Anh ngày càng tiến gần đến cánh cửa “tam thập nhi lập”. Anh không thể chỉ làm một người đàn ông tốt đi khắp tứ phương, anh còn phải làm một người con ngoan, một người chồng tốt. Anh cần phải gánh vác trách nhiệm gia đình, hiếu kính mẹ già, yêu thương vợ trẻ.
Mọi người đều nói áp lực sẽ biến thành động lực nên kể từ khi quyết định mua nhà, số lần Trình Hạo làm việc ngoài giờ tăng lên trông thấy.
Nếu là trước kia, mỗi khi thấy anh làm việc ngoài giờ, Tiểu Lạc lại oán thán không thôi, hoặc cằn nhằn ông chủ của anh quá đỗi bóc lột nhân viên, thậm chí có khi còn chê bai Trình Hạo không hoàn thành nhiệm vụ thật sớm, đem thời gian đáng lẽ phải ở cạnh cô cống hiến hết cho công việc.
Thế nhưng bây giờ, mỗi lần Tiểu Lạc nghe Trình Hạo nói: “Hôm nay anh phải làm việc ngoài giờ, em tự giải quyết bữa tối nhé”, cô lại cảm thấy vô cùng hân hoan, bởi vì với cô mà nói, đây chính là nỗ lực phấn đấu mua nhà của anh.
Mấy ngày gần đây, vì Trình Hạo liên tục làm thêm ngoài giờ nên Tiểu Lạc bắt đầu cảm thấy xót xa, chủ động gánh lấy nhiệm vụ nấu cơm, chiếc “tạp dề lợn con” mà cô tặng cho anh trước kia giờ đương nhiên trở thành vật sở hữu của cô.
Nấu ăn cũng là một việc trăm hay không bằng tay quen. Trước kia chỉ mỗi việc cắm nồi cơm điện, Tiểu Lạc cũng cảm thấy tay chân luống cuống, không biết phải làm thế nào, còn giờ đây, mỗi khi nấu ăn, cô đã bắt đầu biết kết hợp với việc tận hưởng cuộc sống, có thể vừa nghe nhạc, vừa hát theo giai điệu, vừa nấu nướng, đạt được cảnh giới cao nhất là một lúc làm tới ba việc.
Vào một buổi chiều muộn, Tiểu Lạc vừa mới làm xong cơm canh, bày biện lên chiếc bàn ăn ở phòng khách thì nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Ấy, không phải Tần My nói hôm nay sinh nhật của đồng nghiệp nên cô ta sẽ về muộn hay sao?
Cửa mở ra, Trình Hạo bước vào khiến Tiểu Lạc cảm thấy vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng: “Hôm nay sao anh về sớm thế? Tại sao không gõ cửa để em ra mở?”
“Anh đoán em đang phải vất vả, tất bật trong bếp nên không dám kinh động tới em.” Trình Hạo nói rồi đặt túi xách lên ghế sô pha.
“Cũng đúng, lúc nãy em mở máy hút mùi, cho dù anh có gõ cửa chắc em cũng không nghe thấy. Anh vào thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm đi.”
“Ừ.” Trình Hạo vừa đáp vừa bước vào phòng ngủ thay quần áo. Mỗi ngày vừa về đến nhà là anh phải thay bộ âu phục mặc khi đi làm sang bộ quần áo ở nhà cho thoải mải. Anh nói chỉ có như vậy thì khi về đến nhà mới có cảm giác được rời xa công việc, có cảm giác nghỉ ngơi, thư giãn hoàn toàn.
Lúc dùng bữa, Trình Hạo ngó vào cửa sổ phòng Tần My, thấy đèn không sáng liền lên tiếng hỏi Tiểu Lạc: “Tần My vẫn chưa về hả em?”
“Cô ấy về nhà muộn cũng là việc bình thường mà. Hơn nữa, sáng sớm nay cô ấy có nói hôm nay đồng nghiệp tổ chức sinh nhật nên sẽ về nhà muộn.”
“Ồ…” Trình Hạo định nói thêm gì nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ đành cúi đầu ăn cơm.
“Mấy hôm nay anh liên tục làm thêm ngoài giờ, trông gầy hẳn đi. Anh nên ăn nhiều một chút.” Tiểu Lạc gắp thức ăn vào bát cho Trình Hạo.
“Ừm.” Anh đáp một tiếng rồi lại tiếp tục dùng bữa.
Bình thường khi dùng bữa, anh không im lặng như thế này bao giờ. Tiểu Lạc cảm thấy hôm nay Trình Hạo có điều gì đó khác lạ.
Không nói chuyện đương nhiên là vì anh muốn tiết kiệm thời gian ăn cơm. Trình Hạo dùng bữa xong trước, nói một câu với Tiểu Lạc: “Anh ăn xong rồi”, sau đó rời khỏi bàn ăn, đi thẳng vào phòng ngủ.
“Hiếm khi có một hôm đi làm về sớm, lại còn không chịu ngồi ăn hết bữa cơm cùng người ta, thật đúng là…” Tiểu Lạc cằn nhằn trong bụng.
Tiểu Lạc chán nản ăn xong bữa cơm, sau khi dọn hết bát đũa vào bếp, cô liền sang phòng ngủ gọi anh: “Trình Hạo, em đã thu dọn hết bát đĩa vào trong phòng bếp rồi, anh mau ra rửa bát đi.”
Hàng ngày hai người có một giao hẹn bất thành văn là người nấu cơm sẽ không phải rửa bát.
“Anh đang bận quá, hôm nay em có thể rửa hộ anh được không?” Trình Hạo vừa thu dọn gì đó trong phòng ngủ vừa nói vọng ra.
“Anh đang bận làm cái gì? Lẽ nào địa điểm làm thêm giờ của anh đã được chuyển từ công ty về nhà sao?” Tiểu Lạc bước lại gần phía anh.
“Thứ Tư tuần này anh phải đi công tác, anh đang sắp xếp tài liệu cần thiết và ít quần áo.” Trình Hạo đáp.
“Hả, anh phải đi công tác sao? Tại sao em không nghe anh nói gì? Anh đi mấy hôm? Anh có thể quay về trước khi kí kết hợp đồng không?” Thông tin này hiển nhiên làm cho Tiểu Lạc bất ngờ, cô liên tiếp đưa ra một loạt câu hỏi.
“Hôm nay anh vừa nhận được công văn điều đi công tác, cũng định nói với em nghe lúc dùng bữa. Anh phải đến một công ty ở Hồ Nam, thứ Tư đi, thứ Sáu về, không phải mình sẽ kí hợp đồng vào Chủ nhật sao? Không gây ảnh hưởng gì đâu.” Trình Hạo ôm lấy cô rồi nói: “Chỉ có hai ngày thôi mà, em ở nhà phải biết chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
“Là người nào đó tự huyễn hoặc thôi, em ngủ một mình trên chiếc giường lớn cảm giác thoải mái, dễ chịu vô cùng.” Tiểu Lạc đáp lại trái với suy nghĩ trong lòng. “Vậy anh tiếp tục sắp xếp đi, em đi rửa bát đây.” Cô nói xong liền bước ra ngoài.
Sau khi Tiểu Lạc rửa bát xong, Trình Hạo cũng đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Anh đang ngồi trước màn hình máy tính đọc gì đó.
“Ông xã, hôm nay Tần My không có nhà, chúng ta cùng nhau đi tắm nhé!” Tiểu Lạc đưa lời đề nghị.
“Không được. Ngộ nhỡ Tần My quay về bất chợt thì sao, để cô ấy bắt gặp không hay chút nào, em cứ vào tắm trước đi.” Trình Hạo lên tiếng mà chẳng buồn ngước mắt lên nhìn.
“Ồ.” Tiểu Lạc cảm thấy cụt hứng, tay cầm theo đồ ngủ đi vào phòng tắm, trong lòng thầm nghĩ: “Thôi bỏ đi, không bao lâu nữa chúng ta có nhà riêng rồi, xem anh còn tìm được lý do gì để không tắm chung với em.”
Phòng tắm và phòng ngủ của hai người gần kề với phòng khách. Hàng ngày Tần My hoặc Trình Hạo ngồi ngoài phòng khách xem ti vi khiến Tiểu Lạc lúc đi tắm không cảm thấy sợ hãi hay cô đơn. Nhưng lúc này phòng khách không có người, Tiểu Lạc bỗng nhớ lại một số cảnh tượng ma quỷ trong các bộ phim kinh dị đã xem trước đây, bất giác thấy sợ hãi nên cô chỉ tắm táp qua loa.
Việc đầu tiên sau khi cô tắm xong là lao vào bếp uống nước, thế nhưng ly nước của cô trống không. Đối với cô, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Mỗi buổi sáng cô có một ly nước tráng ruột, mỗi khi tắm xong lại có một ly nước tiêu trừ mệt mỏi. Đương nhiên trước đây những thứ này đều do Trình Hạo chuẩn bị sẵn, bao nhiêu năm nay anh chưa từng quên lần nào, tại sao hôm nay lại quên chứ? Điều này thật quá đỗi bất thường!
Hơn nữa thường ngày mỗi khi cô tắm xong ra ngoài, Trình Hạo sẽ luôn đứng trong phòng ngủ lên tiếng: “Bà xã tắm xong rồi, lại đây anh yêu.” Còn hôm nay, khi cô bước vào phòng ngủ, anh chẳng buồn nhìn cô lấy một lần mà vẫn ngồi trước màn hình vi tính, không hiểu đang bận rộn cái gì.
“Ông xã, hôm nay anh không rót nước cho em à? Mà bình nước cũng trống không, em tắm xong chẳng có nước uống, khát chết đi được.” Tiểu Lạc oán thán.
“Không còn nước uống thì em tự đun lấy đi. Anh có bao trọn gói công việc đun nước uống đâu?” Trình Hạo vẫn chẳng quay đầu lại.
“Hôm nay anh bị làm sao thế? Trúng tà hả? Những lời trước kia anh nói với em đã quên hết rồi sao? Anh nói tay cầm ấm đun nước bị hỏng, sợ em đun nước không cẩn thận bị bỏng nên chủ động gánh lấy trách nhiệm đun nước. Bây giờ còn dám nói anh không bao trọn gói việc đó.” Tiểu Lạc tức giận lên tiếng. Vốn dĩ cô nghĩ rằng hai ngày nữa Trình Hạo phải đi công tác nên đã chủ động mời anh cùng vào tắm uyên ương trước khi hai người tạm xa nhau vài ngày, thật không ngờ anh chẳng hiểu lòng cô lại còn thẳng thừng từ chối. Lúc đi tắm, khi nhớ đến cảnh tượng trong mấy bộ phim kinh dị, cô cảm thấy sợ hãi nhưng lại không có ai ở bên cạnh, tắm xong cô muốn uống nước cũng chẳng có, điều này đã khiến cô cảm thấy buồn chán lắm rồi, vậy mà Trình Hạo lại còn trách móc cô, làm sao cô không tức cho được!
“Được, được, bây giờ anh đi đun nước ngay đây, không được sao?” Trình Hạo đứng dậy bước vào phòng bếp đun nước uống cho Tiểu Lạc.
Có lẽ bình thường cô đã luyện thành thói quen cứ tắm xong là uống nước, cho nên lúc này Tiểu Lạc cảm thấy chán nản vô cùng, mồm miệng khô khan, đứng ngồi không yên. Tuy nhiên, đợi đến khi có nước uống rồi, tâm trạng phiền não của cô vẫn chưa hề tiêu tan.
Tiểu Lạc nằm trên giường mãi mà không ngủ được. Cô định đọc một cuốn tiểu thuyết tâm linh để điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vừa mới đọc được vài trang cô đã thấy chán, liền bước xuống giường, tiến lại gần Trình Hạo, nhìn xem anh đang tập trung làm gì. Thường ngày chẳng bao giờ anh thấy sức hút của máy tính vượt qua sức hút của cô.
Tiểu Lạc phát hiện Trình Hạo đang mở tin tức có liên quan đến cổ phiếu trong thành phố trên màn hình vi tính. “Tại sao anh lại quan tâm đến tình hình cổ phiếu thế? Không phải em đã bảo anh đừng có dính dáng tới cổ phiếu rồi sao. Anh đã đem hết tiền đi đầu tư cổ phiếu chuyển vào thẻ ngân hàng chưa?”
“…” Trình Hạo lặng người đi giây lát rồi anh tắt trang web đó: “Vẫn chưa đâu.”
“Chủ nhật tuần này phải ký hợp đồng nộp tiền đợt đầu đấy. Em đã nói với anh mấy lần rồi, tại sao anh vẫn chưa làm thế?” Tâm trạng đã không vui, lại cộng thêm việc này khiến Tiểu Lạc chẳng thể kìm nén được.
“Anh nói này Tiểu Lạc, kỳ hạn ký hợp đồng của chúng ta có thể thương lượng chậm lại vài ngày được không?” Trình Hạo thận trọng hỏi.
“Bây giờ sắp phải ký hợp đồng rồi, anh lại nói với em là phải hoãn sao? Hoãn lại, chậm lại vài ngày sao? Trình Hạo, tại sao anh chẳng bao giờ có thái độ tích cực với việc mua nhà thế hả?” Hỏa khí trong lòng Tiểu Lạc bất chợt bừng lên.
