Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

chương 80: ngoại truyện 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Quỳnh || Edit: Yomost

Beta: Dép

Im lặng giây.

Văn Trạch Tân giọng nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn”

Trần Y cũng thoát ra khỏi vòng tay của Văn Trạch Tân, cô được Văn Trạch Tân ôm lấy khá nhanh thế nên chỉ bị dính một ít ruy băng đằng sau gáy. Thường Tuyết mỉm cười, tiến về phía trước nhặt bỏ những dải ruy băng giúp Trần Y. Cô ấy nở nụ cười, nói: “Đã một thời gian dài mình không gặp cậu rồi, sau đó mình có nghe Nhiếp Tư nói, mình mới biết là cuối cùng hai người cũng đã quay về rồi.”

Trần Y cười nói: “Đúng là đã lâu không gặp.”

Cô vươn tay phủi những sợi dây ruy băng đó cho Văn Trạch Tân. Mặt, đầu, vai và cánh tay của Văn Trạch Tân đều đầy ruy băng. Thường Tuyết giúp Trần Y phủi được hai giây thì đã bị Nhiếp Tư tóm lấy.

Văn Trạch Tân giơ tay cởi bỏ dải băng sau đầu và vai cho vợ. Ngay khi Trần Y gỡ sợi ruy băng trên trán và trên lông mày anh thì nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trong mắt anh, bèn không nhịn được mà bật cười.

Văn Trạch Tân véo cằm cô liếc một cái: “Buồn cười lắm à?”

Trần Y gật đầu: “Vẫn còn ruy băng xanh nè”

Văn Trạch Tân không nói lời nào, nhìn những người khác. Tiêu Nhiên, Cố Trình, cả Nhiếp Tư, Thường Tuyết, bốn người nhìn sang. Cố Trình và Nhiếp Tư cười to nhất, Thường Tuyết cười đến mức mắt lấp lánh. Văn Trạch Tân vỗ vỗ vai, ôm Trần Y đi tới, ngồi xuống ghế sô pha.

Những người khác cũng ngồi xuống, Cố Trình mở một chai rượu, rót vào ly của Văn Trạch Tân, nói: “Thực sự chúc mừng cho cậu nha”

Văn Trạch Tân nâng ly, cụng ly cùng anh ta một cái, nói: “Cảm ơn.”

“Hahaha.” Cố Trình uống cạn ly rượu, ngả người ra sau, trong mắt mang theo ý cười, thật ra không biết Văn Trạch Tân đã trải qua chuyện gì, nhưng có thể đoán được mục đích Văn Trạch Tân làm những chuyện này.

Tiêu Nhiên cũng rót một ly, nhưng là để kính Trần Y.

Trần Y sửng sốt nâng ly lên.

Văn Trạch Tân híp mắt nhìn Tiêu Nhiên và Trần Y.

Tiêu Nhiên cầm chặt ly rượu nhìn Trần Y rồi nói: “Chấp nhận một của nợ như anh ta, cô vất vả rồi”

Cố Trình: “Hahahahahahaha”

Văn Trạch Tân: “…”

Trần Y mỉm cười, nâng ly chạm vào ly của Tiêu Nhiên, nói: “Cảm ơn các anh vì đã làm anh em của anh ấy nhiều năm như vậy.”

Tiêu Nhiên một hớp uống cạn, để ly xuống, liếc nhìn Văn Trạch Tân một cái, không nói gì. Sau khi ngồi xuống, anh dựa vào ghế sô pha nghịch điện thoại, Nhiếp Tư cùng Thường Tuyết đến chúc mừng. Khi Trần Y định uống ly thứ thì Văn Trạch Tân đã cầm lấy ly của cô, đổi cho cô ly nước trái cây. Trần Y ngượng ngùng cầm ly nước trái cây cụng với Thường Tuyết.

Thường Tuyết chậc chậc một tiếng: “Nhị thiếu gia, anh vẫn quản thúc Trần Y à?”

“Cô ấy quản tôi.” Văn Trạch Tân bình thản buông lời.

Thường Tuyết: “…”

Tự dưng được ăn cơm chó.

Có rất nhiều thứ để chơi trên tầng , ngoại trừ uống rượu, còn có mạt chược, poker, bóng bàn, bắn súng, v.v. Cố Trình bật TV, chọn trên đó: “Mấy anh em muốn chơi gì? Đã lâu rồi tôi không chơi bi lắc. Mấy anh em có muốn chơi trò này không?”

