Sau này Lý Cẩm Thành thường xuyên chú ý tới bước đi của Liêu Trường Viễn với Quan Tiêu.
Liêu Trường Viễn đã trở thành nhân vật của công chúng, cậu ta được công ty chế tác điện ảnh của Quan tiêu mời hợp tác kết hợp với những người đại diện nổi danh trong giới nghệ sĩ, thêm vào đó là ngoại hình của cậu ta rất chuẩn, bởi vậy dân chúng ở Hồng Kông đều biết rõ Liêu Trường Viễn.
Nhưng mọi người đều không biết Liêu Trường Viễn cùng Quan Tiêu hai người này có gút mắt. Trong quan niệm nhìn nhận sự việc của hai người luôn có sự bất đồng. Như gần đây nhất, công ty chế tác điện ảnh của Quan tiêu tiêu tốn khoản đầu tư lớn để cho biên tập và đạo diễn đo ni đóng giầy vai diễn cho Liêu Trường Viễn, đáng tiếc Liêu Trường Viễn không chỉ không cảm kích, còn chạy đi nhận bộ phim từ đầu tư thấp mà đội hình diễn viên cũng không thể so được một phần mười với bộ phim đó nội dung về đô thị tình duyên hài hước lãng mạn.
Lý Cẩm Thành đoán Quan Tiêu nhất định sẽ rất tức giận, đồng thời cậu cũng rất muốn nói cho Quan tiêu biết dù Liêu Trường Viễn tiếp nhận bộ phim bất cứ bộ phim điện ảnh nào thì bộ phim đó cuối cùng cũng sẽ đạt được doanh thu cao đứng đầu phòng vé. Nhưng rồi cậu cũng ngẫm lại từ nay về sau cậu không muốn lạ cùng hai người này phát sinh liên hệ gì nữa. Hơn nữa Lý Cẩm Thành cảm thấy bóc trần việc riêng tư của người khác là một hành vi thiếu đạo đức.
Thông qua khoảng thời gian quan sát tiếp xúc, Lý Cẩm Thành đã tin tưởng Liêu Trường Viễn thay đổi.
Cậu yêu cầu cậu ta đừng xuất hiện ở trước mặt của mình, cậu ta sẽ không có xuất hiện, thậm chí điện thoại tin nhắn cũng không gọi cho Lý Cẩm Thành nữa.
Lý Cẩm Thành thích cái cảm giác này, như người dưng nước lã, nhưng cậu lại biết rõ bí mật riêng tư của người khác.
Nhưng mà chỉ đáng thương cho chị Phương mỗi lần nhìn Lý Cẩm Thành ôm điện thoại di động hoặc ipad lên mạng, thì chị lại bị nụ cười trên mặt của cậu làm sợ tới mức không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
Cái kiểu tươi cười… cũng chỉ có thể dùng những chữ xuân tình nhộn nhạo để hình dung.
Ở trong lòng chị thầm mắng một câu không biết xấu hổ, nhưng chị Phương vẫn luôn nghĩ là lúc đó Lý Cẩm Thành đang nhắn tin cho Hà Chấn Hiên.
Cuối tháng tư thời tiết thay đổi nên chị Phương cảm thấy cả người như vô lực.
Lý Cẩm Thành đưa chị đi bác sĩ kiểm tra, kết quả kiểm tra thân thể của chị không vấn đề, bác sĩ nói đó là vì chị lớn tuổi, lại thường xuyên ở nhà không chịu đi ra ngoài vận động nên mới cảm thấy mệt mỏi.
Chị Phương hiện giờ chỉ có quan tâm đến Hà Chấn Hiên và Lý Cẩm Thành nghe bác sĩ nói như vậy chị thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường trở về Lý Cẩm Thành hỏi chị Phương có muốn chuyển nhà không, chị Phương quay đầu lại nhìn cậu nói: “Dọn đi đến nơi nào?”
“Nơi nào cũng được chỉ cần có hoa viên bể bơi có thể cho chị hô hấp không khí là được.”
