Edit: Yomost
Beta: Cyane
Như Mộng và Đường Lập nhìn thấy sếp và phu nhân đang ăn cơm, cho nên để cái thùng xuống rồi rời đi. Sau khi cửa đóng lại, Trần Y trở về bàn tiếp tục ăn bò bít tết.
Nhiều sầu riêng như vậy cô cũng không ăn hết, dứt khoát ngày mai mang đến công ty chia cho mọi người vậy.
Văn Trạch Tân ăn xong, dựa vào lưng ghế, hỏi: “Muốn ăn không?”
Trần Y sau khi nghe xong, cô ngẩng đầu, mấy giây sau mới kịp phản ứng: “Sầu riêng hả?”
Văn Trạch Tân đứng dậy, đi đến chỗ cái thùng chứa sầu riêng kia, rủ mắt nhìn một chút rồi nói: “Nếu muốn ăn thì anh tách ra cho em.”
Trần Y nuốt miếng mì ý cuối cùng xuống, lắc đầu nói: “Không ăn, bây giờ em rất no.”
Văn Trạch Tân gật đầu.
Mà bên trong ba thùng cũng không hoàn toàn là sầu riêng, ngoài một thùng cũng là đồ ăn ra thì còn có một cái túi xách và hai bộ quần áo. Trần Y rửa xong bát đĩa rồi đi ra, sau đó nhắn Wechat cho Lâm Tiếu Nhi, nói mình nhận được rồi. Lâm Tiếu Nhi lập tức gọi video đến, lần gọi này làm cho người khác luống cuống tay chân, Trần Y nhanh chóng đi ra ban công nhận.
Lâm Tiếu Nhi đang uống trà ở phòng khách, nhìn thấy Trần Y thì câu nói đầu tiên chính là: “Gầy rồi…”
Trần Y dựa vào cửa cười nói: “Không có, con ăn ngon, ngủ cũng ngon nữa.”
“Còn nói không có, gương mặt cũng nhỏ hơn một nửa rồi. Mẹ gửi một dì qua đó chăm sóc cho con nhé?”
Trần Y nhanh chóng từ chối.
Lâm Tiếu Nhi bất đắc dĩ, lại hỏi: “Thích túi xách và quần áo không?”
Trần Y lập tức nói: “Thích ạ. Mẹ à, con cũng có đủ đồ mặc với thức ăn rồi, không cần tốn kém đâu.”
“Thích thì tốt, về sau mẹ cho người gửi thêm. Để mẹ xem môi trường chỗ đó của con một chút, không đúng, sao mẹ lại thấy trong phòng bếp có người thế?” Ánh mắt Lâm Tiếu Nhi liếc qua, nhìn thấy ngoài cửa phòng có người đi lại.
Lúc này Trần Y mới kịp phản ứng, lại chủ quan mở video. Cô chuẩn bị tìm lý do để tắt đi, nhưng Lâm Tiếu Nhi không để ý đến vấn đề môi trường nhà cửa nữa, mà đột nhiên kinh ngạc: “Văn Trạch Tân đang rửa chén à?”
Trần Y đang muốn nói chuyện thì thấy trong màn hình có nhiều thêm hai người chen chúc, một người là Văn Tụng Tiên, một người là Văn Dao. Văn Dao thế mà đã trở về rồi, cô ấy vuốt tóc: “Trời ơi, anh hai lại có thể đang rửa chén sao? Chị dâu, chị dâu, chị cho em xem video một chút.”
Văn Tụng Tiên: “Y Y, cho bố nhìn một chút.”
Ngay cả Văn Tụng Tiên cũng hết sức tò mò.
Da đầu Trần Y tê dại một hồi, cô đành phải lướt qua phòng bếp. Trong phòng bếp, Văn Trạch Tân xắn tay áo đang rửa chén ở bên trong, dọn dẹp lại phòng bếp hôm nay anh đã làm lộn xộn.
“Anh… Anh hai… A a a a a, mẹ nó chứ, anh ở nhà là người không dính khói lửa trần gian đấy.” Văn Dao ở đầu dây bên kia điên cuồng hét to, Lâm Tiếu Nhi lại chen vào trong màn hình nói: “Con trai muốn trưởng thành vẫn là phải nhờ vào con dâu quản lý mà.”
“Y Y, làm tốt lắm.”