Trần Y nghe vậy thì có chút tò mò, dí sát vào lỗ tai Văn Trạch Tân nói: “Trước đây anh có hay chơi không?”

Văn Trạch Tân nghiêng đầu, vừa nghe, nhỏ giọng đáp: “Có.”

“Trước đây cũng chỉ có mấy người bọn anh thôi à?” Trần Y lại hỏi.

Văn Trạch Tân cười nhẹ: “Thỉnh thoảng anh trai anh cũng đến tham gia, Thẩm Hách và Thẩm Lẫm cũng đến lúc rảnh, Thường Tuyết bởi vì yêu đương với Nhiếp Tư nên lâu lâu cũng tới chơi.”

Trần Y nhìn anh chằm chằm.

Văn Trạch Tân: “Anh em tụ tập chỉ có mấy người này thôi, không có phụ nữ.”

Trần Y nhún vai, nhìn sang nơi khác: “Em cũng có hỏi anh cái này đâu.”

Văn Trạch Tân nhướng mày, thấp giọng cười một tiếng.

Anh cúi đầu, hôn vào lông mày của cô: “Sau này không có nữa.”

Không có cái gì, anh không nói rõ. Trần Y cũng coi như không nghe kỹ thì đã thấy Cố Trình đã chọn bi lắc, anh ta bước tới chỉnh máy rồi hỏi: “Anh em nào chơi với tôi?”

Nhiếp Tư và Thường Tuyết xua xua tay rồi chỉ về phía Văn Trạch Tân, Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục gửi Wechat. Nhiếp Tư cười nói: “Chỉ có Văn nhị thiếu mới chơi được với cậu thôi, chúng tôi gà lắm.”

Thường Tuyết mỉm cười dựa vào Trần Y và nói: “Lần trước mình từng may mắn nhìn qua một lần, chồng cậu chơi tốt lắm.”

Trần Y: “Thật à?”

Cô nhìn Văn Trạch Tân một cái.

Văn Trạch Tân vươn tay xoa đầu cô, đặt ly rượu xuống, sau đó đứng dậy, cởi một cúc áo sơ mi rồi bước tới. Cố Trình cũng cởi áo vest, hai người mỗi người một bên.

Nhiếp Tư nắm tay Thường Tuyết cùng xem. Thường Tuyết kéo theo Trần Y vào cùng xem, đến cả Tiêu Nhiên cũng bỏ điện thoại xuống, bước tới đứng sang một bên quan sát.

Cố Trình nhấp một ngụm rượu vang, cúi người tạo ra động tác.

Văn Trạch Tân chậm rãi cúi xuống, ngón tay thon dài chuyển động tay cầm xoay, quả bóng màu trắng di chuyển bên trong, lúc tới lúc lui. Mới ban đầu chỉ là làm nóng người, về sau hai người điều khiển nhanh hơn, Văn Trạch Tân giữ tay cầm xoay, chuyển động một cái, bụp, vào một quả.

Cố Trình thở dài một hơi rồi nói: “Cậu một quả.”

Văn Trạch Tân không nói lời nào, quả bóng trắng lại xuất hiện, lần này tốc độ của Cố Trình chậm một chút, bình tĩnh hơn, Văn Trạch Tân cũng thả chậm lại. Anh cúi đầu, rất tập trung, cánh tay áo được xắn lên vô cùng rõ ràng, cổ áo hơi hở, rất đẹp trai. Trần Y nhìn anh mà chợt nhớ tới dáng vẻ của anh khi chơi bóng rổ hồi còn đi học.

Cố Trình bắt đầu cố gắng đưa bóng chui vào lỗ.

Văn Trạch Tân cản phá bóng một vài lần, một tay anh ấn vào mặt sau của tay cầm xoay, chuẩn xác chặn lại từng đường bóng mà Cố Trình tạo ra. Cố Trình tiến lên một bước, lại tăng tốc đẩy bóng.

Văn Trạch Tân di chuyển nhanh chóng, Cố Trình lại liên tiếp tiến tới hai lần.

Binh.

Cố Trình đã đẩy được quả bóng này vào lỗ.

Cố Trình cười nói: “Chà, nhượng bộ à?”