“Anh đâu nói là không mua nhà nữa, chỉ là muốn thư thư vài ngày thôi.” Trình Hạo chột dạ lên tiếng.
“Anh muốn thư thư vài ngày nhưng người bán nhà người ta không muốn thư thư vài ngày. Căn nhà đó hiện nay vẫn còn người khác đang ngắm đấy. Lần trước đã thế rồi, có phải lần này anh lại định làm thế nữa không?” Tiểu Lạc càng nghĩ lại càng tức giận, giọng nói theo đó cũng lớn hơn.
“…”
“Anh cứ muốn chậm lại vài ngày, phải chăng đã xảy ra bất trắc gì rồi?” Tiểu Lạc cứ cảm thấy Trình Hạo của hôm nay có gì đó khác thường khiến cô lo lắng bất an.
“Tiểu Lạc, sau khi anh nói ra nguyên nhân, em có thể bảo đảm là sẽ không tức giận không?” Trình Hạo quay người lại, quyết định thành thật mọi chuyện.
“Anh không nói là chuyện gì thì em không thể nào dự đoán trước cảm xúc của mình được.” Tiểu Lạc càng lúc lại càng cảm thấy bất an.
“Em chỉ cần kiềm chế cảm xúc của bản thân là được rồi.” Trình Hạo đang định mở miệng nhưng sau khi nghĩ một hồi lại nói: “Thôi bỏ đi, đợi đến ngày mai rồi nói sau.” Anh sợ Tiểu Lạc biết chân tướng mọi chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.
“Anh mau nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh cho rằng bây giờ em có thể ngủ ngon với tâm trạng thế này sao?”
“Được thôi.” Trước tình thế này, Trình Hạo đành phải nói ra mọi chuyện: “Gần đây thị trường cổ phiếu không tốt, cổ phiếu của chúng ta bị hạ giá rồi.”
Trình Hạo còn chưa nói hết, Tiểu Lạc đã thắt ruột thắt gan, kinh ngạc hỏi lại: “Chúng ta bị mất bao nhiêu tiền?”
“Vốn dĩ số tiền là năm vạn, bây giờ theo thị trường chỉ còn hai vạn thôi.” Giọng nói của Trình Hạo càng lúc càng nhỏ.
Lần này thì Tiểu Lạc hoàn toàn đứng tim. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao hôm nay Trình Hạo lại thất thường đến thế.
Nhìn thấy việc đầu tư lỗ vốn quá nhiều, Tiểu Lạc cảm thấy vô cùng xót ruột, làm sao cô có thể khống chế được cảm xúc chứ? Cô lập tức nổi trận lôi đình: “Cái gì? Sao lại có thể lỗ vốn nhiều thế chứ? Là ai lúc đầu thề thốt bảo đảm rằng chỉ có lời không có lỗ hả? Lúc đầu em đã nói đây là loại hình đầu tư mạo hiểm, phải thận trọng. Tại sao anh lại coi lời nói của em như đàn gảy tai trâu thế? Anh phải biết số tiền này là do chúng ta vất vả, cực nhọc lắm mới có thể tích góp được, đây đều là đồng tiền xương máu của chúng ta. Bây giờ không ngờ lại mất đi nhanh như thế này, làm sao mà thu lại được?”
“Anh cũng đâu hy vọng chúng ta sẽ bị lỗ vốn, đây là chuyện không thể khống chế được mà.” Trình Hạo biết mình đuối lý nên khi nói chuyện đầu anh cứ cúi gằm xuống đất.
“Thế thì anh cũng phải nói sớm là cổ phiếu hạ giá chứ. Em đã liên hệ với cả công ty sửa chữa nhà cửa rồi. Bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, chẳng khác nào vứt em từ trên thiên đường xuống mười tám tầng địa ngục. Anh khiến em hụt hẫng quá mức.” Tiểu Lạc nói xong mà ruột đau như cắt.
“Anh cũng đang muốn chờ một đợt tăng giá mới để vớt vát lại tiền đây. Hơn nữa, hôm nào em cũng nhắc đến nhà cửa, anh đâu dám không thuận theo ý em chứ. Mỗi lần chúng ta cãi nhau đều vì chuyện mua nhà, anh cảm thấy không yên tâm.” Trình Hạo ban đầu còn muốn ém nhẹm việc cổ phiếu bị lỗ không cho cô biết, bởi vì anh sợ cô sau khi biết sẽ lo lắng quá mức. Đồng thời, anh cũng vừa âm thầm chờ đợi đợt sóng tăng giá mới, vừa nghĩ cách vay mượn tiền, cố gắng hết sức dồn đủ số tiền bị lỗ. Thế nhưng ngày ký hợp đồng trả tiền nhà đợt đầu càng đến gần mà anh vẫn chưa lo kịp được số tiền đó. Anh biết rằng chẳng thể nào giấu thêm được nữa, đành phải nói ra sự thật.
“Anh cho rằng em thích nhắc nhiều vậy sao, ai mà không muốn vừa cưới anh là được ở nhà cao cửa rộng chứ. Đặng Giai và Thẩm Hạo vừa tốt nghiệp đại học một năm là đã mua được nhà, tám trăm ngàn đó. Lại còn trả luôn một lần. Đâu có giống anh, ngay cả khoản tiền đợt đầu cũng không nộp được, tại sao em lại lấy người nghèo rớt mồng tơi như anh chứ?” Tiểu Lạc cứ cáu giận là không kiềm chế được, cô bắt đầu dùng từ thái quá.
“Đúng, anh chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi thôi, lẽ nào đến tận hôm nay em mới biết? Hơn nữa, vợ chồng Đặng Giai được bố mẹ hai bên cho tiền, có gì để so sánh chứ?” Trình Hạo tuy rằng phản bác lại nhưng giọng nói rất nhỏ, anh vẫn cố gắng hết sức để chuyện này có thể qua đi dễ dàng.
“Được thôi, bây giờ nói đến những người gần gũi với anh nhé. Giang Viễn Hàng cũng cùng độ tuổi với anh đúng không? Bây giờ người ta đã mua xe rồi, lại còn trợ giúp em sáu vạn để mua nhà. Anh ấy mua nhà không bao giờ nhờ cậy bố mẹ, tất cả đều dựa vào bản thân. Còn anh thì sao? Thuê một căn nhà cũng không xong, phải thuê cùng người khác, để đến nỗi ngày nào cũng trút bực vào người. Anh đúng là một kẻ vô dụng.” Tiểu Lạc càng nói càng tức, lúc này cô đã nói ra cả những lời hàng ngày không bao giờ dám nghĩ tới.
“Lâm Tiểu Lạc, em đừng có quá đáng! Anh họ em có nhà có xe thì em đi tìm anh ấy đi. Không phải trước kia em và anh ta từng là thanh mai trúc mã sao, bây giờ vẫn còn kịp đấy!” Trình Hạo cố gắng hết sức nín nhịn cơn tức giận trong lòng. Cho dù anh đuối lý trước nhưng cũng không thể nào nhẫn nhịn được trước những lời nói của cô.
“Trình Hạo, anh thật sự khiến cho người ta thất vọng quá rồi. Em đem anh so sánh với người khác là hy vọng anh sẽ nhảy dựng lên rồi nói, anh ta là cái thứ gì, tương lai anh còn mạnh hơn gấp trăm, vạn lần.” Tiểu Lạc tức giận trước sự nhụt chí của anh.
“Em cho rằng những chuyện này cứ dựa vào khẩu hiệu là có thể thành công sao?” Trình Hạo cảm thấy Tiểu Lạc đã ức hiếp mình quá đỗi.
“Thế nhưng ngay cả việc hô khẩu hiệu mà anh cũng không dám thì anh không phải kẻ vô dụng thì là cái gì chứ?” Tiểu Lạc lúc này gần như đã mất hết lý trí, lời nói không còn biết chừng mực gì nữa.
Cô còn định nói thêm gì đó nhưng Trình Hạo ngăn lại rồi nói: “Tần My về rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Anh sẽ nghĩ cách kiếm lại ba vạn đó cho em, như vậy không được sao?”
“Anh định kiếm lại thế nào? Từ giờ đến hôm ký hợp đồng và giao tiền đợt đầu chỉ còn mấy ngày nữa. Anh sớm không nói, muộn không nói, chọn đúng lúc này mới lên tiếng. Em vẫn luôn cho rằng đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, chỉ còn thiếu đúng gió đông mà thôi. Em vẫn tưởng rằng gió đông đó chính là việc ký hợp đồng, bây giờ em phải chờ xem liệu anh có bản lãnh cao cường như Gia Cát Lượng không để có thể mượn được gió đông.” Tiểu Lạc lúc này chỉ muốn nói cho sướng miệng, cũng chẳng suy nghĩ đến nguyên tắc “không vén áo cho người xem lưng” nữa.
“Tiểu Lạc, coi như anh cầu xin em đấy, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Để Tần My nghe thấy chẳng hay chút nào.” Trình Hạo nhỏ nhẹ thương lượng.
“Bây giờ anh mới biết giữ thể diện, biết rằng thế này không hay sao? Vậy trước kia anh đã làm cái gì? Trước kia anh giấu em chuyện thi cử, bây giờ lại giấu nhẹm chuyện bị lỗ bốn, anh cứ lừa dối em hết lần này đến lần khác, anh có còn là nam tử hán đại trượng phu hay không? Em thấy anh chỉ là nam tử hán rởm thôi.” Tiểu Lạc hoàn toàn không hề muốn đình chiến, ngược lại ngọn lửa tức giận càng lúc càng cháy lớn hơn.
“Xin em đấy, đừng có nói thêm nữa. Ngày mai cả hai chúng ta còn phải đi làm.” Trình Hạo thử hòa hoãn lần nữa.
“Đi làm? Đi làm để được cái gì chứ? Là để thực hiện được mộng ước của chúng ta, là để cho cuộc sống của chúng ta ngày càng tươi đẹp. Ngày ký hợp đồng sắp đến, giấc mộng có ngôi nhà riêng cũng sắp thành hiện thực, kết quả anh lại gây ra chuyện lớn như thế này, anh khiến cho giấc mộng của em tan thành mây khói rồi.” Tiểu Lạc vẫn cứ cằn nhằn mãi không thôi.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Tuy lúc này cổ phiếu bị hạ giá nhưng không ảnh hưởng tới việc chúng ta mua nhà. Anh sẽ nghĩ cách vay bằng được tiền, bạn học của anh đã đồng ý cho anh vay tiền rồi. Chỉ có điều phải muộn mất vài ngày tiền mới vào tài khoản. Em đợi vài ngày không được sao?” Đây chính là nguyên nhân mà gần đây Trình Hạo khá bận rộn. Hiện nay, anh không muốn bán tháo cổ phiếu vì như vậy sẽ mất đi ba vạn một cách oan ức, còn khoản tiền năm vạn đồng thiếu trong lần giao tiền đợt đầu, anh nhất định phải gom bằng được trong khoảng thời gian ngắn nhất. Bởi vì anh cần số tiền này quá gấp, bạn bè người thì cũng đang trả góp tiền nhà, người thì vừa kết hôn, trong tay không có nhiều tiền lắm. Vậy nên đến giờ anh mới chỉ vay được có hai vạn đồng, còn thiếu ba vạn nữa. Gia đình của chị Trình San cũng tán gia bại sản vì anh rể mê mẩn đánh bạc nên bây giờ không có tiền để giúp đỡ anh.
“Đợi, đợi, đợi, anh đợi được chứ em thì không. Hơn nữa, vài ngày nữa tiền sẽ vào tài khoản rốt cuộc là mất mấy ngày? Em đoán chắc lúc tiền đủ trong tài khoản thì mọi chuyện đã quá muộn, người ta đã bán nhà rồi.” Trình Hạo thấy lúc này Tiểu Lạc đã hoàn toàn mất kiểm soát, có tiếp tục nói chuyện với cô cũng chỉ vô ích, liền bắt đầu ra tối hậu thư: “Chúng ta đừng nói mãi về chủ đề này nữa, hãy ngủ một giấc, ngày mai thức dậy nghĩ cách tiếp.”
“Không được. Hôm nay anh không giải quyết việc này thì đừng có hòng ngủ yên.” Tiểu Lạc quyết không chịu buông tha.
“Lâm Tiểu Lạc! Em đừng có ỷ thế làm càn nữa. Đêm hôm khuya khoắt rồi cứ cằn nhằn mãi không biết chán sao? Em còn nói nữa là anh sẽ đi đấy!” Trình Hạo cũng chỉ định nói vậy để dọa Tiểu Lạc thôi, ai ngờ cô lại lớn tiếng quát: “Anh đi đi! Bây giờ đi ngay tức khắc, có bản lĩnh thì anh đừng có quay về đây nữa!”
Trình Hạo thầm nghĩ, nếu như hôm nay anh không đi thì cuộc chiến tranh này sẽ chẳng có hồi kết thúc, tốt nhất nên để cho Tiểu Lạc một mình ở nhà bình tĩnh, điều chỉnh lại cảm xúc sẽ hay hơn. Nghĩ là làm, Trình Hạo liền xách luôn va li hành lý vừa mới sắp xếp xong, mở cửa đi thẳng. Vào giây phút anh đóng cửa phòng khách lại, Tiểu Lạc liền bật khóc. Cô thật sự không thể ngờ anh lại bỏ đi thật, hơn nữa còn mang theo cả hành lí đã sắp xếp sẵn.