Trong phòng bếp, Văn Trạch Tân đoán chừng cũng đã nghe được. Anh đặt cái đĩa cuối cùng vào trong tủ khử trùng bát đĩa, tiếp đó đi đến bàn trà, cúi người cầm khăn giấy lau nước ở lòng bàn tay, lại xoay người cầm đồng hồ và nhẫn cưới đeo lên. Trần Y phát hiện người đàn ông này nấu bữa cơm và rửa chén mà phải gỡ đồng hồ và nhẫn cưới tới lui những hai lần.
Sau khi anh đeo xong thì nhìn sang, nói: “Cúp máy đây, con muốn ở riêng với cô ấy.”
Tay Trần Y run lên.
Lâm Tiếu Nhi, Văn Dao và Văn Tụng Tiên ở trong video: “…”
Lâm Tiếu Nhi vội vàng nói: “Vậy thì cúp đi.”
Văn Dao còn có chút không cam lòng: “Không đúng, tại sao anh hai lại trở nên si tình như thế rồi, còn muốn ở riêng… Chị dâu, chị dâu, em đang theo dõi chị đấy.”
Lâm Tiếu Nhi vỗ mặt con gái: “Đừng không thức thời như thế.”
Sau đó vô cùng nhanh nhẹn tắt video đi.
Trần Y cũng nhấn tắt. Cô thở ra một hơi, vòng qua ghế sô pha rồi chuẩn bị cầm quần áo và túi xách lên, món đồ này vừa nhìn đã biết không hề rẻ. Phần eo của cô lại bị người đàn ông ôm lấy, anh thấp giọng nói: “Anh ôm một cái.”
Trong nháy mắt, Trần Y không thể động đậy.
Anh vùi đầu vào cổ cô ngửi, cánh tay siết chặt hơn. Trần Y giãy dụa mấy lần, nói: “Anh sắp xếp đồ lại đi, chắn hết đường đi rồi, nhất là cái thùng sầu riêng đó.”
Văn Trạch Tân: “Anh ôm một lúc nữa đã.”
Vòng eo của cô rất nhỏ, hôm nay lại mặc quần jean, phác họa ra dáng mông rất đẹp. Đôi mắt Văn Trạch Tân sâu thêm vài phần: “Buổi tối làm không?”
Trần Y: “… Không làm.”
Văn Trạch Tân: “…”
Đôi mắt anh ẩn chứa dục vọng, lại ôm chặt cô hơn.
Thật ra thì vừa mới ăn no, rất dễ dàng buồn ngủ, cộng thêm tối hôm qua Trần Y xem tài liệu thi xem đến hơn hai giờ, buổi chiều lại không thể nào ngủ được, lúc này bị ôm thì có chút buồn ngủ.
Cô cố nén cơn buồn ngủ, nói: “Buông em ra.”
Văn Trạch Tân niết cằm của cô, nhìn một chút. Liếc mắt nhận ra cô buồn ngủ, anh nhíu mày: “Em đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, để anh thu dọn chỗ này cho.”
Trần Y đẩy tay anh ra: “Anh không biết để ở chỗ nào đâu.”
Nói xong, cô ngồi xổm xuống lấy quần áo và túi xách ra, sau đó đi vào trong phòng ngủ chính treo lên.
Văn Trạch Tân nửa ngồi xổm xuống đẩy thùng sầu riêng kia đến phía dưới bàn ăn. Đúng lúc này di động anh vang lên, anh tiện tay lấy lại đây, nhìn một chút, là Lâm Tiếu Nhi.
Anh trượt nhận nghe.
“Mẹ.”
Lâm Tiếu Nhi ở đầu dây bên kia nói: “Mẹ nhìn thấy nhà Y Y ở rồi, môi trường này sao có thể để người ở được chứ, thành phố bên kia không có nhà nào tốt hơn à?”
Biết con trai quan tâm con dâu, người làm mẹ như Lâm Tiếu Nhi cũng không khách sáo, có chuyện gì thì cứ tìm Văn Trạch Tân, âm thầm trách anh làm việc không tốt.
Văn Trạch Tân nhấc thùng đồ ăn vặt khác lên, tùy tiện ném ở trên ghế. Anh mở tủ lạnh ra, tựa vào bên cạnh bàn, dáng vẻ giống như muốn nhét Trần Y vào tủ lạnh.
Anh trả lời Lâm Tiếu Nhi: “Con mua một căn ở gần công ty rồi.”
Lâm Tiếu Nhi: “Vậy sao không qua đó ở đi?”
Văn Trạch Tân: “Chắc là cô ấy không đồng ý đâu.”
Lâm Tiếu Y: “Con… vô dụng thật đó.”
