Trans: Ngưu Ngưu | Beta: Dép
Gần muộn rồi, Trần Y chạy vào lớp học, may mà tất cả mọi người vẫn chưa quay về chỗ ngồi. Người nào người nấy ồn ào, đang tụm năm tụm ba nói chuyện. Cô liếc mắt nhìn về nam sinh đang dựa lưng vào tường ở cuối lớp nói chuyện với ai đó. Cậu mặc một bộ đồng phục màu trắng tím, bên trong là áo màu đen, một tay đút vào trong túi quần, cả người lười biếng, nghe người ta nói chuyện thì cười một cái.
Trần Y lấy lại hô hấp, mở bánh mì trong tay ra, cúi đầu đi qua, đi qua đám người Văn Trạch Tân. Vài người vẫn còn đang cười sặc sụa, chỉ có Văn Trạch Tân nghiêng đầu liếc mắt nhìn theo nữ sinh đi qua người mình, khóe môi cậu mang theo ý cười, nhìn cô một lúc. Trần Y nhai nhai bánh mì, đi vòng qua cái bàn trống phía sau kia, đi đến ngồi xuống bàn của mình.
Mới vừa ngồi xuống, tiếng chuông liền vang lên.
Mấy nam sinh vút một cái liền tản hết đi.
Văn Trạch Tân dùng mũi chân chỉnh lại cái ghế có hơi lệch rồi ngồi xuống, liếc nhìn cô một cái: “Ăn nhanh lên, cô giáo đến rồi.”
Hai má Trần Y phồng lên, ừ một tiếng rồi tăng tốc. Kết quả cô nghẹn đến suýt chết, cô nắm tay đập nhẹ vào ngực mình, mái tóc dài rũ xuống.
Văn Trạch Tân híp mắt, lấy ra một chai nước, mở nắp đưa cho cô.
“Ngốc không vậy chứ.”
Khuôn mặt Trần Y đỏ bừng lên, nhận lấy uống ngay. Một ngụm nước lạnh đi xuống thì thoải mái hơn nhiều. Đúng lúc cô giáo đến đây, Văn Trạch Tân hô: “Đứng dậy.”
Trần Y vút một cái liền đứng lên, vội vàng ngẩng đầu: “Chào cô giáo.”
Tay đang cầm cái chai giấu phía dưới.
Sau khi ngồi xuống, Trần Y cầm chai cúi đầu uống một ngụm nữa. Giây tiếp theo, cô nhìn chằm chằm chai nước suối chỉ còn lại nửa chai, chớp mắt, vài giây sau khuôn mặt đỏ đến rỉ máu.
Văn Trạch Tân lật sách, nghiêng đầu liếc cô một cái: “Mình uống qua rồi.”
Trần Y vút một cái ngẩng đầu nhìn cậu.
Văn Trạch Tân thu ánh mắt lại, dùng ngòi bút cào đỉnh chân mày, sau đó gõ gõ bàn của cô: “Cô giáo đang nhìn cậu kìa.”
Tim Trần Y đập thịch thịch thịch không dứt, thu lại tầm mắt, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía ngón tay thon dài đang cầm bút của cậu. Cô thấy cô giáo đang nhìn về chỗ mình thì liền ngồi thẳng dậy, một tay lật sách, bàn tay còn lại vẫn còn cầm chai nước suối. Văn Trạch Tân đặt bút xuống, chạm vào nắp chai từ trong hộc bàn. Sau đó một tay cậu thì giữ cổ tay cô, tay kia thì đóng nắp chai lại rồi cầm lấy cái chai trong tay cô, ném vào trong hộc bàn.
“Ngốc không vậy chứ.”
Tay của Trần Y cuối cùng cũng được tự do, giơ tay kia lên, lật cuốn sách đang đặt trên bàn, ánh mắt nhìn chăm chú vào tiêu đề trên cuốn sách.
Cô nghiêng nửa mình, lén lút lấy tay chạm vào môi dưới.
Như vậy có được tính là hôn gián tiếp không?
“Cô giáo gọi cậu kìa.” Giọng điệu Văn Trạch Tân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà khẽ gọi một tiếng. Trần Y đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đẹp của cô giáo dạy Tiếng Anh trên bục giảng.
