Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

chương 91: ngoại truyện 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Alicia | Beta: Dép

Hai vợ chồng thảo luận xong vấn đề cai sữa, bú sữa thì cũng sắp tới giờ cho con gái bú. Em bé bú dồn dập, hai ba tiếng là bú một lần. Trần Y cúi người ôm con gái, đưa lưng về phía Văn Trạch Tân cho con bú.

Văn Trạch Tân đã quen cô vợ nhà mình như thế. Anh đứng dậy đi xách vali hành lý đem về từ bệnh viện lên phòng để đồ, sau đó lấy quần áo của hai người ra treo lên.

Hơn một tháng qua, Văn Trạch Tân luôn bên cạnh Trần Y trong phòng ở cữ. Ban ngày thi thoảng cũng tới công ty, nhưng đa phần anh đều dành thời gian chăm sóc cô.

Có điều người chăm sóc Trần Y không ít, gia đình hai bên đi đi về về, vào ra tấp nập. Trong thời gian ở cữ còn có PT yoga sau sinh cá nhân và dược sĩ Trung y đến. Tất cả đều vì sự phục hồi của sản phụ.

Trước khi sinh, Trần Y bị trầm cảm nhẹ, sau khi sinh thì chẳng còn nữa. Hồi ở cữ, người chăm cữ sắp xếp lịch trình rất chặt chẽ. Chỉ cần vết thương lành lặn là bắt tay vào phục hồi ngay, hơn nữa còn phải học kiến thức chăm trẻ sơ sinh. Trần Y bận đến mức không có thời gian nghĩ vẩn vơ, thế là cô suôn sẻ bước qua giai đoạn dễ trầm cảm nhất sau sinh.

Văn Trạch Tân ra khỏi phòng để quần áo thì Trần Y đã cho con bú xong. Nhìn con gái ngủ ngon lành trong ngực, cái miệng nhỏ còn chóp chép hai lần, Trần Y dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng cô bé.

Văn Trạch Tân vén tay áo, gõ gõ cuối giường.

Trần Y mơ hồ mở mắt nhìn thằng anh.

“Anh giúp em tắm.” Anh khẽ nói.

Trần Y à một tiếng, cẩn thận đặt con gái lên giường. Văn Trạch Tân đi tới, khom người bế cô. Trần Y cởi đồ ra, Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô.

Cả hai đều lặng thinh.

Sữa mẹ rất bổ.

Nhưng một người đàn ông cứ mãi nhìn vợ mình cho con bú, suy nghĩ khó tránh khỏi trở nên lung lạc.

Mấy ngày nay ở cữ, hầu hết là Văn Trạch Tân giúp cô tắm. Không vì gì cả, chỉ là người đàn ông này không chịu để người khác chạm vào Trần Y dù chỉ một chút.

Tuy sau đó Trần Y đã có thể tự tắm, nhưng anh vẫn cố chấp tự mình làm.

Vào phòng tắm.

Mở vòi sen.

Tiếng nước chảy rào rào. Tắm lại tắm, bỗng chân Trần Y giẫm lên miếng gạch trơn rồi nhào vào lòng Văn Trạch Tân. Lúc này, anh vẫn mặc áo sơ mi và quần dài, theo phản xạ ôm lấy cô.

Trong chớp mắt.

Nhiệt độ phòng tắm tăng cao.

Tim Trần Y đập rộn lên.

Từ ngoài nhìn vào, thật ra tình cảnh này rất đẹp. Ôi làn da trắng như tuyết, quả táo adam của Văn Trạch Tân trượt lên xuống mấy lần. Tay cầm vòi sen ném qua một bên, anh nhìn xuống cô: “Em cố ý?”

Trần Y lắc đầu: “Không có. Em lỡ giẫm trúng miếng gạch.”

Văn Trạch Tân híp mắt như thể nhìn xuyên thấu cô. Cũng vì ngã nên tay Trần Y càng ôm anh chặt hơn, chỗ nào nên nhìn thì nhìn, nên che thì vẫn che.

Cứ thế, áo sơ mi Văn Trạch Tân cũng bị ướt.

Ngón tay anh cởi cúc áo sơ mi ra, từng cúc từng cúc, nói: “Vậy tắm chung đi.”

Trần Y: “…”

Nửa tiếng sau.

Trần Y lên giường ôm con gái, cả khuôn mặt đỏ au, bảo: “Em không có dụ dỗ anh thật mà. Anh tin không?”