Nói xong, Lâm Tiếu Nhi cúp điện thoại. Văn Trạch Tân nhìn điện thoại một chút, sau đó lập tức lạnh mặt ném di động lên trên bàn ăn. Trần Y cầm áo ngủ đi ra, nhìn thấy anh cũng đã dọn xong hai thùng này, cô bèn chuồn vào toilet.
Ầm.
Văn Trạch Tân đóng cửa tủ lạnh lại.
Dựa vào tủ lạnh đứng một lúc, nghe thấy tiếng nước trong toilet truyền tới. Anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho trợ lý Giang. Rất nhanh trợ lý Giang đã nhận điện thoại, Văn Trạch Tân đi về phía ban công, đẩy cửa ban công ra, hỏi: “Tháng này tôi còn có bao nhiêu thời gian rảnh?”
Trợ lý Giang dừng một chút, nhanh chóng nói: “Có hai ngày cuối tháng.”
Văn Trạch Tân: “Ừ, trong mấy ngày đó tìm cho tôi đầu bếp dạy nấu món Trung.”
Trợ lý Giang ở đầu bên kia khiếp sợ: “Sếp, anh muốn học ạ?”
Văn Trạch Tân: “Tìm đi.”
Trợ lý Giang: “… Vâng.”
Lại là vì phu nhân à?
Trợ lý Giang: “Anh muốn học à?”
“Chỉ học các món ăn mà phu nhân thích ăn.” Văn Trạch Tân nói xong, cúp điện thoại.
Trợ lý Giang: “…”
Quả nhiên! Quả nhiên!
Đặt điện thoại ở trên bàn nhỏ ngoài ban công, Văn Trạch Tân lấy một điếu thuốc ra, châm lửa cầm trong ta rồi rủ mắt nhìn tia sáng màu cam nhảy nhót, nhưng không có ý muốn hút.
Trần Y đi từ toilet ra thì nhìn thấy người đàn ông dựa vào cửa ban công, một tay anh đút vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc lá nhìn nó chăm chú.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen làm làn da anh rất trắng, đầu ngón tay thon dài.
Cũng không biết thuốc lá có gì đáng để nhìn, Trần Y liếc mấy giây rồi đi vào phòng ngủ chính. Cô có chút buồn ngủ, mệt mỏi ngã xuống giường, nhìn lên trần nhà.
Điếu thuốc cháy hết.
Văn Trạch Tân dập tắt ném vào trong thùng rác, cầm lấy điện thoại từ ban công đi ra, đi nhanh tới bên trong phòng ngủ chính thì thấy cô đang ở chỗ gần cửa sổ tập yoga.
Là kiểu trồng cây chuối.
Đường cong lả lướt rất dễ thấy, Văn Trạch Tân đi vào trong phòng ngủ chính cầm áo choàng tắm, nhìn cô một cái thật sâu sau đó ngay lập tức đi vào toilet. Trở ra, Văn Trạch Tân lau tóc, nhìn thấy cô đổi thành kiểu con bướm, cần cổ mơ hồ có mồ hôi, đúng lúc cô quay về phía bên này. Văn Trạch Tân đi vào.
Trần Y nhìn anh nói: “Giường ở phòng ngủ phụ em đã cho người trải xong rồi, đêm nay anh ngủ bên kia đi, hệ thống sưởi ấm bên kia cũng tốt.”
Văn Trạch Tân không lên tiếng, anh quỳ một gối xuống rồi xích lại gần cô, đôi mắt nhìn cô rất lâu.
Trần Y thấy thế, kiểu con bướm suýt chút nữa bị gãy. Anh nới lỏng dây lưng áo choàng tắm, trong lồng ngực vẫn còn giọt nước chảy xuống. Văn Trạch Tân nhìn cô từ trên xuống dưới nói: “Đêm nay anh hầu hạ em nhé?”
Kiểu con bướm của Trần Y hoàn toàn đổ sập.
Loại hầu hạ mà anh nói là loại hầu hạ dùng miệng chứ không dùng cái khác.
Cô mím chặt môi, nói: “Không cần.”
Môi mỏng của Văn Trạch Tân cũng mím chặt, dường như bên trong đôi mắt có một đám lửa. Ánh sáng bên trong phòng ngủ chính cũng không phải cực kỳ tốt, Trần Y chỉ mở một chút đèn trên tường.
Cô bị nhìn đến mức có hơi nóng.
Văn Trạch Tân: “Anh muốn.”
Anh thấp giọng nói: “Nếu không thì em lại lợi dụng anh đi?”
