Edit: Yomost
Beta: Cyane
“Sếp, tài sản cá nhân của anh đều là tự bản thân anh dốc sức nhiều năm như vậy…” Trợ lý Giang nói được một nửa thì ngừng lại, ý thức được người được tặng là phu nhân, anh ta lập tức đổi giọng: “Ý tôi không phải là ý này, không phải là nói những tài sản này không thể cho phu nhân. Nhưng phu nhân vẫn có năng lực, anh muốn che chở cô ấy cả đời, bao gồm con cháu hai đời, cho cô ấy tiền tài như vậy là đủ rồi sao? Không đủ…”
Văn Trạch Tân nhìn trợ lý Giang: “Cậu cho rằng tôi không nghĩ tới à?”
Đầu gối trợ lý Giang mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững được, trong nháy mắt anh ta đã hiểu ý của sếp, tặng tiền tài và tài sản là vì tài sản phân chia khi ly hôn
Nhưng quyền kinh doanh vẫn còn ở trong tay Văn Trạch Tân, người đàn ông này dự định làm việc cho vợ cả đời. Mà tương lai phu nhân có thể lại tái hôn, nuôi dạy con cái, cả đời không lo.
Mà chính bản thân anh đã không quan trọng mình ra sao nữa rồi.
Có lẽ làm việc cho phu nhân, sau đó sống cô độc suốt quãng đời còn lại.
Anh quá tàn nhẫn với chính mình.
Một lúc lâu sau trợ lý Giang cũng không nói ra câu nào, luật sư Lương duỗi tay vỗ trợ lý Giang, lắc đầu. Trợ lý Giang nhìn biểu cảm của ba người trong đoàn luật sư là biết bọn họ cũng từng khuyên Văn Trạch Tân, đáng tiếc anh vẫn không nghe, một mực cố chấp. Từ ngày phu nhân xảy ra chuyện trở đi, sợ là anh đã tính toán hết rồi.
Trợ lý Giang chần chừ một lúc, nói: “Sếp, nếu như sau khi ly hôn, phu nhân vẫn đến Hội Thành thì sao?
Văn Trạch Tân dừng lại, mấy giây sau nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức bảo cô ấy đừng đi.”
Có lẽ đây là yêu cầu duy nhất anh đưa ra với cô sau khi ly hôn.
Ở dưới mí mắt anh, cho dù không phải vợ chồng thì anh cũng có thể nhìn thấy, cũng có thể giơ tay cứu giúp. Trợ lý Giang nhìn Văn Trạch Tân: “Nếu như phu nhân nhất định phải đi thì sao?”
Văn Trạch Tân không trả lời trợ lý Giang, nhưng trợ lý Giang cũng đã hiểu rõ. Nếu như phu nhân nhất định phải đi thì sếp cũng sẽ đi cùng, dù cho không còn là vợ chồng.
Trợ lý Giang thiếu chút nữa đã không thở nổi.
Mặt khác ba người luật sư lại ngồi xuống, trợ lý Giang có thể làm gì nữa, cũng kéo ghế ngồi xuống theo. Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, đi ra bàn, nhìn cảnh đêm bên ngoài, giọng nói trầm thấp: “Đầu tư Minh Lợi có một hạng mục vẫn luôn thua lỗ, khách quan mà nói…”
Luật sư Lương vừa nghe vừa gõ lên laptop.
Trợ lý Giang ngồi bên cạnh nhìn Văn Trạch Tân lại sửa đổi danh nghĩa sản nghiệp. Trước kia một số hạng mục dùng để mở đường, hễ là tất cả hạng mục không có lợi nhuận đều làm lại cho nó hợp quy tắc, tạm thời phân ra như vậy, chỉ vì đến lúc ly hôn thì hạng mục phân chia đi đều là hạng mục có lợi nhuận.
Trợ lý Giang: “…”
Đi theo sếp nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn trải nghiệm cảm giác một ngày trước giải phóng.
