Edit: Yomost
Beta: Cyane
Cô không phải thật sự muốn lên giường với anh, cô chỉ lợi dụng anh để vượt qua nỗi sợ hãi trước đó của mình. Ở một mức độ nào đó, hai lần gặp ở Quân Duyệt kia, sự hào phóng của cô chẳng qua là lợi dụng anh mà thôi.
Cũng đã nói rõ rằng cô càng ngày càng không yêu anh như vậy nữa.
Trước kia Văn Trạch Tân vừa chạm vào Trần Y, Trần Y sẽ càng lún sâu sơn, còn bây giờ thì không thể rồi. Cô có thể tự nhiên quan hệ, bao gồm chuyện cùng anh lên giường này.
Trong phòng ngủ chính chỉ nghe được chút âm thanh của điều hòa cùng với âm thanh của xe cộ ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh lặng, Trần Y ở trong lồng ngực anh cũng dần dần ngủ thiếp đi. Vào lúc Văn Trạch Tân hít thở ngửi được mùi thơm từ tóc của cô, tham lam ôm chặt cô, giọng nói anh rất thấp: “Vợ à, Y Y… Chúng ta làm lại từ đầu.”
Người phụ nữ trong ngực anh không trả lời, ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, bên ngoài đã ồn ào, tiếp theo không biết là ai rầm một tiếng, rất lớn. Trần Y theo phản xạ ngồi dậy.
Văn Trạch Tân cũng ngồi dậy theo, chuyện đầu tiên chính là ôm cô, ấn vào trong lồng ngực, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn bốn phía, chợt nghe tầng một lại rầm một tiếng.
Trần Y ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: “Lại là dưới tầng.”
Ánh mắt Văn Trạch Tân có chút bực bội, anh dựa vào đầu giường, bàn tay to ôm lấy bả vai cô: “Trời còn chưa sáng.”
Trần Y nhớ tới động tác vừa rồi của anh, lần đầu tiên cô bị anh ôm trong lồng ngực mà bộ dạng giống như gặp phải kẻ thù vậy. Cô chuyển ánh mắt đi, chuẩn bị xuống giường, Văn Trạch Tân đè eo của cô lại, ấn trở lại trong ngực. Anh cúi người đầu vùi vào cổ của cô, nói: “Anh muốn ngủ thêm một lúc.”
Trần Y nghe tiếng loảng xoảng ở dưới tầng, lạnh nhạt nói: “Anh không ngủ được nữa rồi.”
Giọng nói vừa dứt.
Loảng xoảng.
Tiếng động khiến người khác tức chết kia lại truyền tới.
Văn Trạch Tân buông cô ra đi xuống giường, đi đến bên cửa sổ, rủ mắt nhìn xuống. Cửa hàng tầng dưới chuyển đồ, Văn Trạch Tân nhìn vài lần, tay đút túi quần dựa vào tường, cúi đầu xoa ấn đường.
Sự tức giận khi phải thức dậy được loại bỏ.
Trần Y xuống giường, vượt qua chăn mền đi tới mở tủ quần áo ra, tiện tay lấy từ bên trong ra hai cây bàn chải đánh răng đưa cho Văn Trạch Tân: “Của anh với chú Lâm.”
Nói xong, cô kéo cửa ra liền ngửi thấy bên ngoài có mùi thơm.
Cô sửng sốt một chút, đi về phía phòng bếp nhìn xem.
Chú Lâm đang rán bánh trứng gà, ông ta nhìn thấy Trần Y đi đến thì cười một tiếng: “Phu nhân, buổi sáng tốt lành.”
“Chú Lâm, chú dậy sớm vậy, có phải là bên ngoài quá ồn rồi không?”
Chú Lâm cuộn bánh trứng gà lại đặt ở trong mâm nói: “Không có, bình thường tôi đều thức dậy rất sớm. Nhị thiếu dậy rồi sao?”
“Dậy rồi.”
“Vậy tốt rồi, hai người rửa mặt đi, có thể qua đây ăn sáng, tôi còn hâm nóng sữa bò nữa.”
Trần Y nói: “Cảm ơn chú Lâm.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía toilet. Văn Trạch Tân cũng đã đến, đang ngồi ở trên sô pha cúi người xem notebook, bàn chải đánh răng vẫn còn chưa bóc tem để ở trong tay.
Trần Y hỏi: “Anh không rửa mặt trước à?”
“Em rửa trước đi.”
Văn Trạch Tân chuyển ánh mắt lên liếc nhìn cô rồi nói.
Trần Y ồ một tiếng đi về phía toilet, sau khi tiến vào súc miệng rửa mặt, sau đó rẽ đi vào trong phòng ngủ chính thay quần áo. Cô không định nghỉ ngơi nữa, chuẩn bị trả phép để đi làm.
