Edit: Rabbit
“Tê……”Một tiếng cuối cùng xé rách quần áo, giọng nam tàn nhẫn lại vang lên:“Em là của tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ đến người đàn ông khác. Không có sự cho phép của tôi, em không được tiếp xúc với người đàn ông khác, càng không được cười với người đàn ông khác trừ tôi, còn tình nhân cũ kia của em, tốt nhất cũng nhanh chóng quên hắn đi cho tôi.”
Hắn muốn cô biết, cô là người phụ nữ của hắn. Bá đạo cố chấp để cho cô cùng hắn ân ái, mạnh mẽ để cho cô nhìn hắn:“Hãy thấy rõ ràng hiện tại người đàn ông bên cạnh em là ai.” Nhìn người con gái trong lòng hắn yêu đến cốt tủy, thỏa mãn nở nụ cười. Người phụ nữ này là hạnh phúc cả đời của hắn, nếu không có cô, hắn không biết sẽ sống như thế nào.
Cuồng dã hôn lên da thịt trắng noãn, đẹp đẽ làm cho trong cơ thể Đan Sâm Duệ dấy lên một ngọn lửa lớn.
Người con gái này luôn có thể làm cho hắn nổi điên.
“Đan Sâm Duệ, anh đừng như vậy, giữa chúng ta thật sự không có tương lai , buông tay đi.” Cố gắng giãy dụa khỏi sự kiềm chế của Đan Sâm Duệ, môi Nhan Nặc Ưu đã sớm bởi vì khẩn trương mà cắn nát, máu tươi tràn ra khóe miệng.
“Tương lai? Em có biết không có em tôi mới không có tương lai hay không.” Không để ý đến sự giãy dụa của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ đầu vùi vào cần cổ Nhan Nặc Ưu tận tình ngửi mùi hương của cô, ý loạn tình mê.
Buông tha không giãy dụa, một lần cuối cùng đi, để cho chính mình một lần làm càn, cuối cùng cùng hắn ôn lại giấc mộng cũ, đối với chính mình mà nói cũng không còn gì để tiếc nuối .
Lúc này Nhan Nặc Ưu cũng không có dũng khí, cũng không thấy thoải mái. Cô cố gắng nghênh đón Đan Sâm Duệ, tận tình phát tiết dục vọng trong lòng, lần đầu tiên Nhan Nặc Ưu chân chính cảm nhận được khoái cảm. Nhưng rồi rốt cục cũng phải tỉnh khỏi giấc mộng, bọn họ cũng phải kết thúc. Nếu là lỗi của cô, như vậy nên để chính cô giải quyết đi.
“Xong rồi sao?” Sau đó, Đan Sâm Duệ sủng nịch ôm Nhan Nặc Ưu trong lòng, nghĩ đến vừa rồi cô chưa từng bao giờ biểu hiện ở trước mặt mình, trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào. Còn Nhan Nặc Ưu vừa rồi đã không còn để tâm thứ gì, không hề suy nghĩ. Sau khi ngọt ngào qua đi, lại bị một câu kia làm cho tâm lạnh thấu xương.
Cô vừa rồi nói cái gì? Trên mặt tươi cười cứng đờ, chống lại đôi mắt tràn đầy băng giá, Đan Sâm Duệ có chút không thể tin nhìn cô. Hai năm đã cải thiện quan hệ của bọn họ rất nhiều cô chưa từng có lạnh lùng như thế, hiện tại, rốt cuộc là tại sao, hắn vẫn chưa thể hiểu hết về cô sao.
“Nếu xong rồi, tôi nghĩ tôi có thể đi rồi chứ.” Không hề cố kỵ lộ cảnh xuân ở trước mặt Đan Sâm Duệ, nhanh chóng lấy một bộ quần áo từ trong tủ mặc vào, cất bước ra cửa.
“Em đứng lại đó cho anh.” Giọng nói lạnh lùng làm cho người ta run run.