Vị giáo viên này rất tức giận, cô ấy dựa vào bàn rồi gõ mặt bàn: “Trần Y, nào, đọc cho cô nghe một đoạn trong bài văn ngắn mà cô vừa mới giảng.”
Vừa mới giảng bài văn ngắn nào?
Trần Y mờ mịt, đứng lên.
Cả lớp đều quay đầu nhìn cô. Tổ trưởng Tiếng Anh đằng trước vội vàng chuyển sách cho cô xem, Trần Y liếc mắt nhìn một cái, lập tức hiểu ngay.
Cô mở miệng đọc ngay.
Đặc biệt trôi chảy, hơn nữa phát âm rất chuẩn.
Giáo viên Tiếng anh lắng nghe, mặt không chút thay đổi.
Chờ Trần Y đọc xong, lúc này giáo viên Tiếng Anh mới gật đầu, nói: “Ngồi xuống.”
Cả lớp phá lên cười.
“Cô giáo, cô không nên để Trần Y đọc bài, cô nên để cậu ấy đọc hóa học bằng tiếng anh, đảm bảo hữu hiệu.”
“Ha ha ha ha, đúng đúng đúng, sau đó nên phạt Trần Y rồi.”
Ai mà chẳng biết rằng dù tiếng anh của Trần Y không phải người đứng đầu, nhưng mà từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ rớt hạng, vẫn luôn nằm trong top năm. Giáo viên Tiếng Anh phất tay: “Nhất thời sơ suất rồi.”
Cả lớp lại cười tiếp.
Đặc biệt là mấy học sinh nam hay chơi với Văn Trạch Tân kia, người nào người nấy đều nhìn qua phía Trần Y. Văn Trạch Tân cũng nhìn cô rồi cười theo.
Trần Y bị cậu cười đến đỏ mặt, tim lại đập nhanh, dứt khoát cúi đầu không thèm để ý tới cậu nữa. Cô lấy ra một tờ giấy vụn đặt trên mặt sách, bắt đầu vẽ loạn.
“Được rồi, tiếp tục học thôi, cũng lớp rồi, có thể nghiêm túc chút được không, đặc biệt là mấy cậu kia.” Giáo viên Tiếng Anh gõ gõ bục giảng, ánh mắt nhìn về phía khu vực của Văn Trạch Tân và Trần Y. Trước tiên khoan nói đến chuyện của Trần Y, Văn Trạch Tân vẫn chiếm hạng nhất, nhưng mà khi nghe giảng quả thật cũng không quá nghiêm túc.
Xem xem, giờ cô ấy chỉ cần liếc mắt thôi, cũng có thể nhìn thấy cái điện thoại vừa mới được bỏ vào ngăn bàn của vị lớp trưởng Văn Trạch Tân đây.
Cả đám học sinh ho một tiếng, cúi đầu nghiêm túc tập trung. Cô giáo Tiếng Anh bắt đầu giảng tiếp nội dung ban nãy, còn mấy học sinh nam lại bắt đầu lén lút nói chuyện phiếm trong nhóm.
Lão Dương: [Mình phát hiện nha, có đôi lúc Trần Y giống một chú thỏ nhỏ thật đấy.]
Một Kiếm Phong Hầu: [Mình cảm thấy cậu ấy không chỉ xinh, mà còn đáng yêu nữa chứ.]
Lão Hương: [Anh hùng thấy gì cũng vậy.]
Dương Phàm: [Cho nên là, hoa khôi của trường kì này phải đổi rồi sao? @Văn Trạch Tân]
Văn Trạch Tân: [Cậu ấy đáng yêu, cậu ấy xinh đẹp, liên quan gì đến các cậu.]
Lão dương: [Ha ha ha ha ha, liên quan đến cậu.]
Văn Trạch Tân: [Cũng không liên quan đến mình.]
Dương Phàm: [Chắc không?]
Văn Trạch Tân bấm tắt màn hình điện thoại, tay ném điện thoại vào trong hộc bàn. Cậu liếc mắt nhìn nữ sinh bên cạnh, Trần Y cũng đang sột soạt cúi đầu mà gửi tin nhắn.
