Nhưng mấy ai có thể biết, hạnh phúc còn có mặt trái của nó, chuyện như vậy thực sự làm cho người ta khó chấp nhận.
Trở lại phòng, Nhan Nặc Ưu dường như vô cùng mệt, vẻ mặt mỏi mệt vừa vào giường liền ngủ luôn, cũng không để ý Đan Sâm Duệ rốt cuộc có đi hay không. Giống như cô thật sự rất mệt.
Bởi vì hôm nay Nhan Nặc Ưu chuyển biến, tâm tình của Đan Sâm Duệ vô cùng tốt, lòng tràn đầy vui sướng thay Nhan Nặc Ưu đắp chăn, cũng không khóa cửa, quay người rời đi, khóe môi nhếch lên mỉm cười thỏa mãn.
Từng ngày trôi qua, tính tình của Nhan Nặc Ưu cũng dần dần bắt đầu có chuyển biến, đối với Đan Sâm Duệ cũng không có nhiều hận ý như trước, mà là thản nhiên . Tuy rằng vẫn lạnh nhạt, nhưng làm cho Đan Sâm Duệ rất vui vẻ , ít nhất cô cũng sẽ ngẫu nhiên trả lời vấn đề hắn đưa ra, hắn cảm thấy rất vừa lòng, chỉ cần cô đối với hắn tốt hơn một chút.
“Ưu nhi, trời đã tối, nên trở về phòng .” Đan Sâm Duệ nhìn Nhan Nặc Ưu ngồi ở trên xích đu trong bãi cỏ hoa viên, im lặng đọc sách, có chút bất đắc dĩ nói.
Gần một tháng , Nhan Nặc Ưu mỗi ngày đều ngồi ở chỗ này đọc sách, rất im lặng. Rất nhiều lúc, trong lòng Đan Sâm Duệ có một chút khủng hoảng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện gì đó.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, thổi rối loạn mái tóc mềm mại của Nhan Nặc Ưu, cũng thổi rối loạn tâm tư của Nhan Nặc Ưu……
Gần một tháng nay , Đan Sâm Duệ đối với cô cũng làm cho lòng của cô có vết rạn nhè nhẹ, nhìn hắn mỗi lần đều có chút yếu đuối giấu ở nơi rất xa, lưu luyến và sợ sệt khi nhìn cô, có khi cô thậm chí cảm thấy có chút không hận hắn . Nhưng nghĩ đến Lí Hạo Nhiên, lòng Nhan Nặc Ưu lại bắt đầu kiên định, cô rất hận.
“Đợi lát nữa đi, cuốn sách này em xem sắp xong rồi, sắp đến đoạn kết.” Vẫn như cũ thản nhiên trả lời Đan Sâm Duệ, không có một chút cảm tình cũng như động tác dư thừa.
Nhưng điều này cũng đủ làm cho Đan Sâm Duệ cũng thỏa mãn , Ưu nhi thật sự bắt đầu từ từ tiếp nhận hắn sao? Hắn có chút không dám tin việc này là sự thật.
“Lại đang đọc cái gì, hấp dẫn em như vậy.” Ôn nhu vỗ về mái tóc dài của Nhan Nặc Ưu, mái tóc dài mềm mại như tơ kia làm cho hắn có chút không muốn buông tay, Ưu nhi cũng biết trong lòng anh yêu em như thế nào, yêu đến tẩu hỏa nhập ma.
“Người mẹ mơ hồ và cục cưng nghịch ngợm, đọc hay lắm.” Vẫn như cũ cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, mà đại soái ca trước mắt dường như không có chút ảnh hưởng đến cô.
Thời gian từ từ trôi qua, Nhan Nặc Ưu vẫn không cảm giác được. Bên cạnh ngọn đèn cũng từ từ bật lên, sáng như ban ngày. Nhìn Nhan Nặc Ưu nằm trên ghế, trong lòng Đan Sâm Duệ có chút chua xót. Ưu nhi chỉ cần em yêu anh, chỉ cần em cùng một chỗ với anh, anh nhất định sẽ làm cho em trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
“Ưu nhi, em rất thích cục cưng sao?” Nghĩ đến mấy ngày qua Nhan Nặc Ưu đọc sách đều có liên quan đến cục cưng, Đan Sâm Duệ có chút run run nói.
“……” Khi nghe thấy lời của Đan Sâm Duệ, trong lòng Nhan Nặc Ưu đau xót. Nghĩ lúc trước đã từng cùng nói với Lí Hạo Nhiên chuyện này, trong lòng không thể ngăn được nỗi nhớ Lí Hạo Nhiên.
“Nặc Nặc, chúng ta cả đời cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không tách ra.”
“Nặc Nặc, nếu ngày nào đó em không thương anh hoặc là không cần nh , anh sẽ không sống nổi .”
“Nặc Nặc, về sau chúng ta sẽ kết hôn ở đâu, sẽ sống ở đâu đây! Anh muốn làm cho Nặc Nặc của anh trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới.”
“Nếu sau này chúng ta có con, anh nhất định phải nói cho bọn chúng, mẹ Nặc Nặc của bọn chúng là người vĩ đại như thế nào, là cô gái tốt như thế nào, làm cho bọn họ tương lai đều hiếu thảo với em……”
“Sau đó chúng ta đều già đi, anh sẽ nắm tay Nặc Nặc, cùng em đi đến thiên trường địa cửu, trái tim vĩnh viễn không thay đổi.”
“Nặc Nặc, em cũng biết……”
…………………………………………
Nghĩ lại những ngày đó, Nhan Nặc Ưu không khỏi rơi lệ đầy mặt. Đúng vậy, nếu Hạo Nhiên không đợi được cô trở về, lại không liên lạc được với cô, vậy phải làm sao bây giờ.