Ban đầu, Tiểu Lạc cho rằng Trình Hạo làm vậy chỉ để dọa cô mà thôi, sau đó anh sẽ chủ động quay về. Trước kia, có lần hai người cãi nhau rất dữ dội, Trình Hạo cũng từng chơi trò bỏ nhà ra đi. Lần đó, cô gọi điện thoại nhưng anh không hề nghe máy. Khi thấy cô kiên trì gọi mãi không thôi, cuối cùng anh cũng chịu nhấc máy và thẳng thắn nói: “Anh đã đặt phòng khách sạn rồi, nếu không ngủ lại chẳng phải là phí tiền sao?” Tiểu Lạc đành phải nhỏ nhẹ lên tiếng: “Anh mau quay về nhà đi, cùng lắm thì em sẽ trả tiền phòng cho anh được không?” Lúc đó Trình Hạo mới chịu quay về. Sau một khoảng thời gian khá dài, Tiểu Lạc mới biết, lần đó anh không hề rời khỏi nhà bao xa, cũng chẳng hề có chuyện đặt phòng trong khách sạn. Thực chất anh chỉ vào cửa hàng McDonald gần nhà, ngồi ở đó tự mình phản tỉnh.
Đã có kinh nghiệm nên Tiểu Lạc thầm nghĩ: “Giở trò gì chứ, anh định dọa ai? Lại còn đòi bỏ nhà ra đi! Cho dù anh có là Tôn Ngộ Không cũng không thoát ra khỏi bàn tay của Phật tổ Như Lai là em đâu. Hơn nữa lần này là anh có lỗi với em trước, một lúc nữa không có chỗ ngủ, anh sẽ phải ngoan ngoãn quay về thôi.”
Vì suy nghĩ như vậy nên lúc đầu Tiểu Lạc không coi việc Trình Hạo bỏ nhà ra đi nghiêm trọng lắm, thế nhưng đợi rất lâu mà chẳng thấy anh quay về, cô bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an. Sau đó, cô gọi điện thoại cho anh nhưng lần này dù gọi bao nhiêu lần, đầu máy kia cũng chỉ vang lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng đợi trong giây lát.”
Anh ấy đang gọi điện thoại cho ai chứ? Tại sao lại gọi điện thoại lâu đến thế? Tiểu Lạc nghi hoặc vô cùng. Sau đó cô lại nghĩ, biết đâu cô với Trình Hạo tâm linh tương thông, đúng lúc cô gọi điện thoại cho anh thì anh cũng đang gọi điện cho cô? Nghĩ vậy cô liền dập máy, ngồi chờ anh gọi điện cho mình. Kết quả lại khiến cô hoàn toàn thất vọng.
Tiểu Lạc đợi mãi tới tận mười một giờ đêm mà chẳng nhận được điện thoại của Trình Hạo, bất đắc dĩ, cô đành phải gọi lại cho anh. Lần này gọi tới, vẫn là giọng nữ khi nãy, chỉ có điều lời đọc đã thay đổi: “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.”
Lần này, Tiểu Lạc cảm thấy vô cùng lo lắng, lẽ nào Trình Hạo đã làm thật? Thật sự anh đã dự định ra đi không bao giờ quay lại nữa? Cô đành tự an ủi bản thân mình cũng có thể là do di động hết pin, một lúc nữa chắc anh ấy sẽ quay về nhà thôi.
Tiểu Lạc ngồi trên giường đợi Trình Hạo tới tận hai giờ sáng, sau đó cô không thể nào chống lại cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Lạc bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Lúc đầu cô còn tưởng là tiếng chuông báo thức nhưng đột nhiên nhận ra đó không phải là giai điệu của chuông báo thức hàng ngày, cô liền vơ lấy chiếc di động lên xem, có một tin nhắn: “Kính báo quý khách Lâm Tiểu Lạc, Trình Hạo đã chuyển năm vạn Nhân dân tệ vào tài khoản có đuôi của quý khách. Số tiền hiện đã nằm trong tài khoản. Ngân hàng Giao Thông.”
Thật hay giả đây? Phải chăng đây là chiêu trò lừa gạt tiền bạc mới? Đây chính là phản ứng đầu tiên của Tiểu Lạc sau khi đọc xong tin nhắn. Thế nhưng trong tin nhắn này có nhắc đến Trình Hạo khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn. Cô liền gọi điện thoại đến ngân hàng hỏi rõ thông tin thẻ tiền của mình, kết quả, thẻ ngân hàng của cô thật sự mới nhận thêm năm vạn đồng nữa.
Tiểu Lạc ngây lặng người, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua bọn họ còn đang cãi nhau kịch liệt vì chuyện tiền nong, tại sao chỉ trong một đêm, Trình Hạo đã biến được ra năm vạn như thể có phép thuật vậy? Lẽ nào anh đi cướp ngân hàng?
Tiểu Lạc gọi điện thoại cho Trình Hạo mà trong lòng không khỏi nghi hoặc. Cô muốn tìm đáp án, kết quả di động của anh vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
“Hầy, lần này anh không chỉ chơi trò bỏ nhà ra đi mà còn chơi luôn trò mất tích nữa sao. Đợi khi nào anh quay về xem em sẽ trừng phạt anh thế nào. Hưm!” Tiểu Lạc tức giận thầm nghĩ.
Tối qua vì ngủ muộn nên lúc này đầu óc Tiểu Lạc cứ ong ong, cô định nằm xuống giường ngủ thêm một lát nhưng khi liếc thấy đồng hồ trên di động đã chỉ mười giờ sáng, cô liền gõ mạnh vào đầu: “Chết rồi, tại sao mình lại ngủ đến tận giờ này chứ?”
Tiểu Lạc vội vã nhảy ra khỏi giường, rửa ráy qua loa, thay y phục, tóm lấy túi xách rồi vội vã ra khỏi nhà. Cô hổn hà hổn hển chạy tới công ty, không ngờ vừa bước vào văn phòng lại đụng trúng Tổng giám đốc Lí Thụ Tân đi thị sát nhân viên.
“Lí tổng, xin chào buổi sáng!” Tiểu Lạc nhoẻn miệng cười tươi, lên tiếng chào hỏi Lí Thụ Tân.
“Đã sắp mười một giờ rồi, còn buổi sáng gì nữa.” Lí Thụ Tân nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, sau đó chẳng buồn để tâm đến cô, bước ra ngoài.
Thường ngày Lí Thụ Tân rất ít khi tới Bộ phận Biên tập, hôm nay không biết cơn gió nào đã đưa anh tới đây thị sát, khiến anh bắt gặp được lần đi muộn duy nhất của Tiểu Lạc, hơn nữa lại còn muộn đến mức quá đáng.
Một lúc sai, Chủ nhiệm Bộ phận Biên tập Lục Nhiễm gọi cô vào phòng làm việc, nhắc nhở vài câu vì hôm nay đi làm muộn. Vì là lần đi muộn đầu tiên nên Lục Nhiễm nói: “Lần này phạt cô một trăm tệ, lần sau còn đi muộn nữa thì sẽ không xử lý đơn giản thế này đâu.”
“Dạ, em biết rồi, lần sau em sẽ không đi muộn nữa đâu.” Tiểu Lạc hứa chắc nịch.
Tiểu Lạc trước nay luôn làm việc với thái độ nhiệt tình, chăm chỉ, Lục Nhiễm rất coi trọng tài năng của cô nên hàng ngày chị đối xử rất khoan dung, độ lượng. Lần này nếu như không phải Lí Thụ Tân đặc biệt thông báo chuyện Tiểu Lạc đi làm muộn qua MSN cho Lục Nhiễm thì chị cũng không nói chuyện riêng với cô thế này, còn phạt ái tướng của mình một trăm tệ vì đã đi làm muộn.
Tiểu Lạc vốn đang cảm thấy buồn phiền, khổ não vì chuyện Trình Hạo bỏ nhà ra đi, lại thêm việc đi làm muộn bị Tổng giám đốc bắt gặp, còn bị phạt một trăm tệ nên cảm thấy vô cùng chán nản, hụt hẫng.
Cả buổi sáng cô không có tâm trạng nào để làm việc. Thi thoảng cô gọi điện cho Trình Hạo nhưng anh vẫn tắt máy. Lúc này cô đã hoàn toàn nguôi giận, ngược lại còn cảm thấy lo lắng cho anh.
Buổi trưa khi ăn cơm tại nhà ăn, di động của Tiểu Lạc bỗng vang lên. Vừa nhìn qua cô đã biết là số điện thoại từ tỉnh ngoài gọi tới, cô nhấc máy mà chẳng hứng thú gì hết: “Alo, ai đấy ạ?”
“Tiểu Lạc, là anh, alo, em có nghe thấy không? Chỗ bên em sao lại ồn thế?”
“Trình Hạo?” Nhà ăn đang trong giờ cao điểm nên vô cùng ồn ào, Tiểu Lạc liền đứng bật dậy bước ra bên ngoài rồi nói tiếp: “Bây giờ anh đang ở đâu? Đang đi làm ở công ty à? Tại sao di động của anh cứ tắt máy suốt thế?”
“Di động của anh hết pin. Anh đã chuyển năm vạn đồng vào thẻ của em, em đã nhận được chưa?” Trình Hạo nhanh chóng lên tiếng.
“Nhận được rồi, anh lấy tiền từ đâu ra thế?”
“Em đừng quan tâm đến điều đó, em cứ lấy dùng trước đi. Đến lúc ký hợp đồng thì em bảo Doãn Nặc đi cùng em nhé, anh có lẽ không đi được rồi.” Trình Hạo càng lúc càng nói bé hơn.
“Tại sao anh lại không đi được? Không phải anh nói chỉ đi công tác đến thứ Sáu là về sao?” Tiểu Lạc lại cảm thấy anh đang giấu cô điều gì đó.
“Bây giờ anh đang ở thành phố G, sau đó chuyển xe quay về huyện Z, anh quyết định tham gia kỳ thi vào ngân hàng.” Trình Hạo nói chuyện ấp a ấp úng, hiển nhiên, anh có thể dự đoán trước được phản ứng của cô khi nghe tin tức này.
“Được đấy, Trình Hạo. Tối qua thì anh chơi trò “bỏ nhà ra đi”, hôm nay lại đến “tiền trảm hậu tấu”. Trong mắt anh có còn em, Lâm Tiểu Lạc, nữa hay không?” Hôm qua đã cãi nhau một trận dữ dội, bây giờ anh lại vứt một quả lựu đạn mới, cô không tức giận mới lạ.
“Tiểu Lạc, em nghe anh giải thích đã. Tối qua mẹ anh đột nhiên mắc bệnh cấp tính, anh phải quay về thăm bà, tiện thể tham gia luôn kỳ thi này.”
“Thật không? Tại sao lại trùng hợp thế? Chúng ta vừa mới cãi nhau xong, đột nhiên mẹ anh lại phát bệnh, là giả bệnh lừa anh về thì đúng hơn. Anh mà quay về đó thì chúng ta sẽ chia tay nhau.” Tiểu Lạc đang tức giận nên chẳng thể nào chấp nhận được lời giải thích của Trình Hạo.
“Lâm Tiểu Lạc! Anh không cho phép em nói mẹ anh như thế. Em… em… em đúng là không biết lý lẽ gì nữa.” Trình Hạo lúc này vô cùng tức giận, nói xong liền dập máy luôn.
Nghe thấy tiếng điện thoại “tút, tút” vọng lại từ đầu bên kia, Tiểu Lạc không kìm được nữa, nước mắt đã tràn mi. Trước kia mỗi lần gọi điện, có lần nào anh không đợi cô dập máy trước rồi mới dập máy chứ? Thật không ngờ, anh chọc giận cô hết lần này đến lần khác, sau đó lại còn dập máy trước cả cô.
Thôi bỏ đi, người ta đã nói “Ta về ta tắm ao ta – Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”, huống hồ chi ở Bắc Kinh hai người còn chẳng có lấy một căn nhà, Lâm Tiểu Lạc cô lấy cái gì để ngăn cản người ta quay về quê phát triển sự nghiệp chứ? Lấy tình yêu sao? Lúc nãy cô đã dọa anh rằng hai người sẽ chia tay, liệu tình yêu của hai người có thể tiếp tục được nữa không?
Vào giây phút này, Trình Hạo đã ở thành phố G chờ chuyến xe sắp tới. Sau khi tắt điện thoại, anh cảm thấy ảo não vô cùng. Tuy rằng trước khi gọi điện thoại, anh đã liên tục nhắc nhở mình không được cãi nhau với Tiểu Lạc nữa, thế nhưng không hiểu tại sao, nói qua nói lại sau cùng anh lại nổi giận. Hầy, thôi bỏ đi, cứ quay về thăm mẹ xem thế nào đã, mấy ngày nữa quay về Bắc Kinh anh sẽ giải thích rõ ràng với cô sau cũng được.