Văn Trạch Tân buộc thắt lưng áo choàng tắm, cũng lên giường theo. Anh ôm eo cô, nói: “Tin.”

Bây giờ là thời kỳ điều dưỡng, không thể làm bậy. Mặt Trần Y càng đỏ, xem con gái như gối ôm mà ôm. Cô nhóc bị ôm, hơi nóng, lầu bầu hai tiếng.

Cánh tay Văn Trạch Tân nhẹ nhàng tách ra một chút, chắn cho con, để tránh cô ôm con gái khó thở.

Bấy giờ cô nhóc mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Trần Y cũng ngủ theo.

Sau hai tiếng, cô nhóc đúng giờ tỉnh, đòi bú. Trần Y ngủ sâu, hơi mơ màng, đến cởi cúc áo cũng trầy trật không xong. Văn Trạch Tân nhìn cô cởi mà mất kiên nhẫn, lại buồn ngủ ríu cả mắt. Anh đẩy tay cô ra, tự cởi giùm cô rồi kéo con gái lại gần.

Trần Y lại chìm vào giấc ngủ tiếp.

Con gái ngoan ngoãn bú sữa.

Trán Văn Trạch Tân nhăn lại nóng nảy, nhìn chằm chằm con gái nhà mình. Thấy con bú xong, anh đẩy con gái ra, cài cúc áo cho Trần Y rồi ôm người vào lòng.

Trần Y mê man cọ vào lòng anh ngủ.

Bởi vì có thanh chắn giường, hai người bỏ mặc cô con gái lẻ loi ngủ bên kia. Cô bé ngậm ngón tay mở bừng mắt nhìn bố mẹ đằng kia, sau đó cũng ngủ thiếp theo.

Những buổi đêm kế tiếp, cơ bản đều diễn ra như thế.

Kỳ thật, Trần Y đã quen kiểu này rồi. Khi ở cữ, hễ dậy không nổi là có Văn Trạch Tân giúp hết.

Thời gian tiếp theo, Trần Y được nghỉ gần nửa năm, gộp cả nghỉ thai sản và nghỉ phép năm. Đi làm mấy năm nay, cô hiếm khi nghỉ phép năm, nhất là hơn một năm làm việc tại Hội Thành, đến một ngày nghỉ cũng không dùng, thế nên giờ mới tích lũy được nhiều như vậy.

Đợt nghỉ thai sản này làm cô muốn héo queo.

Buổi sáng thì tập một ít yoga, lâu lâu lại nấu cơm, sau đó dính chặt lấy con gái. Thẩm Tuyền và Thường Tuyết hay rủ cô dạo phố. Thế là hai bà mẹ, em gái, cả anh chồng Văn Trạch Lệ cũng thường đi chung, còn có anh trai nhỏ Văn Thân nữa. Hiện giờ, dáng người Trần Y tập luyện không chỉ đẹp hơn, mà trên người cũng có da có thịt hơn trước.

Lúc muội muội được bốn tháng, răng sữa mọc ra.

Trần Y còn không để tâm cho đến khi cái miệng nhỏ khép lại, răng nghiến lấy Trần Y. Ngay lập tức, cơn đau làm cô ứa nước mắt ròng ròng. Song cô không dám cho Văn Trạch Tân biết, đành chịu đựng.

Văn Trạch Tân cúp máy, đi đến đặt điện thoại lên tủ đầu giường. Anh khom người định nói chuyện, nhưng vẻ mặt cứng lại, cực kỳ bình tĩnh nhìn vợ mình đang cúi đầu im lặng.

Trần Y co người, muốn lôi con gái ra.

Chỉ là em bé mọc răng, nướu cũng ngứa, bé muốn mài. Cô kéo đến nỗi vai run rẩy. Văn Trạch Tân giựt tay cô ra, nắm cằm cô lên nhìn. Được lắm, toàn nước mắt.

Trần Y há miệng muốn nói chuyện.

Văn Trạch Tân nheo mắt, chọc ngón tay luồn vào miệng con gái, có hơi kẹt.

Bé cưng đổi chỗ cắn ngay.

Văn Trạch Tân không cảm xúc đè bả vai Trần Y, khẽ đẩy cô ra.

Trần Y nhìn khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc của người đàn ông. Cô thở dài, nghe lời sửa sang lại quần áo. Bé cưng cắn mãi, không cắn ra sữa bèn ư e bất mãn. Văn Trạch Tân cầm điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho chị Lệ dưới lầu: “Pha sữa bột đem lên.”