“Giống như chỗ trước chúng ta đã ở?”
“Đúng, không khác nhau lắm.”
“Chỉ là khi đó trong nhà sẽ có rất nhiều người hầu…”
“Chị Phương, chị không phải là người giúp việc của chúng em.”
Cậu nói những lời đó làm cho Ngụy Xuân Phương càng thêm cảm động, chị trấn an vỗ vỗ bàn tay của Lý Cẩm Thành đang nắm tay lái xe, chị nói: “Có hoa viên, bể bơi, phòng ở cũng rất lớn đến lúc đó cậu cùng Chấn Hiên đi làm để mình chị cô đơn ở nhà chỉ sợ sẽ càng khó chịu hơn…”
“Chúng em cũng tìm thêm vài người giúp việc có được không?”
Ngữ khí của cậu hơi có vẻ do dự, biết cậu cùng Hà Chấn Hiên căn bản không thích người khác quấy rầy cuộc sống của bọn cậu, Ngụy Xuân Phương lần thứ hai lắc đầu, chị nói: “Chị không muốn dọn đi, chị thích ở nơi này.”
Buổi tối Lý Cẩm Thành gọi điện thoại cho Hà Chấn Hiên hỏi anh nên làm gì bây giờ.
Hà Chấn Hiên nói ra đề nghị đơn giản nhưng rất thực dụng, Lý Cẩm Thành cảm thấy cách này rất hay.
Ngày hôm sau vào lúc buổi chiều vừa tan học cậu đem một túi to đưa cho chị Phương đã nấu cơm xong, đang ngồi ở phòng khách chờ cậu về nhà.
“Cái gì đây?”
“Trang phục thể thao bắt đầu ngày mai em và chị cùng nhau chạy bộ.”
Nhân viên cửa hàng giới thiệu cho Lý Cẩm Thành một bộ màu sắc tương đối nổi bật nhưng cậu nghĩ đến cá tính câu nệ của chị nên cậu lại lấy một bộ đồ thể thao tối màu.
Hai chữ câu nệ kỳ thật không đủ để hình dung cả đời bảo thủ của chị Phương. Từ trước tới giờ chị không mặc một bộ quần áo màu sắc sáng nào, càng miễn bàn là loại trang phục thể thao mặc chạy ra đường.
Khi thấy hai bộ trang phục thể thao chị Phương ngồi trên ghế sofa kích động nói: “Chị không mặc cái này!”
Chị Phương hơn nửa đời người làm người giúp việc, hơn nữa chị không được ăn học nhiều nên quan điểm của chị chỉ có thể dùng câu không thể nói lý để hình dung.
Lý Cẩm Thành bất đắc dĩ phải nói: “Vậy chị mặc quần áo của chị rồi cùng em chạy bộ có được không?”
“Không được, người trẻ tuổi như các cậu đi chạy bộ là rất tốt nhưng chị thì không cần.”
“Tốt lắm.”
Lý Cẩm Thành cười lạnh, cậu còn nói: “Đến lúc đó chị sinh bệnh nằm viện, em cũng không cần phải đi đến trường công tác, mỗi ngày đứng ở bệnh viện chăm sóc cho chị đến khi chị khỏe mới thôi!”
Ngụy Xuân Phương sợ nhất là Lý Cẩm Thành tức giận nghe cậu nói như vậy chị có chút chần chờ quay đầu lại, chị nói: “Cẩm Thành…”
“Đúng rồi, còn có Chấn Hiên, anh ấy cũng rất quan tâm chị, đến lúc đó phỏng chừng anh ấy cũng không có tâm trí để làm việc cho tốt…”
Lý Cẩm Thành trước sau rất biết nên uy hiếp ở chỗ nào, làm chị Phương rối rắm do dự một lát cuối cùng chỉ phải thỏa hiệp.
Thấy chị như vậy Lý Cẩm Thành cũng nhịn không được ở trong lòng mình trộm đưa tay thành chữ V.