Đếm ngược tết xong, bầu trời thành phố thỉnh thoảng có pháo hoa trí tuệ nhân tạo hiện lên, đêm nay chị Lệ vẫn ngủ cùng Trần Y bên trong phòng ngủ chính như cũ.
Chẳng qua Trần Y lại ngủ rất ngon, một buổi tối đều không tỉnh chút nào, ngẫu nhiên xoay người cũng chỉ là vì cánh tay ngứa ngáy, trong mơ cũng hết sức ấm áp.
Ở trong mơ, khăn quàng cổ màu đen và áo khoác màu đỏ quấn quanh người Trần Y. Mùng một đầu năm hôm sau, Trần Y tỉnh lại trong tiếng ồn ào của trận pháo nhỏ.
Chị Lệ xuống tầng nấu cháo làm đồ ăn sáng, sau đó đi lên xem, cười nói: “Phu nhân, chào buổi sáng.”
Trần Y một tay ôm chăn, hoàn hồn: “Chào buổi sáng.”
“Đằng sau tòa nhà ở kia, mấy đứa trẻ con sáng sớm liền chơi trận đấu pháo nhỏ, tinh nghịch ghê luôn.” Chị Lệ đỡ Trần Y đứng lên, giọng điệu không vừa lòng nói.
Trần Y đứng lên: “Như vậy cũng náo nhiệt mà.”
“Nhưng chắc là chúng nó đã đánh thức cô.” Chị Lệ cũng có thể đoán được, chính chị cũng bị đánh thức như vậy, bùm một tiếng thiếu chút nữa khiến ngã xuống từ trên ghế sô pha xuống.
Trần Y cười cười: “Không sao.”
Nói xong thì cô đi vào phòng tắm. Trên bồn rửa tay trong phòng tắm bày hai lọ thuốc mỡ, sau khi đánh răng và rửa mặt xong, Trần Y lau khô giọt nước trên mặt, tiếp theo cầm thuốc mỡ, bắt đầu bôi lên vết thương trên mặt. Mấy vết móng tay cũng dần dần kết vảy, cộng thêm dược tính của thuốc mỡ, có một số cũng bắt đầu mất rồi, lộ ra da non bên trong.
Phiền toái duy nhất là vết tím đen ở khóe mắt, vẫn tương đối rõ ràng, băng gạc dán ở mép tóc mỗi ngày đến trời tối đều phải thay. Sau khi chuẩn bị xong, Trần Y mới ra ngoài, sau khi thay quần áo xong thì cùng chị Lệ đi về phía cầu thang. Mặc dù Văn Trạch Tân không cho đi cầu thang bộ, nhưng Trần Y chủ yếu đều đi cầu thang này để đi lên đi xuống.
Dù sao anh cũng không ở đây.
Từ cầu thang đi xuống, đôi mắt Trần Y nhìn ngoài phòng một chút.
Chị Lệ ở một bên chú ý đến cô, nói: “Tiên sinh đoán chừng về nhà họ Văn rồi, dù sao ngày quan trọng như tối hôm qua cũng chưa về.”
Trần Y: “Ừm.”
Ăn sáng xong, Trần Y ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu ôn thi. Ngoài cửa chậm rãi truyền đến tiếng xe, tiếp theo cửa xe màu đen mở ra, Văn Trạch Tân mặc áo len và áo khoác màu đen từ trong xe bước xuống. Trợ lý Giang nhìn sếp mình, sau đó đuổi theo.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, có chút lạnh nhưng mà cũng có ánh nắng, nhìn qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy người phụ nữ trên ghế sô pha. Cô mặc váy đỏ, đi tất chân, đầu gối đang đắp chăn mỏng, dịu dàng yên tĩnh xem sách. Bước chân Văn Trạch Tân hơi ngừng lại, tay đút túi quần nhìn cô hồi lâu.
Khoảnh khắc này, anh không dám đi vào, sợ hối hận với quyết định mình sẽ đưa ra.