Dứt lời, dập máy.

Văn Trạch Tân nhìn Trần Y: “Lúc trước anh đã nói với em thế nào? Trước khi răng con bé dài anh đã dặn cai rồi mà? Hử?”

Trần Y bổ nhào tới ôm cổ anh.

“Dạ, em biết rồi.”

Văn Trạch Tân: “…”

Trong khi đó, con gái cắn ngón tay của Văn Trạch Tân không ra sữa. Cô bé giận dỗi, không chỉ khóc kêu mà còn cào tới cấu lui, cái chân nhỏ đá lung tung. Trần Y nghiêng đầu nhìn cô bé, đau lòng nắm tay con gái, lại nhìn ngón tay anh: “Chồng ơi, anh đau không?”

Văn Trạch Tân bị cô mè nheo đến hết cách, không thèm phản ứng lại cô.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Trần Y lập tức chạy đi mở cửa. Chị Lệ đưa bình sữa cho Trần Y, cô mỉm cười, nhận lấy. Chị Lệ trộm hỏi: “Muội muội cắn cô?”

Trần Y gật đầu: “Dạ, cắn khá mạnh đó chị.”

Chị Lệ: “Dạy cho kỹ nha, ngắm chừng không có hiền đâu.”

Trần Y cười tít mắt, đóng cửa lại, cầm bình sữa về đưa cho Văn Trạch Tân. Anh bình thản liếc cô một cái rồi nhận lấy, sau đó rút ngón tay khỏi miệng con gái. Trên ngón tay, dấu răng cực rõ nét, lại còn sâu, cũng may là không chảy máu. Văn Trạch Tân ôm con gái, đút núm vú giả vào.

Rốt cuộc cô bé cũng yên tĩnh, chuyên tâm bú sữa.

Trần Y nhìn hết cảnh này, cô cởi quần áo, quay người tính vào phòng tắm thay đồ. Văn Trạch Tân tựa như có con mắt sau lưng: “Đợi lát nữa anh thay giúp em.”

Trần Y dừng bước, nói: “Có phải chuyện gì to tát đâu.”

Văn Trạch Tân khịt mũi xem thường.

Trần Y: “…”

Xí, em cũng biết chứ bộ.

Chẳng mấy chốc muội muội đã uống cạn sữa, mơ màng ngủ. Văn Trạch Tân bế con gái lên giường con, thả màn ngủ nhỏ xuống. Anh đứng dậy, gạt bộ đồ ngủ khác qua một bên, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Lại đây. Thay ở đây đi, sẵn tiện thoa thuốc luôn.”

Trần Y bặm môi đi qua, ngồi xuống.

Hai vợ chồng nhìn nhau.

Văn Trạch Tân vươn tay, lòng bàn tay mở ra.

Dũng khí gây hấn của Trần Y tức khắc xẹp lép, chợt nhớ ra. Văn Trạch Tân ghì vai cô, lướt thoáng qua cũng nhìn ra được vừa rồi cô bị cắn mạnh thế nào.

Sắc mặt anh không tốt, chạm vào.

Trần Y xuýt xoa.

Văn Trạch Tân thấp giọng nói: “Khử trùng trước đã.”

Trần Y: “…”

Cái này gọi là khử trùng?!

Về phần sau đó, khử trùng cái gì gì đấy toàn là do lòng riêng của người đàn ông này phá rối thôi. Trên giường nhỏ cạnh bên, con gái nhỏ đang ngủ say sưa, Trần Y không dám phát ra dù chỉ một tiếng. Trong phòng là bóng nghiêng quấn quýt. Văn Trạch Tân ăn được một lần là nghiện, nhưng vẫn nghĩ cho cơ thể của cô, vậy nên biết chừng mực.

Một tiếng sau.

Trần Y tắm rửa xong, thay một cái váy ngủ mới. Cô nằm trên giường chả buồn nhúc nhích.

Văn Trạch Tân gọi xuống lầu một kêu chị Lệ cầm thuốc tiêu sữa lên.

Thuốc này vốn đã chuẩn bị từ lâu, Trần Y nhìn anh cúp máy, hơi xót con gái, khẽ bảo: “Hay là mình hoãn hai ngày đi anh?”

Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn cô: “Con bé không uống sữa bột được à?”

Trần Y mím môi.