Buổi tối Lý Cẩm Thành gọi điện cho Hà Chấn Hiên, nghe anh khen mình thông minh, vẻ vẻ mặt của Lý Cẩm Thành rất đắc ý, cậu nói: “Đương nhiên, anh không biết em là ai sao.”
Dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cậu lúc này Hà Chấn Hiên nén cười, mệt mỏi tích tụ một ngày cũng trở thành hư không.
Chỉ là…
Vô thức nắm chặt điện thoại di động của mình, Hà Chấn Hiên dùng một loại ngữ khí hơi có vẻ trịnh trọng, anh nói: “Cẩm Thành, anh rất nhớ em.”
Giọng nói của anh trầm thấp tràn ngập từ tính, Lý Cẩm Thành cảm giác bên tai mình nóng lên, cậu chạy lên trên giường nằm xuống lại ho khan hai tiếng, cậu mới nói: “Em cũng vậy.”
Những lời này mỗi ngày hai người đều nói nhưng vĩnh viễn cũng không làm cho họ cảm thấy chán.
—-
Nếu không phải chị Phương tuổi tác khá lớn, thì nhìn chị cứ sợ đầu sợ đuôi hết nhìn đông tới nhìn tây, có lẽ rất nhiều người sẽ trực tiếp báo cảnh sát.
Lý Cẩm Thành đối với chuyện này dở khóc dở cười, cậu biết chị Phương đối với mình rất nhượng bộ nên cậu cũng đành phải dung túng hành vi của chị.
Chị không thích nơi náo nhiệt bị nhiều người nhìn nên Lý Cẩm Thành phải dậy sớm hơn bốn mươi phút. Chị Phương không thích chạy bộ thì Lý Cẩm Thành liền cùng chị tản bộ chung quanh tiểu khu.
Trừ lần đó ra Lý Cẩm Thành còn tìm được một thầy thuốc trung y điều trị bồi dưỡng sức khỏe cho chị.
Không có Hà Chấn Hiên, hai người nương tựa lẫn nhau mà sống cũng cảm thấy an ủi bởi vậy ngoài thời gian không đi học Lý Cẩm Thành một tấc cũng không rời chị Phương.
Hôm nay hai người đang rửa những dụng cụ chuyên dụng dùng để nấu trung dược, chị Phương vừa châm nước vào thuốc vừa nói: “Cẩm Thành, cậu có nhớ cậu trước đây uống rất nhiều trung dược không?”
Trước đây Lý Cẩm Thành thân thể rất kém, nên cậu ấn tượng rất sâu chuyện này. Lúc đó chị Phương đứng ở cửa phòng bếp dỗ cậu uống thuốc, đáng tiếc cậu vừa uống xong hai ngụm nhịn không được nôn ra toàn bộ.
Khi đó cậu đối với trung dược căm thù đến tận xương tuỷ, trừ lần đó ra cậu còn nhớ rõ có lúc cậu sinh bệnh, Lý Diệu Tổ lấy tay để ở trán của cậu thấp giọng hỏi: “Cẩm Thành, có phải rất khó chịu hay không?”
Trong lòng bàn tay thật ấm áp đồng thời cũng làm Lý Cẩm Thành nhớ lại tình thương của cha tuy không có nhiều lắm.
Rất nhiều chuyện đều đã qua đi cậu hoàn toàn đã buông bỏ hết, hiện giờ Lý Cẩm Thành nhớ chuyện cũ, cậu đã không có cảm giác đặc biệt gì.
Quan điểm của mình theo thời gian xảy ra rất nhiều chuyện cũng phát sinh thay đổi nên hiện giờ thái độ của Lý Cẩm Thành đối trung dược cũng khác.
Lúc trước không thích mà hiện giờ ngược lại có chút hoài niệm. Cho nên khi Ngụy Xuân Phương vui tươi hớn hở nói Cẩm Thành thân thể của cậu cũng không tốt nên uống trung dược khẳng định có lợi cho thân thể thì cậu liền bắt đầu cùng chị Phương uống thuốc trung dược.