Ngồi trên ô tô trở về huyện Z, Trình Hạo nhìn cảnh vật chuyển động qua khung cửa sổ, trong lòng vô cùng rối loạn. Khi hồi tưởng lại sự việc xảy ra từ hôm qua đến giờ, ngay bản thân anh cũng cảm thấy quá đỗi đột ngột, chả trách mà Tiểu Lạc không thể tin nổi.
Tối hôm qua, sau khi ra khỏi nhà, lúc xách va li đi vào thang máy, anh vẫn lên tiếng chào bà dì đứng trong thang máy như thường lệ: “Cháu chào dì.”
“Sao muộn thế này cậu còn ra ngoài?” Bà dì nhìn vào va li của anh rồi lên tiếng hỏi.
“Công ty cháu có chút việc phải xử lí gấp.” Trình Hạo trả lời qua loa cho xong chuyện.
Khi đi qua sạp bán hoa quả ở gần khu nhà, anh phát hiện ông bà chủ hàng đang thu dọn hàng hóa, chuẩn bị nghỉ ngơi, cùng lúc đó, ở phía không xa mọi người cũng đang hối hả trở về căn hộ của mình.
Vào lúc này, chỉ có anh bất đắc dĩ phải bỏ nhà ra đi. Ánh đèn đường chiếu lên người anh tạo thành một cái bóng đơn côi và trống trải.
Trình Hạo bước về phía trước một cách vô định. Anh đi qua con đường này rồi lại đến con đường khác, đi mỏi thì lại ngồi lên một chiếc ghế đá bên đường nghỉ ngơi, lặng lẽ suy tư.
Giờ tâm trạng của Tiểu Lạc ra sao? Có đi ngủ đúng giờ không? Chuyện ký hợp đồng rồi giao tiền nhà đợt đầu phải giải quyết thế nào? Rốt cuộc có mua nhà nữa hay không? Tiếp theo anh phải làm những gì? Nên ngồi đây chờ thêm một lúc nữa rồi quay về hay đi thuê một phòng trong khách sạn nghỉ lại một đêm? Trong đầu Trình Hạo không ngừng suy nghĩ.
Thực ra, mấy câu nói của Trình Vịnh Tết rồi đã tác động lớn đến anh. Sau khi từ quê lên Bắc Kinh, anh vẫn luôn suy nghĩ về việc ở lại hay quay về? Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến anh không mấy tích cực trong việc mua nhà.
Anh đã ở Bắc Kinh này mấy năm rồi nhưng phấn đấu đến tận lúc này vẫn chẳng thể mua được một ngôi nhà, không thể đón mẹ lên ở cùng, cũng không thể cho Tiểu Lạc một ngôi nhà như mong ước. Vậy anh phấn đấu vì cái gì chứ?
Ở Bắc Kinh, anh không có người thân, bạn bè cũng ít, áp lực công việc lại lớn, lương không đủ cao, thần kinh của anh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi.
Theo lý mà nói, lúc đầu do bản thân anh quyết định đến Bắc Kinh vì muốn đánh cược một lần nên không thể oán trách bất cứ ai, thế nhưng khi phấn đấu mà chẳng đổi lại được kết quả như mình mong muốn thì anh lại cảm thấy hối hận vì quyết định của mình.
Trình Hạo từng nghĩ hối hận như vậy không được coi là người đàn ông tốt. Người đàn ông tốt nên lập chí rời quê, không nhất định phải cá chép hóa rồng, quang tông diệu tổ[] nhưng chí ít cũng phải tạo ra một khoảng trời riêng cho mình. Có điều, càng tiến gần đến cánh cửa “tam thập nhi lập”, anh càng không thể ích kỷ làm một người đàn ông tốt đi khắp tứ phương mà còn phải làm một người con ngoan, một người chồng tốt. Anh cần phải gánh vác trách nhiệm gia đình, hiếu kính mẹ già, yêu thương vợ trẻ. Nếu ở lại Bắc Kinh, anh không đủ tự tin để làm tốt những điều này nên không muốn những người mình yêu thương cũng phải vất vả, khổ sở theo mình.
[] Làm rạng rỡ tổ tiên.
Anh đã rất nỗ lực, phấn đấu hết mình, cũng muốn mua nhà ở Bắc Kinh, thế nhưng bây giờ, một khi đã mua nhà, không những anh phải vay người ta tiền để trang trải cho lần đặt cọc đầu tiên mà ngay cả tiền nhà liệu có thể trả nổi người ta hay không cũng khiến anh cảm thấy hoảng hốt. Hiện giờ anh không thể dễ dàng nhảy việc, không thể thất nghiệp được.
Trình Hạo đang suy nghĩ thì di động bỗng reo lên. Anh cho rằng Tiểu Lạc gọi điện tới. Anh đoán có lẽ cô đã nhận ra hành vi của mình quá đáng nên gọi điện thoại đến bảo anh quay về nhà. Anh chẳng nhìn màn hình đã rút di động ra, đưa lên tai nghe luôn: “Alo, Tiểu Lạc à?”
Đầu dây bên kia điện thoại không có tiếng động gì khiến Trình Hạo cảm thấy chán nản nhưng khi nhìn lại số điện thoại trên màn hình, anh đột nhiên lặng người đi. Là điện thoại của mẹ. Muộn thế này rồi bà còn gọi điện thoại cho anh nhất định là có việc rất gấp. Bỗng trong lòng anh cảm thấy lo lắng, bất an.
“Mẹ à, có chuyện gì không ạ?” Trình Hạo lên tiếng hỏi.
“…” Vẫn không thấy ai trả lời.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi…” Trình Hạo lo lắng gọi mẹ liên tục.
“…” Đầu dây bên này anh vẫn không nghe thấy câu trả lời của bà.
Trình Hạo càng lúc càng cảm thấy căng thẳng, trái tim anh lập tức nhói lên.
Anh tự trấn an bản thân, có lẽ mẹ anh bất cẩn ấn nhầm phím nên gọi điện đến? Anh đang định dập điện thoại để gọi điện cho chị gái hỏi thăm tình hình thì đầu dây bên kia vọng lại tiếng ho liên tục, kèm theo đó là tiếng thở gấp gáp.
“Mẹ ơi, mẹ bị sao thế? Mẹ, mẹ mau nói gì đi!” Trình Hạo nắm chặt di động trong tay, trái tim đau nhói. Anh nhận ra mẹ đang bị ốm, hơn nữa còn bị đột ngột.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Nghe thấy tiếng ho của mẹ, Trình Hạo cảm thấy lòng nóng như lửa đốt nhưng không dám dập điện thoại. Thế là anh xách va li lên, vừa giữ điện thoại vừa tìm bốt điện thoại công cộng. Trình Hạo vừa chạy vừa lo lắng thét lên: “Mẹ ơi, mẹ sao thế? Mẹ ơi, mẹ mau nói gì đi! Mẹ ơi, xin mẹ đừng dọa con. Mẹ mau nói gì đi.”
Trình Hạo chạy qua hai con phố mới tìm được bốt điện thoại công cộng trước một quán ăn nhỏ. Anh tìm cuốn sổ điện thoại mang theo người, tay trái cầm di động tiếp tục nghe xem mẹ có nói gì không, còn tay phải lật sổ tìm số của chị gái.
“Tút… tút… tút…”
Di động của Trình San không có ai nhấc máy. Trình Hạo gọi lại lần nữa nhưng đợi rất lâu mà vẫn chẳng thấy ai nghe. Di động lại truyền đến tiếng ho liên tục, Trình Hạo thét lên vài tiếng nhưng mẹ anh vẫn không nói gì.
Cảm giác hoảng sợ dâng trào trong lòng, Trình Hạo căng thẳng đến mức toàn thân bắt đầu run rẩy, cho dù lúc này có gọi điện thoại đến [] thì anh cũng không biết địa chỉ căn nhà mẹ mới thuê.
[] Số điện thoại cấp cứu.
“Trình Hạo à, Trình Hạo, mày đúng là một đứa con bất hiếu!” Lúc này anh không ngừng tự trách bản thân. Khi lật giở cuốn danh bạ tìm điện thoại của người thân, bạn bè dưới quê, đột nhiên anh nhìn thấy số điện thoại của anh họ Trình Vịnh. Sau khi do dự một hồi, anh quyết định gọi điện cho Trình Vịnh.
May mà lần này đã có người nhấc máy, Trình Hạo nói nhanh về tình trạng của mẹ. Trình Vịnh liền nói: “Cậu đừng lo lắng quá, để anh bảo Trình Vũ qua bây giờ xem thế nào, chỗ của Trình Vũ gần nhà thím nhất. Anh cũng sẽ qua đó ngay.”
“Anh, cảm ơn anh, em đã làm phiền anh rồi.” Trình Hạo vô cùng cảm kích.
“Huynh đệ với nhau, sao cậu khách khí thế! Anh dập máy nhé, giờ phải sang bên đó luôn.”
“Anh…” Trình Hạo định nói rồi lại thôi.
“Cậu còn có chuyện gì khác sao?” Trình Vịnh hỏi.
“Em quyết định quay về thi thử xem sao.” Trình Hạo hạ quyết tâm nói với anh họ.
“…Được.”
Đặt ống nghe điện thoại công cộng xuống, Trình Hạo lại cầm di động đặt lên tai nhưng trong đó không còn bất cứ tiếng động nào nữa khiến anh cảm thấy lo lắng vô cùng. Anh liền ấn phím gọi lại nhưng di động của mẹ đã tắt máy. Anh gọi điện thoại cho chị gái lần nữa, vẫn không có ai nghe máy. Trình Hạo thầm nghĩ: “Có lẽ hôm nay chị đang trực đêm trong bệnh viện, phải vào phòng phẫu thuật nên không mang theo di động.”
Cuối cùng anh quyết định gọi điện thoại cho anh rể, trước là xem liệu có nhận được thông tin nào của chị gái từ chỗ anh rể hay không, sau là mẹ đang bị ốm, anh cũng muốn nhờ anh rể giúp đỡ.
Khi điện thoại kết nối, Trình Hạo nghe thấy tiếng nhạc chói tai lộng óc vang đến, chẳng biết anh rể đang ở vũ trường hay ở chỗ đánh bạc. Khi anh còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy anh rể hét lớn trong điện thoại: “Trình Hạo à, có việc gì không? Chỗ anh ồn ào lắm, không nghe thấy cậu nói gì đâu, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị cậu ấy.” Nói xong, anh rể cũng cúp máy luôn.
“Đồ khốn!”
Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu kia truyền lại, Trình Hạo bực bội chửi thầm một câu.
Đêm hôm đó, anh không còn tâm trạng nào quay về nhà nữa. Anh thuê một phòng ở khách sạn nhỏ ngủ tạm một đêm, sáng sớm hôm sau liền tới thẳng sân bay, đáp chuyến bay sớm nhất về thành phố G. Sau khi xuống máy bay ở thành phố G, anh dùng điện thoại công cộng gọi điện cho chị gái, lần này cuối cùng cũng có người bắt máy. Trong điện thoại, chị anh thông báo mẹ đã qua thời kỳ nguy hiểm, lúc này anh mới cảm thấy an lòng.
Sau đó, anh gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ phép, cuối cùng lại đắn đo liệu có nên gọi điện thoại cho Tiểu Lạc hay không. Sau một hồi tập đi tập lại những lời sẽ nói với Tiểu Lạc, anh mới bấm số của cô, thế nhưng kết quả là hai người vẫn cứ cãi nhau.
Vừa đến huyện Z, Trình Hạo đi thẳng tới bệnh viện nơi mẹ đang nằm. Vào trong phòng bện, Trình Hạo nhìn thấy mẹ vừa cúi người định xuống giường, vừa liên tục nói: “Mẹ muốn xuất viện, mẹ muốn xuất viện.” Còn chị gái anh Trình San thì đang ngăn cản: “Mẹ vừa tỉnh lại, cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa.”
“Sức khỏe của mẹ vẫn ổn lắm, đừng tốn tiền của làm gì.” Mẹ anh đang kiên quyết đòi xuống giường.
“Mẹ, con về rồi ạ.” Trình Hạo đặt hành lí xuống rồi bước tới gần giường bệnh.
“Tiểu Hạo, tại sao con lại về đây?” Bà Trình nhìn thấy Trình Hạo đột nhiên xuất hiện cảm thấy vô cùng bất ngờ, bà thôi không tranh cãi với Trình San nữa mà tựa vào thành giường nhìn con trai.
“Con… con quay về để tham gia cuộc thi.” Trình Hạo nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mẹ mà cảm thấy thương xót. Anh biết tính của mẹ nên không dám nói là anh về đây chủ yếu vì muốn thăm bà nên đành lấy lý do về đây để thi làm bia đỡ đạn.
Sau một hồi Trình Hạo cùng Trình San hết lời khuyên nhủ, cuối cùng bà Trình mới đồng ý ở lại bệnh viện vài hôm để bác sỹ theo dõi.