Trần Y sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại, cô mím chặt môi: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”
Văn Trạch Tân không lên tiếng nữa, vài giây sau, anh nhắm mắt lại. Lần này anh đến là để làm lành, không phải đến để dùng sự cứng rắn trước đây khiến cô khuất phục.
Anh còn muốn nghe cô nói: “Chồng tôi…”
“Chồng tôi…”
Anh đè cái cổ của cô lại, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trán của cô, nói: “Ngủ sớm một chút.”
Tầm Y: “Ừm.”
Sau khi buông cô ra, Văn Trạch Tân đứng dậy, chậm rãi buộc dây áo choàng tắm lên, khối cơ bụng kia cũng giấu vào bên trong áo choàng tắm. Trần Y nhìn bóng lưng của anh, sao có thể không biết anh cố ý cởi trần lộ cơ bụng để quyến rũ cô. Trần Y tiếp tục tập yoga, còn hai kiểu cuối cùng, âm nhạc trong phòng cũng từ từ đi vào giai đoạn cuối.
Sau khi Văn Trạch Tân rời khỏi đây cũng không lập tức trở về phòng ngủ phụ, anh mở notebook ra, cúi người ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc. Không lâu sau, Trần Y tập xong, chảy một chút mồ hôi.
Mùa đông, bên ngoài không có hệ thống sưởi ấm, Trần Y liền dùng khăn mặt lau mồ hôi, sau đó nói với Văn Trạch Tân: “Ngủ ngon.”
Văn Trạch Tân ngẩng đầu liếc cô, khóe môi nhếch lên: “Ngủ ngon, vợ.”
Trần Y đóng cửa phòng lại.
Văn Trạch Tâm tiếp tục nhìn notebook.
Mà ngay lúc này đang họp qua video, đối diện là trợ lý Giang bên cạnh còn có một quản lý câu lạc bộ thể thao điện tử. Người quản lý kia sửng sốt: “Sếp, khi nào sếp mới giới thiệu vợ cho chúng tôi làm quen vậy?”
Văn Trạch Tân không phản ứng, cầm văn kiện lên lật xem: “Tiếp tục họp.”
Trợ lý Giang ở bên cạnh len lén nói: “Phu nhân bây giờ… Ừm… Khủng hoảng hôn nhân.”
Nhắc nhở thiện chí.
Người quản lý kia: “…”
“Nhưng mà vừa nãy sếp cười rất dịu dàng.”
Trợ lý Giang: “Chẳng lẽ lại hung dữ à? Tiếp tục hung dữ nữa thì sếp phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi…”
“Giang Thần.” Văn Trạch Tân ngước đôi mắt âm u lên gọi một tiếng.
Trợ lý Giang lập tức ngậm miệng lại.
Người quản lý kia: “…”
Nửa đêm, Văn Trạch Tân bận bịu xong, anh đứng dậy đi ra ban công hút một điếu thuốc rồi quay lại. Sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt, ra ngoài nhìn thấy cửa phòng ngủ chính.
Anh đi lên phía trước, rủ mắt xoay khóa mở ra.
Bên trong đã khóa trái.
Văn Trạch Tân: “…”
Anh trở về phòng ngủ phụ. Trần Y đúng là người tri kỷ, đã mở thiết bị sưởi ấm của phòng ngủ phụ. Văn Trạch Tân đứng ở phía dưới điều hòa không khí, nhìn mấy lần, tiếp theo cầm cây mắc áo ở một bên lên, giơ lên chạm vào điều hòa. Một giây sau anh dùng sức, giống như muốn ném qua đó để đập vỡ, cuối cùng vẫn giảm bớt sức.
Làm như vậy thì lộ liễu quá rồi.
Anh ném cây mắc áo xuống, quay trở về giường nằm xuống, gối đầu lên hai tay. Cũng may mùi hương tắm gội trên người, còn có quần áo đều là mùi hương tắm giặt mà Trần Y thường dùng.
Điều này có thể khiến anh ngủ ngon hơn một chút.
Điện thoại để trên bàn ting ting vang lên.
Văn Trạch Tân duỗi tay lấy lại nhìn.
Trong nhóm anh em.
Chu Dương: [@Văn Trạch Tân, cậu dốc hết vốn liếng à? Cmn, lại còn muốn đi học món ăn Trung Quốc nữa, cmn chứ.]
Giang Úc: [Trâu bò.]
Cố trình: [Ha ha ha ha, có thể là Trần Y chê tay nghề nấu đồ Tây của cậu ấy.]
Văn Trạch Lệ: [… Cmn, chị dâu em nói anh không biết nấu cơm! @Văn Trạch Tân, em hại anh.]