Lúc này, Trần Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Văn Trạch Tân ở cổng, cô cười nói: “Ăn sáng chưa?”
Văn Trạch Tân che dấu vẻ mặt, gật đầu, đi đến, cởi áo khoác ra rồi đưa cho trợ lý Giang. Sau đó anh ập tức đi tới, nâng cằm cô lên nhìn mấy lần.
“Đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Trần Y chớp mắt mấy cái, ừm một tiếng: “Tám vết biến thành năm vết.”
Khóe môi Văn Trạch Tân cong lên, cặp mắt hoa đào hàm chứa ý cười: “Sáng trưa chiều nhớ bôi thuốc, nếu như mấy ngày này có thể đỡ hơn thì không cần quan tâm cánh tay nữa, có thể trở về nhà rồi.”
Trong lòng Trần Y cũng nghĩ như vậy, những vết thương bên ngoài này xử lý xong, cánh tay giấu trong áo cũng không nhìn thấy. Hơn nữa bó thạch cao, đến lúc đó nói không chú ý va phải rồi bị thương là được rồi.
Cô hỏi: “Tối hôm qua anh về nhà họ Văn hả?”
Đôi mắt Văn Trạch Tân co lại, thả cằm cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô: “Không có, tối hôm qua sau khi thấy em ngủ thì anh đi gặp mấy người bạn.”
Trần Y ồ một tiếng.
Văn Trạch Tân dựa vào thành ghế, chân dài vắt chéo, đôi mắt nhìn cô, không hề chớp mắt.
Trần Y lật sách tài liệu, hỏi: “Buổi trưa anh ăn cơm ở đây à?”
Văn Trạch Tân: “Ừ.”
Trần Y cầm bút ghi chép, nhưng lại không dám đụng vào cái tay bó thạch cao kia. Văn Trạch Tân đưa tay nâng vở giúp cô: “Đi lên phòng sách xem đi, anh bế em lên.”
Trần Y dừng lại, nhớ tới sự vắng vẻ của thư phòng.
Cô nói: “Không cần, em cảm thấy ở đây cũng được rồi.”
Văn Trạch Tân nhíu mày.
Lại yên lặng mấy giây, Văn Trạch Tân nói: “Năm đầu làm Senior sẽ càng bận hơn, anh nghe nói gần đây Thần Diệu còn cùng Đỉnh Thành tổ chức một buổi trà chiều giao lưu hữu nghị.”
Trần Y nghe xong thì ngẩng đầu nhìn anh, cô cười nói: “Đúng vậy, ngày đó em cũng có nghe nói, hình như chị Thâm thành công rồi.”
Văn Trạch Tân để tay lên đùi, gật đầu: “Ừ, đã nói chuyện với phía đối tác của Đỉnh Thành rồi.”
“Đúng vậy.”
Ngày đó, lúc Lâm Thiêm phát biểu ở công ty, thư ký còn hâm mộ nói, người có năng lực tài giỏi ắt ở cùng một chỗ với người có năng lực tài giỏi, Thẩm Lệ Thâm còn có một năm nữa là có thể thăng chức lên đối tác. Văn Trạch Tân nhìn cô thật sâu, nghĩ đến sau này cô thăng chức lên đối tác, cô yêu đương với đối tác khác…
Đầu ngón tay Văn Trạch Tân hiện ra màu xanh.
Anh gục mắt, vuốt nếp nhăn trên quần.
Trần Y không phát hiện sự khác thường của anh, cô suy nghĩ: “Sự nghiệp thành công rồi yêu đương dường như càng ổn định hơn. Mấy năm nay chị Thâm cũng không dễ dàng, chẳng qua em cảm thấy chị ấy như vậy cũng rất tốt.”
Văn Trạch Tân chạm vào ấn đường.
“Ừ, rất tốt.”
Sau lưng, trợ lý Giang đang bưng dĩa trái cây và hoa quả khô ánh mắt phức tạp. Mấy giây sau, anh ta mới vòng qua bàn, đặt đĩa trái cây lên bàn trà.