Hôm nay Hà Chấn Hiên về đến nhà sau một thời gian dài đi vắng thì phát hiện trong phòng một mùi thuốc trung y rất nồng. Phòng khách tivi đang mở nhưng Lý Cẩm Thành cùng chị Phương cũng không biết ở nơi nào.
Sau khi anh đẩy cửa phòng bếp thấy hai người bưng một chén trung dược đứng ở đó uống.
“Hai người đều sinh bệnh sao?”
“Chấn Hiên!”
Lý Cẩm Thành ánh mắt tỏa sáng, lau miệng mình rồi cậu mới nói: “Là thuốc của chị Phương dùng để điều trị thân thể em uống cùng với chị ấy!”
“Ẩu tả!”
Hà Chấn Hiên mới vừa rống lên hai người đứng ở trong bếp cũng sửng sốt.
Giống như đối diện với hai người ngu ngốc, thái dương Hà Chấn Hiên co rút đau đớn, cảm thấy mình cứ mặc cho hai người này tự do như vậy sớm hay muộn sẽ có ngày hai người này cũng bị bán đi.
“Tây dược trị phần ngọn, trung dược trị tận gốc, trung dược không có tác dụng phụ uống cũng sẽ không có sao.”
Nghe Lý Cẩm Thành đúng lý hợp tình nói ra như vậy, Hà Chấn Hiên nằm ở trên giường đưa lưng về phía cậu cố nén tức giận không lên tiếng.
“Chấn Hiên… Đừng nóng giận được không?”
Khi nói chuyện, Lý Cẩm Thành ôm lấy anh đồng thời tay trái thật cẩn thận một đường trượt xuống.
Lần nào cũng dùng đến chiêu này, trong mũi Hà Chấn Hiên phát ra một tiếng hừ lạnh.
Lý Cẩm Thành nén cười đưa tay nắm tiểu Hiên đang bán ngẩng đầu. Tay thì vuốt ve tiểu Hiên của anh, thân thì lại tiến đến bên tai Hà Chấn Hiên dùng giọng nói ngọt nị thì thầm: “Đi lâu như vậy anh không nhớ… thân thể của em sao?”
Nói xong câu này cậu còn không quên khẽ liếm lên cổ của Hà Chấn Hiên.
Nơi đó là nơi mẩn cảm của Hà Chấn Hiên, trong khoảng thời gian ngắn lửa giận và dục vọng cùng nhau bốc lên, anh xoay người mạnh mẽ đè Lý Cẩm Thành lại, Hà Chấn Hiên mới hung tợn nói: “Lần sau còn không cẩn thận, anh sẽ tìm bốn năm người hai mươi bốn giờ không gián đoạn đi theo em!”
“Dạ, dạ. Em sai rồi về sau nhất định sửa.”
Câu trả lời của cậu không hề có thành ý, Hà Chấn Hiên còn muốn nói chuyện, nhưng đáng tiếc cái miệng của anh đã bị Lý Cẩm Thành ngăn chặn.
—-
Đúng lúc ngày hôm sau là cuối tuần, Hà Chấn Hiên dẫn theo hai người đi tìm một thầy thuốc trung y nổi danh ở Hồng Kông lại vì hai người hốt một đống thuốc trung y xong, anh mới tha cho hai người về nhà.
Thấy Lý Cẩm Thành ra hiệu đã không sao rồi với chị Phương đang ngồi lo sợ ở ghế phía sau, biểu tình trên mặt Hà Chấn Hiên cũng là dở khóc dở cười.
Cuối tuần Lý Cẩm Thành cùng chị Phương ở nhà làm tổng vệ sinh.
Hà Chấn Hiên đem điện thoại di động cho Lý Cẩm Thành thì thấy cậu đứng sát cửa sổ thủy tinh đeo tai nghe điện thoại.
Ánh mặt trời chiếu ở trên mặt của cậu cả người thoạt nhìn rất thả lỏng thoải mái.