Trần Y: [Mình…]
Thẩm Tuyền: [Vào học, câm miệng.]
Trần Y: [… Không phải, mình nói cho cậu biết, mình vừa mới uống nước mà Văn Trạch Tân đã uống qua đó.]
Thẩm Tuyền: [Thật không?]
Trần Y: [Có tính là hôn gián tiếp không vậy?]
Thường Tuyết: [Hôn gián tiếp thì tính là gì chứ? Có gan thì tấn công cậu ta ấy.]
Trần Y: […]
Bỏ đi.
Cô đút máy vào trong hộc bàn, mặt quay sang bên này, lén lút mà liếc mắt nhìn nam sinh bên cạnh. Đầu ngón tay của cậu chống lên cằm, rũ mắt nhìn đề bài, một tay khác thì xoay cây bút, đầu ngón tay thon dài rõ ràng.
Trần Y vèo một cái thu hồi ánh mắt, hít sâu.
Cô nằm sấp trên bàn, mái tóc đuôi ngựa xõa ra trên trên bàn.
Văn Trạch Tân cũng có hơi mệt mỏi, dựa sang bên cạnh. Khuỷu tay đè trúng cái gì đó, cậu quay đầu liếc mắt nhìn sang, đè trúng mái tóc đuôi ngựa của cô rồi.
Cậu hơi sững sờ, sau đó vẫn tiếp tục đè, tay kia thì ngắm nghía cây bút.
Trần Y muốn ngồi dậy, phát hiện tóc không thể cử động. Cô ấn chặt da đầu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy khuỷu tay với ống tay áo được vén lên của cậu đang trực tiếp đè lên tóc cô.
Trần Y sững sờ, ngây người nhìn cánh tay của cậu. Vài giây sau, cô đỏ mặt quay đầu về, tiếp tục nằm sấp, cũng không dùng sức rút tóc về nữa.
Chuông tan học vang lên.
Giáo viên Tiếng Anh cất sách vở, giẫm lên giày cao gót rời đi. Đám học sinh reo hò một tiếng rồi vui vẻ chạy ra khỏi phòng học, Dương Phàm từ hàng đầu vượt qua đống bàn mà chạy tới đây, bước chân đột nhiên phanh gấp lại.
Lão Dương đi theo phía sau đâm sầm vào người cậu ta: “Làm sao vậy?”
Dương Phàm chỉ tay về phía trước.
Lão Dương nhìn theo, chỉ nhìn thấy người học đến nỗi ngủ gật, ngoài lớp trưởng ra thì còn có bạn cùng bàn của cậu ta. Thảo nào vừa rồi giáo viên tiếng anh còn chẳng thèm để ý tới việc tan học mà đã trực tiếp rời đi.
Dương Phàm bước tới, cúi đầu nhìn.
Gáy của hai người vậy mà lại dính sát vào nhau, tóc Trần Y đang nằm dưới khủy tay của lớp trưởng. Được đó nha, ngủ ngon thật đó, nếu nói hai người không có cái gì thì cậu ta không tin đâu nha.
Tiết thứ tư là giờ thể dục.
Trần Y và tổ trưởng Tiếng Anh đang ngồi trên khán đài bóng rổ, mặt Trần Y vẫn còn đỏ ửng. Tổ trưởng Tiếng Anh là một em gái mặt tròn, cô nhóc ôm sách Tiếng Anh, đánh vào vai Trần Y: “Cậu với lớp trưởng ngủ một tiết trong giờ Tiếng Anh, cảm giác thế nào vậy.”
Trần Y đang chôn mặt vào trong cánh tay, lí nhí nói: “Chẳng có cảm giác gì cả, mình cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào luôn ấy.”
Tổ trưởng Tiếng Anh: “Cậu dạy hư lớp trưởng rồi.”
“Không có.”
Trần Y chôn mặt rồi lại ngẩng nửa mặt lên, nhìn một đám nam sinh cách đó không xa. Văn Trạch Tân cởi áo khoác đồng phục ra, ném lên chiếc ghế bên cạnh, cầm lấy vợt cầu lông rồi lui về phía sau. Cậu vừa phát cầu lên là đánh ngay, chẳng mấy chốc đã thắng xuất sắc, các nữ sinh đang ngồi cạnh ghế bên cạnh cứ thế nhìn chăm chú vào cậu.
