Edit: Âu Dương Lam
Beta: Cyane
Bên ngoài gió nổi lên, Trần Y liếc mắt nhìn cảnh sắc đen kịt bên ngoài, tay cầm ly nước rồi nói: “Văn Trạch Tân, câu nào của anh là thật, câu nào là giả vậy?”
Văn Trạch Tân nghe xong thì đẩy notebook ra, chuẩn bị đứng dậy.
Trần Y nhìn thấu động tác của anh, cô nói: “Anh ngồi đó đi.”
Văn Trạch Tân nhướng mày, ngồi trở về.
Anh nói: “Đều là thật.”
“Không có em, anh không thể ngủ là thật. Thích em từ cấp ba cũng là thật.” Có lẽ là nhìn thấy Trần Y muốn nói chuyện, giọng anh trầm thấp trả lời.
Trần Y dựa vào bàn, uống nước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông này. Văn Trạch Tân cũng nhìn cô, trong mắt đào hoa của anh luôn như vậy, một khi nghiêm túc nhìn thì giống như chất chứa tình cảm trong đó vậy.
Trần Y thở dài nói: “Cấp ba em cũng thích anh.”
Văn Trạch Tân nghe thấy thế thì có chút hoảng hốt.
Anh muốn đứng dậy.
Trần Y lại nói: “Anh đừng đứng dậy.”
Văn Trạch Tân lại ngồi xuống, anh mím chặt môi nhìn chằm chằm vào cô: “Em muốn nói gì?”
“Em muốn nói… Anh thật sự không thể đồng ý ly hôn à?”
Văn Trạch Tân: “Không thể.”
“Thực ra ly hôn không hẳn là kết thúc, có lẽ là một sự khởi đầu.” Giọng Trần Y dụ dỗ anh. Văn Trạch Tân đột nhiên cười khẩy, anh dựa vào tay vịn ghế sofa và nói: “Anh không cần sự khởi đầu này.”
“Em bỏ suy nghĩ này trong đầu đi, tùy em đối đãi với anh thế nào cũng được.”
Trần Y nghe xong: “… Em có thể làm gì với anh chứ? Em cắm sừng cho anh à? Em ngoại tình à? Anh là một tên hèn hạ, anh đã giam cầm em bằng cách kết hôn, khiến em không thể rời khỏi cái lồng này.”
Đầu ngón tay của Văn Trạch Tân hơi run rẩy, anh nói: “Đây là lồng giam à? Em nói vậy thì là vậy.”
Trần Y: “Nếu em ở trong cái lồng này không vui thì sao?”
“Anh yêu em à, anh yêu em thì không phải nên cho em những gì em muốn à?” Trần Y đi tới, đặt cái ly lên bàn, rủ mắt nhìn anh. Nhìn thấy cô đi đến, Văn Trạch Tân ngược lại không còn hoảng hốt như vậy. Anh nghiêng về phía trước, nắm lấy ngón tay cô chơi đùa: “Tình yêu của anh chính là chết cũng không buông.”
Nghe xong, Trần Y thu tay lại, xoay người đi về phía phòng.
Văn Trạch Tân đứng dậy, ôm lấy cô từ phía sau.
“Quên chuyện ly hôn đi được không?” Anh thấp giọng hỏi lại.
Anh vốn tưởng rằng trong khoảng thời gian này chắc cô đã mềm lòng rồi, sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Trần Y không nhúc nhích, cũng không đồng ý.
Thật ra đây là lần cuối cùng cô hỏi chuyện ly hôn, nhưng có một vài lời cô không muốn nói với anh. Cô đến Hội Thành thì không ngờ anh sẽ quỳ xuống, càng không ngờ sau này sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, khiến cô trở tay không kịp.
Ngày hôm sau, Như Mộng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa thì hơi sửng sốt. Phu nhân gối lên đùi sếp, trên người đắp chăn mỏng, còn có áo vest của sếp. Cô co gối ngủ, mặt hướng vào bên trong, tấm lưng mảnh khảnh hướng ra ngoài, có thể loáng thoáng nhìn thấy bả vai dưới chăn. Lúc này sếp đặt tay lên vai của phu nhân, mái tóc dài che đi bàn tay của sếp. Sếp dựa vào lưng ghế sofa và đang xem giấy tờ trong tay.
Anh nhấc đôi mắt lên nhìn lướt qua Như Mộng.
Sau lưng Như Mộng lạnh lẽo, vội vàng dời tầm mắt đi.
Văn Trạch Tân bỏ giấy tờ xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “Mấy giờ cô ấy đi làm?”
Như Mộng nhỏ giọng trả lời: “Chín giờ.”
“Ừ.”
Lúc này, người phụ nữ trên đùi hơi động đậy. Văn Trạch Tân đặt tay lên vai cô, cúi đầu vỗ về, chỉ chốc lát sau, cô lại nằm yên trở lại. Văn Trạch Tân giơ tay lên, vẫy Như Mộng, ý muốn bảo cô ấy ra ngoài mua bữa sáng.
Như Mộng phản ứng lại, hiểu ý.
Cô ấy lập tức xoay người đi ra ngoài. Lúc này Đường Lập cũng từ trong phòng đi ra, Như Mộng nhìn thấy chồng mình, vội vàng tiến lên kéo đi. Ánh mắt Đường Lập quét tới hai người trên sô pha, lập tức cũng không dám nhìn nữa, vội vàng đi theo vợ mình ra cửa.
Cánh cửa đóng lại rất nhẹ.