Nhìn thấy con trai, con gái đều quây quần bên cạnh, tinh thần bà Trình vui vẻ, thoải mái hẳn lên, nói rất nhiều chuyện trước kia với hai con, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Trình San kéo Trình Hạo ra khỏi phòng bệnh, lấy quyển sách trong túi ra đưa cho anh rồi nói: “Đây là sách hướng dẫn ôn thi mà anh họ đưa ngày hôm qua, cậu mau tranh thủ thời gian đọc qua xem sao. Trước đó, cậu chẳng phản hồi gì, khiến anh ấy tưởng cậu không muốn tham gia nữa.”
“Chị, chị cứ đi lo việc của mình đi. Em sẽ ở đây vừa đọc sách hướng dẫn vừa chăm sóc mẹ luôn.”
“Như thế sao được chứ! Cậu ở trong này thì làm sao đọc sách được?”
“Trong bệnh viện rất yên tĩnh, em hoàn toàn có thể đọc sách được.” Trình Hạo kiên quyết nói.
“Được thôi, chị đi làm mấy việc đã, có chuyện gì thì cứ gọi chị một câu.”
Trước khi đi, Trình San lại dặn dò em trai lần nữa: “Trước mặt mẹ, cậu đừng có nhắc đến chuyện tiền bạc đấy nhé. Buổi tối hôm qua, vì muốn bán nốt mấy bắp ngô còn lại mà mẹ ngồi đợi bên ngoài trường học cho tới tận khi mấy lớp học ban đêm tan hết, tối muộn về lại gặp mưa. Đêm mẹ sốt cao, cổ họng sưng vù nên hôm nay nói chuyện mới khó khăn thế đấy. Mẹ coi trọng tiền bạc như vậy, nói cho cùng cũng là vì cậu. Tuy rằng mấy chuyện buôn bán ít lời lãi nhưng chỉ cần có thể kiếm được tiền là mẹ an tâm vì coi như cũng góp sức giúp cậu mua được nhà.”
Nghe lời kể của chị gái, hai mắt Trình Hạo bất giác ướt nhòe.
Đúng là không ai thương con bằng cha mẹ. Mẹ anh cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, đáng lẽ đã đến lúc tận hưởng niềm vui an nhàn của cuộc đời, vậy mà đến giờ mẹ vẫn vì anh mà dãi dầm mưa nắng. Trình Hạo cảm thấy bản thân thật đáng trách.
Buổi tối hôm đó, Trình Hạo kiên quyết đòi ở lại bệnh viện trông mẹ nhưng Trình San nói cứ để chị và bảo anh quay về nhà đọc cho kỹ cuốn sách hướng dẫn.
Trình Hạo nghĩ nếu lần này thi tốt, anh có thể kiếm được một công việc ổn định ở quê nhà, sau đó sẽ tìm cách thuyết phục Tiểu Lạc về đây, vậy là hai người họ có thể sống một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Trình Hạo lúc này vô cùng tự tin, anh vận mọi sức lực bật đèn “chiến đấu” suốt đêm giống như mỗi lần đến kỳ thi khi còn học đại học.
Hai ngày sau, Trình Hạo đến địa điểm thi với đôi mắt đậm chất gấu mèo.
Ngày hôm đó, sau khi Trình Hạo dập máy trước, Tiểu Lạc vẫn luôn nghĩ rằng: Mục đích mua nhà là vì cái gì chứ? Là vì hôn nhân giữa cô và anh. Còn kết hôn là vì cái gì? Đương nhiên là vì muốn tạo nên một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng hiện nay, Trình Hạo, một thành viên của gia đình tương lai đã không còn ở Bắc Kinh nữa, vậy cô mua nhà ở Bắc Kinh cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ngộ nhỡ lần này thật sự thi đỗ trong kỳ thi đó, liệu anh có còn quay về Bắc Kinh nữa không? Nếu như anh không quay về, vậy thì cô mua nhà ở Bắc Kinh để làm gì? Huống hồ Trình Hạo cũng chưa nói với cô, năm vạn đồng mà anh chuyển cho cô có nguồn gốc thế nào. Nếu như bây giờ cô dùng hết số tiền năm vạn đó, Trình Hạo có việc gấp cần dùng thì biết làm sao?
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ mọi đường, Tiểu Lạc quyết định: tạm thời chưa mua nhà vội. Cô liền gọi điện thoại cho Tiểu Châu, tìm một lý do thích hợp rồi đưa lời xin lỗi và hủy bỏ việc ký kết hợp đồng.
Trải qua bao nhiêu cực nhọc khó khăn cô mới có thể gom đủ số tiền đặt cọc mua nhà, nhưng khi nhìn thấy ngôi nhà mơ ước sắp rơi vào tay mình đột nhiên biến mất, Tiểu Lạc buồn vô hạn.
Điều khiến cô đau đầu hơn cả là tại sao Trình Hạo không nói với cô trước đã tự ý chạy về quê thi thố? Còn nữa, nếu như anh thật sự thi đỗ và không quay lại đây nữa, liệu cô có nỡ từ bỏ công việc yêu thích hiện nay để về tỉnh G đoàn tụ cùng với anh?
Nói thật lòng, những ngày tháng không có anh, Tiểu Lạc cảm thấy không quen chút nào. Buổi sáng thức dậy chẳng có ai chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô, buổi tối ăn một mình cũng rất buồn và điều không thể quen được nhất chính là cô phải nằm ngủ một mình.
Bình thường, sau khi tắm rửa, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh và sẽ ngủ một mạch tới tận sáng hôm sau. Thế nhưng bây giờ cô nằm chật vật trên giường nửa ngày trời mới có thể ngủ nổi. Nửa đêm cô thường có thói quen quay người qua ôm lấy Trình Hạo, giờ không có anh, cô có chút hụt hẫng. Tiểu Lạc càng lúc lại càng nhớ Trình Hạo da diết.
Hai người sống bên nhau quá lâu, đã quen với cuộc sống có nhau nên giờ Trình Hạo không có ở bên, Tiểu Lạc cảm thấy trống trải, cô đơn.
Xin đừng thi đỗ, nhất định anh đừng có thi đỗ! Tiểu Lạc không ngừng cầu xin Thượng đế để Trình Hạo thi trượt trong cuộc thi lần này. Xuất phát từ mong muốn của bản thân, Tiểu Lạc còn hy vọng anh có thể tiếp tục cùng mình phấn đấu, nỗ lực ở mảnh đất Bắc Kinh này. Lý do thứ nhất là vì cô yêu thích thành phố Bắc Kinh, đồng thời cũng yêu thích công việc hiện tại nên không thể dễ dàng từ bỏ. Thứ hai là cô không quen với cuộc sống ở tỉnh G, lại cảm thấy mọi người ở đó đều nói tiếng địa phương, chỉ riêng cô nói tiếng phổ thông nên có cảm giác bị cô lập. Thứ ba là cô với Trình Hạo đã sống ở Bắc Kinh lâu như vậy, tuy rằng chưa đạt được thành công như mong muốn nhưng vẫn có thể ngẩng mặt kiêu hãnh với nhiều người. Tiểu Lạc luôn cảm thấy nếu như phải rời khỏi Bắc Kinh như vậy thì thật sự chẳng cam tâm chút nào.
Nhưng Trình Hạo đã “bỏ nhà ra đi” được gần một tuần rồi.
Chiều thứ Bảy, Tiểu Lạc giương cờ hiệu “một mình ở nhà quá cô đơn nên đến nhà Lộ Dao ăn chực bữa tối”.
Trên bàn ăn, Lộ Dao lại nhắc đến chuyện đau lòng trước kia của cô: “Tiểu Lạc, nghe Viễn Hàng nói, cậu đã trả lại anh ấy số tiền vay đó rồi. Cậu không định mua nhà nữa hay sao?”
“Mua nhà không phải để dùng cho việc kết hôn sao. Bây giờ vị hôn phu bỏ chạy rồi, cho dù mua được nhà thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.” Tiểu Lạc vừa nói vừa nghĩ: “Trình Hạo, anh nói sẽ là người đàn ông của em, bây giờ lại còn dám bỏ chạy, anh đúng là đồ khốn.”
“Không phải là Trình Hạo đi công tác sao? Tại sao lại dùng từ “chạy” để nói về anh ấy hả?” Lộ Dao cảm thấy nghi hoặc liền hỏi lại.
Ban đầu Tiểu Lạc không nói rõ mọi chuyện cho Lộ Dao nghe mà chỉ nói là Trình Hạo đi công tác, thế nhưng bây giờ đã đến mức này rồi, cô đành thở dài một tiếng rồi kể hết chuyện cãi nhau vì cổ phiếu mất giá dẫn đến chuyện Trình Hạo bỏ nhà ra đi cho Lộ Dao nghe.
“Cả đêm không quay về nhà, Trình Hạo đích thực là có chí khí!” Lộ Dao nghe xong câu chuyện của Tiểu Lạc liền mỉm cười bình phẩm.
Tiểu Lạc vừa mới uống một hụm nước canh nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Lộ Dao suýt chút nữa phụt hết ra ngoài.
“Anh ấy làm vậy mà được coi là có chí khí sao? Phải gọi là ngang như cua mới đúng. Không đúng, không phải anh ấy thuộc cung Kim Ngưu sao? Có lúc tính cách anh ấy ngang như trâu bò vậy.” Tiểu Lạc phẫn nộ lên tiếng.
“Tiểu Lạc, mình nói một câu thật lòng nhé. Trước tiên, làm người tỉ muội tốt của cậu, mình chắc chắn luôn đứng về phía cậu, ủng hộ cho cậu. Nếu Trình Hạo có mặt ở đây, mình cũng sẽ nói đỡ cho cậu. Nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta, mình sẽ đứng ở góc độ khách quan phân tích cho cậu nghe. Mình cảm thấy tranh cãi vì chuyện tiền bạc như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm. Tiền mất rồi có thể kiếm lại, còn tình cảm như bát nước đầy, hất đi rồi khó lòng lấy lại được. Cậu nói xem, cậu đã ở bên Trình Hạo bao nhiêu năm nay, mọi chuyện với hai người đâu dễ dàng gì. Tuy rằng mình mới chỉ gặp Trình Hạo nhà cậu mỗi một lần nhưng cũng chính lần đó, mình cảm thấy anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt có thể gửi gắm cả đời được, nhìn anh ấy rất tử tế, thật thà.”
“Tại sao cậu lại dễ dàng để ngoại hình của anh ấy lừa gạt thế? Mọi người chính là biết người biết mặt không biết lòng. Anh ấy không hề tốt đẹp như cậu đã nghĩ đâu.” Tiểu Lạc đưa tay đập vào ngực mình. Từ “mọi người” mà cô nói nhằm ám chỉ Thẩm Lộ Dao cùng với những người bạn học trước kia. Lúc còn học đại học, cứ vài ba ngày là Trình Hạo lại chạy tới khu vựa gần ký túc xá của cô để ăn mì. Lúc đầu Tiểu Lạc rất ngờ nghệch, cho rằng Trình Hạo thích ăn mì, kết quả chỉ một câu của Đặng Giai đã tiết lộ hết thiên cơ: “Trình Hạo chỉ lấy cớ sang ăn mì chứ thực ra là muốn theo đuổi Tiểu Lạc của chúng ta.” Sau đó, mọi chuyện đã chứng minh Đặng Giai thật sự có đôi mắt tinh tường, nhìn ngay ra dụng ý của Trình Hạo. Điều đáng hận nhất là, toàn bộ những người ở cùng ký túc xá với cô, bao gồm cả Đặng Giai đều đứng về phía anh, nói lời tốt đẹp giúp anh, cái gì mà “người nam sinh này trông không chỉ đẹp trai mà còn thực thà, nhân hậu, đích thực là một lựa chọn tốt nhất để lấy làm chồng”. Nếu như không phải Tiểu Lạc tận mắt nghe thấy những “chiến hữu” đồng cam cộng khổ với mình mấy năm trời nói những lời này thì cô đã nghi ngờ họ nhận tiền để lăng xê cho Trình Hạo rồi.
“Vậy cậu giải thích xem, nếu Trình Hạo không tốt, tại sao cậu lại ở bên anh ấy lâu đến vậy?”
Câu hỏi này của Lộ Dao khiến Tiểu Lạc lập tức nghẹn lời, không biết phải nói gì. Cô cố gắng tìm ra những điểm không tốt của anh trong đầu, thế nhưng ngoài việc cổ phiếu bị mất giá và việc anh lén lút chạy về quê thi mà không báo trước thì cô chẳng tìm được lỗi lớn nào cả. Ngược lại, đại não của cô lúc này lại hiện ra bao nhiêu hình ảnh, ưu điểm của Trình Hạo bấy lâu nay.
Trước kia, khi anh với cô mỗi người ở một nơi, hàng ngày anh đều không quên nhắn tin gọi cô thức dậy: “Heo con lười biếng, em mau thức dậy đi.” Các bạn cùng phòng thấy vậy thường trêu cô và gọi anh là “thời gian gọi dậy” vì Trình Hạo đúng giờ hơn cả chuông báo thức. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, anh sợ cô ở một mình buồn chán lại nhắn tin nói chuyện cùng cô, mọi người lại gọi anh là “thời gian tán gẫu đêm khuya”.
Sau này, khi cô tốt nghiệp, cả hai người cùng làm việc tại Bắc Kinh, mỗi buổi sáng anh đều thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cô, buổi chiều tan làm, nếu về nhà sớm hơn nhất định sẽ giành lấy phần nấu nướng trong bếp.
