—-oo—-
Vài ngày sau đó Lý Cẩm Thành vẫn luôn lâm vào hôn mê.
Ngoài hôn mê cậu còn sốt cao, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân cho dù dùng thuốc cũng không thể làm cho nhiệt độ cơ thể của cậu hạ xuống.
“Chấn Hiên, cậu nói cho chị biết Cẩm Thành tại sao lại như vậy? Cậu ấy mấy ngày hôm trước còn khỏe vì sao đi dự lễ tang về vẫn luôn hôn mê bất tỉnh?”
Chị Phương vì thời gian dài khóc lóc âm thanh trở nên khàn khàn, Hà Chấn Hiên nâng chị dậy thấp giọng an ủi nói: “Chị Phương đừng lo lắng Cẩm Thành sẽ tỉnh thôi. Vả lại, tuổi tác của chị cũng đã lớn không được khóc như vậy nếu không sẽ ảnh hưởng đến mắt và thân thể. Chị có biết Cẩm Thành rất thương chị. Đến lúc đó nếu em ấy tỉnh mà chị lại bị bệnh chỉ sợ em ấy càng khó chịu…”
Hà Chấn Hiên chưa từng đối với ai nói nhỏ nhẹ và nhiều như vậy nhưng lúc này anh nói chính là suy nghĩ trong lòng mình.
Anh tin tưởng vững chắc Lý Cẩm Thành sẽ tỉnh lại, cũng không muốn cậu khó chịu khi biết chị Phương đau khổ.
Anh thoạt nhìn thần sắc vẫn bình thường, ngữ khí bình thản nhưng kỳ thật cũng không khác gì chị Phương lo lắng còn nhiều hơn chứ không ít.
Mấy ngày nay vì Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên đã đem công việc ở Vinh Thịnh toàn quyền giao cho Hà Kỳ Phong và Hà Kỳ Tuyên xử lý. Anh cũng đã vài ngày không chợp mắt, hiện giờ râu ria xồm xàm, vẻ mặt tiều tụy.
Anh đến bên giường bệnh của Lý Cẩm Thành nhìn thoáng qua, anh nói: “Em đã cho người ở nước ngoài liên hệ vài bác sĩ giỏi rồi. Mấy ngày nữa họ sẽ tới nơi này giúp em ấy mau tỉnh lại.”
Hà Chấn Hiên an ủi làm cho chị Phương bình tĩnh một ít, một lát sau chị nói: “Không được, Cẩm Thành là té xỉu ở lễ tang, nói không chừng là bị cái gì kỳ quái yểm ngụ. Chấn Hiên, cậu xem chừng cậu ấy chị đi chùa miểu cầu xin cho cậu ấy…”
Lời nói của chị Phương làm cho Hà Chấn Hiên đột nhiên lấy lại tinh thần, vô thức nắm tay của chị nói: “Chị Phương chị ở đây em đi tìm một người có thể giúp Cẩm Thành!”
“Tìm người?”
Hà Chấn Hiên không trả lời chị, chờ khi đi đến cửa phòng bệnh anh mới quay đầu lại, anh nói: “Cẩm Thành có việc gì lập tức gọi điện thoại cho em, em lập tức sẽ trở về.”
Nói xong câu này anh nhanh chóng rời bệnh viện, để lại chị Phương một mặt mờ mịt nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh rồi nhìn trên giường bệnh Lý Cẩm Thành vẫn hôn mê.
“Không không… Liêu Trường Viễn anh tránh ra, tôi không đi theo anh, Chấn Hiên? Hà Chấn Hiên anh ở nơi nào?”
Thấy cậu hôn mê cũng không quên gọi tên mình, Hà Chấn Hiên khó chịu lại chua xót nắm tay Lý Cẩm Thành anh mới thấp giọng nói: “Không sợ, Cẩm Thành, anh đang ở bên em.”
Mắt thấy vẻ mặt Lý Cẩm Thành dần thả lỏng, anh mới xoay người lại hỏi: “Hoàng… Đại sư, người có biết nguyên nhân Cẩm Thành hôn mê không?”
Hoàng Dực Thanh nhìn trên giường bệnh thấy gương mặt Lý Cẩm Thành rất khác lạ một lát sau ông mới nhìn Hà Chấn Hiên, ông nói: “Cậu tốt nhất chuẩn bị tâm lý thật tốt…”
“Ông nói vậy là có ý gì?”
Lý Cẩm Thành đã hôn mê ba ngày, bác sĩ nói là cậu cứ sốt cao như vậy cho dù có tỉnh lại đầu óc nói không chừng sẽ bị ảnh hưởng.