Hà Chấn Hiên nhịn không được đi qua hôn cậu một cái nói: “Điện thoại Quốc tế đường dài đã gọi vài lần rồi.”
Lý Cẩm Thành gật đầu, mới vừa bấm nút nhận điện thoại thì nghe tiếng của Nhậm Vũ Sâm truyền tới.
“Vũ Sâm!”
Nghe tiếng Lý Cẩm Thành nói, Hà Chấn Hiên đang tính vào thư phòng lần thứ hai lại xoay người.
Lý Cẩm Thành không hề hay biết, cậu chỉ nắm di động kích động nói: “Vũ Sâm, ở bên kia sao rồi sống được không? Có cao hơn không? Có béo hơn không.”
Nhậm Vũ Sâm ở bên kia thực sự suy nghĩ, một lát sau bé nói: “Em cao thêm cm, béo thêm kg.”
“Sao lại béo nhiều như vậy em mỗi ngày ở bên kia ăn rất ngon sao?”
“Cũng không phải, nhưng dì Từ làm món trung, ăn cũng rất ngon.”
“Vậy là tốt rồi, còn có, ăn nhiều một chút, chỉ có ăn nhiều về sau em mới có thể cao lớn có biết hay không?”
“Dạ! Anh của em cũng nói như vậy.”
Nghe bé đột nhiên nhắc tới Nhậm Vũ Kiều Lý Cẩm Thành ngẩn người, cậu mới nói: “Anh của em thế nào rồi có tốt không?”
Câu mới vừa nói xong câu này, cả người đã bị Hà Chấn Hiên đứng ở phía sau thình lình ôm lấy.
Lý Cẩm Thành bị anh làm cho hoảng sợ sau đó cậu cho anh một ánh mắt hơi có vẻ khinh bỉ.
“Anh của em tốt lắm, anh muốn nói chuyện với anh em sao?”
Lý Cẩm Thành còn chưa nói gì thì bờ vai của cậu đã bị Hà Chấn Hiên cắn nhẹ một cái, rất nhanh đầu kia điện thoại Nhậm Vũ Sâm nói: “Thầy Lý, anh của em nói anh ấy không có ở nhà!”
Lời nói ngây thơ chất phác của bé làm cho Lý Cẩm Thành buồn cười, hơn nữa cậu cũng sớm biết Nhậm Vũ Kiều là người một khi đã quyết định sẽ không quay đầu lại, bởi vậy nghe Nhâm Vũ Sâm nói như vậy cậu cũng không để ý.
Ngược lại Hà Chấn Hiên cảm thấy mình vừa mới cắn hơi mạnh lúc này lại đau lòng xoa bả vai của Lý Cẩm Thành.
Lý Cẩm Thành cảm thấy anh thực phiền, lấy chân dẫm vào chân phải của Hà Chấn Hiên nghe anh kêu rên cậu mới cầm di động đi đến một bên.
Cho Nhậm Vũ Sâm số điện thoại của Hà Hạo Nhân lại mượn cơ hội này giễu cợt bé vài câu, cuối cùng đáp ứng bé lúc được nghỉ học có thể đến Hồng Kông tìm mình chơi Lý Cẩm Thành mới cúp điện thoại.
“Cẩm Thành, còn đau không?”
Lý Cẩm Thành cười lạnh, cậu nói: “Chân anh còn đau không?”
Hà Chấn Hiên ra vẻ suy yếu, anh nói: “Có một chút…”
“Đáng đời anh!”
“Cẩm Thành…”
“Cẩm Thành! Thuốc đã sắc xong có thể uống!”
Thấy chị Phương bưng một chén trung dược đi tới, Lý Cẩm Thành bước nhanh qua đem bát đón ở trong tay.
“Không đắng sao em?”
Yên lặng nhìn trong chốc lát, Hà Chấn Hiên rốt cục nhịn không được hỏi một câu.
Lý Cẩm Thành thích uống những thứ có vẻ kỳ quái, như có mùi tanh của sữa bò, còn có hương vị vừa đắng lại nồng của trung dược.
