vững vàng đè lại được.(này, chị ghê gớm quá đấy~ đã bảo người ta thích nam sắc mà lại~) Bối Hiểu Ninh không cần soi gương cũng biết bộ dạng mình bây giờ có bao nhiêu tức cười, bởi vì người xem dưới đài đã có người cười đến ngặt nghẽo ngửa tới ngửa lui rồi.
Ngay lúc hắn không biết nên làm thế nào cho phải, Bối Hiểu Ninh chợt phát hiện Lăng Tiếu không biết từ lúc nào đã từ trong phòng đi ra rồi. Y khoanh hai tay mà đứng nhìn mình đầy hứng thú. (=]]) Bối Hiểu Ninh vội vàng nháy mắt ra hiệu cho y một hồi, ý bảo y mau mau nghĩ cách giải vây cho mình. Nhưng mà Lăng Tiếu chẳng những không hiểu ý tứ nghĩ cách cứu hắn, cuối cùng lại theo mấy tên khác đứng lên cười cợt nhả.
Bối Hiểu Ninh này hận a! Ngươi cái đồ vương bát đản Lăng Tiếu! Ngươi cứ cười đi! Cười đến chết luôn cũng được lắm!
Trong lòng chửi rủa đến dữ tợn, Bối Hiểu Ninh trên mặt cũng đã gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Lăng Tiếu bấy giờ mới tìm thấy lương tâm của mình, theo nhịp nhạc nhón chân lên trên đài. Sau đó hắn kéo tay mỹ nữ đặt lên vai mình, cùng nàng nhảy múa ăn ý. Lực chú ý của mọi người vừa rời khỏi, Bối Hiểu Ninh nhân cơ hội chuồn luôn xuống bàn.
Hăn đứng ở một góc không thu hút không sáng sủa cho lắm, hung tợn trừng về phía đài xem: Lăng Tiếu đong đưa cái đuôi (?! đuôi thật nhá) mà nhảy múa vui vẻ. Đương nhiên y nhảy đó không phải là múa bụng, chỉ là ngửa cổ cong eo, vểnh mông khom đùi, theo tiết tấu mà tùy ý đu đưa lay động. Đã thế hắn còn nheo nheo đôi mắt dài mỏng phóng hết sức câu dẫn cùng mỹ nữ liếc mắt đưa tình, mỗi lúc lại hít một hơi thuốc trên tay, sau đó khẽ nhếch miệng phun ra trên mặt mỹ nữ. Được rồi, Bối Hiểu Ninh không thể không thừa nhận, bộ dáng Lăng Tiếu bây giờ xem như đẹp trai cực kỳ, câu dẫn người chết không đền mạng mà! Dưới đài thậm chí vang lên cả một trận tiếng thét (rú) chói tai của chị em phụ nữ.
Bối Hiểu Ninh có chút buồn bực: ta như thế nào không thể tự nhiên như y mà đối diện với loại tình huống này a? Là da mặt hắn quá dầy, hay là da mặt ta quá mỏng? (không, vì anh là thụ, còn ảnh là công a =v=)
Âm nhạc ngừng, mỹ nữ kiễng chân hôn lên mặt Lăng Tiếu một cái. Lăng Tiếu tràn ngập sức dụ hoặc (hấp dẫn) kia trên mặt vẫn thủy chung một bộ tươi cười, y vỗ vỗ vòng eo có vẻ trắng noãn nhỏ nhắn của mỹ nữ, lại cùng mấy vị khách quen dưới đài phất phất tay, xong đã đi xuống trờ về phía bàn Bối Hiểu Ninh.
“Thế nào? Ta nhảy được không?” Lăng Tiếu cái mặt đắc ý muốn chết hỏi.
“Giống một con cua sắp bị luộc chín.”
“Ân? Sao lại thế? Mọi người đều nói ta nhảy tốt lắm mà!”
Bối Hiểu Ninh vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Bọn họ lừa gạt ngươi.” (lăn lộn Ninh ca đáng y thế~~~)
Lăng Tiếu giật giật khóe miệng, “Ngươi là ghen tị với ta đi?”
“Ta thứ nhất không bị lừa đá, thứ hai không bị cửa đè, tại sao phải ghen tị với ngươi?”
“Nhưng vừa rồi có người nào đó chỉ biết bắt chước cây gậy đứng ngu ở đàng kia a.”
“Ta làm vậy vì muốn giữ cơ hội lại cho ngươi.”
“Ai?! Ngươi đồ sơn lang vong ân bội nghĩa, nếu không phải vừa rồi ta…”
“Tiếu ca!” Một người phục vụ chạy tới, “Có một người khách uống say vào phòng hóa trang gây rối! Hắn bắt Ny Đế Á phải cùng hắn uống rượu a!”
Lăng Tiếu quay đầu lại, nhấc chân đã đi, “Ta đi xem một chút.”
Bối Hiểu Ninh cảm thấy tò mò, cũng đi theo.
Tiêu: dạo này sắp đến Tết, nương ta bắt phải làm thêm kiếm tìn, ko có thời gian edit T^T thương tâm lăn lộn, may có Robin nhà ta edit truyện này T^T
Các nàng vui vẻ, ta làm việc típ đây, sẽ hảo hảo đền bù các nàng sau :