“Nghỉ, nghiêm!”
“Toàn đội đều có, bốn mươi phút, tư thế quân đội!”
Tiếng còi thật dài kết thúc, thao trường bị mặt trời đốt nóng lâm vào yên tĩnh, tân sinh mặc áo rằn ri đứng thẳng tắp.
Năm phút sau.
“Có người té xỉu!”
“Mau đưa vào phòng y tế.”
Sau khi phòng bệnh bận rộn một trận, liền trở nên yên tĩnh.
Trên giường bệnh, cô gái nhỏ an tĩnh nằm, tóc ngắn có hơi lộn xộn, lông mi thật dài hơi cong, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm, tú sắc khả xan (tú sắc khả xan chỉ người có tư sắc mê người).
Mấy phút sau, cô gái nhỏ trên giường mở đôi con ngươi màu hổ phách, ánh mắt di chuyển, tháo mũi kim tiêm trên cánh tay ra.
Đường Tuế Như vừa xuống giường vừa mở miệng mắng “Cmn! Huấn luyện quân sự! Huấn em rể ngươi! Còn kéo đến quân đội, một đám điên.”
Cô nhô đầu nhỏ ra bên ngoài, chỉ thấy một y tá cầm con chuột trong tay, mắt không chớp nhìn màn hình máy vi tính.
Y tá trong quân khu vẫn rất nhàn nhã.
Đường Tuế Như thu hồi cái đầu nhỏ, dựa lưng vào tường “Ôi, ôi, tôi đau bụng quá…”
Lập tức bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô.
Cô giơ một con dao sắc bén đối với y tá, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười nhạt không tính là xin lỗi “Chị gái, xin lỗi a.”
Hai tay ôm eo y tá, mắt cô nhìn quần áo trên thân hai người, như này chắc chắn không thể ra ngoài.
Một lát sau, cô mặc đồng phục y tá, mang theo khẩu trang, đi ra ngoài phòng y tế.
Đối diện, liền đụng phải bác sĩ mặc áo khoác trắng “Nhanh, cầm rương thuốc, đi theo tôi.”
Tim cô run lên, ngốc trệ một chút, muốn đi đâu?
Cô muốn rời khỏi nơi này a.
Có cần xui xẻo vậy không?
Bách Lý Doãn thấy cô bất động, ánh mắt lạnh lẽo mấy phần, “Cô mau tới! Nhanh lên! Mạng người!”
Từ nhỏ sinh hoạt trong gia đình y dược, nghe thấy mạng người, bản năng để cô xoay người lại lập tức, cầm rương thuốc lên, đi sau lưng Bách Lý Doãn.
Đến kí túc xá sĩ quan, còn chưa tới gần, chỉ nghe thấy tiếng hét như heo giết.
“Nhẹ chút a! Anh muốn lấy mạng tôi a! Móa!”
“A..”
Đôi mi thanh tú chau lại, nhìn đánh dấu ở cửa, tư thế oai hùng trong truyền thuyết, quân trưởng Xích Sính Quân lạnh lẽo bức người, vậy mà một người bị thương liền kêu gào, thật là đổi mới tam quan của cô…
Đi vào gian phòng, đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, trên mặt đất tán loạn khăn gấm màu trắng nhiễm máu.
Hai người mặc đồ rằn ri đứng bên giường cầm khăn gấm cầm máu.
Anh ấy quát một tiếng “Bách Lý, mẹ nó, nhanh lấy ra cho tôi.”
Bách Lý Doãn đeo găng tay màu trắng lên, ấn ở bụng anh ấy “Kẹp giải phẫu.”
Từ nhỏ cô được ông nội và ba huấn luyện, giả mạo một ý tá với cô là chuyện nhỏ.
Đưa kẹp giải phẫu cho anh ấy, chỉ là….
Còn chưa đánh thuốc tê a?
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
“Bách Lý, anh muốn đau chết tôi đúng hay không? Không đánh thuốc tê cho tôi.”
Trên khuôn mặt trắng noãn của Bách Lý Doãn không có điểm áy náy “Thuốc tê.”
Đường Tuế Như nhìn chằm chằm phần bụng bị mở ra, cười nhẹ nói “Bác sĩ Bách Lý, tôi thấy cũng không cần thuốc tê a! Đã trông thấy đầu viên đạn.”
“Cô..” Hai tay Lâm Thượng bắt lấy ga giường quân đội màu xanh, mồ hôi trên trán dính ướt lông mi, hai con ngươi mung lung trừng mắt nhìn Đường Tuế Như, “Bách Lý, anh đánh thuốc tê cho lão tử.”
Nếu như không phải mang khẩu trang, cô thật muốn cho anh ấy cái ói đầu lưỡi, đóng mặt quỷ, một đại nam nhân, có phải quân nhân hay không!
Tổn thương như vậy tính là gì, làm sao trên chiến trường?
Quá ồn ào!
“Kêu la cái gì?”
Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng nói lành lạnh.