Edit:phuong_bchii
________________
"Cái gì! Tiểu Quý say rồi sao!" Hứa Thư Hạ đứng dậy, nhìn về phía Quý Liên Tinh, nàng đang tựa vào vai Giang Thự, hai má ửng hồng.
Quý Liên Tinh lắc đầu, tỏ vẻ mình không say, bước chân lại bán đứng nàng, mỗi một bước đều cảm giác như giẫm lên bông vải, tương đối phù phiếm.
Giang Thự đỡ nàng đi về phía trước, giải thích: "Chưa đầy năm phút cô ấy đã uống hết một cốc trà đá Long Island..."
"À, cái này." Hứa Thư Hạ lắc đầu, "Với tửu lượng của cô ấy khẳng định không được."
Quý Liên Tinh vừa ăn vừa thích uống, không có lần nào uống rượu mà không say.
Giang Thự gật đầu, "Tôi đưa cô ấy về nhà."
Cô đi tới phía trước Quý Liên Tinh, nửa ngồi xổm xuống, hai tay xuyên qua chân nàng, thoáng dùng sức cõng nàng lên.
Quý Liên Tinh có chút choáng váng, thoáng tránh thoát một chút, nhưng ngửi được mùi thơm trên người Giang Thự, lại cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay vòng qua cổ Giang Thự, nửa người trên dán lên.
Hứa Thư Hạ và Vệ Nhiên đồng thời nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Trong ấn tượng, Quý Liên Tinh gần như sẽ không tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, cho dù là bạn bè của bọn họ, thân mật nhất nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay, ngay cả nắm tay cũng rất ít, lại càng không cần phải nói gắn bó chặt chẽ như vậy.
Có thể thấy được vị trí của Giang Thự trong lòng Quý Liên Tinh.
Giang Thự xoay người nhìn Giang Tiểu Đàn, "Giang Tiểu Đàn, đuổi theo nào."
"Đến đây đến đây ạ, hẹn gặp lại các chị!" Giang Tiểu Đàn vãy tay, chào tạm biệt hai người kia, vô cùng thông minh đuổi theo bước chân của Giang Thự.
Bóng lưng ba người kia biến mất trong bóng đêm...
Bóng đêm dày đặc, Giang Thự cõng Quý Liên Tinh về nhà, một tay còn nắm tay Giang Tiểu Đàn.
"Thử Thử." Giang Tiểu Đàn ngẩng đầu nhìn Quý Liên Tinh một cái, thấy nàng nhắm mắt không nói lời nào, trong ánh mắt có lo lắng.
"Hả?"
"Chị ấy không sao chứ ạ? Cảm giác mặt đỏ quá."
"Không sao, chỉ là uống say." Giang Thự nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Đàn, dặn dò cô bé: "Con gái sau này ở bên ngoài không được uống rượu lung tung, trừ phi bên cạnh có người đáng tin cậy.
Đôi mắt Giang Tiểu Đàn chớp chớp, trong con ngươi lóe lên sự hồn nhiên, "Người đáng tin cậy là gì ạ?"
"Ví dụ như cô này, ông bà nội này, lại ví dụ như, người yêu của con sau này." Dừng một chút, Giang Thự lại cảm thấy không được, lại thêm một câu: "Người yêu cũng không được, phải người thân mới được."
"Ồ..." Giang Tiểu Đàn cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy chị Nhím là người thân của chúng ta sao ạ?"
"Đúng vậy, chị ấy là người thân của chúng ta."
Đến lúc đó các nàng đang qua cầu, từ đầu cầu này đến đầu cầu kia, nước sông dưới cầu róc rách mà chảy.
Quý Liên Tinh ghé vào trên lưng Giang Thự, rất choáng váng, nhưng nghe được hai chữ "người thân", trái tim hơi rung động, dưới tác dụng của cồn, đầu vẫn trời đất quay cuồng như cũ, hốc mắt rất chua xót, giống như có thứ gì đó sắp trào ra, nàng đã rất lâu không có loại cảm giác này.
Một người sống quá lâu đã sống đến chết lặng. Giống như trên đời này chỉ còn lại vô cảm, không ngờ dịu dàng lại tìm tới nàng, khiến trái tim cô tịch của nàng lại ấm áp một lần nữa.Người thân, nàng và Giang Thự cũng có thể trở thành người thân sao?
Quý Liên Tinh nghĩ thầm, nàng còn có thể có người thân sao?
Nàng nằm ở trên lưng Giang Thự, bả vai mảnh mai mang đến nhiệt độ chân thật, yên lặng nghe tiếng bước chân cô đi, cô muốn đưa nàng về nhà.