Bước chân Nhan Nặc Ưu tạm dừng một chút, rồi nhanh chóng chạy về phía cửa. Cô không dám dừng lại, cô rất hiểu hành động điên cuồng của người đàn ông này, cô sợ, càng sợ người kia cùng hắn lưỡng bại câu thương.
“Chẳng lẽ lời nói của tôi đối với em không có một chút tác dụng nào sao?” Nhanh chóng xuống giường, Đan Sâm Duệ không mặc quần áo gì cứ như vậy lão lồ thân thể, bước vài bước đi xuống giường ôm lấy Nhan Nặc Ưu chuẩn bị mở cửa, gằn từng tiếng.
“Anh buông, buông ra.”Khi bị người chặn ngang ôm lấy, Nhan Nặc Ưu giống như một người điên bắt đầu hét lên.
“Mới chưa được bao lâu, tôi đã khiến cho em chán ghét rồi sao ? Vừa rồi ở trên giường em không phải rất thoải mái sao, như thế nào hiện tại vội giả bộ thuần khiết sao? Em phải biết rằng, thân thể của em đã qua tay của tôi, muốn đi tìm người tình cũ của em, tốt nhất hãy chết tâm đi.” Không có chút thương tiếc, một phen đem Nhan Nặc Ưu trở về trên giường lớn. Hắn muốn cho cô không có sức lực rời khỏi phòng này, hắn muốn cho cô biết, trước kia cô có thể ra biệt thự đến hoa viên đi dạo, là bởi vì hắn đã rất nhẹ tay với cô. Vậy mà hôm nay có lại ngang ngạnh, muốn bay khỏi hắn ra bên ngoài tìm con mồi , khi Đan Sâm Duệ hắn đối xử tốt với cô như vậy sao?
Tràn đầy kiều diễm, hỗn loạn Nhan Nặc Ưu thống khổ mà tiếng kêu không thể giấu được sự vui thích cùng với tiếng tê rống phẫn nộ phát tiết của Đan Sâm Duệ, làm cho trong phòng đều tràn đầy cảnh xuân.
Biến đổi mọi phương pháp, Đan Sâm Duệ trong mắt tràn đầy phẫn nộ. Người phụ nữ này thật sự là người vô tâm, lại còn có lòng tham không đáy. Đã là thiên kim tiểu thư tập đoàn Nhan thị, người thừa kế tương lai, thế nhưng dã tâm còn lớn như vậy. Hắn Đan Sâm Duệ lại càng không phải là người tốt, muốn đùa giỡn hắn rồi ném sang một bên, cô cũng không phải là người có bản lĩnh như vậy.
“Bảo bối, từ nay về sau em hãy ở trong gian phòng này đi, khi nào thì nghĩ thông suốt quan hệ giữa chúng ta, ngoan ngoãn, rồi em có thể ra khỏi gian phòng này.” Nhẹ nhàng hôn lên Nhan Nặc Ưu đang giả bộ ngủ say, Đan Sâm Duệ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi mặc quần áo rời khỏi phòng.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Nhan Nặc Ưu biết lúc này cô đã thất bại , hoàn toàn thất bại . Nghĩ đến chính mình ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không xử lí được, ngược lại còn chọc giận Đan Sâm Duệ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Duệ, em không muốn hai người lưỡng bại câu thương! Em là họa thủy, em không muốn trở thành gánh nặng cũng như đồ vật để hai người đấu tranh.
Khóe mắt chậm rãi rơi một giọt nước mắt trong suốt, ở trên chiếc giường lớn màu lam nở ra một đóa hai, càng ngày càng lớn rất đẹp, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Cậu lại làm sao vậy, nhìn cậu gần đây không phải cuộc sống rất dễ chịu sao?” Bị tiếng đạp cửa lớn kia làm bừng tỉnh, lòng Chung Minh Hiên tràn đầy phẫn nộ mở cửa trừng mắt giận dữ, nhưng khi nhìn thấy Đan Sâm Duệ, đã thấy hắn thần sắc không tốt, vội vàng hỏi.
“…… Hừ.” Rên một tiếng, Đan Sâm Duệ theo Chung Minh Hiên đi vào, cô đơn ngồi vào ghê sô pha trong phòng khách.