Nói một cách khác Lý Cẩm Thành có thể biến thành một kẻ ngốc.
Lúc này Hà Chấn Hiên đem hy vọng của mình ký thác toàn bộ ở trên người Hoàng Dực Thanh nên khi nghe ông nói như vậy vẻ mặt anh rất nhanh lạnh xuống.
Hoàng Dực Thanh thần sắc không thay đổi, ông nói: “Cậu ấy không thuộc về nơi này, rời đi cũng là chuyện sớm muộn chính là…”
Lý Cẩm Thành bát tự trung hoà, người như thế không thích hợp đại phú đại quý nhưng cũng không phải đoản mệnh chi tương.
Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói chính xác, lại nhìn vẻ mặt Hà Chấn Hiên như muốn đem mình nuốt vào bụng Hoàng Dực Thanh lắc lắc đầu, cuối cùng không nói thêm được một lời nào.
“Hoàng Dực Thanh! Ông đứng lại đó cho tôi! Ông nói câu đó có ý gì?!”
Hà Chấn Hiên rất muốn đi qua giữ Hoàng Dực Thanh lại nhưng lúc này Lý Cẩm Thành đã có cảm ứng bàn đem tay anh cầm thật chặc.
Hà Chấn Hiên khó xử, lại bởi vì quá sốt ruột nên trong khoảng thời gian ngắn anh cảm thấy huyết khí dâng lên trong miệng dày đặc mùi máu tươi, Ngụy Xuân Phương cũng vội vàng đẩy cửa đi vào. Hà Chấn Hiên nhìn chằm chằm bàn tay mình bị nắm chặt đến ngẩn người thì thấy chị Phương che miệng mình kinh hô một tiếng.
“Chấn Hiên… cậu làm sao vậy? Cậu hộc máu có đúng hay không?”
Nói xong câu này, nước mắt của Ngụy Xuân Phương cũng chảy xuống.
“Em không sao.”
Vẻ mặt của Hà Chấn Hiên không chút thay đổi lau vết máu ở khóe miệng, anh xoay người nhìn Lý Cẩm Thành trên giường bệnh đến ngẩn người.
Hà Chấn Hiên hộc máu làm người Hà gia vô cùng lo lắng. Vào lúc ban đêm không chỉ có ở Hồng Kông, Thạch Âm Lam, anh em Hà Kỳ Phong mà ngay cả ở nước ngoài Hà Tông Đồng cùng chú Thiệu cũng lục tục đến bệnh viện nơi Lý Cẩm Thành đang nằm chữa bệnh.
So với bọn họ thì những người bác sĩ mà Hà Chấn Hiên mời từ nước ngoài về giúp Lý Cẩm Thành chữa trị tới sớm hơn nhưng mà bọn họ cùng các bác sĩ điều trị ở đây nhất trí cũng tìm không ra nguyên nhân Lý Cẩm Thành hôn mê phát sốt không hạ được.
Cảm thấy Hà Chấn Hiên rất đáng thương, một bác sĩ đề nghị anh đem Lý Cẩm Thành ra nước ngoài kiểm tra.
Trong bệnh viện nổi tiếng thiết bị chuẩn đoán rất quan trọng, bởi vì chỉ có tìm ra nguyên nhân bệnh mới có thể chân chính đúng bệnh hốt thuốc.
Hà Chấn Hiên gật đầu đã hiểu, sau khi tiễn những bác sĩ đó đi anh ngồi ở ghế dài ở hành lang mà có chút thất thần.
Mọi người Hà gia chờ ở nơi đó đã một thời gian mấy người bác sĩ kia nói bọn họ cũng đều nghe thấy.
Trong đám người của Hà gia, Tiếu Bội Đình là người dễ xúc động nhất hơn nữa cô thật thích Lý Cẩm Thành, bởi vậy mấy người kia vừa đi khỏi cô lập tức nhào vào trong lồng ngực Hà Ninh Nhiên khóc rống thất thanh.
Bên cạnh nhỏ giọng an ủi cô là Thạch Âm Lam, biểu hiện của bà trấn định hơn nhưng nhìn ra được bà cũng rất khó chịu.
Hành lang tràn ngập một không khí bi thương, cuối cùng Hà Tông Đồng vỗ vỗ bả vai Hà Chấn Hiên nói: “Chấn Hiên, kế tiếp con dự định làm như thế nào?”
“Buổi sáng ngày mai con sẽ mang Cẩm Thành đi Mỹ.”