Hơn nữa lúc uống trung dược thần sắc của cậu thật bình thường giống như cậu đang uống một chén nước nóng.
Hà Chấn Hiên từng bởi vì tò mò bị Lý Cẩm Thành lừa uống ngụm một to, vài ngày sau anh vẫn cảm thấy khoang miệng tràn ngập cái loại hương vị kỳ quái này.
Ngoài ra, hiện giờ toàn bộ căn nhà cũng tràn ngập loại hương vị này làm cho Hà Chấn Hiên cảm thấy có chút thống khổ.
Thấy Lý Cẩm Thành ánh mắt tỏa sáng mở miệng chuẩn bị uống thuốc, Hà Chấn Hiên thông minh lựa chọn lập tức xoay người đi.
Thời gian trôi qua được nửa tháng, Lý Cẩm Thành và chị Phương cuối cùng mới uống xong hết trung dược.
Ngày hai người uống xong thuốc, Hà Chấn Hiên tìm người làm tổng vệ sinh nhà cửa thậm chí không tiếc đổi tất cả đồ dùng trong phòng khách.
Ngay cả như vậy anh cũng cảm thấy được mùi trung dược trong phòng cũng không biến mất.
Mỗi khi nghe mùi này anh rất muốn chuyển nhà.
Đáng tiếc Lý Cẩm Thành cùng chị Phương đều thích ở nơi này cho nên anh một lần cũng không dám đề nghị.
Vào đầu tháng, Lý Cẩm Thành bắt đầu chuẩn bị luận văn.
Sáng sớm hôm nay vừa đi vào trường học, cậu nghe rất nhiều người nhiều lần nhắc tới ba chữ Liêu Trường Viễn. Chuyện như vậy nhìn mãi quen mắt, Liêu Trường Viễn gặp vận may bộ phận truyền thông đã đem năm nay gọi là năm của Liêu Trường Viễn.
Tuy rằng cách một thời gian ngắn sẽ có nghệ sĩ gặp vận may nhưng lại nổi tiếng như trình độ Liêu Trường Viễn thì có lẽ hai ba mươi năm mới xuất hiện một người.
Lý Cẩm Thành đi về phía trước nhưng dần dần cậu nhận thấy hình như có chuyện không đúng.
Giống như trước kia nữ sinh nhắc tới Liêu Trường Viễn thì trên mặt đều là hưng phấn kích động, nhưng hôm nay các cô nhìn qua đều rất khó chịu.
Lý Cẩm Thành trong lòng có dự cảm không tốt, sau đó cậu giữ chặt một nử sinh đứng cạnh hai mắt đỏ bừng, cậu hỏi: “Liêu Trường Viễn làm sao vậy?”
Nữ sinh vẻ mặt càng thêm khổ sở nói: “Rạng sáng ngày hôm nay xe chuyên chở của anh ấy ở vùng ngoại thành va chạm với xe tải… bởi vì anh ấy không có thắt dây an toàn… nên đã tử vong…”
Nói xong câu này nữ sinh kia lại thất thanh khóc rống.
Lý Cẩm Thành vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, qua một hồi lâu cậu mới vội vàng lấy điện thoại di động của mình xem tin tức.
Liêu Trường Viễn quả thật đã chết, cả người cậu ta nằm ở trên kính chắn gió, do lực thật lớn đập vào khiến cho cửa thủy tinh bị bể nát, cậu ta lập tức bị văng ra ngoài, lại bị bánh xe tải nghiền lên…
Liêu Trường Viễn chết không toàn thây, vô cùng thê thảm.
Chính là tại sao lại như vậy? Cậu ta không phải đã sống lại sao? Cậu ta mới sống lại có mấy tháng, vì sao còn có thể chết?
Nghĩ đến người lái xe và trợ lý của cậu ta đều không có nguy hiểm đến tánh mạng, Lý Cẩm Thành vô thức buông tay của mình.
Di động rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, không bao lâu, cậu cảm giác một trận lạnh buốt đến thấu xương.