Cái đó thì không, trái lại uống sữa bột, muội muội cũng uống rất nhiều. Thật ra cô đã chẳng đủ sữa cho con bé uống nữa, thậm chí có khi phải uống hai loại cùng lúc, nếu không con bé sẽ không no.

Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm trầm: “Em cũng đâu phải đồ chơi gặm nướu.”

Mặt Trần Y đỏ lên: “Anh nói cái gì đó.”

Văn Trạch Tân véo mũi cô: “Để cho anh gặm thôi, con bé không có cửa.”

Trần Y: “…”

Cô xoay người, không để ý tới anh nữa. Suy cho cùng anh cũng vì mình thôi, ha, buồn cười.

Cửa gõ cốc cốc.

Văn Trạch Tân đứng dậy mở cửa. Anh lấy thuốc từ tay chị Lệ rồi quay người về. Nhìn cô gái hậm hực trên giường, anh cười nhẹ ngồi xuống, đặt thuốc lên tủ đầu giường, rủ mặt nhìn cô: “Hử?”

Trần Y không quan tâm.

Văn Trạch Tân đỡ eo cô lên ngồi trên đùi mình: “Uống thuốc nào, không thì tối nay em đau đó.”

Trần Y liếc anh.

Văn Trạch Tân chồm tới hôn khóe môi cô: “Được rồi, là anh sai. Sao em lại là đồ chơi gặm nướu được, dáng người đẹp thế này…”

Trần Y che miệng anh: “Anh im đi.”

Hai mắt Văn Trạch Tân tràn ngập ý cười, anh bưng ly thuốc đặt bên môi cô. Chị Lệ ân cần cắm một cái ống hút trong ly, Trần Y hút từng ngụm đến hết.

Uống xong cô cũng mỏi mệt, chỉ là không biết đêm nay có khó chịu hay không.

Văn Trạch Tân ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô, sau đó cầm ly nước ra ngoài. Lát sau, anh lại đi vào, trên tay là cái rổ nhỏ đựng sữa của muội muội. Trước đây chúng đều ở lầu một, bởi muội muội chỉ cần uống thêm sữa vào buổi sáng thôi, ban đêm gần như chỉ bú sữa mẹ.

Trần Y thấy anh lấy vào mới yên lòng ngủ.

Được nha.

Mặc dù anh đáng ghét, nhưng đối xử với con gái cũng không tệ.

Sau khi cai sữa mẹ, muội muội nhanh chóng mọc chiếc răng thứ hai. Bây giờ, cô bé bắt được cái gì là cắn cái đó, Văn Trạch Tân sai Giang Thần mua không ít đồ chơi gặm nướu.

Cô nhóc chỉ cần vắt chân trên giường là có thể gặm vui quên lối về, có điều nước bọt tương đối nhiều.

Trần Y nằm sấp trên giường, lau miệng thay cô bé.

Văn Trạch Tân vừa vào cửa đã thấy bức tranh này, bước chân anh ngừng lại, tựa vào cửa nhìn một hồi. Trần Y ngẩng đầu nhìn anh: “Anh về rồi?”

“Ừ.” Anh cởi áo khoác, tiện tay treo lên móc, tiếp đó đi tới ngồi xổm sau lưng Trần Y, ôm eo cô rồi cùng ngắm con gái mài răng.

Cô nhóc gặm đã, ném gậy gặm nướu đi, sau đó lật mình.

Cô bé cứ thế lật qua.

Trần Y kinh ngạc: “Chồng ơi, anh thấy không, con lật kìa.”

Văn Trạch Tân: “Anh thấy.”

Nhưng lật xong, cô nhóc hết sức, lại ngã về. Lần này cô bé không chịu, oa oa khóc, cái chân con con quẫy đạp.

Trần Y nhịn không được cười rộ lên, định giúp cô bé một tay.

Văn Trạch Tân đã đứng dậy, nhanh tay ôm cô bé trước.

Một tay anh ôm con, một tay nắm tay Trần Y, nói: “Xuống lầu đi dạo đi.”

Trần Y ừ một tiếng, được anh nắm xuống lầu. Văn Trạch Tân đi vài bước, đến cầu thang thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô vài lần. Trần Y khó hiểu: “Sao vậy anh?”

Văn Trạch Tân nheo mắt: “Sao em lại trắng lên nữa vậy?”