Hôm nay trợ lý Giang có hơi trầm lặng ít nói, nụ cười cũng ít đi rất nhiều.
Từ khi anh ta vào cửa thì Trần Y đã phát hiện ra, cô nhìn thoáng qua trợ lý Giang. Trợ lý Giang sau khi để đĩa trái cây xuống, gật đầu với Trần Y, ngay sau đó quay người rời đi.
Đôi mắt Văn Trạch Tân lạnh lùng nhìn trợ lý Giang.
Trợ lý Giang thở dài, anh ta không trâu bò bằng sếp, còn có thể mặt không biến sắc mà tự đâm dao vào người mình. Anh ta cảm thấy đau đầu, cũng thấy thương. Vừa đau đầu vì hoàn cảnh bây giờ, vừa thương phu nhân, càng thương sếp hơn.
Chị Lệ ló đầu từ trong phòng bếp, gọi: “Giang Thần, tới đây tách tỏi ra giúp tôi.”
“Đến đây.” Trợ lý Giang nhanh chóng chuồn vào phòng bếp.
Trần Y nghe thấy tiếng bước chân đi xa, chần chừ một lúc, nói: “Trợ lý Giang không vui hả? Có phải anh không cho anh ấy nghỉ không?”
Văn Trạch tân bỏ chân dài xuống, cúi người cầm cây tăm xiên một miếng dưa hami cho Trần Y, giọng nói trầm thấp: “Quan tâm cậu ta làm gì? Em quan tâm anh là được rồi.”
Trần Y: “….”
Giữa trưa, Văn Trạch Tân với trợ lý Giang cơm nước xong xuôi, trợ lý Giang nhận một cuộc điện thoại, quay lại báo cáo với Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân đứng lên, cúi người nhìn Trần Y: “Muốn nghỉ trưa không?”
Trần Y cầm điện thoại, lắc đầu: “Lát nữa Thẩm Tuyền đến tìm em.”
Văn Trạch Tân gật đầu: “Cũng được.”
Anh cúi người hôn trán cô rồi lập tức sửa sang tay áo, quay người đi về phía cổng. Trợ lý Giang cầm áo khoác của Văn Trạch Tân đuổi theo, chị Lệ lau lau tay, đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn bóng lưng Văn Trạch Tân, nói: “Tôi cảm thấy bây giờ tiên sinh trở nên lễ phép hơn rất nhiều.”
Trần Y dừng lại, nhìn chị Lệ.
Lễ phép?
Trần Y: “Ừm, đúng thế.”
Chị Lệ cũng nhìn Trần Y, lời vừa đến miệng lại nuốt trở về. Là lễ phép, nhưng loại lễ phép này luôn có cảm giác là lạ, có chút cẩn thận từng li từng tí, có chút kiềm chế, thế nhưng cặp mắt kia rõ ràng luôn nhìn phu nhân, rõ ràng luôn chứa khát vọng như vậy mà lại mạnh mẽ dập tắt khát vọng đó.
Haiz, tình huống gì đây.
Khoảng giờ rưỡi, một chiếc Land Rover lái đến ngoài cổng. Thẩm Tuyền mặc áo khoác dài màu đen, đeo kính râm từ trong xe bước xuống, tiếp theo đi vào cửa, đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Trần Y.
Trần Y bị nhìn đến nỗi cúi đầu xuống.
Thẩm Tuyền giẫm lên giày cao gót đi vào, lấy kính râm xuống, lại cởi áo khoác đưa cho chị Lệ. Sau khi nhìn cô vài lần, cô ấy nói: “Đừng cúi đầu nữa, mình nhìn thấy rồi.”
Trần Y ngẩng đầu: “Sắp khỏi rồi.”
“Khỏi cái gì? Mình xem hồ sơ bệnh án rồi.” Thẩm Tuyền kéo Trần Y ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Nếu không thì dứt khoát đừng tới Hội Thành nữa.”
