Đường Tuế Như nhìn mặt mẹ mình có chút mê trai, kéo cánh tay bà “Mẹ, cha con tốt với mẹ như vậy, mẹ còn tìm cho con cha dượng trẻ như vậy?”
Bước chân Diệp Cô Thâm hơi dừng lại, mắt lạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đầy kinh ngạc của cô “Tư tưởng của cô có vấn đề.”
“Cô Thâm, Tuế Tuế bị chúng ta làm hư từ nhỏ, không nên chấp nhặt với cô ấy, vào đi! Ba cô ấy ở trên đường, một lát liền trở về.” Mẹ Đường lôi kéo Đường Tuế Như trở về, thấp giọng nhắc nhỏ cô “Nói gì vậy, đây không phải là cha dượng con, là con trai nhỏ ông nội Càn của con.”
“A, chính là ông nội kia trước cứu tư lệnh đúng không?” Cô thở dài một hơi, không phải cha dượng liền tốt.
Cô cười tủm tỉm quay đầu, đối diện với ánh mắt đen lạnh của Diệp Cô Thâm, trong lòng nổi lên đùa ác, cười tủm tỉm hô “Chào chú Diệp…”
Quản anh là ai đâu.
Ra khỏi quân đội, cô sẽ không đi vào nữa.
Giọng nói nũng nịu truyền vào tai Diệp Cô Thâm, thân hình anh đứng lại, trong mắt đen thâm thúy hiện lên một chút hàm xúc.
Chú Diệp?
Bối phận là một chuyện, nhưng anh có già như vậy sao?
“A..” Đường Tuế Như khẽ kêu một tiếng, xoa cánh tay phiếm hồng nhìn mẹ Đường, bĩu môi hét “Mẹ, mẹ bóp con làm gid, con trai nhỏ của ông nội Càn, chẳng phải con nên gọi chú sao?”
Ánh mắt mẹ Đường dịu dàng nhìn cô, kiên nhẫn giải thích nói “Tuế Tuế, cậu ấy là con trai nhỏ ông nội Càn, nhưng cũng là vị hôn phu của con, không thể gọi chú.”
“........”
Đầu Đường Tuế Như oanh một cái, trong chốc lát trống rỗng, cảm giác giống như bỗng nhiên mình mất đi năng lực ngôn ngữ, cả kinh không nói ra lời.
Vị hôn phu?
Cô không biết cái gì, vị hôn phu gì.
Cô chậm rãi nghiêng đầu, thấy Diệp Cô Thâm đối cô lộ ra nụ cười nhạt yếu ớt, ánh mắt nghiền ngẫm kia, thấy thế nào cũng để người ta sợ hãi.
Mẹ Đường buông tay cô ra đi pha trà, cô đứng thẳng tắp giữa phòng khách, rất lâu không nhích nửa bước “Chú Diệp, hai chúng ta cách thế hệ đâu! Chú có ý trâu già gặm cỏ non sao?”
Diệp Cô Thâm ngồi xuống ghế salon màu vàng nhạt, không thay đổi sắc mặt nói “Có ý tốt.”
Ngực cô phập phồng, rất muốn đá anh ra khỏi cửa “Ông nội anh! Không phải tôi không muốn huấn luyện quân sự sao? Không phải tôi để anh đưa tôi về sao? Có cần thiết không? Báo ứng tới nhanh như vậy.”
Cô liếc bóng dáng mẹ Đường, bước nhỏ đến mặt anh, nắm chặt tay nhỏ, bộ dáng hung ác “Tôi nói với anh, tôi mới mười tám, không gả! Tôi cũng không biết, hôn ước gì.”
Diệp Cô Thâm nhìn cô giương nanh múa vuốt, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói cũng mềm nhũn mấy phần “Ngoan, đi thu dọn đồ, lát nữa cùng tôi trở về.”
Cô mới ra ngoài, lại muốn trở về?”
“Anh chết ý niệm này đi. Tôi chết cũng không đi quân đội.” Cô bất mãn nghiêng đầu, quay người chạy lên lầu.
Mẹ Đường bưng trà nóng ra, nhìn thấy bóng lưng Đường Tuế Như “Cô Thâm, cậu bỏ qua cho, Tuế Như còn nhỏ tuổi, mà trước đây không nói qua với cô ấy, nhất thời có thể chưa tiếp nhận được.”
Diệp Cô Thâm thu lại tầm mắt từ bóng lưng cô “Không có việc gì, cháu vừa có hai tháng ngày nghỉ, có thể bồi dưỡng tình cảm.”
Vừa mới để cô về quân khu là trêu chọc cô, không nghĩ tới mèo rừng phản ứng lớn như vậy, xem ra rất ghét quân đội.
“Vậy không tệ.”
Mà trên lầu Đường Tuế Như khóa trái cửa phòng, bật máy tính lên, mười ngón tay linh hoạt bấm trên bàn phím, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc.
“Thịch.”
Tay nhỏ dùng sức đập trên bàn phím, phát ra một tiếng gầm thét tê tâm liệt phế “A..”