Nhưng cô vẫn bị Phong Lệ mang trở về.
Thời gian nghỉ trưa cô ghé vào tấm phảng cứng, lật qua lật lại đều không ngủ được.
Phút chốc, cô từ trên giường ngồi xuống, xuyên thấu qua màn cửa màu lam nhìn ra mặt trời chói chang ở bên ngoài, cảm thấy sàn nhà đều muốn bị nướng cháy.
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào từng phơi nắng?
Cô đều ở trong nhà, chính là đóa hoa nhỏ trong nhà ấm…
Nghĩ tới nơi này, xem ra cô chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối.
___
Buổi chiều trời nắng chang chang, bọn họ đứng phơi nắng phía dưới, mang theo mũ cũng khó có thể ngăn được ánh nắng cực nóng.
Bởi vì buổi sáng, cô giả vờ ngất, bây giờ thành đối tượng giám sát trọng điểm, ánh mắt huấn luyện viên thỉnh thoảng rơi vào người cô.
Thân hình thẳng tắp của cô chậm rãi uốn cong, giọt mồ hôi to như hột đậu chậm rãi từ gương mặt chảy xuống.
Nóng quá a!
Thật là khó chịu.
Cô cảm thấy mình muốn tan đi, lúc nào cũng có thể trở thành một bãi bùn, tê liệt trên mặt đất.
“Chào thủ trưởng.”
Thanh âm đều đặn truyền đến.
Nghĩ tới buổi sáng dáng người để cô phun máu mũi, cô không kìm lòng được nghiêng đầu nhìn lại.
Anh mặc quân trang chính thức màu xanh, quân hàm màu vàng dưới ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt thanh lãnh đạm mạc kia càng ngày càng gần.
Ông nội ngươi!
Mặc chính thức như vậy, đẹp trai như vậy, đây là muốn làm cái gì?
Trên bãi tập bị mặt trời chiếu nóng vang lên tiếng xì xào bàn tán còn có tiếng tỏ tình!
“Thủ trưởng rất đẹp trai a!”
“Thủ trưởng, em phải sinh khỉ con cho anh.”
“Thủ trưởng, bên này, thủ trưởng anh là thần tượng của em.”
Diệp Cô Thâm đi đến phía trước, giày màu đen đạp trên đất phát ra tiếng, ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám nữ sinh, liền thu hồi ánh mắt.
“Nhìn cái gì vậy.” Huấn luyện viên quay đầu nhìn các cô “Đứng vững.”
“Báo cáo huấn luyện viên, thủ trưởng muốn làm gì.” Đường Tuế Như to gan hỏi.
Không phải giống như cô nghĩ a?
“Kiểm tra nội vụ.”
Nghe được chữ này, đôi mắt Đường Tuế Như sáng lên, ngay cả đứng tư thế quân đội cũng có lực.
Diệp Cô Thâm đứng thẳng đang chăm chú nhìn cô biến mất, nam nhân kia đẹp trai có độc, đẹp trai phạm quy, đẹp trai không biên giới.
Hai mươi phút sau, tiếng còi thật dài vang lên.
“Nghỉ, nghiêm, nghỉ ngơi mười phút.”
Lập tức, trên bãi tập một trận bi thương, nhao nhao đi về phía bóng cây.
Cô cũng là một thành viên trong đó.
Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn phòng ngủ cách đó không xa, làm sao không ra a, sẽ không phải không phát hiện ra a?
Một lúc sau, các cô tại mặt trời khuất bóng đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn một binh sĩ nhanh chân nhạy tới.
Chỉ thấy anh ấy nói một câu với huấn luyện viên, ánh mắt huấn luyện viên thâm thúy nhìn cô.
“Đường Tuế Như, ra khỏi hàng.”
Khóe miệng cô không che giấu được nụ cười trộm, nên tới, rốt cuộc đã tới.
Cô chạy chậm ra ngoài “Huấn luyện viên, có chuyện gì sao?”
“Đi theo cậu ấy đi.”
“Rõ.”
Cô vung hai tay, bộ dáng nhẹ nhõm đi sau lưng Phong Lệ.
Huấn luyện quân sự a! Quân đội a!
Cô liền muốn vĩnh biệt nơi này.
Thật sự là không có không nỡ chút nào.”
Vui vẻ cô muốn khoa tay múa chân.
Bên ngoài phòng ngủ nữ, bốn người lính đang nghiêm túc đứng thẳng, đây chính là tướng sĩ tiền tuyến bảo vệ nước Mặc Viêm.
Đường Tuế Như kính trọng bọn họ.
Nhưng không có nghĩa là, cô liền thích trong quân khu tiếp nhận hình thức niêm phong huấn luyện quân sự.
Cô chỉ là một tân sinh khoa máy tính mỏng manh mà thôi.
“Tôi đi vào một mình?” Cô ngẩng đầu nhìn Phong Lê dừng bước ở bên cạnh, “Nhìn xem dáng người của thủ trưởng các anh, hẳn là sẽ không giết hại đóa hoa của tổ quốc a?”
Phong Lệ không thay đổi sắc mặt nhìn cô “Thủ trưởng ở bên trong chờ cô.”
“Cô nam quả nữ…” Cô vừa nhỏ giọng nói vừa đi vào phòng ngủ nữ.
Cô vừa đi vào, chỉ nghe thấy giọng mát lạnh của Diệp Cô Thâm, mang theo tức giận “Tới.”