Trần Y bất ngờ, vươn tay ra nhìn. Trong không trung, ngón tay thon mảnh và cổ tay đúng là có hơi trắng, đầu ngón tay còn có màu hồng nhạt. Cô mím môi: “Gần đây em hơi ít ra ngoài.”

“Ừm, đẹp lắm.” Anh khen rồi nhìn lại cầu thang, xuống lầu. Ánh nắng rọi vào phòng khách nhỏ, Văn Trạch Tân bước tới thả con gái lên mặt thảm mềm mại.

Cô nhóc ngay lập tức ngọ nguậy lật người, hết bắt lấy đồ đạc là tới cắn đồ chơi của mình, nom bận bịu lắm kìa. Trần Y thấy mà cười, cô xoay người ôm hông Văn Trạch Tân.

Tay anh khoác lên eo Trần Y, cụp mắt nhìn cô.

Bắt gặp khóe môi cong cong, ánh mắt toàn là ý cười của cô, anh nhíu mày kéo cô qua, cúi đầu hôn xuống khuôn miệng nhỏ nhắn. Trần Y giật mình, sau đó thả lỏng đáp lại chiếc hôn của anh.

Đang say đắm, hai người bị tiếng khóc của con gái làm cho tỉnh táo. Trần Y hấp tấp muốn lùi lại, Văn Trạch Tân nhận ra ý định của cô. Ấn đường anh cau có, ghì lấy eo cô hòng ấn người về, đồng thời càng giữ lấy cô chặt hơn, ngang ngược hôn. Trần Y vội đến mức đấm anh. Cô bảo mẫu không dám tới, huých chị Lệ mấy bận. Chị Lệ hít sâu một hơi, chạy ào qua ôm công chúa nhỏ bị bỏ lơ trên đất.

Chị dỗ dành ẵm cô nhóc đi.

Hồi lâu sau.

Đầu gối Trần Y mềm nhũn cả ra. Cô nắm cổ áo Văn Trạch Tân, lườm nguýt anh.

Văn Trạch Tân rủ mắt, không nói tiếng nào, ánh đỏ trong đôi mắt nhảy vọt, không mảy may hối hận.

Trần Y: “…”

Muội muội được sáu tháng, Trần Y đến văn phòng đi làm lại.Vừa ra khỏi thang máy, ai ai thấy cô cũng sững sờ. Trần Y bỏ kẹo cô mang theo trong phòng pantry, vừa bước ra ngoài mới có người phản ứng lại. Thẩm Lệ Thâm lên tiếng: “Sao cô lại đẹp hơn rồi?”

Trần Y câm nín, hỏi: “Đẹp ở đâu?”

“Đẹp hết sức. Cô chắc chắn là cô đi nghỉ đẻ mà không phải đi nghỉ phép chứ?” Một đồng nghiệp khác nói hùa theo sau. Trần Y đáp: “Tôi nghỉ đẻ.”

“Điêu quá đi.”

“Đúng đó. Cô lấy lại body nhanh khiếp. Hơn nữa, còn… đẫy đà hơn trước.”

Trần Y cười nói: “Ừ, có béo hơn.”

“Nhưng mà đẹp lắm nha, thiệt đó. Với cả đây gọi là đầy đặn, không phải là béo.”

Thẩm Lệ Thâm kéo tay Trần Y: “Ghen tị ghê. Cô thật sự có thai hả? Còn sữa mẹ không? Sao chẳng nhìn ra gì hết vậy?”

Trần Y: “Có thai, cũng có sữa luôn.”

Thẩm Lệ Thâm: “… Ai mà tin.”

Trần Y biết có nói cũng không ai tin. Sáng nay khi thay đồ cô mới phát hiện quần áo hơi chật, lúc đó đến cả cô cũng hết hồn. Cũng may, ngày nào Văn Trạch Tân cũng ôm cô nên đương nhiên biết được. Anh đã sớm kêu người đặt may quần áo cho cô, nếu không chả biết sáng nay cô làm sao tới đây nữa.

“Ôi nhìn làn da của cô kìa, trắng trẻo hồng hào, dáng người thì đầy đặn. Chồng cô hẳn thích lắm nhỉ.”

“Chuẩn chuẩn. Tôi cũng thấy thế. Phải tôi, tôi cũng chết mê chết mệt.”