Ánh trăng đang dày đặc, bên kia bầu trời là ngọn núi xám đen, gió là mùi vị xa lạ, nhưng sau khi thổi qua sợi tóc của Giang Thự, biến thành mùi hoa hồng và tuyết tùng quen thuộc.
Nhân lúc còn men rượu, Quý Liên Tinh bắt đầu tự hỏi, nàng và Giang Thự rốt cuộc có tương lai hay không.
"Giang Thự."
Giang Thự đi sắp đến cửa nhà trọ, "Hả? Em tỉnh rồi à?"
"Cả đời dài bao nhiêu?"
Bước chân Giang Thự dừng lại một chút, cười lắc đầu, "Chị không biết."
Quý Liên Tinh ôm chặt lấy cô, chóp mũi dán vào tai cô lại hỏi một câu: "Nói cho em biết, cả đời dài bao nhiêu?"
Giang Thự nhìn về phía trước, đó là một con đường lát đá kéo dài đến rất xa, nhìn không thấy điểm cuối, có lẽ cả đời tựa như con đường này, phải đi thật lâu nhỉ.
"Chắc không kém con đường này bao nhiêu."
Quý Liên Tinh rất choáng váng, choáng tới cực điểm, nhưng nàng vẫn muốn hỏi câu hỏi kia, thật sự cũng hỏi ra khỏi miệng:
"Vậy chị cõng em đi bao xa?"
Bao xa sao? Cả đời nếu như con đường này dài như vậy, không có điểm cuối, ban ngày qua là đêm tối, đêm tối qua đi là ban ngày, mặt trời qua đi là mặt trăng, mặt trăng qua đi là mặt trời, trời mưa qua đi là trời nắng, trời nắng qua đi là trời mưa, không có quy luật, không có dấu vết để lần theo, các nàng có thể cùng nhau đi bao xa đây?
"Cõng em đến khi chị đi không nổi nữa mới thôi."
Khóe môi Quý Liên Tinh cuối cùng cũng gợi lên nụ cười, cùng với sự choáng váng của cồn, nàng ở trong bóng tối cùng mê huyễn chồng lên rồi lại rơi xuống.
Nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Khoảnh khắc đó Quý Liên Tinh cảm thấy, nếu như trên đời này không có Giang Thự, nàng có thể không cần tình yêu.
Nhưng Giang Thự tồn tại, Giang Thự mang đến cho nàng niềm vui và hạnh phúc, trong đầu không ức chế được dopamine tiết ra để nàng trải nghiệm được ma lực của tình yêu.
Thời gian thật sự không tính là gì, cho dù đã từng đường ai nấy đi với Giang Thự, buông lời tàn nhẫn không gặp lại nữa, đáng yêu chính là yêu, tình yêu lại không theo thời gian biến mất.
Khi Giang Thự cõng nàng đến đại sảnh, nàng đã không lên tiếng, có lẽ là thật sự ngủ rồi.
Giang Thự cõng Quý Liên Tinh lên lầu, Giang Tiểu Đàn đi theo bên cạnh, Giang Thự bảo Giang Tiểu Đàn về phòng lầu hai ngoan ngoãn đợi, cô đưa Quý Liên Tinh lên lầu ba rồi xuống.
Giang Tiểu Đàn rất ngoan, một chút cũng không quấy, đứa nhỏ này lúc nên yên tĩnh rất yên tĩnh.
"Cô phải nhanh xuống đây nha, con chờ cô."
Giang Thự gật đầu, cõng Quý Liên Tinh tiếp tục lên lầu.
Trong lúc lên lầu, cô vỗ nhẹ Quý Liên Tinh, hỏi nàng: "Em có mang chìa khóa không?"
Người phía sau im lặng, hoàn toàn không nói lời nào, đoán chừng hơi rượu đang lên cao, cái gì cũng không nghe thấy.
Vì thế Giang Thự chỉ có thể thả nàng xuống, bắt đầu sờ, đầu tiên là sờ túi áo, không có chìa khóa, tiếp theo sờ túi quần, Quý Liên Tinh mặc quần jean quần đùi, túi quần rất chặt, Giang Thự thò vào, luôn cảm thấy không giống như là đang sờ chìa khóa, mà giống như đang sờ chân nàng.
"A..." Quý Liên Tinh tỉnh lại, nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Giang Thự một cái.
"Chị, chị lấy chìa khóa đây, ngoan." Giang Thự tăng nhanh tốc độ trên tay, sau khi sờ được chìa khóa lạnh lẽo nhanh chóng lấy ra, thở phào nhẹ nhõm.
