Buổi sáng Bối Hiểu Ninh làm tốt cháo rồi luộc trứng gà, cũng làm thêm canh nấm.
Theo như Lâm Uy dặn dò, hôm nay chính là ngày đi đổi thuốc.
Ăn xong điểm tâm, Bối Hiểu Ninh đơn giản thu thập một chút. Lúc về phòng thay quần áo xong đi ra thì thấy Lăng Tiếu đang một chân dẫm lên ghế salon vừa xem TV vừa hút thuốc lá. Bên cạnh thả một cái quần với một cái áo sơmi.
“Ngươi cũng muốn thay quần áo?”
“Đương nhiên.”
“Ngươi mỗi lần thay quần áo tốn sức muốn chết, mặc áo ngủ đi thôi.”
“Như vậy sao được?!”
“Chúng ta lái xe trực tiếp đến bệnh viện luôn rồi. Hơn nữa ngươi bị thương như vậy, ai nhìn ngươi hả?!”
“Y tá tiểu thư.” Lăng Tiếu vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Bối Hiểu Ninh đành thở dài, “Được được được, thay thì thay vậy!”
Lăng Tiếu đứng lên tự mình cởi cúc áo ngủ, Bối Hiểu Ninh giúp y cởi ra. Lăng Tiếu lại một tay kéo quần ngủ xuống, quần xếp một đống trên mặt đất, lộ ra hai cái chân vừa dài vừa thẳng. Bối Hiểu Ninh cầm lấy quần jean, Lăng Tiếu ngồi lại trên ghế salon, cho chân luồn vào trong ống quần, sau đó lại đứng lên. Bối hiểu Ninh cho y tự xách quần, động tác cực kỳ nhanh giúp y kéo khóa quần.
“Ngươi chậm một chút nha! Muốn lấy mệnh căn() ta hả!” Lăng Tiếu oa một tiếng.
() mệnh căn: vâng ~ nóa là sinh mạng, là gốc rễ của Tiếu ca ạ ~ là cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy ~ (///v////)
“Ngươi nghĩ mệnh căn mình có bao nhiêu hoành tráng chứ? Ở đâu mà dễ bị kẹp như vậy?!” Bối Hiểu Ninh tròng đai lưng vào.
“Ngươi có muốn xem nó thế nào không?” (>///”///