Hà Tông Đồng gật đầu, ông nói: “Cẩm Thành không có việc gì… Còn có, có cần gì thì cùng gia đình nói một tiếng, đừng chuyện gì cũng tự mình một người gánh vác.”
Trước kia Hà Tông Đồng từng mãnh liệt hy vọng Lý Cẩm Thành có thể rời xa Hà Chấn Hiên, nhưng đến ngày hôm nay thấy bộ dáng Hà Chấn Hiên ông mới hiểu hai chữ yêu nhau có ý nghĩ rất lớn đối với bọn anh.
Trong phút chốc ông nhớ đến chuyện trước kia, ông cảm thấy thật xấu hổ, đồng thời ông thật tình hy vọng Lý Cẩm Thành sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Anh nhìn Hà Tông Đồng trên mặt rõ ràng viết hai chữ lo lắng, lại nhìn thoáng qua những người Hà Gia khác, Hà Chấn Hiên gật đầu thấp giọng nói: “Dạ được.”
Đã ba ngày đêm Hà Chấn Hiên trước sau như một ngồi ở bên giường bệnh của Lý Cẩm Thành anh nắm tay của Lý Cẩm Thành hôn một cái, anh nói: “Bây giờ anh mới thật sự thấy được… Nhiều năm như vậy, mọi người Hà gia rốt cục giống như người một nhà. Chỉ là Cẩm Thành, khi anh nghĩ đến em bị hôn mê như vậy anh tâm tình gì cũng không có.”
“Em kỳ thật là bị kích động rồi đúng hay không? Bởi vì Liêu Trường Viễn đối với em quá tốt, không chỉ có đem tiền kiếm được toàn bộ cho em còn mua bảo hiểm nhiều như vậy… nhưng mà Cẩm Thành, em xứng đáng được mọi người đối xử tốt như vậy. Giống như người nhà của anh… bọn họ đều rất lo lắng cho em, còn có chị Phương, dĩ nhiên… Người lo lắng cho em nhất vẫn là anh…”
Lúc nói những lời này Hà Chấn Hiên nhẹ giọng nở nụ cười. Chị Phương mấy ngày nay cố ý ở lại phòng bệnh đang ngủ nghe anh nói những lời này rồi nghe cả tiếng khóc kìm nén của anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cho tới bây giờ chị cũng không nghĩ người như Hà Chấn Hiên cũng sẽ khóc
Trong ấn tượng của chị ngoại trừ thời gian ở bên cạnh Lý Cẩm Thành, thì anh vĩnh viễn vẫn là gương mặt lạnh lùng không chút thay đổi.
Ngụy Xuân Phương sợ anh, đó là cảm giác khi thấy một người mạnh mẽ không tự giác mà sinh ra sợ hãi, chị cũng chưa từng có ý muốn tìm hiểu anh nhưng ngay bây giờ chị giống như nhìn thấy một mặt khác Hà Chấn Hiên nội tâm của anh cũng rất yếu ớt.
Lại nói đến Lý Cẩm Thành có thể thật sự sốt cao thành một kẻ ngốc, Ngụy Xuân Phương không khỏi bi thương cắn môi của mình cẩn thận xoay người mới tùy ý để nước mắt mình chảy xuống.
Lúc Lý Cẩm Thành tỉnh lại, chỉ nhìn thấy trước mắt một màu trắng, cậu rất khát nước đang chuẩn bị đứng dậy tìm nước thì phát hiện tay mình bị Hà Chấn Hiên đang ngủ bên giường nắm thật chặt.
Nhớ đến mình lúc ban ngày ở lễ tang Liêu Trường Viễn ngất xỉu hôn mê, Lý Cẩm Thành xấu hổ lại cảm thấy có chút mất mặt. Cậu không biết mình là bị cảm nắng hay là là bị cái gì kỳ quái yểm ngụ nhưng nói như thế naò cậu ở lễ tang người khác ngất xỉu hôn mê là sự thật.
Thấy trong phòng bệnh chị Phương đang ngủ, Lý Cẩm Thành chỉ phải nhỏ giọng đánh thức Hà Chấn Hiên.
“Anh biết em sẽ tỉnh.” Hà Chấn Hiên thoạt nhìn có chút kỳ quái giống như mộng du. Vẻ mặt tươi cười cũng mất tự nhiên, còn có, anh lúc này có vẻ thực tiều tụy.
Lý Cẩm Thành còn muốn nói râu mép của anh sao lại dài nhanh như vậy.