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền: “Không được, công việc bên kia…”
Thẩm Tuyền dừng một chút, nghĩ thầm cũng đúng, đổi lại là cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không vì chuyện này mà lùi bước. Cô ấy nhìn Trần Y một lúc lâu: “May mà đồ chó chết Văn Trạch Tân luôn muốn đi gặp cậu.”
Trần Y cười: “Đồ chó chết?”
Thẩm Tuyền: “Không phải à?”
Cô ấy đưa hộp quà cho Trần Y: “Mẹ đưa cho cậu, quà tặng tròn một năm kết hôn. Bà ấy cảm thấy các cậu không hòa thuận, không dám lộ liễu sắp xếp cho các cậu. Bà ấy còn cảm thấy chắc chắn là cậu đã trở về thủ đô rồi, nhưng vì nguyên do của Văn Trạch Tân nên vẫn chưa về nhà.”
Trần Y: “Mẹ tốt quá rồi.”
Cô nhận chiếc hộp, mở ra xem, bên trong là một cặp nhẫn đôi.
Thẩm Tuyền: “Nếu cậu không thích thì cất vào đi.”
Trần Y duỗi tay cầm cặp nhẫn đôi lên nhìn, vòng ngoài của chiếc nhẫn nữ còn có khắc chữ [Y], vòng ngoài của chiếc nhẫn nam có khắc chữ [Trạch]. Đầu ngón tay Trần Y nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Tuyền ở một bên nhìn, đột nhiên phát hiện hình như cũng không phải là không có tiến triển gì.
Tiếp đó, Thẩm Tuyền ở lại cùng Trần Y cả một buổi chiều, còn lên tầng nhìn ngắm. Nhìn thấy đồ dùng trong nhà thay đổi nhiều như vậy, Thẩm Tuyền không nói tiếng nào.
Đương nhiên cũng thấy vết thương trên tay Trần Y.
Thẩm Tuyền chọc thạch cao nói: “Ngứa thì đừng gãi, dùng thuốc mỡ bôi một chút.”
Trần Y: “Biết rồi, buổi tối mỗi ngày đều rửa sạch bên ngoài một chút.”
“Ừm.”
“Nghe nói con trai của bà già kia gãy tay rồi.”
Trần Y sửng sốt nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền dựa vào lan can, nhíu mày: “Cậu đoán xem là ai làm?”
Còn có thể là ai nữa? Ngoại trừ anh ra.
Thẩm Tuyền lại nói: “Ừm, dường như là giống với vết thương của cậu. Cậu bị thương chỗ nào thì gã ta bị thương chỗ đó, ăn miếng trả miếng.”
Trần Y siết chặt lan can, nói: “Khó trách ngày đó cảnh sát Tần còn hỏi riêng anh ấy.”
Thẩm Tuyền cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Buổi tối, ăn xong cơm tối, Thẩm Tuyền ở cùng Trần Y cả ngày cũng phải trở về. Trần Y tiễn Thẩm Tuyền ra ngoài, đưa mắt nhìn Thẩm Tuyền lái xe đi. Xe Thẩm Tuyền lái chính là xe của Văn Trạch Lệ.
Land Rover vừa lái đi, một chiếc xe hơi màu đen đã lái đến, dừng lại trước mặt Trần Y. Sau đó cửa xe mở ra, trợ lý Giang từ trong xe bước xuống.
Trần Y thấy ghế sau không có người, cô hơi sửng sốt.
Trợ lý Giang vòng qua xe đi đến đây, khom lưng mở cửa ghế sau ra, nói: “Phu nhân, tôi có thể mời cô theo tôi ra ngoài một chuyến không? Tôi muốn nói với cô vài câu.”
Trần Y nhìn trợ lý Giang.
Trợ lý Giang nặn ra một nụ cười, trong mắt mang theo sự chân thành.
Trần Y gật đầu: “Được.”