Bọn họ cứ trêu cô không dứt, mặt Trần Y đỏ như máu, vội vã về phòng làm việc của mình, thuận tiện khóa cửa luôn. Cô cầm điện thoại lên soi mình mấy lần, nào có khoa trương như họ nói chứ. Trần Y chạm vào màn hình, đắn đo giây lát rồi gửi tin nhắn cho Văn Trạch Tân.

Trần Y: [Chồng ơi, anh thích em của bây giờ hay là thích em của trước đây hơn?]

Văn Trạch Tân: [Anh thích hết.]

Trần Y: [À.]

Văn Trạch Tân: [Hết giờ làm, anh đón em.]

Trần Y: [Dạ.]

Công việc mới bắt đầu được phân xuống, vừa trở lại đã có hai hạng mục vào tay. Lúc Trần Y bảo cấp dưới chọn người mới biết Tiêu Tiểu Nhàn cũng sắp đính hôn với Triệu Luyện. Cô bèn chúc mừng Tiểu Tiểu Nhàn một cậu.

Tiêu Tiểu Nhàn nhìn Trần Y, trong lòng vẫn có chút ghen ghét, bởi vì chồng Trần Y chiều chuộng Trần Y hết mực. Bất giác cô ta nghĩ tới tương lai của mình và Triệu Luyện.

Liệu anh ấy có chiều chuộng mình giống thế không.

Cô ta chần chừ, nói: “Cảm ơn.”

Trần Y mỉm cười, xoay người đi làm việc mình. Tiêu Tiểu Nhàn nhìn bóng lưng Trần Y, thầm cổ vũ bản thân, cô ta cũng phải cố lên.

Bước qua tháng thứ tám, Xảo Xảo biết bò. Anh em Văn Trạch Tân nói muốn dẫn con mình tới quan sát kỹ xảo trườn bò của Văn Xảo Xảo.

Thế là tối hôm đó.

Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền dắt Văn Thân vào cửa.

Vợ Cố Trình bận nên anh ta một mình dắt con trai tới.

Vợ Tiêu Nhiên về quê, anh ta cũng tự dẫn con theo.

Nhiếp Tư và Thường Tuyết mang con trai nhà mình đến. Mấy đứa trẻ thấy muội muội trắng mịn, phải nói là phấn khích hết cỡ, nhảy cẫng lên chạy tới, đứng xem Văn Xảo Xảo. Chân Văn Xảo Xảo be bé nhưng bò thoăn thoắt, bò chỗ đây, bò chỗ kia, chỉ là ở đâu cũng có người, nhất là mấy anh trai, toàn chắn đường bò của cô bé. Cô bé rất hoang mang, sau đó ngửa đầu nhìn các anh, tay nhỏ vung xuống, ý bảo mấy anh tránh ra.

Cô bé muốn bò tiếp cơ.

Văn Thân ngồi xổm xuống, xoa đầu em gái.

Các bạn nhỏ khác cũng ngồi xuống theo, chỉ có con trai Tiêu Nhiên là khoanh tay đứng kế bên nhìn chằm chằm, không chịu tới gần, mặt cao ngạo. Mấy phụ huynh thấy mà buồn cười, cả đám ngồi trên sô pha vây xem. Trần Y tựa vào ngực Văn Trạch Tân. Bỗng Nhiếp Tư hỏi anh: “Đúng rồi. Tôi tò mò bấy lâu nay, sao cậu lại đặt cho muội muội tên Xảo Xảo thế?”

Vừa hỏi xong, ngay cả mấy bé trai cũng hiếu kỳ, châu đầu lại cùng nhìn anh.

Văn Trạch Tân nhíu mày, nhìn Nhiếp Tư một cái.

Lúc này.

Trợ lý Giang bưng trái cây ra, để lên bàn và nói: “Vì Xảo Xảo đến khéo quá đó, cô bé nhỏ nhất còn gì.”

(Chữ Xảo trong tên Xảo Xảo có nghĩa là thông minh, giỏi, đẹp… Ngoài ra còn có nghĩa là khéo.)

Trong nháy mắt, các bậc cha mẹ im lặng, quay đầu nhìn về phía con trai nhà mình rồi lại nhìn cô bé trên đất. Đúng là rất khéo, trước mắt trong các anh em ở kinh đô, Văn Xảo Xảo là nhỏ nhất.

Cô bé nhỏ nhất.

Nên là các người đều phải thương cô bé!

Văn Trạch Tân, tâm cơ ghê.

Nhiếp Tư: “…”

Tôi cũng muốn sinh đứa nhỏ nhất.

Truyện Chữ Hay