Nếu anh biết hai người không thể cùng một chỗ, liệu anh có tìm đến cái chết hay không.
Hạo Nhiên, em nhớ anh, em yêu anh, em tuyệt đối không thay lòng đổi dạ. Anh nhất định phải chờ em, em nhất định sẽ đi tìm anh.
“Ưu nhi……” Đan Sâm Duệ cánh tay nổi đầy gân xanh, ánh mắt cũng có chút tức giận. Khi hắn hỏi câu kia, hắn biết có lẽ cô sẽ rất kích động, nhưng không nghĩ đến, cô vẫn còn nhớ đến người con trai kia.
“Ưu nhi, anh muốn hai chúng ta kết hôn .” Không để cho Nhan Nặc Ưu có cơ hội trả lời, nhẹ nhàng ôm Nhan Nặc Ưu trở về phòng ngủ.
Không có một câu nói dư thừa, Đan Sâm Duệ động tác nhẹ nhàng đắp chăn cho Nhan Nặc Ưu, rồi nhanh chóng rời đi.
Ở trên giường Nhan Nặc Ưu trong đầu tràn ngập bóng dáng Lí Hạo Nhiên, như thế nào cũng không ngủ được. Tùy tay cầm một bộ quần áo, chuẩn bị đến phía sau hoa viên.
Khi đi tới cửa nhìn bên ngoài phòng sách trống trơn, Nhan Nặc Ưu có chút giật mình……
Tùy ý mặc thêm quần áo, Nhan Nặc Ưu thoải mái đi đến căn phòng ở phía sau hoa viên.
Nơi này là thu hoạch lớn nhất trong một tháng qua của cô .
Một người đàn ông tuổi còn trẻ, đối xử với cô rất tốt. Bởi vì cô đem tất cả mọi chuyện của mình nói cho người giúp việc nam kia, nhưng không nghĩ tới anh ta sẽ giúp đỡ. Anh ta đã từng nói với cô, chỉ cần tìm được thời cơ, anh ta sẽ giúp cô rời đi. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, Nhan Nặc Ưu khóe miệng hơi nhếch lên, giờ phút này cô nắm chắc % cơ hội rời đi.
Dùng ám hiệu hai người đã ước định, không lâu sau có một người đàn ông đi đến phía sau hoa viên. Hai người không nói chuyện ngay, còn người đàn ông cũng thật cẩn thận không để cho người khác phát hiện từ từ đến phòng chứa rác.
Nhan Nặc Ưu khóe mắt nhìn mọi thứ chung quanh, xem ra Đan Sâm Duệ đối với việc trông coi cô đã lơi lỏng rất nhiều. Khóe miệng hơi nhếch lên, lơ đãng tiến vào căn phòng nhỏ kia.
Vừa mới tiến vào trong phòng gian, đã có một giọng nam hơi lo lắng bên tai ở Nhan Nặc Ưu vang lên:“Quyết định được khi nào rời đi rồi sao?”
“Ưhm, đêm nay tôi sẽ trốn ở chỗ này, sáng mai mọi người hãy mang tôi rời đi.” Nhìn vào mắt người đàn ông, Nhan Nặc Ưu trên mặt tràn đầy kích động.
“…… Được rồi.” Không có đường rút lui không phải sao? Từ lúc hắn viết mình yêu cô, từ lúc hắn đáp ứng mang cô rời đi, chính hắn đã sớm không có đường rút lui .
“Cám ơn anh.” Chân thành nhìn người đàn ông, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Nhan Nặc Ưu tràn đầy cảm kích.
“Không cần phải nói cám ơn, chỉ cần cô có thể nhớ rõ tôi…… Là tốt rồi.” Có chút tự ti nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, người đàn ông đi vào bên cạnh xe rác, vẫy tay với Nhan Nặc Ưu.
Một tháng qua, người đàn ông này vẫn đều ở dụng tâm chuẩn bị phương pháp mang Nhan Nặc Ưu rời đi, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra biện pháp.
Trong xe rác rất rộng, bởi vì thủ hạ của Đan Sâm Duệ rất nhiều, biệt thự lại rất lớn, cho nên mỗi ngày rác rưởi trong biệt thự cũng vô cùng nhiều. Xe rác đều chất thành đống.
Mà ở phía dưới một tầng xe rác, người đàn ông này đã làm ra một khoảng không, bên trong cũng rất rộng.
“Cô phải chịu thiệt rồi.” Có chút xin lỗi nhìn Nhan Nặc Ưu, để cho một thiên kim tiểu thư phải ở trong này lâu như vậy, hắn thật sự có chút băn khoăn.
“Không có gì , chỉ cần có thể đi ra ngoài, điều ấy có thể tính là gì.” Nghĩ đến có thể nhanh chóng nhìn thấy Lí Hạo Nhiên , trong lòng Nhan Nặc Ưu vô cùng vui mừng. Chính là trong lòng đối với người đàn ông trước mặt, cô cảm thấy có lỗi. Cô có thể hiểu được lòng của anh ta đối với cô, chỉ là cô không có năng lực cũng không có biện pháp đáp lại. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện, cô cũng chỉ mơ hồ nói cho người đàn ông này biết một chút, cho nên người đàn ông này căn bản cũng chỉ biết một chút sự tình.
“Như vậy co hãy trốn ở trong này, tôi cũng phải trở về, nếu không sẽ bị phát hiện .” Mở chốt tầng dưới ra, để cho Nhan Nặc Ưu ngồi vào. Người đàn ông đề phòng nhìn thoáng qua bốn phía, bước nhanh rời đi.