Hà Chấn Hiên đứng dậy ở bên cạnh cậu nằm xuống ôm chặt, đem mặt chôn ở sau cổ của cậu, anh mới nhẹ giọng nói: “Cẩm Thành, anh mệt mỏi quá chúng ta tiếp tục ngủ một chút nữa được không?”
Tuyệt đối là mộng du hoặc là vì anh chăm sóc mình nên quá mệt mỏi?
Ngửa đầu mắt nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ cậu nghĩ đã trôi qua một ngày. Hà Chấn Hiên bình thường công tác bận rộn bởi vậy Lý Cẩm Thành quyết định trước hết để cho anh ngủ một giấc.
Cũng may trên ngăn tủ đầu giường có một ly nước, Lý Cẩm Thành uống xong nữa ly mới xoay người rút vào trong lòng Hà Chấn Hiên ôm chặt anh cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Cho dù đã ngủ một ngày, nhưng cậu vẫn cảm thấy mệt chết đi được.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Cẩm Thành thức dậy khi cậu vừa kêu một tiếng “Hà Chấn Hiên” thì thấy trong phòng bệnh Hà Chấn Hiên và chị Phương như gặp quỷ nhìn cậu rồi lập tức chạy đến.
“Cẩm Thành?!”
Hà Chấn Hiên nhìn qua vừa vui mừng vừa kinh ngạc, Lý Cẩm Thành cũng kinh ngạc nhìn anh nói: “Tối hôm qua không phải anh đã thấy em tỉnh? Hơn nữa anh cũng nói với em là…”
Lý Cẩm Thành nói còn chưa dứt lời thì cậu thấy chị Phương che mặt khóc rống thất thanh.
“Sao lại thế này?”
Thấy cậu nhìn về phía mình Hà Chấn Hiên kiên nhẫn cùng cậu giải thích, sau đó anh còn nói: “Em thật sự cái gì cũng không nhớ rõ?”
Lý Cẩm Thành gật đầu.
“Em có mơ thấy qua Liêu Trường Viễn phải không?”
“Vì sao anh lại hỏi như vậy?”
“Lúc em hôn mê luôn kêu tên của anh ta.”
Lý Cẩm Thành cố gắng suy nghĩ lại như trước cái gì cũng nghĩ không ra.
Thấy cậu có vẻ mờ mịt nhìn về mình, Hà Chấn Hiên lập tức đi qua ôm lấy cậu nói: “Đừng lo, nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ.”
Dừng một chút lại càng dùng sức ôm chặt hơn rồi anh mới nhỏ giọng nói: “Chỉ cần em tỉnh lại thì tốt rồi…”
Nhìn thấy anh giống như mệt chết đi được, Lý Cẩm Thành còn muốn nói chuyện thì bên ngoài có tiếng đập cửa.
Chị Phương lau nước mắt chạy đi mở cửa. Đứng ở ngoài cửa là Tư Khải Lâm, thấy trên giường bệnh Lý Cẩm Thành đang nhìn mình, anh ta ngẩn người nói: “Xe và máy bay đều chuẩn bị tốt, chính là…”
“Trước tiên giúp tôi kêu bác sĩ.”
Lý Cẩm Thành sốt cao đột ngột tỉnh dậy, bác sĩ thay cậu làm xong kiểm tra phát hiện thân thể cậu rất bình thường thật giống như cậu chưa từng có sinh bệnh qua.
Thấy mấy người bác sĩ dùng ánh mắt hơi có vẻ quái dị nhìn về phía Lý Cẩm Thành, Hà Chấn Hiên phất tay ý bảo bọn họ rời đi trước.
“Chấn Hiên, anh gọi điện thoại cho Hoàng Dực Thanh có được không?”
Hà Chấn Hiên gật đầu, lại đem điện thoại di động của mình đưa cho cậu.
Điện thoại di động của Hoàng Dực Thanh tắt máy, lúc sau Lý Cẩm Thành lại gọi điện thoại tới nhà của ông một lần nữa mới biết được Hoàng Dực Thanh tối hôm qua đã lên máy bay xuất ngoại.
Là vì muốn trốn tránh không cho Hà Chấn Hiên lại đi tìm ông?
Cậu nhớ lại Hoàng Dực Thanh cùng Hà Chấn Hiên đã nói ra những lời đó.
Lúc ấy ý của ông là cảm thấy cậu sẽ chết? Giống như Liêu Trường Viễn vậy sao?
Nhưng hiện tại vì sao cậu qua một hồi sốt đến hôn mê lại không có việc gì?
Hay là chuyện này chỉ mới bắt đầu?