Văn Trạch Tân cười lớn, sau đó anh cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm lớn, hầu kết nhấp nhô, liếc mắt nhìn Trần Y một chút. Trần Y mỉm cười, đứng bên cạnh Thường Tuyết, áo len kết hợp với một chiếc váy, duyên dáng yêu kiều. Hai người làm như những người khác không ở đây, nhìn nhau mấy giây, đáy mắt Văn Trạch Tân ẩn chứa ý cười, cúi đầu tiếp tục cùng Cố Trình chơi hiệp tiếp theo.

Cố Trình nhìn hai người họ mấy cái rồi chậc một tiếng, giọng nói có chút chua ngoa: “Ở nhà ngắm nhau còn chưa đủ à? Đến đây lại nhìn nhau.”

Mặt Trần Y ửng đỏ.

Thường Tuyết cười haha rồi ngay lập tức nói: “Không ngờ Văn thiếu gia cũng khá dịu dàng đấy chứ.”

Thật sự rất dịu dàng, ánh mắt của anh khi nhìn Trần Y không thể giấu nổi sự dịu dàng. Người đàn ông có tướng đào hoa, một khi trở nên dịu dàng thì thực sự dịu dàng chết đi được. Mặt Trần Y càng đỏ hơn, phía bên Văn Trạch Tân lại bắt đầu hiệp mới, tốc độ ngón tay nhanh nhẹn của anh rất nhanh, mà cổ tay di chuyển cũng nhanh không kém.

Binh.

Một quả vào lỗ.

Văn Trạch Tân lại vào một quả nữa.

Cố Trình: “Chết tiệt.”

Nhiếp Tư coi đến mức có chút hồi hộp. Nam giới đa số đều thích loại trò chơi này, anh ta tiến gần tới rồi nói: “Cố Trình, tốc độ tay của cậu không được à nha.”

Cố Trình chậc một tiếng rồi nói: “Tên Văn Trạch Tân này nham hiểm quá đi, lần nào cũng rề rà, lúc nào cũng đá những đường bóng hiểm. Tiêu Nhiên, cậu chơi không?”

Tiêu Nhiên dựa vào một cái bàn ở bên cạnh, đang chơi điện thoại nên không để ý.

Cố Trình: “Vậy tôi đành tiếp tục thôi vậy.”

Văn Trạch Tân đứng thẳng người dậy, xoay xoay cổ tay mấy cái rồi duỗi tay cầm ly rượu lên, uống một ngụm, đôi mắt nhìn về Trần Y. Trần Y ngay lập tức có thể cảm giác được ánh mắt trêu chọc của Thường Tuyết truyền tới, cô đỏ mặt nhìn sang nơi khác, cần đồ uống bên cạnh lên uống một ngụm rồi mới quay đầu lại. Văn Trạch Tân cúi người, ván thứ ba lại bắt đầu.

Loại trò chơi này cũng có thể chơi đến mức kích thích như vậy, nhất là dưới tình huống hai người đều là cao thủ, anh tới tôi đi, tiếp chiêu phá chiêu, quả thực vô cùng ngoạn mục.

Mấy lần tiếp đó.

Binh!

Văn Trạch Tân vào một quả.

Binh!

Cố Trình vào một quả.

Nhiệt độ trong phòng dường như cũng tăng lên theo, Cố Trình kéo kéo cổ áo, mồ hôi theo trán chảy xuống. Văn Trạch Tân cũng đổ chút mồ hôi, chảy đến cằm. Trần Y cầm khăn giấy đi qua, lau cằm cho anh, một tay Văn Trạch Tân đè xuống tay cầm xoay, một tay khác nâng lên, nắm lấy tay Trần Y, tiếp theo đặt ở bên môi hôn một cái.

Trần Y cảm giác mu bàn tay mình nóng bỏng cả lên.

Anh buông cô ra, lập tức tiếp tục. Trò này rất thử thách sức lực và độ linh hoạt của cổ tay, Cố Trình phát bóng, Văn Trạch Tân chặn bóng, hai người lại bắt đầu.

Thường Tuyết cũng xem đến say sưa ngon lành: “Quá đặc sắc.”

Nhiếp Tư: “Xem đến mức tôi cũng muốn vào chơi.”

