Diệp Cô Thâm chẳng những không nhắm mắt, ngược lại đánh giá cẩn thận, sợi tóc hơi cuộn lại rải rác ở giữa cổ trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm cũng lên xuống, mấy giọt nước óng ánh đảo quanh xương quai xanh, giống như tinh linh nhảy nhót trong núi.
Đường Tuế Như xoay người chạy, vừa mới hét lên mà ba mẹ không tới, xem ra bọn họ quyết tâm đem mình cho tên trâu già này.
Ghê tởm!
Cánh tay Diệp Cô Thâm duỗi ra, giữ chặt cổ tay bé nhỏ của cô “Tới, bôi thuốc.”
“Không muốn, hỗn đản, anh thả tôi ra.” Đường Tuế Như nghiêng đầu, khẽ cắn môi, mắt to trừng anh, hận không thể hóa thành ác ma ăn hết anh.
Bởi vì vừa lộ thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, lại có chút quẫn bách, tay phải vẫn luôn cầm khăn tắm trước ngực, im lặng lên án.
Diệp Cô Thâm là quân nhân, bảo vệ quốc gia, trong quân doanh đều là một đám nam nhân.
Một cô gái yểu điệu như vậy, ánh mắt xấu hổ, trừng một cái, trái tim anh mềm mấy phần “Thuốc này rất tốt, bôi lên tay em liền hết đau.”
Nhìn cánh tay nhỏ bé của cô đen mấy phần, anh cũng đau lòng, bằng không sao cho cô nghỉ ngơi nửa tháng.
“Không muốn anh bôi.” Thân thể nhỏ nhắn của cô dịch gần anh một chút, tay phải có ý lấy thuốc mỡ.
Nhưng lại cảm thấy động tác này quá SB, nhất định sẽ bị trâu già này kéo vào ngực anh, không ổn.
“Anh để thuốc mở trong tay xuống, chính tôi bôi, bây giờ anh lập tức cút ra ngoài cho tôi.” Cô nhất định sẽ tìm cha mẹ mình liều mạng.
“Chính em có thể xoa sao? Về sau chúng ta là vợ chồng, thân thể em, từ sợi tóc đến bàn chân, đều là của anh.” Diệp Cô Thâm kéo thân thể mềm mại của cô vào trong lòng.
Da thịt cô non mịn chạm đến quân trang anh, cảm giác chỗ nào cũng không thoải mái, cứng rắn, cực kỳ khó chịu.
Quanh người cô đều là hơi thở của anh, thắt lưng nóng rực, tức giận để cô rống to “Diệp Cô Thâm! Tôi mới không cần gả cho anh! Thật không biết ông nội Càn anh minh như vậy, sao có thể có con trai lưu manh như anh.”
Nhất định là giả.
“Không khéo, hôn sự của chúng ta chính là ông nội Càn anh minh của em quyết định.” Diệp Cô Thâm ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát trên người cô.
“...” Cô lắc đầu, đôi mắt màu hổ phách nồng đậm lên án và không tin Diệp Cô Thâm, tại sao có thể có chuyện hoang đường này.
“Tiểu nha đầu, thân thể em quá mềm..”Anh thật muốn biết bạn học cô nói cô thế nào.
Hiển nhiên Đường ba tuổi không phải ý trong miệng họ.
Cô không cam lòng yếu thế quát “Diệp Cô Thâm, thân thể anh quá cứng.”
“Hoàn toàn chính xác, ôm em, toàn thân chỗ nào cũng cứng rắn.” Diệp Cô Thâm mở thuốc mỡ ra, thừa dịp cô gái nhỏ không động, bôi thuốc mỡ lên cánh tay cô.
Bỗng nhiên trên tay truyền đến cảm giác mát rượi, còn có lòng bàn tay thô ráp của nam nhân, cô hô to “Diệp Cô Thâm, anh làm gì? Lưu manh, hỗn đản, ông nội anh, buông tôi ra.”
Tay trái anh dùng sức kéo cô dựa vào mình, giọng nói lạnh lùng “Bôi thuốc cho em, lại nháo anh thượng em.”
Đường Tuế Như nghe xong, quả nhiên không lộn xộn.
Trời đất bao la, trong sạch và mạng nhỏ mới quan trọng nhất.