Anh không chỉ là chiếc đồng hồ báo thức, liều thuốc an thần vô hại mà còn là đầu bếp của cô. Lẽ nào cô còn cảm thấy anh chưa đủ tốt hay sao?
“Làm sao thế? Không kể ra được đúng không? Một người đàn ông chung thủy, si tình lại chịu xuống bếp nấu ăn cho phụ nữ như Trình Hạo thật sự là hiếm có, cậu đừng có hưởng phúc mà không biết mình có phúc đấy.” Lộ Dao thấy Tiểu Lạc im lặng, biết rằng cô đang dao động liền tranh thủ nói tiếp: “Hai người sống cùng nhau khó tránh khỏi những lúc trục trặc. Cậu cũng đừng được thể thì làm càn. Nếu mọi người cùng bao dung một nửa còn lại của mình thì làm gì có khúc mắc nào không tháo gỡ được, cậu nói xem có đúng không?”
Đích thực là người trong cuộc thường hay mù quáng, còn người ngoài cuộc lại sáng suốt. Vào giây phút này, Tiểu Lạc nhận ra Lộ Dao không khác gì quân sư tình yêu của mình. Thì ra tất cả mọi người đều có khả năng trở thành quân sư tình yêu của một ai đấy.
“Cũng đúng, mình cảm thấy lần này anh ấy bỏ nhà ra đi, những lời nói của mình chính là ngòi nổ dẫn đường, có lẽ mình đã hơi quá đáng.” Tiểu Lạc bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.
“Cậu đã nói anh ấy như thế nào mà chọc cho “người ta” tức giận bỏ ra ngoài không thèm về ngủ vậy?” Lộ Dao lên tiếng hỏi.
“Mình… mình nói anh ấy là nghèo rớt mồng tơi, bất tài vô dụng.” Tiểu Lạc nói ra mà trong lòng áy náy.
“Thảo nào mà vậy! Những lời này của cậu làm tổn thương người đàn ông biết mấy. Cậu phải đối xử với Trình Hạo nhà cậu tốt một chút, đàn ông cũng cần có lời cổ vũ, động viên. Suốt ngày đả kích người ta như thế thì đâu có được.”
“Lúc đó mình giận quá nên đã quá lời nhưng đó đều là những lời khi đang tức giận. Ai ngờ anh ấy lại coi là thật chứ.” Tiểu Lạc thở dài.
“Có điều đàn ông cũng độ lượng lắm đó, mình đoán chắc lúc này anh ấy đã nguôi giận rồi.” Lộ Dao an ủi.
“Ai mà biết được liệu anh ấy có quay về nữa không.” Tiểu Lạc vừa nói xong câu này thì điện thoại của cô bắt đầu reo lên giai điệu bài hát Sữa đậu nành bánh quẩy.
“y da, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền. Đây không phải là nhạc chuông dành riêng cho Trình Hạo nhà cậu hay sao. Ngây người ra đó làm gì, mau nhận điện đi chứ!” Lộ Dao nhắc nhở Tiểu Lạc đang đắm mình trong nhạc chuông.
Tiểu Lạc thầm nghĩ trong lòng: “Chắc anh ấy đã tìm lại được lương tâm rồi, giờ đang buồn bã vì nhớ mình da diết nên quyết định đeo gai thỉnh tội, quay trở lại vòng tay của mình đây.”
Sau khi được Lộ Dao phân tích cặn kẽ, cộng thêm vừa rồi bản thân cô cũng đã tự mình kiểm điểm nêm Tiểu Lạc không còn tức giận Trình Hạo như trước nữa. Cô nhấc máy nghe điện, giọng cũng mềm mại, nhẹ nhàng hơn nhiều: “A lô.”
“Tiểu Lạc, bây giờ anh đang cần gấp một tấm ảnh chân dung, tấm ảnh đó anh để trong máy tính, ở mục ảnh ổ đĩa D, em có thể gửi email cho anh được không?” Tiểu Lạc còn chưa kịp nguôi giận, Trình Hạo đã “lên giọng” sai bảo này nọ.
“Bây giờ em đang ở chỗ Lộ Dao.” Tiểu Lạc chán nản lên tiếng. Anh đúng là không biết điều. Cô vốn dĩ cho rằng Trình Hạo gọi điện thoại đến là vì nhớ cô. Ai ngờ lại chỉ vì chuyện tấm ảnh chân dung, thật sự điều này khiến cô vô cùng thất vọng.
“Vậy em về nhà một chuyến đi, giúp anh gửi tấm ảnh đó tới đây, anh thật sự đang cần dùng gấp.” Giọng của Trình Hạo xem chừng đang vội.
“Em còn chưa ăn xong mà.” Tiểu Lạc nhìn thức ăn Lộ Dao làm cho mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử.
“Tiểu Lạc liệu em có thể gửi tấm ảnh đó cho anh rồi ăn cơm sau được không? Bức ảnh đó thật sự rất quan trọng với anh.” Trình Hạo lúc này lại chuyển sang giọng năn nỉ, cầu cạnh.
“Ồ đành vậy. Vậy để em quay về nhà tìm giúp rồi gửi sang cho anh nhé.” Tiểu Lạc chán nản đáp lại, trong lòng thầm chê trách Trình Hạo. Anh đã làm phiền tới bữa ăn tối, lại còn chiếm mất khoảng thời gian chuyện trò cùng với người chị em tốt của cô.
“Ừm, làm phiền bà xã rồi, moah moah.” Trước khi dập điện thoại, Trình Hạo luôn nói những câu tình cảm này.
Tiểu Lạc thầm nghĩ: Người đàn ông này đích thực là da mặt quá dày, mấy ngày nay không thèm gọi điện thoại, bây giờ gọi về lại làm như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Trên xe buýt, Tiểu Lạc nhìn đôi tình nhân đứng tựa vào nhau ngay bên cạnh cô. Người con gái ôm lấy thắt lưng của người con trai, tựa đầu vào lồng ngực của người yêu, thì thầm điều gì đó, sau đó người con trai liền cúi xuống hôn cô gái một cái.
Trước đây cô luôn cảm thấy những đôi tình nhân trẻ tuổi hôn nhau trước đám đông thật mất thể diện nhưng bây giờ cô lại cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ họ.
Xe buýt đột nhiên thắng gấp, Tiểu Lạc đứng không vững nên suýt chút nữa bị ngã, cô vội vàng nắm chặt tay lại.
Tiểu Lạc nhớ lại trước kia cô với Trình Hạo cũng từng ngồi xe buýt, nhưng lúc đó phần lớn xe buýt đều không có chỗ ngồi như lúc này. Bởi vì chỗ nắm tay quá cao, Trình Hạo sợ cô với sẽ mệt nên thường để cô ôm lấy người mình. Thi thoảng, cô cũng tựa đầu vào người anh, yên tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong giây lát.
Chỉ cần có Trình Hạo ở bên, cô không cần phải lo lắng xe buýt sẽ đột nhiên thắng gấp, cũng không cần phải tìm tay cầm vì anh chính là bến bờ cô an lòng gửi gắm cả cuộc đời mình.
Nếu như bây giờ có anh ở bên, cùng cô ngồi trên chiếc xe buýt này thì tốt biết mấy! Tiểu Lạc nhận ra bản thân càng lúc lại càng thêm nhớ Trình Hạo.
Lúc về đến nhà, vừa lấy chìa khóa để mở cửa thì cô đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi. Cô bất ngờ nhận ra phòng khách đã thay đổi, trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn trước rất nhiều, trên bàn cũng bày đầy những món ăn hợp khẩu vị cô.
Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Lẽ nào mình đã xuyên không quay về ngôi nhà của mấy tháng về trước?
Tiểu Lạc đưa tay nhéo mình một cái, có cảm giác đau đớn. Tất cả mọi thứ trước mắt cô đều là thực, không phải xuyên không, cũng không phải nằm mơ. Vậy thì chính là Trình Hạo đã quay trở về!
Lúc nãy không phải anh nói đang cần gấp tấm ảnh chân dung hay sao? Lẽ nào anh ấy cố ý chọc cô? Anh muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô khi bỗng nhiên xuất hiện tại nhà?
Tiểu Lạc đích thực vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, cô vội vã mở cửa bếp bước vào không có ai, cô lại đẩy cửa phòng ngủ ra vẫn không có ai.
Hả? Trình Hạo đã đi đâu rồi?
Đúng vào lúc Tiểu Lạc đang nghi hoặc suy tư thì cửa chống trộm bỗng mở ra, Trình Hạo từ bên ngoài bước vào.
“Tiểu Lạc, em đã về rồi sao?” Anh nhìn thấy cô ngồi trên sô pha liền hân hoan lên tiếng.
“Thực ra câu này nên để em nói với anh mới đúng. Anh vẫn còn biết đường quay về nhà cơ à? Không phải anh đang chơi trò bỏ nhà ra đi rất vui hay sao?” Trong lòng Tiểu Lạc thực ra vô cùng vui mừng nhưng nói cho cùng Trình Hạo vẫn là người sai trước, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh được. Người ta thường nói, ngựa quen đường cũ, ngộ nhỡ sau này anh thường xuyên giở trò này ra thì sao.
“Anh sai rồi, bà xã. Sau này anh sẽ không bao giờ bỏ nhà ra đi nữa, được không?”
“Bây giờ anh không chỉ bỏ nhà ra đi mà còn học cách nói dối nữa. Lúc nãy anh gọi điện thoại nhờ em gửi ảnh qua email, tại sao giờ lại xuất hiện ở nhà hả?” Tiểu Lạc nghiêm nghị thẩm vấn.
Trình Hạo bật cười ha ha rồi nói: “Không phải anh đã tạo cho em niềm vui bất ngờ hay sao?”
Anh ngồi xuống sô pha, đưa tay định ôm lấy cô, liền bị đẩy sang một bên rồi tiếp tục chịu thẩm vấn: “Anh đã bỏ nhà ra đi một tuần, tại sao cả tuần vừa rồi không liên lạc với em hả?”
“Anh chỉ sợ em không để tâm đến anh nên muốn đợi khi em nguôi giận rồi mới nói.” Trình Hạo thật thà khai báo. “Bây giờ em còn tức giận hay không?”
“Vẫn còn sống[]. Anh định nguyền rủa em đấy à?”
[] Tức giận, âm Hán Việt đồng nghĩa với sống.
“Ha ha, có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi. Em mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm, đừng để thức ăn nguội cả rồi thì sẽ không ngon.” Trình Hạo nói rồi đứng dậy, đi vào trong bếp rửa tay, rồi xới cơm.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, vì muốn giảm bớt không khí căng thẳng, Trình Hạo còn bật cả ti vi, chuyển sang kênh có chương trình giải trí nổi tiếng. Nhưng kết quả là Tiểu Lạc vẫn đanh mặt ngồi trên sô pha không hề có dấu hiệu muốn động đũa.
Đây không phải là tác phong xưa nay của Tiểu Lạc vì bình thường chỉ cần cô nhìn thấy bàn ăn đầy những món mà cô yêu thích thì đã cầm đũa nhanh chóng “chiến đấu” nhiệt tình.
“Tiểu Lạc, mau ăn cơm đi!” Trình Hạo đặt đũa trước mặt cô.
“Không ăn.” Cô tức giận lên tiếng. Thực ra cô đã muốn động đũa từ lâu rồi, có điều cô cố tình tỏ ý không ăn để cảnh cáo anh.
“Em ăn một chút đi. Những món này không phải đều là món em yêu thích sao? Coi như là phần lễ vật bày tỏ lời xin lỗi của anh, được không?” Trình Hạo dịu dàng lên tiếng.
“Hưm, chỉ dựa vào chút món ăn này mà muốn em tha thứ cho anh tội tiền trảm hậu tấu, bỏ nhà ra đi? Đừng có hòng.” Tiểu Lạc cố tình đanh mặt lại.
“Vậy em nói đi, phải làm thế nào thì em mới tha thứ cho anh? Anh sẽ nghe theo em hết, để anh dọn nhà vệ sinh một tuần liền, hay là quỳ bên tủ quần áo, hoặc đếm tiền mỏi tay cũng được.”
Tiểu Lạc trong lòng vui như mở cờ nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị: “Em không đói, em đã ăn ở chỗ Lộ Dao rồi, anh ăn một mình đi.” Có trời mới biết cô muốn ăn những món mĩ vị nhân gian trước mặt này như thế nào. Phải có nghị lực, ý chí cao ngất trời mới có thể chối từ được việc này như thế.
“Anh ăn một mình thì còn gì ngon miệng nữa? Món ăn ngon đến mấy mà không có người ăn cùng thì đều nhạt nhẽo hết. Hơn nữa, không phải em đã nói là chưa ăn xong còn gì. Hay là ăn cùng với anh có được không?” Trình Hạo không chịu từ bỏ.
“Được rồi, nể tình anh đáng thương không có người ăn cùng, em đành phải miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Tiểu Lạc thật sự đã động lòng trước thái độ ăn năn hối cải của Trình Hạo, cô lại chẳng thể nào chống chọi được sức hút của bàn ăn trước mặt, liền cầm đũa lên bắt đầu “chiến đấu”.