Tổ trưởng Tiếng Anh quay đầu lại nhìn: “Sao lớp trưởng không thích đánh bóng rổ nhỉ?”
Mấy ngày hôm trước Trần Y đến nhà Thẩm Tuyền, cậu và Thẩm Lẫm đang chơi bóng rổ.
Trần Y: “Có chơi mà, chỉ là ít chơi thôi.”
Tổ trưởng Tiếng Anh: “Nếu lớp trưởng đánh bóng rổ thì chắc chắn đẹp trai lắm ấy. Cậu xem cậu ấy đánh cầu lông thôi mà đã có cả một đám nữ sinh nhìn chằm chằm cậu ấy thế rồi.”
Trần Y: “Ừ.”
Cô thu hồi tầm mắt, cảm thấy nắng chói quá, liền cầm áo khoác đồng phục lên che mặt. Một quả cầu lông từ phía bên kia bay đến, rơi xuống chân cô. Trần Y nhìn chằm chằm quả cầu lông kia.
“Trần Y, nhặt qua đây.” Giọng Văn Trạch Tân truyền đến.
Trần Y cầm quả cầu lông kia lên, tay giữ đồng phục, bước xuống bậc thang, đi về phía cậu. Văn Trạch Tân vươn tay xốc áo khoác cô lên. Bên này không có ánh nắng, trong nháy mắt mắt Trần Y hơi không thích ứng được, liền nheo mắt lại nhìn cậu.
Khoảnh khắc đó, mặt đối mặt.
Trần Y có thể nhìn thấy mồ hôi do đánh cầu lông chảy trên má Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhìn dáng vẻ mê mẩn của cô.
Xung quanh có vẻ hơi yên tĩnh.
Trần Y ném quả cầu lông vào trong tay cậu: “Của cậu.”
Văn Trạch Tân không bắt lấy, cầu rơi trên đất. Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn thoáng qua, kéo áo đồng phục của cô lại: “Cậu cũng chơi chung đi.”
Nói xong, thì cậu kéo cánh tay cô.
Trần Y: “Mình không chơi đâu, nóng lắm.”
“Nóng chết đi được.”
Trần Y giãy dụa, đoạt lại đồng phục của mình rồi xoay người bước đi.
Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm bóng lưng cô, chậc một tiếng: “Trần Y.”
Trần Y nghe thấy tiếng cậu gọi thì chạy nhanh hơn.
Văn Trạch Tân nhướng mày, khom lưng nhặt quả cầu lên, sau đó xoay người. Mấy người lão Dương đều đồng loạt nhìn cậu, lão Dương chậc chậc một tiếng, sau đó, một đám người bắt đầu gào lên như sói tru.
Văn Trạch Tân đá lão Dương một cái: “Đánh cầu đi.”
Mấy nữ sinh trên khán đài đều đồng loạt mà nhìn về phía bóng lưng đang chạy đi.
“Cậu ta là ai vậy?”
“Không biết, hình như là bạn ngồi cùng bàn với Văn nhị thiếu thì phải.”
“Trông cũng bình thường thôi mà.”
Trần Y trở lại khán đài rồi ngồi xuống, lại dùng đồng phục che mặt. Tổ trưởng Tiếng Anh nhìn cô rồi cười: “Sao mặt lại đỏ như vậy, lớp trưởng làm gì cậu à.”
Trần Y: “Cậu ấy mời mình đánh cầu, mình không muốn đánh.”
“À, ra vậy.”
Một lúc sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Thực ra phân nửa học sinh học thể dục đều đã chạy đi, toàn bộ đều chạy đến nhà ăn để chiếm chỗ. Cô cùng tổ trưởng Tiếng Anh đứng dậy. Cô cúi đầu bấm điện thoại, hỏi Thẩm Tuyển và Thường Tuyết giữa trưa muốn ăn gì, sẵn tiện lấy cho các cậu ấy luôn.
Phía sau có tiếng bước chân.
Văn Trạch Tân và mấy người Dương Phàm cúi đầu nói chuyện, đôi mắt nhìn về bóng người phía trước vẫn đang cúi đầu gửi tin nhắn. Điện thoại trong túi cậu cũng vang lên, Văn Trạch Tân lấy ra liếc mắt nhìn một cái.