“Cậu mau nói đi, đừng để cho tớ lo lắng suông!” Biết rõ bạn tốt này từ trước đến nay đối với bất cứ ai vui giận đều không biểu hiện ra, nghĩ đến bộ dáng hắn lúc này như thế nào không không chế được lại tìm đến nhà mình, có lẽ là mâu thuẫn với Nhan Nặc Ưu.
“…… Cô ấy nói cô ấy không thích tớ , không cần tớ …… Cô ấy nói muốn ly hôn với tớ.”Sau khi ủ rũ thật lâu, Đan Sâm Duệ bất lực giống như một đứa trẻ, giọng điệu tràn đầy sự cô đơn ngồi đối diện nói với Chung Minh Hiên.
“Cái gì? Nhan Nặc Ưu nói như vậy với cậu?” Không thể nào, Hắn mới đến Đan gia tham hai người bọn họ, trên mặt hai người không che giấu được niềm hạnh phúc khiến cho hắn ghen tị muốn tìm bạn gái. Nói như vậy, không lẽ người phụ nữu ki thay đổi nhanh như vậy sao. Hơn nữa hắn cũng hơi hiểu một chút về người phụ nữ kia, tính cách đó chắc chắn không phải là người ái mộ hư vinh!
“Chính miệng cô ấy nói với tớ, cô ấy nói cô ấy không thương tớ, cô ấy không thích tớ bá đạo ngang ngược, không cho cô ấy tự do. Cô ấy nói tớ……” Chung Minh Hiên là bạn tốt nhất của hắn, cho nên chỉ cần mỗi lần có tâm sự, Chung Minh Hiên đều đối tượng đầu tiên mà hắn tâm sự.
“Không thể nào, hai người không phải vẫn rất tốt sao? Rốt cuộc sao lại thế này?” Cau mày nhìn Đan Sâm Duệ, Chung Minh Hiên suy nghĩ sắc bén.
“Đúng vậy, tớ cũng nghĩ không ra. Buổi sáng cũng rất tốt, buổi chiều cô ấy nói muốn đi ra ngoài gặp một người bạn, rơi vào đường cùng tớ đành phải đáp ứng cô ấy. Bảo lái xe đưa cô ấy đi ra ngoài cả một buổi chiều, lúc chạng vạng trở về , cô ấy vừa mới đi vào phòng khách vẫn tốt, lúc tớ vừa ôm cô ấy đã bắt đầu khác thường, còn nói muốn ly hôn với tớ……” Nhíu mày suy tư về việc chạng vạng hôm nay Nhan Nặc Ưu không bình thường, Đan Sâm Duệ cũng vẫn không nghĩ ra điều gì có thể làm cho Nhan Nặc Ưu khác thường như vậy. Rốt cuộc có phải Vương Lôi nói gì đó với cô hay không, hay là…… Đột nhiên ánh mắt Đan Sâm Duệ trở nên mãnh liệt, hay là hôm nay người Ưu nhi gặp căn bản không phải là Vương Lôi, mà là Lí Hạo Nhiên. Vương Lôi chỉ là quân cờ của bọn họ mà thôi……
“Sâm Duệ cậu làm sao vậy, có phải nghĩ tới cái gì hay không?” Nhìn bộ dáng bạn tốt dường như đang nghĩ ra điều gì, Chung Minh Hiên vội vàng hỏi
“Minh Hiên, giúp tớ điều tra Lí Hạo Nhiên, hắn đã trở lại.” Không trả lời Chung Minh Hiên, mà chỉ bảo Chung Minh Hiên đi giúp hắn điều tra Lí Hạo Nhiên. Hai năm không gặp, hắn muốn biết người đó có thể giở được trò gì.
Còn lúc này cũng là do Đan Sâm Duệ kiêu ngạo, làm cho hắn không nhìn thấy được quỷ kế của Lí Hạo Nhiên, cuối cùng làm cho hắn và Lí Hạo Nhiên thống khổ nhiều năm.