Sau khi dùng bữa xong, cô còn chưa kịp thu dọn bát đũa, Trình Hạo đã tranh luôn việc rửa bát: “Hôm nay để anh rửa bát.”
“…” Tiểu Lạc cảm thấy thật bất ngờ. Mức độ nhún nhường, mềm dẻo của anh thật sự khiến cô không thể nào chống đỡ nổi. Lẽ nào anh đã quên mất giao kèo ngầm “người đã nấu ăn thì không phải rửa bát” rồi hay sao? Có điều, đã có người chủ động tranh làm việc nhà thì tội gì cô phải từ chối.
“Hãy cho anh một cơ hội làm lại từ đầu đi!” Trình Hạo thấy Tiểu Lạc không nói gì liền mượn lời thoại của Châu Tinh Trì để chọc cô cười.
Ai ngờ trên khuôn mặt Tiểu Lạc vẫn không một chút biểu cảm. Cô chỉ nói hai tiếng ngắn gọn: “Được thôi”, sau đó đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.
Trình Hạo rửa bát xong, bước vào trong phòng thì thấy Tiểu Lạc đang nằm trên giường đọc sách.
“Tiểu Lạc!” Anh bước lại gần, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Tiểu Lạc hoàn toàn không để tâm đến anh, cũng chẳng buồn nhìn lên, tiếp tục tập trung đọc sách.
“Em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?” Trình Hạo kéo chiếc ghế ngồi sát cạnh giường, tiếp tục nói: “Hôm nay anh vừa về nhà đã bắt tay vào dọn dẹp lau chùi, làm bữa tối, đổ thùng rác. Nể tình anh đã tất bật, vất vả cả buổi trời, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Thì ra hôm nay lúc Tiểu Lạc mới quay về, cô không nhìn thấy Trình Hạo đâu là vì anh đang chạy xuống nhà đổ rác.
“Liệu anh có thể thay đổi vị trí mà suy nghĩ xem, nếu như em bỏ nhà ra đi, lại còn không nói tiếng nào cả đêm không quay về, sau đó khi gọi điện cho em, anh cũng không liên lạc được, đợi đến khi liên lạc được thì em đã về đến nhà mẹ đẻ rồi. Vậy anh sẽ như thế nào?” Tiểu Lạc đặt sách xuống rồi lên tiếng hỏi anh.
Tục ngữ có câu, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc. Có nhiều vấn đề nói cho cùng vẫn chẳng thể trốn tránh được nên Trình Hạo quyết định nói thẳng.
“Anh cũng có nỗi khổ riêng mà. Buổi tối hôm đó anh không hề có ý định bỏ nhà ra đi thật, anh chỉ muốn ra ngoài ngồi một lúc, đợi đến khi em bình tĩnh lại thì anh sẽ quay về. Nếu không chúng ta cứ cãi nhau để cho Tần My nghe thấy thì chẳng hay chút nào, cô ấy sẽ cười nhạo cả hai đứa mình mất. Thế nhưng đột nhiên lúc ấy anh lại nhận được điện thoại của mẹ.” Trình Hạo kể lại mọi chuyện cho Tiểu Lạc nghe.
Sau khi nghe Trình Hạo kể xong, Tiểu Lạc cũng dần thấy dễ chịu hơn, cô còn hỏi: “Bây giờ mẹ đã đỡ hẳn chưa?”
“Bệnh của mẹ là bệnh cấp tính, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh. Bây giờ mẹ đã hồi phục hoàn toàn rồi.” Trình Hạo trả lời, sau đó liền hỏi: “Vậy còn hợp đồng mua nhà đó, em đã ký chưa?”
“Ký rồi, bây giờ em vẫn đang âu sầu vì tiền tu sửa đây.” Tiểu Lạc liền nói luôn. “Đúng rồi, số tiền năm vạn đồng kia là thế nào? Anh đi cướp ngân hàng à?”
“Em nói đùa à? Năm vạn đó là tiền mồ hôi xương máu của nhân dân lao động đấy. Từ khi anh biết cổ phiếu của chúng ta bị lỗ, anh liền hỏi vay bạn bè. Có bạn học đã đồng ý cho anh vay tiền nhưng lại chưa định rõ được thời gian cho vay. Số tiền năm vạn đó đến tài khoản của anh vào buổi sáng sau hôm chúng ta cãi nhau, vừa nhận được tiền là anh chuyển sang tài khoản của em ngay đấy.” Trình Hạo khai báo thành thật mọi chuyện.
“Người bạn học nào của anh mà lại hào phóng thế, cho vay một lúc những năm vạn liền?”
“Số tiền năm vạn đó là do anh phải đi mượn đông mượn tây, chứ không phải của một người đâu. Phùng Hữu Tài cho anh vay một vạn, Trần Cương cho anh mượn hai vạn, Triệu Vân Kha hai vạn. Có điều…” Trình Hạo ngừng lại, cau chặt đôi mày.
“Có điều làm sao?”
“Có điều, Phùng Hữu Tài nói rằng cuối tháng phải trả lại cho cậu ấy vì con trai cậu ấy bây giờ chẳng khác nào cái cối xay tiền. Trần Cương thì ba tháng sau phải trả tiền vì cậu ấy sẽ kết hôn. Số tiền Triệu Vân Kha cho mượn thì nửa năm sau trả cũng được vì cậu ấy định nửa năm sau mới mua nhà, còn nói đến lúc ấy chúng ta phải trợ giúp cậu ấy một khoản nữa.”
Đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, bây giờ dân X đều sắp ba mươi tuổi rồi nên ai cũng có nhu cầu mua nhà. May mà mình còn chưa đem số tiền này mang đi tiêu, nếu không, mượn tiền của người ta thì phải trả nợ, mình lấy đâu ra năm vạn để trả chứ? Tiểu Lạc thầm nghĩ trong đầu.
“Số tiền của chúng ta đầu tư vào cổ phiếu lúc nào mới có thể lấy lại được?”
“Cái này khó nói lắm, bây giờ thị trường chứng khoán vẫn chịu ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tiền tệ thế giới nên cổ phiếu rớt giá liên tục. Nhưng nền tảng của Trung Quốc vững hơn các nước khác, anh bảo đảm, chỉ một khoảng thời gian nữa là số cổ phiếu này sẽ tăng trở lại thôi.” Trình Hạo nói chắc nịch.
“Lời bảo đảm của anh thì đáng mấy đồng chứ? Bây giờ chúng ta đang lỗ mấy vạn đồng đây này.” Chỉ cần nghĩ tới số tiền mà cô phải tốn bao mồ hôi công sức đánh đổi giờ chìm nghỉm cùng đống cổ phiếu chết tiệt kia là cô lại ruột đau như cắt.
“Mấy vạn đồng đó cũng không phải không lấy lại được, đợi khi kinh tế có chuyển biến tốt, chắc chắn chúng ta sẽ lấy lại.”
“Vậy anh làm sao mà biết được đến lúc nào kinh tế mới có chuyển biến tốt? Dù gì thì số tiền anh mượn bạn học, em cũng đem nộp tiền nhà hết rồi, đến lúc bạn anh đòi tiền thì em không chịu đâu, anh tự nghĩ cách mà xoay sở.”
“Được rồi, được rồi, bà xã nói gì cũng đúng hết.”
Tiểu Lạc cảm thấy kỳ lạ là tại sao anh lại không hề tỏ ra nghi ngờ trước việc cô mua nhà thật hay chưa? Anh đã không đòi xem hợp đồng, cũng chẳng hỏi lúc nào nhận được chìa khóa nên trong việc mua bán nhà cửa này, thật sự anh đã quá đỗi tin tưởng cô.
Trình Hạo vốn định nằm xuống giường để lấy lòng Tiểu Lạc nhưng cô vẫn nghiêm mặt nói: “Người cả đêm không về nhà phải bị trừng phạt, phạt anh một đêm không được nằm trên giường.”
“Liệu có thể miễn hình phạt vào khoảng thời gian đặc biệt này không? Anh vừa mới từ tỉnh G quay về, vất vả lắm.” Trình Hạo cố làm cho giọng nói trở nên đáng thương.
“Cái này…” Tiểu Lạc cũng thấy để Trình Hạo vừa mới bôn ba đường dài như vậy mà nằm trên sàn hoặc sô pha là chuyện không nhân đạo lắm, có điều cô vẫn cố ý tỏ ra đắn đo.
“Anh nằm ngủ trên giường sẽ ngoan ngoãn, giữ bổn phận không động đến em, có được không?” Trình Hạo tiếp tục năn nỉ.
“Được thôi, nhưng chỉ một lần này thôi đấy, không có lần sau đâu.”
“Làm gì có lần sau nữa. Lần sau anh không bao giờ dám thế nữa, bà xã đại nhân ạ.” Thấy cô đã đồng ý, Trình Hạo vội nắm lấy cơ hội để nịnh nọt, sau đó cởi quần áo lên giường nằm.
“Anh muốn ngủ trên giường thì phải giao hẹn mấy điều trước đã. Anh không được cởi hết quần áo ra, cũng không được phép giở trò lưu manh.”
“Được.” Nếu như cô đã đồng ý cho anh ngủ trên giường thì anh cũng phải biết giữ “khuôn phép”, đợi khi nào lên được giường rồi anh sẽ đàm phán điều kiện tiếp, Trình Hạo ngầm lên kế hoạch.
Trình Hạo vừa lên giường là bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình. Anh quay người lại, đưa tay ôm lấy Tiểu Lạc.
“Mau bỏ bàn tay của anh ra.” Tiểu Lạc lên tiếng.
“Anh ngủ rồi, anh không biết đâu.” Trình Hạo nói xong liền cố ý ngáy khò khò.
“Đáng ghét! Anh ngủ rồi mà vẫn có thể nói chuyện sao? Anh coi em là đứa trẻ lên ba chắc.” Tiểu Lạc dở khóc dở cười.
“Bà xã, anh nhớ em quá đi mất.” Trình Hạo không để tâm đến sự ngăn cản của Tiểu Lạc, vẫn cứ ôm chặt lấy cô.
“Này, này, Trình Hạo, anh phải biết giữ đúng chừng mực đấy. Anh đã quên mất mấy điều giao hẹn giữa chúng ta trước khi lên giường rồi hay sao?” Tiểu Lạc vừa nói vừa đẩy tay của anh ra.
“Anh không quên. Anh không cởi hết quần áo, cũng không giở trò lưu manh, anh chỉ ôm bà xã của anh mà thôi.” Trình Hạo vẫn cứ khăng khăng.
“Còn dám ăn nói linh tinh em không cho nằm giường nữa đâu.” Tiểu Lạc đưa lời cảnh báo sau cùng.
“Được thôi.” Trình Hạo đành chán nản thu tay lại.
Buổi tối hôm đó, đợi sau khi cô đã ngủ say, anh lại sáp tới gần, ôm chặt cô vào lòng.
Thực ra Tiểu Lạc vẫn chưa hề ngủ. Chuyện trước khi đi ngủ chẳng qua vì cô không thể nào xuống nước được nên mới cố ý chơi trò cấm đoán, dọa nạt. Nhưng vào giây phút này, cô không hề từ chối Trình Hạo mà an tâm hưởng thụ vòng tay ấm áp, vững chắc khiến cô nhung nhớ bấy lâu nay. Khóe miệng cô khẽ cong lên, trên mặt hiện lên một nụ cười mãn nguyện, bình yên.
Tuy rằng sau khi quay về, Trình Hạo đã làm hết tất cả những việc có thể để nịnh nọt Tiểu Lạc nhưng cô vẫn không chịu tha thứ cho anh hoàn toàn, tối đến cô lại bắt anh phải giữ đúng bổn phận và chừng mực. Trình Hạo cho rằng tình hình này có thể sẽ thêm chút gia vị vào cuộc sống hai người, ai ngờ sau đó cô lại kéo dài thời gian “trừng phạt” khiến tâm trạng anh rất buồn bã, chán nản.
Chủ ý của Tiểu Lạc chính là: “Em sẽ lạnh nhạt một tuần với anh cho anh nhớ mãi không quên lỗi lầm này. Sau này xem anh còn dám bỏ nhà ra đi nữa không.” Thế nhưng phương châm quán triệt của cô lại là: thức ăn anh làm vẫn ăn, nước sôi anh rót vẫn uống nhưng buổi tối nằm ngủ không được ôm, đương nhiên anh cũng bị cấm tận hưởng thời gian “tắm uyên ương” mỗi tối.
Tối thứ Sáu, khi Tiểu Lạc vừa bước chân xuống xe buýt liền nghe thấy giọng nói hân hoan của Trình Hạo: “Tiểu Lạc, cô bé này bị anh bắt được rồi nhé!” Tiếp sau đó, anh liền nắm chặt lấy bàn tay cô.
Trò chơi “bắt trẻ con” này “tái xuất giang hồ” khiến Tiểu Lạc cảm thấy thật ấm lòng.
“Sao trùng hợp vậy nhỉ?” Cô mỉm cười, để mặc cho Trình Hạo nắm tay mình.
“Đúng thế, đúng là trùng hợp quá, anh cũng vừa xuống xe thì gặp em luôn.”