Lúc này, cửa phòng bao phía sau bị đẩy ra, cả một đoàn người quay đầu nhìn lại. Thẩm Lẫm dẫn theo Thẩm Hách đi tới, cười nói: “Vừa nghe nói các cậu ở đây.”

Cố Trình nói: “Em rể cậu đâu?”

Cố ý hỏi về Văn Trạch Lệ như vậy, Thẩm Lẫm và Thẩm Hách đi tới, lại cười nói: “Ở nhà cùng Tuyền Nhi chứ đâu, hai ngày nay Tuyền Nhi hơi mệt.”

Thẩm Hách nhìn thấy Trần Y, mặt có chút đỏ, cố hết sức lui về phía sau đứng. Không vì cái gì khác, chuyện uống say gọi nhầm điện thoại này, ngày hôm sau anh ta nhớ lại hết cả rồi.

Thật ra anh ta rõ ràng không có ý đó, thế nhưng vừa nghĩ tới giọng điệu nói chuyện kia của mình, lại giống như là ý đó.

Văn Trạch Tân đứng thẳng người dậy, xắn tay áo trượt xuống phía dưới lên một chút, đôi mắt bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Hách, ngay sau đó anh nghiêng đầu nhìn tỷ số trên mặt bàn một cái.

Cố Trình:

Văn Trạch Tân:

Anh nói: “Đổi người chơi đi.”

Cố Trình sững sờ: “Làm sao, cậu thắng tôi xong là muốn chạy à?”

Văn Trạch Tân nhìn Cố Trình: “Vậy tiếp tục?”

Cố Trình suy nghĩ một chút, lại cảm thấy cổ tay không quá dễ chịu, anh ta lắc đầu rồi nói: “Được rồi, Thẩm Lẫm, Thẩm Hách, các cậu ai chơi cùng cậu ta?”

Thẩm Hách nào dám, không nói tiếng nào.

Ngày hôm sau, thật ra là anh ta gửi Wechat giải thích cho Văn Trạch Tân.

Đối phương không trả lời anh ta một lời, khiến đến bây giờ anh ta vẫn còn có chút căng thẳng.

Thẩm Lẫm nhìn một lát nói: “Tôi không chơi đâu.”

Văn Trạch Tân nhìn về phía Thẩm Hách, nói: “Cậu thì sao?”

Thẩm Hách đột nhiên bị điểm tên, có chút ngơ ra. Anh ta muốn nói chuyện, Văn Trạch Tân cụp mắt, bắt đầu điều chỉnh máy móc rồi nói: “Chơi trò chơi mà thôi, tôi nuốt chửng được cậu chắc?”

Thẩm Hách lập tức nghĩ, cũng đúng, lần này lại không chơi tiền, không có gì phải sợ.

Huống chi anh ta vừa vào cửa đã muốn chơi.

Anh ta tiến lên, tiếp nhận vị trí của Cố Trình.

Ngay cả Trần Y cũng không có cảm thấy có gì không ổn, bởi vì vẻ mặt Văn Trạch Tân vô cùng tự nhiên, tất cả mọi người không nhìn ra anh có ý đồ xấu gì. Mãi đến khi trận thứ ba bắt đầu, Văn Trạch Tân lại lần nữa ghi bàn, hơn nữa còn là loại đè hẳn Thẩm Hách xuống đất lăn lộn kia, không cho Thẩm Hách nửa cơ hội phản ứng kịp.

Mới vừa rồi Văn Trạch Tân chơi với Cố Trình là loại vui chơi kỳ phùng địch thủ.

Lần này lại là nhắm vào Thẩm Hách, chuyên tấn công điểm yếu của anh ta, ép anh ta vào góc chết rồi lăn lộn. Quả bóng này, bịch, cực kỳ xảo trá mà trúng vào cái cầu môn kia của Thẩm Hách.

Ngay cả máy móc cũng có chút chấn động.

Thẩm Hách ngây người.

Loại cảm giác còn chưa kịp ra tay đã bị đè xuống đánh, lòng tự tin đã hoàn toàn bị đánh mất hết.

Cuối cùng Thẩm Lẫm cũng kịp phản ứng: “Này.”

Cố Trình: “… Fuck, Văn Trạch Tân, sao cậu hung ác như vậy?”

Văn Trạch Tân đứng thẳng người dây, thả lỏng tay cầm xoay ra, lười biếng phất phất tay: “Sao? Chơi trò chơi thôi mà.”