Văn Trạch Lệ: [Lấy cơm giúp cái.]
Nhiếp Tư: [Tôi luôn nha.]
Văn Trạch Tân: [Ăn gì?]
Bọn họ liền nhanh chóng báo tên món ăn.
Vào nhà ăn, Trần Y và tổ trưởng Tiếng Anh tách ra, cầm hai cái khay, bắt đầu xếp hàng lấy cơm. Văn Trạch Tân cũng cầm hai cái, Trần Y xếp hàng xếp hàng mãi, xếp đến phía sau cậu.
Cậu rất cao.
Trần Y nhìn chằm chằm vào vai cậu.
Kết quả, người phía sau đụng phải cô một cái, Trần Y tiến về phía trước hai bước, đụng vào lưng Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân tiến về phía trước một bước, có vẻ cậu không thích người khác đụng vào mình. Nhưng mà giây tiếp theo, cậu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Trần Y.
Văn Trạch Tân nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe môi nhếch lên: “Ngốc hết sức.”
Mặt Trần Y đỏ bừng.
Văn Trạch Tân ngước mắt nhìn người phía sau cô, một nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp nâng cao cằm nhìn cậu. Trong đôi mắt Văn Trạch Tân vẫn còn ý cười, cậu không để ý mà thu hồi tầm mắt, sau đó xoay người, thấp giọng nói với Dương Phàm bên cạnh: “Đổi vị trí chút đi.”
Dương Phàm sớm đã thấy được, cậu ta nở nụ cười, liếc mắt mà nhìn Văn Trạch Tân ý vị sâu xa, sau đó vòng qua đổi vị trí với Trần Y. Trần Y không hiểu sao cứ như thế mà bị đổi đến phía trước Văn Trạch Tân.
Cô ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhìn cô: “Đợi lát nữa ăn cơm chung nha?”
Trần Y: “Mình đã hẹn với mấy người Thẩm Tuyền rồi.”
Văn Trạch Tân: “Anh trai mình, bọn họ cũng đến.”
Trần Y: “Vậy càng không được.”
Văn Trạch Tân: “…”
Trần Y quay đầu đi, tiếp tục đi theo hàng dài phía trước. Cậu xếp hàng phía sau, cô cúi đầu, nhìn đường đi dưới chân, tim đập thình thịch. Đi đến cửa sổ, lấy cơm xong, Trần Y đang bưng đồ ăn thì nhìn thấy Thường Tuyết. Thường Tuyết vội vàng chạy đến, nhận lấy khay ăn. Thường Tuyết liếc mắt một cái đã nhìn thấy Văn Trạch Tân cao lớn khôi ngô.
Cô ấy chậc chậc một tiếng: “Cậu vừa mới xếp hàng chung với cậu ta hả?”
Trần Y liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lại thấy Thẩm Tuyền đi đến, bên cạnh còn có Nhiếp Tư và Văn Trạch Lệ cũng đến. Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền, Nhiếp Tư nhìn chằm chằm Thường Tuyết: “Cọp mẹ.”
Thường Tuyết: “Hừ, ai là cọp mẹ.”
Cô ấy kéo tay Trần Y qua, đi đến cạnh cửa sổ. Thẩm Tuyền đi đến, ngồi xuống. Trần Y mở một lon coca, uống một ngụm lớn, liếc mắt nhìn thấy Văn Trạch Tân đút tay trong túi quần, đứng trước mặt một nữ sinh rất đẹp. Không biết đang nói cái gì, nữ sinh kia còn cầm đồ gì đó đưa cho Văn Trạch Tân.
Anh lắc đầu cười, như vậy là không nhận.
Trần Y đột nhiên thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn cơm.
Cũng không biết đây là lần thứ mấy.
Luôn có nữ sinh đến tìm cậu.
Thường Tuyết ngẩng đầu nhìn bên kia, nói thầm: “Cũng không biết mắt những cô gái đó có bị mù hay không, sao đều xông đến trước mặt ba người bọn họ vậy chứ.”
“Ngay cả cái tên Nhiếp Tư cũng có người thích sao?”