Thực ra, bình thường chơi trò “bắt trẻ con” là việc xảy ra một cách ngẫu nhiên, có điều hôm nay đây là trò chơi do Trình Hạo hết lòng vạch sẵn. Anh đã tính toán sẵn thời gian Tiểu Lạc về để ra bến xe đợi trước nửa tiếng đồng hồ. Có điều anh không ngờ được hôm nay cô phải làm tăng ca nên vì kế hoạch vĩ đại này anh đã phải đứng đợi tới hơn một tiếng đồng hồ. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn, xinh đẹp của Tiểu Lạc, trong lòng anh mừng thầm, có được kết quả thế này, cho dù phải đợi ba tiếng đồng hồ nữa cũng đáng.
Ánh mặt trời cuối ngày bao trùm lên hai người. Họ cùng nắm tay nhau đi lên cầu thang bộ qua đường.
Trong giây phút này, Tiểu Lạc nhận thấy tất cả mọi buồn phiền trong lòng cô đều đã tan biến mất không còn chút dấu vết nào nữa.
Lúc đi qua siêu thị gần nhà, Trình Hạo liền nói: “Nhà mình hết thức ăn rồi, anh vào trong mua rồi về nhà sau.”
“Em đi mua cùng anh nhé.”
“Được thôi.” Trình Hạo hớn hở mỉm cười.
Cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, cùng nhau tay nắm tay về nhà, Trình Hạo vui vẻ tận hưởng niềm hạnh phúc nho nhỏ trong cuộc sống bình đạm của mình.
Ngày hôm đó, Trình Hạo không còn phải một mình làm lụng trong bếp nữa vì Tiểu Lạc cũng vào bếp nấu ăn cùng anh. Cô nhận trách nhiệm nhặt rau, rửa rau còn anh thái rau, nấu ăn. Cảm giác gia đình thân thuộc khiến Tiểu Lạc thấy như hai người đã quay lại cuộc sống “phụ xướng phu tùy”[] trước kia.
[] Cách dùng từ hài hước của tác giả dựa trên câu “Phu xướng phụ tùy” (nghĩa đen: chồng nói, vợ làm theo; nghĩa bóng để chỉ quan niệm phụ nữ luôn phải phục tùng chồng trong thời phong kiến).
Trình Hạo vừa xào rau vừa hát bài Về nhà thật tốt của Lưu Đức Hoa nhưng thay đổi lời bài hát một chút.
…
Đợi đến khi về nhà mới biết, bản thân thật sự quan trọng
Hai bàn tay có thể trở nên thô ráp vì Tiểu Lạc
A… a thật vinh hạnh biết bao, kiêu hãnh biết bao
Anh nấu ăn cho em, anh quét dọn cho em
A… a cảm giác được về nhà thật quá tốt!
…
Không những chỉ hợp xướng ăn ý trong phòng bếp, bữa tối của hai người diễn ra trong không khí tình cảm. Đây chính là cơ sở vững chắc mà anh đã dày công gây dựng bấy lâu nay.
Buổi tối, Trình Hạo leo lên giường, chui vào trong chăn, nhanh chóng cởi hết quần áo rồi quay sang ôm chặt Tiểu Lạc vào lòng. Đáp lại, cô không hề đẩy anh ra, chỉ nhướng mày lên tiếng: “Em vẫn còn chưa ngủ đâu.”
Trình Hạo bật cười “ha ha” rồi đáp: “Em ngủ rồi thì còn gì thú vị nữa, đâu có ai đỡ chiêu của anh.”
“Lưu manh.” Tiểu Lạc mắng yêu.
“Oan uổng quá! Đây không phải là lời thoại kinh điển do Tiểu Lạc em sáng tạo ra sao.” Trình Hạo vừa nói, vừa đưa tay vào trong chiếc áo ngủ kín cổng cao tường của cô, quyết định dũng mãnh xông lên, ai ngờ, còn chưa kịp tiến vào trận địa thì đã bị Tiểu Lạc ấn chặt tay rồi nói: “Đừng vội vã thế, có chuyện em phải nói với anh trước đã.”
“Có chuyện gì thể?”
“Bản hợp đồng mua nhà kia em vẫn chưa ký. Số tiền anh vay mượn bạn bè, em chưa động đến một đồng, vẫn còn nằm trong thẻ của em đấy. Những người bạn cho anh vay tiền cũng không phải giàu có gì, họ đều thuộc diện không bao lâu sau phải dùng đến tiền nên anh mau rút về rồi trả cho bọn họ đi.” Tiểu Lạc nằm trong tay của Trình Hạo dịu dàng lên tiếng.
Anh ngây người trước lời nói dịu dàng của cô. Sau khi anh quay về không hề nhắc lại chuyện mua nhà, chính vì sợ sẽ làm gia tăng mâu thuẫn với cô, thế nhưng anh hoàn toàn không ngờ chuyện hôm đó Tiểu Lạc nói đã mua nhà rồi chỉ là lừa anh.
Trình Hạo không biết phải nói gì vì từ trước đến nay anh vẫn luôn cho rằng cô là một đứa trẻ lớn xác chưa trưởng thành, nhiều lúc chẳng biết nghĩ cho người khác, thường xuyên đem chuyện mua nhà nói một cách đơn giản, gọn nhẹ, cứ như thể nếu không mua được nhà thì cô sẽ thề chết không kết hôn vậy. Mãi đến tận bây giờ, anh mới nhận ra, thì ra cô không chỉ nói ngoài miệng mà trong lòng cũng suy nghĩ cho anh rất nhiều.
Trình Hạo không nói thêm gì nữa, chỉ bất giác ôm chặt Tiểu Lạc vào lòng.
“Có điều, việc em tạm thời từ bỏ dự định mua nhà không phải vì em không muốn mua nhà nữa, mà vì em suy nghĩ đến việc anh có thể sẽ không quay lại Bắc Kinh. Nếu là vậy, cho dù em có mua được nhà cũng chẳng vui vẻ gì. Thế nhưng, bây giờ anh đã quay lại thì em không từ bỏ kế hoạch mua nhà của mình được.” Tiểu Lạc nhấn mạnh vào câu nói sau cùng.
“Tiểu Lạc, anh xin lỗi!” Trình Hạo đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ em chỉ còn cách ngôi nhà mơ ước có chút xíu là có thể hoàn thành được giấc mộng tương lai rồi. Là anh đã làm hỏng kế hoạch vĩ đại của em.”
“Anh nói sai rồi, không phải là kế hoạch vĩ đại của em mà là của hai chúng ta. Anh phải biết rằng, mua nhà không phải vì em mà vì cả hai chúng ta, vì cuộc sống sau này nữa.” Tiểu Lạc sửa lại câu nói của anh.
Trình Hạo ôm chặt cô vào lòng hơn, còn không kiềm chế được mà cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô.
Anh biết đôi khi Tiểu Lạc so sánh anh với những người thuộc tầng lớp có nhà, có ô tô khiến anh ảo não vô cùng vì cảm thấy cô đang chê anh không nhà, không xe. Thế nhưng vào giây phút này, anh cảm thấy bản thân đã hiểu lầm cô, bởi vì cách nghĩ của cô rất giản đơn, cô chỉ hy vọng hai người có được cuộc sống tốt đẹp hơn mà thôi.
“Thực ra, trong chuyện mua nhà lần này em cũng có trách nhiệm. Em đã quá nóng vội, tiền của chúng ta vẫn còn thiếu nhiều, vậy mà em cứ đòi mua nhà. Đây đích thực là hành động tát sưng mặt để giả làm kẻ béo, tự mình lừa gạt mình. Tuy rằng sau cùng coi như cũng gom đủ được số tiền giao đợt đầu nhưng gần như già nửa số tiền đó là vay mượn từ người khác. Chưa nói đến việc người cho mượn rất có thể sẽ cần đến số tiền đó đột xuất, e là chúng ta cũng chẳng đào đâu ra tiền mà trả họ nữa. Anh nói không sai chút nào, hiện nay chưa phải thời điểm tốt nhất để mua nhà.” Tiểu Lạc nói xong liền thở dài một tiếng.
“Tiểu Lạc, hãy tin ở anh. Anh nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền để cuộc sống của chúng ta ngày càng hạnh phúc.” Trình Hạo thì thầm nói. Anh biết từ trước đến nay tính cách của Tiểu Lạc hơi giống Tào Tháo, cho dù có thế nào thì sau cùng cô cũng quyết không chịu nhận sai. Thế nhưng hôm nay, cô không những đã nhận sai mà còn bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, sự thực này khiến anh đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cô.
Tiểu Lạc quay người lại nhìn Trình Hạo rồi nghiêm túc lên tiếng: “Thực ra lần này em giận anh không phải hoàn toàn vì chuyện cổ phiếu bị lỗ vốn. Đầu tư cổ phiếu nói cho cùng cũng là loại đầu tư mạo hiểm, kiếm được tiền là may mắn, còn thua lỗ thì cũng đành tự nhận là xui xẻo thôi. Điều khiến em tức giận chính là, có chuyện gì anh cũng giấu em. Gặp được căn nhà tốt giấu em, quay về quê thi tuyển cũng giấu em, cổ phiếu thua lỗ cũng giấu em. Em dễ dàng bị lừa gạt vậy sao? Tại sao chuyện gì anh cũng giấu em vậy?”
“Không phải đâu, Tiểu Lạc. Anh cảm thấy những chuyện này đều khiến con người phiền não. Anh hy vọng ngày nào em cũng vui vẻ, không bị lo lắng bám riết nên anh thà một mình buồn phiền và tự nghĩ cách giải quyết còn hơn để em phải lo lắng cùng anh. Nói cho cùng, anh là đàn ông, anh cảm thấy mình phải gánh vác nhiều hơn.” Trình Hạo vội vã giải thích.
“Thế nhưng anh một mình gánh vác như vậy không phải sẽ mệt mỏi lắm sao, lại còn gây ra mâu thuẫn tình cảm giữa chúng ta nữa chứ. Tuy là đàn ông nhưng nói cho cùng anh cũng không phải kim cương, càng không phải thần tiên nên anh không cần phải một mình gánh vác hết phiền não như vậy. Chúng ta đã cùng chung sống, không những có phúc cùng hưởng mà còn phải có nạn cùng chia.” Tiểu Lạc trịnh trọng nói.
Trình Hạo nhìn cô ánh mắt đầy kinh ngạc. Trước mặt anh bây giờ, dường như cô không còn là Tiểu Lạc nghịch ngợm, vô tư mà anh quen biết trước kia nữa mà đã đột nhiên trưởng thành, trở nên thấu hiểu lòng người, thấu tình đạt lý.
Tiểu Lạc lại tiếp tục: “Em hy vọng, sau này mỗi khi gặp phải chuyện buồn phiền, anh có thể chia sẻ với em, có điều gì khó khăn cũng phải nói ra, không cho phép buồn bực một mình. Em muốn cả hai chúng ta cùng gánh vác tất cả mọi phiền não của nhau, cùng nhau vượt qua phong ba bão táp. Anh đừng có cảm thấy nói với em điều buồn bực trong lòng là tạo phiền phức cho em, sau đó lại chỉ nói cho em nghe những chuyện vui mà thôi. Chúng ta đã ở bên nhau bao lâu nay, cũng nên bỏ qua cách sống “chỉ báo vui không báo lo” đi. Lúc mới yêu nhau, anh có thể giở chút khôn lỏi, chỉ biểu hiện những ưu điểm trước mặt em, thậm chí còn nói ra những lời nói dối đầy thiện ý để em nhìn thấy điểm tốt ở anh. Nhưng chúng ta giờ đã tiến vào giai đoạn tiền hôn nhân, không những phải nhận ra ưu điểm của đối phương mà còn phải bao dung khuyết điểm của nhau nữa.”
Trái tim Trình Hạo rung động xốn xang, anh vô cùng cảm động, đến mức không biết phải báo đáp lại thế nào.
Sau cùng, Tiểu Lạc dõng dạc nói từng từ: “Nếu như chúng ta đã quyết định sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc đời này thì hãy cùng nhau vượt qua bão tố, phong ba, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, anh nhé.”
Hai mắt của Trình Hạo bất giác đỏ lên, anh cố gắng kiềm chế nước mắt và mở rộng đôi tay, ôm Tiểu Lạc vào lòng chặt hơn nữa. Đột nhiên anh nhận ra rằng, anh và cô mới đó đã yêu nhau được bảy năm rồi. Có điều, hôm nay dường như anh được quen với một Tiểu Lạc hoàn toàn mới. Thì ra, người con gái anh luôn yêu thương này không chỉ lạc quan, vô lo vô nghĩ mà còn nguyện lòng cùng chia sẻ phiền não với anh.
Trình Hạo vùi mặt vào mái tóc của Tiểu Lạc, cố gắng hít mùi thơm quen thuộc trên người cô. Anh muốn được ôm người phụ nữ mềm yếu này trong tay, mãi mãi không rời.
Trình Hạo và Tiểu Lạc đã bên nhau bảy năm trời nhưng tình yêu bảy năm này đối với cả anh và cô đều không hề buồn tẻ, mà đây mới chỉ là một chương mới trong cả cuốn sách dài mà thôi.