Thẩm Lẫm: “Cậu chơi như này mà là trò chơi? Không biết còn tưởng rằng em tôi là tình địch của cậu.”

Cằm Văn Trạch Tân cứng lại, anh bật cười, đầu ngón tay gãi gãi lông mày, đang định nói gì thì Trần Y đứng ở một bên hô một tiếng: “Văn Trạch Tân, anh nghỉ ngơi chút đi.”

Văn Trạch Tân sững lại, nhìn về phía Trần Y.

Trần Y cũng nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Y: “Nghỉ không?”

Văn Trạch Tân: “… Nghỉ.”

Trần Y nói xong, cô quay người đi về phía ghế sô pha. Văn Trạch Tân đứng nguyên tại chỗ mấy giây, ngay sau đó đút tay vào trong túi quần, đi theo cô đi tới đó. Thẩm Hách thở phào một hơi, nói: “Chắc chắn anh ta còn ghi thù, ghi thù kỹ chuyện lần trước.”

Ngược lại Thẩm Lẫm không biết chuyện này, thế là lôi em trai mình lại hỏi vài câu. Những người khác cũng rất tò mò, toàn bộ đều tiến tới nghe lén. Thẩm Hách kể cho bọn họ nghe chuyện lần trước sau khi đi về nghỉ ngơi, bởi vì say rượu gọi nhầm điện thoại cho Trần Y, nói một cuộc nói chuyện như vậy. Tính cách anh ta vốn không giấu được chuyện, nói ra trái lại lại dễ chịu hơn một chút.

Lập tức trong nháy mắt mọi người đều hiểu ra tối nay Văn Trạch Tân nổi điên cái gì, bảo sao lại gài bẫy cho Thẩm Hách chui vào, còn một mặt bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình, không ngờ trong lòng lại kìm nén như vậy.

Cố Trình chậc chậc hai tiếng nói: “Sao vậy, thích phụ nữ dịu dàng thì có lỗi à? Tôi cũng thích đấy, Văn Trạch Tân, tốt nhất cậu giấu Trần Y kỹ một chút, tương lai còn dài mà, cậu ghen ghen không xuể đâu.”

Anh ta cố ý đề cao âm lượng khiêu khích, cũng có lẽ là vì biết Trần Y đang ở đây, Văn Trạch Tân hẳn là sẽ không quá đáng, cho nên mới dám như vậy.

Ở phía ghế sô pha bên kia, Văn Trạch Tân ngồi dựa vào ghế sô pha, chân dài vắt chéo, nhìn về phía bên này. Cằm anh cứng lại, ngay khoảnh khắc tay anh muốn rút ra khỏi túi quần, Trần Y nhanh chóng bổ nhào tới, nhào vào ngực anh, ôm anh nói: “Cố Trình nói đùa thôi.”

Văn Trạch Tân cụp mắt.

Trần Y ngửa đầu nhìn anh: “Anh có thể ghen nhưng đừng giấu em.”

Văn Trạch Tân nhìn vào mắt của cô, mấy giây sau, anh cúi đầu lấp kín môi cô, bàn tay lớn vuốt tóc cô.

Trằn trọc mà hôn.

Lỗ tai và gương mặt Trần Y đều đỏ ửng cả lên, mái tóc xõa ra trên vai.

Phía bên kia.

Mấy người khiêu khích mãi mà chẳng được đáp lại, nhất là Cố Trình, cho rằng đến thế này mà Văn Trạch Tân cũng có thể nhịn được, mấy người đều quay đầu nhìn qua ghế sô pha. Ồ, hóa ra là bị vợ mình chế ngự.

Cố Trình bật cười, đang định tiếp tục khiêu khích.

Chẳng biết từ lúc nào đầu ngón tay Văn Trạch Tân đã kẹp lấy một viên xúc xắc, một tay ôm lấy eo Trần Y, rủ mắt hôn, đầu ngón tay kia dùng sức, ném về phía bên này.

Viên xúc xắc kia trực tiếp đập vào dưới chân Cố Trình.

Cố Trình: “… Fuck.”

May mà mình tránh nhanh.

Sắc mặt của Thẩm Hách trắng bệch.

Anh ta thu hồi lời nói trước đó được hay không.

Truyện Chữ Hay