Quả nhiên.
Chỗ ngồi bên cạnh ba người Văn Trạch Tân, Văn Trạch Lệ, Nhiếp Tư vây đầy nữ sinh. Văn Trạch Lệ lười để ý tới, vẫn luôn nói chuyện với Nhiếp Tư.
Văn Trạch Tân một tay cầm thìa ăn cơm, một tay thì nhìn điện thoại, mặt mày mang theo ý cười, rất là đẹp trai.
Trần Y thu hồi ánh mắt.
Liếc mắt nhìn vào điện thoại.
Trong nhóm lớp đang nói chuyện.
Lão Dương: [Có một câu hỏi mà đến bây giờ mình không giải thích được, không bằng nhờ Văn nhị thiếu đến thay bọn mình giải thích một chút.]
Văn Trạch Tân: [Nói.]
Lão Dương: [Tại sao bên cạnh cậu lại có nhiều nữ sinh như vậy?]
Dương Phàm: [Ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Văn Trạch Tân: [Cậu cứ cố gắng dài dài, có lẽ cũng có thể có đó.]
Dương phàm: [Ha ha ha ha ha.]
Tuyết Xuyến: [Lớp trưởng…]
Trần Y nhìn thấy Tuyết Xuyến này bắt đầu nói chuyện thì bỏ điện thoại xuống, đặt trên mặt bàn, nhưng không tắt màn hình đi. Cô vừa ăn vừa nhìn điện thoại.
Tuyết Xuyến: [Lớp trưởng, có một câu hỏi mình không biết, mình muốn nói riêng với cậu.]
Lão dương: [Ơ ơ ơ?]
Dương Phàm: [Chậc chậc.]
Trần Y bấm tắt màn hình, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ăn xong cơm trưa, thời tiết nóng, Trần Y kéo tay Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến - mua đồ ăn. Trần Y mua một cây kem trái cây, mang về phòng học, không ít bạn học cũng đang nghỉ trưa.
Lúc cô đi ngang qua chỗ Tuyết Xuyến, nghe được Tuyết Xuyến nói: “Sao lớp trưởng lại không trả lời mình?”
Bạn ngồi cùng bàn nói: “Có lẽ là đang nghỉ ngơi chăng?”
Nói xong, cả hai quay đầu nhìn về ghế sau. Văn Trạch Tân dựa vào bàn phía sau, đang cúi đầu bấm điện thoại, hai người: “…”
Trần Y cắn cây kem, đi ngang qua các cô, cũng đi về phía bàn của mình.
Ai ngờ cây kem tan quá nhanh, vài giọt nước nước đường tan ra theo cánh tay cô chảy xuống. Văn Trạch Tân vừa nhấc đầu lên đã thấy một màn như vậy, cô đang cúi đầu liếm cây kem.
Cậu sững sờ vài giây, nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của cô, mà nước cây kem đang chảy tạo ra một vệt nước.
“Trần Y.”
Cậu gọi.
Trần Y ngẩng đầu: “Hả?”
Miệng cô vẫn còn ngậm cây kem, môi đỏ lên vì lạnh. Văn Trạch Tân cười nói: “Đến khi nào thì tật xấu ngày nào cũng ăn kem này của cậu mới có thể sửa đây? Ăn ngon như vậy à?”
Trần Y cắn thêm vài miếng rồi nói: “Ăn ngon lắm.”
“Cậu có khăn tay không?”
Văn Trạch Tân: “Thôi cậu tự liếm đi.”
Vừa dứt lời.
Trần Y sững sờ.
Bản thân Văn Trạch Tân cũng sững sờ. Vài giây sau, cậu khẽ cười, đá ghế dựa của bạn học phía trước, bạn học kia ngủ mơ mơ màng màng. Văn Trạch Tân: “Mình thấy chỗ cậu có khăn giấy, cho xin một tờ đi.”
Bạn học kia phản ứng lại rồi mò vào trong hộc bàn ra một gói giấy, ném cho Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân ném lại cho Trần Y.
Trần Y cắn cây kem, nhận lấy, rút khăn giấy lau sạch, sau đó đi vòng qua bàn bên trở về bàn mình. Văn Trạch Tân nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.