Hứa Điện: [… Cố gắng như thế kết quả vẫn chưa theo đuổi người ta được nữa.]
Tiêu Nhiên: [Trần Y tháo nhẫn cưới xuống đến bây giờ chắc vẫn không chịu đeo lên lại.]
Chu Dương: […???? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
Giang Úc: [Ha ha ha ha ha ha.]
Cố Trình: [Vậy thì phải bỏ sức bỏ của rồi, như thế thì mới được.]
Lý Dịch: [Hả? Văn Trạch Tân theo đuổi vợ?]
Giang Úc: [Lý Dịch, cậu đến chậm rồi, theo đuổi được hơn phân nửa rồi. Ha ha ha ha, vẫn chưa theo đuổi được, thê thảm giống như Hứa Điện vậy.]
Chu Dương: [Ha ha ha, cho tôi cười một lát đã.]
Hai ngày tiếp đó, hai người sống yên ổn với nhau. Cũng không phải là cả ngày Văn Trạch Tân đều làm việc, anh cũng ra ngoài nhiều lần, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, còn có hơn một tháng nữa là đến Tết, thời tiết Hội Thành càng lạnh hơn. Văn Trạch Tân trở về thủ đô tham gia hội nghị cuối năm, anh để Như Mộng và Đường Lập ở lại Hội Thành để đi theo Trần Y.
Bác gái kia ngày đó cũng tạm thời không đến nữa, con trai của bà ấy cũng chưa xuất viện.
Cuộc họp của Trần Y ở bên này cuối cùng cũng kết thúc, chuẩn bị xuất phát đến thành phố Hội Diên công tác. Thành phố Hội Diên cách Hội Thành chỉ tốn một giờ đồng hồ. Hi chiếc xe từ Hội Thành đến thẳng thành phố Hội Diên, nhìn thấy sự phát triển của bên này, cuối cùng Trần Y cũng hiểu vì sao Thần Diệu muốn thành lập chi nhánh ở Hội Thành, phát triển cũng nhanh ghê.
Lâm Par nói: “Mấy năm trước thành phố này vẫn còn là một cái thôn nhỏ cũ nát, bây giờ ngay cả bến cảng cũng có rồi.”
Trần Y chưa từng đến đây, nhưng mà cô đã nghe nói, thành phố này và Hội Thành là hai thành phố hoàn toàn khác nhau. Cô nói: “Thành phố ven biển đều rất dễ phát triển, đi thôi.”
Đoàn người tiến vào khách sạn, cả buổi chiều ngựa không ngừng vó chạy đến các công ty kia để bàn giao với tài vụ đối phương, bận rộn đến tận buổi tối.
Cùng lúc đó.
Hội Thành.
Một chiếc xe hơi màu đen tiến vào trong ngõ nhỏ, Văn Trạch Tân xuống xe, đóng sầm cửa xe lại rồi cầm chìa khóa lên tầng hai, trong tay cầm theo notebook.
Chìa khóa tra vào lỗ.
Trong phòng tối đen.
Văn Trạch Tân dừng lại, anh giơ cổ tay lên rồi vén đồng hồ lên.
Chín giờ tối.
Anh đi nhanh vào cửa, đi đến phòng ngủ chính, ấn mở đèn phòng ngủ chính rồi nhìn về phía trong góc, cái vali Trần Y thường dùng không có ở đó.
Văn Trạch Tân lập tức vào nhà, anh kéo ngăn tủ ra, quần áo bên trong đã bị lấy đi hơn một nửa. Anh giữ chặt cửa tủ, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho trợ lý Giang.
Rất nhanh đầu bên kia đã có người nhận.
“Sếp.”
Giọng nói Văn Trạch Tân rất thấp, ẩn chứa vài phần run rẩy: “Phu nhân đâu?”
Trợ lý Giang: “… Không phải đang ở Hội Thành ạ?”
“Sếp, anh sao vậy?” Giọng nói này không đúng.
“Sếp? Tôi gọi điện thoại cho Như Mộng, anh đừng vội…” Trợ lý Giang cũng căng thẳng theo, đứng dậy muốn đi lấy một chiếc điện thoại khác gọi cho Như Mộng.
Trợ lý Giang kéo lý trí của anh về, dường như anh mới nhớ ra vẫn còn hai người đi theo cô. Văn Trạch Tân dựa vào cửa tủ quần áo, anh rủ mắt rồi nhắm mắt lại nói: “Tôi biết rồi.”
Trợ lý Giang dừng động tác lại: “…”
Sếp thế này là sắp điên rồi à?