Mở cánh cửa thứ nhất, đưa Quý Liên Tinh lên lầu, cô phát hiện Quý Liên Tinh thật sự khóa chặt tầng ba, hai cánh cửa, là một tên trộm cũng không vào được.
Đỡ nàng tiếp tục lên lầu, rốt cục cũng đến cửa lầu ba, Giang Thự lấy ra một cái chìa khóa khác mở cửa, toàn bộ quá trình Quý Liên Tinh tựa vào trên người cô, hai người dán rất gần, mùi thơm va chạm, ngay cả Giang Thự cũng cảm thấy có chút choáng váng.
Thật vất vả mới vào nhà, cửa vừa đóng lại, Giang Thự không biết công tắc đèn ở đâu, sờ tới sờ lui, cuối cùng vẫn là Quý Liên Tinh vỗ lên tường một cái, tầm mắt trong nháy mắt thoáng sáng lên.
"Ngoan, ngồi đi, chị thay giày cho em."
Quý Liên Tinh ngồi trên ghế thay giày, một chân vươn về phía Giang Thự, giống như một bạn nhỏ nghe lời.
Mặt nàng đỏ bừng, trông cực kỳ đáng yêu.
Trái tim Giang Thự cũng sắp tan chảy, vội vàng giúp nàng cởi giày, rất nhanh lộ ra đôi chân trắng nõn kia, móng chân của nàng được cắt tỉa tương đối gọn gàng, Giang Thự nắm chân trong lòng bàn tay, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Chân Quý Liên Tinh lắc lắc, "Mang giày cho em."
"À, được." Giang Thự giúp nàng mang giày vào.
Sau đó Giang Thự đỡ Quý Liên Tinh lên sô pha, "Em nằm một lát, chị đi rót cho em ly nước."
Quý Liên Tinh bắt lấy cổ tay cô: "Chị đi đâu..."
"Ngoan, chị đi rót nước cho em."
"Không cho đi." Quý Liên Tinh kéo cô, giọng nói có chút bá đạo.
"Vậy chị ——" Giang Thự nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ, thật đúng là uống say và không uống say hai bộ dạng, "Vậy chị ở đây nhé."
Nhìn Quý Liên Tinh, nàng bởi vì uống rượu mà hai má ửng đỏ, đỏ ửng từ mặt kéo dài đến cổ, hô hấp theo tiết tấu, xương quai xanh thẳng tắp phập phồng lên xuống, từ góc độ của Giang Thự có thể nhìn thấy cổ áo phía dưới, màu đen chất liệu bên dưới là...
Cổ họng Giang Thự trượt một chút, cảm thấy không khí khô nóng.
Cô muốn dời ánh mắt đi, không nghĩ tới giây tiếp theo hai tay Quý Liên Tinh ôm lấy cổ của cô, lại thoáng ôm chặt một chút, khoảng cách hai người kéo gần lại.
Nhất thời Giang Thự cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng vô cùng lo lắng, ánh mắt chuyển đến môi Quý Liên Tinh, trong hồng nhuận hiện ra sáng bóng, no đủ, mềm mại mà thơm ngọt, nhớ lại lần trước cùng nàng... Vẫn là hai năm trước.
Giang Thự muốn chạm vào, nhưng lại do dự, tiến tới phía trước như thế nàng có kháng cự hay không?
Nhưng ánh mắt đối diện với Quý Liên Tinh, ánh mắt kia rõ ràng là khao khát.
Vì thế Giang Thự thoáng cúi đầu, cô chỉ muốn gần Quý Liên Tinh hơn một chút.
Nhưng một giây sau, Quý Liên Tinh chủ động ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Giang Thự.
Cứ như vậy nhẹ nhàng chạm một cái, giống như mở ra công tắc, lửa trong lòng Giang Thự hoàn toàn được châm lên, không chút do dự hôn lên, mềm mại lại quen thuộc, ở trong mơ xuất hiện vô số lần, nhưng xúc cảm lần này là chân thật.
Đầu lưỡi Quý Liên Tinh còn mang theo mùi trà đá Long Island, mùi rượu Vodka tản ra giữa răng môi, Giang Thự tiến vào trong đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng câu một cái, giống như câu hết hồn Quý Liên Tinh.
Vừa mới bắt đầu là mềm nhẹ, chậm rãi trở nên có tính xâm lược, Giang Thự nâng mặt Quý Liên Tinh lên, càng sâu hơn nữa, giống như nếm thế nào cũng không đủ, cuối cùng nhịn không được cắn môi dưới của nàng một cái mới tách ra.