Rất nhẹ, nhưng cũng khiến Trần Y tỉnh lại. Cô giãy dụa đứng dậy, Văn Trạch Tân đưa tay ôm cô lại. Trần Y vẫn chưa tỉnh ngủ, ngã xuống ngồi trên đùi Văn Trạch Tân. Cô xoa huyệt thái dương, thấp giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi.”
Trần Y mở mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Văn Trạch Tân. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Y dời tầm mắt, chân di chuyển xuống đất mang dép, nhưng lòng bàn chân tìm trên mặt đất hồi lâu, cũng không tìm được dép. Cô có chút ảo não, quay đầu tìm. Lúc này Văn Trạch Tân mới đá dép của cô xuống chân cho cô, Trần Y mang vào, lập tức đứng dậy.
Văn Trạch Tân đưa tay đỡ cánh tay cô, đôi mắt nhìn cô: “Em đi công tác bao lâu?”
Trần Y đứng thẳng người, buộc tóc lên: “Nửa tháng.”
“Được.”
Trần Y xoay người trở về phòng. Văn Trạch Tân đứng dậy đi rót nước nóng, nhìn bóng lưng cô, hỏi: “Sẽ trở về thủ đô chứ?”
Nửa tháng sau là gần đến Tết rồi.
Trần Y hơi dừng lại rồi nói: “Sẽ về.”
“Khi đó anh sẽ tới đón em.”
Trần Y không trả lời, cô đi vào toilet. Như Mộng không tắt đèn trong toilet, đèn vẫn còn sáng. Cô cúi đầu rửa mặt, ngủ trên sô pha chắc chắn không thoải mái như ngủ trên giường, nhưng không ngủ không được, hôm nay cô còn có công việc. Tối qua ra rót nước, kết quả là lỡ khóa trái cửa phòng.
Cô vặn một hồi lâu cũng không mở ra được, lại thấy thời gian muộn, sợ làm ồn đến Như Mộng, cuối cùng trở lại sofa ngủ một đêm. Còn anh thì ấn đầu cô gối lên đùi anh.
Sau khi ăn sáng, Trần Y liền đi làm. Thời tiết càng lúc càng lạnh, gió rất mạnh, Trần Y xuống lầu một thì hơi rụt cổ lại, cô quấn chặt áo khoác. Văn Trạch Tân giữ chặt cánh tay cô, quấn khăn quàng cổ lên cổ cô khiến một đám đồng nghiệp nhốn nháo nhìn sang, ai nấy đều nhìn rất say sưa.
Trần Y mím môi: “Anh lấy khăn quàng cổ ở đâu ra vậy?”
Văn Trạch Tân: “Mẹ bảo anh mang theo, em trả lại túi xách và quần áo của mẹ, khiến mẹ ở nhà đau lòng rất lâu.”
Trần Y sửng sốt.
Nhớ tới tối hôm qua Lâm Tiếu Nhi gửi wechat tới, dường như cũng không nói gì. Cô nắm lấy khăn quàng cổ, khăn quàng cổ rất ấm áp, là màu đen, cũng không chói mắt. Trần Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Trở về em sẽ tự mình gọi cho mẹ.”
Văn Trạch Tân nheo mắt lại: “Còn anh thì sao?”
Trần Y thản nhiên liếc nhìn anh, không trả lời, xoay người đi theo đồng nghiệp ra khỏi khách sạn. Hôm nay cô đi theo xe của công ty, Như Mộng và Đường Lập cũng không đi theo nữa.
Đến công ty kia vừa ngồi xuống, Trần Y liền nhận được Wechat của Như Mộng gửi đến.
Như Mộng: [Phu nhân, chúng tôi trở về thủ đô đây, cô phải tự lo cho mình nhé.]
Trần Y: [Được, vất vả rồi.]
Như Mộng: [… Tôi thực sự không nỡ xa cô.]
Phu nhân nấu ăn thật sự rất ngon.
Khoảng mười giờ rưỡi, Trần Y vừa quay đầu liền nhìn thấy Văn Trạch Tân ngồi trên sô pha, lật tạp chí trong tay. Thư ký tiến lại gần cô cười nói: “Trần Y, chồng cô lại tới cùng cô đi làm à?”
Trần Y thu hồi tầm mắt, tay vội làm việc: “Cô quyết định xong buổi trưa ăn gì chưa?”
Thư ký haizz một tiếng nói: “Chỉ có thể đặt cơm hộp thôi, mười một giờ sẽ đặt, muốn đặt một phần cho chồng cô à?”
Trần Y khép lại tài liệu.
“Đặt đi.”
“Vậy cô đưa thực đơn cho chồng cô đi, hỏi xem anh ấy muốn ăn gì.” Thư ký đưa thực đơn cho Trần Y, những người khác đều đã chọn xong, đặt một lần là tốt nhất. Trần Y nhận lấy thực đơn, xoay người đi ra ngoài, đi tới trước mặt Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân nhấc mắt lên, liếc mắt nhìn cô: “Hửm?”
Trần Y đưa thực đơn cho anh: “Chọn món.”
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn thực đơn kia, đầu ngón tay đẩy ra: “Anh đã đặt đồ ăn cho em rồi, không ăn cái này nữa.”
Trần Y: “Em không có thời gian ra ngoài ăn.”
Văn Trạch Tân: “Không cần ra ngoài ăn, đồng nghiệp của em cũng có.”
Trần Y: “…”
Cô chỉ vào thực đơn rồi nói: “Nếu em nhất định phải ăn cái này thì sao?”
Văn Trạch Tân sửng sốt, nhướng mày nhìn cô, vài giây sau nói: “Vậy anh sẽ ăn với em.”
Trần Y: “…”