Cái cắn này trực tiếp cắn vào chóp tim Quý Liên Tinh, nàng nắm lấy cổ áo Giang Thự, kéo Giang Thự xuống, một đôi môi hơi sưng dán lên môi Giang Thự, ngay sau đó, cũng hung hăng cắn Giang Thự một cái.
"Khốn kiếp."
"Hả?" Giang Thự bị cắn tình mê ý loạn, đầu đã có chút choáng váng.
"Chị cắn em, em ghét chị." Rõ ràng nói ngược lại, lời này qua đi Quý Liên Tinh lại lôi kéo Giang Thự hung hăng cắn một cái, cảm thấy không đủ, bắt đầu cắn cổ Giang Thự, rất nhanh liền để lại một dấu đỏ thật sâu, ngay sau đó, nàng kéo cổ áo Giang Thự ra, ở bả vai và xương quai xanh của cô lại cắn vài cái.
Khắp nơi đều để lại dấu đỏ, trong lúc ngứa ngáy mang theo một chút đau đớn, trong phạm vi có thể chấp nhận, một tay Giang Thự chống ở một góc sô pha, bị nàng tiếp tục cắn mấy cái, sức lực trên tay không chống đỡ được, đặt ở trên người Quý Liên Tinh.
Hai người dán sát vào nhau, cảm nhận được nhiệt độ của nhau, đường cong cơ thể đã đủ để cho người ta miên man bất định, Giang Thự nuốt nước bọt, giây tiếp theo Quý Liên Tinh xoay người, đè Giang Thự ở dưới.
Bất ngờ không kịp đề phòng!
"Nhím Nhỏ..."
Tay của Giang Thự đã bị Quý Liên Tinh gác ra sau đầu, tư tế này quá bị động, thế nên Giang Thự đều suy nghĩ nàng lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
"Đừng gọi em là Nhím Nhỏ." Quý Liên Tinh tới gần, nhẹ nhàng thổi bên tai Giang Thự một cái, hơi nóng phả vào tai cô, ngứa đến tận tim, "Bây giờ em là Nhím Hoang, sẽ đâm người."
Giang Thự có chút choáng, thậm chí cảm thấy uống trà đá Long Islad không phải Quý Liên Tinh, mà là cô.
"Em muốn làm gì, không phải em uống ——"
Lời còn chưa dứt, một tay Quý Liên Tinh đặt trên cổ Giang Thự, đầu ngón tay theo da thịt của cô kéo xuống, cho đến xương quai xanh mới dừng lại, nhẹ nhàng chạm vào như vậy, cả người Giang Thự đều không ổn, một loại cảm giác nóng bỏng lan tràn ra.
"Em say nhanh, tỉnh cũng nhanh." Quý Liên Tinh cắn chóp tai Giang Thự, vẫn trêu chọc cô, cũng không tiến hành động tác tiếp theo.
Giang Thự ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trơn bóng, từ trong mắt cô đã nhìn ra động tình dâng trào.
Trái tim Quý Liên Tinh đập thình thịch, cồn không hoàn toàn rút đi, nhưng cũng chính là trạng thái nửa say nửa tỉnh như vậy, làm cho lá gan của nàng đặc biệt lớn, thậm chí muốn...
Nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, nàng cởi nút áo sơ mi đầu tiên của Giang Thự ra, sau đó là nút thứ hai, nút thứ ba, da thịt Giang Thự trắng noãn như tuyết, trên xương quai xanh mang theo một chút dâu tây đỏ, Quý Liên Tinh chỉ nhìn thoáng qua, hô hấp trở nên nặng nề, ngay cả huyệt thái dương cũng đang nhảy.
Mà Giang Thự một tay đặt lên mắt, mặc cho nàng tiếp tục, hoàn toàn không phản kháng.
Ngay khi không khí đạt tới điểm cao nhất, hai người sắp tiến hành.
"Cộc cộc cộc......" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Trong nháy mắt bừng tỉnh, hai người đồng thời bật dậy khỏi sô pha, Quý Liên Tinh hoàn toàn tỉnh rượu, Giang Thự cuống quít cài nút áo sơ mi của mình, mỗi người đều có chút hoảng hốt nhìn về phía cửa.
"Thử Thử, cô vẫn chưa xong sao!" Ngoài cửa là tiếng của Giang Tiểu Đàn.
Giang Thự gãi tóc mình, có chút sụp đổ, nếu nhớ không lầm, cô vừa rồi hình như quên đóng cửa hành lang!!!
"Thử Thử! Ở một mình con sợ!"
Quý Liên Tinh mở khẩu hình nói: "Đi đi!"
Giang Thự sống không còn gì luyến tiếc, hô về phía cửa: "Đến đây!"