Sự việc kia ngày hôm qua đã rất làm hỏng tâm trạng của cô, cô cũng không có tâm trạng đi ra ngoài dạo nữa. Thay quần áo rồi đi ra, chú Lâm đã làm xong bữa sáng, đang cười nhìn cô.
Văn Trạch Tân cũng rửa mặt xong, thay chiếc áo len cao cổ màu xanh đậm. Anh kéo ghế dựa ra, nói: “Ăn sáng thôi.”
Trần Y: “Ừm.”
Ba người ngồi xuống bàn, bánh trứng gà do chú Lâm làm vô cùng ngon, sữa bò ấm nóng, rất ấm dạ dày. Trần Y vừa ăn vừa khen chú Lâm.
Văn Trạch Tân tựa lưng vào ghế ngồi, cầm ly sữa bò, nhìn cô nói: “Ngày kia anh về, nấu cho em một bữa ngon.”
Trần Y sửng sốt: “Anh biết nấu cơm à?”
Văn Trạch Tân bưng ly sữa bò lên, đôi mắt vẫn nhìn cô, anh nhíu mày: “Biết.”
Trần Y còn lâu mới tin.
Chú Lâm ở một bên cười ha ha, rất ôn hòa.
Văn Trạch Tân để ly xuống, nói: “Hôm nay anh phải về thủ đô một chuyến. Một mình em… giữ sức khỏe.”
Trần Y dừng một chút, gật đầu.
Văn Trạch Tân nhìn cô, lại nói: “Anh sẽ sắp xếp vệ sĩ đi theo em, không được mặc kệ bọn họ.”
Trần Y cũng ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Trần Y nhẹ nhàng ừm một tiếng. Văn Trạch Tân đưa tay vén sợi tóc về sau gò má cô, nói: “Chờ anh trở về.”
Trần Y đẩy tay của anh ra.
Hai mươi phút sau.
Chú Lâm cầm văn kiện cùng notebook xuống tầng trước. Trần Y đi ra từ bên trong phòng ngủ chính, Văn Trạch Tân ngồi ở trên tay vịn ghế sô pha nhìn cô. Anh lấy áo khoác trên móc áo xuống, vắt lên trên cánh tay nói: “Đi thôi.”
Văn Trạch Tân đưa tay về phía cô.
Trần Y không thèm để ý, lướt qua anh. Tay cô vừa chạm lên khóa thì Văn Trạch Tân đã ôm eo cô, lặp tức kéo trở lại, ôm vào trong ngực.
Giày cao gót Trần Y lộp cộp vài cái.
Anh ôm eo cô, thấp giọng nói: “Anh ôm một cái.”
Trần Y giẫm giày anh mấy cái.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn, nhìn vết dơ trên giày. Anh dừng lại, nắm cằm của cô, xoay mặt của cô lại, đầu ngón tay ấn lên môi cô: “Có thể hôn không?”
Trần Y lắc đầu.
Giữa lúc tiếp xúc, phát hiện lòng bàn tay anh có vết thương, cô rủ mắt nhìn.
Trên ngón tay của anh có một vết thương kết vảy rất dài, cảm giác rất thô ráp.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, vết sẹo này rất rõ. Trần Y tùy ý hỏi: “Anh làm sao thế?”
Văn Trạch Tân thu tay lại, đè eo của cô đứng dậy, nói: “Chắc là tối hôm qua.”
Trên miệng vết thương kia còn có một chút máu.
Trần Y đứng lên theo: “Lúc cầm gậy đã bị thương à?”
Văn Trạch Tân kéo cửa ra, hơi ôm eo của cô đẩy cô ra ngoài, ngay sau đó trở tay đóng cửa: “Đúng vậy.”
Trần Y xoay người cắm chìa khóa khóa trái cửa.
Lập tức hai người xuống cầu thang. Hành lang nhỏ hẹp, cứ đi như thế, bỗng nhiên Văn Trạch Tân đè Trần Y trên cầu thang, anh nhìn chằm chằm vào môi của cô, hầu kết chuyển động: “Anh có thể hôn một cái không?”
Trần Y: “…”
Ánh mắt Văn Trạch Tân tối tăm, anh cúi người, giọng nói rất trầm khàn: “Vợ à, cho anh hôn một cái được không?”
Anh kiềm chế bản thân, không thể quá cưỡng ép cô. Cho nên anh thỉnh cầu, anh khát vọng. Trần Y mím chặt môi, hỏi: “Không phải anh rất chống đối việc hôn nhau à?”
Văn Trạch Tân: “Tuy trước kia không thích nhưng lần trước ở khách sạn vùng ngoại thành ở thủ đô, lần đó rất thích.”
Trần Y: “…”
“Không thể.” Cô đáp.
Văn Trạch Tân: “…”
Anh giơ tay lên đẩy cằm cô ra, nhìn cái cổ trắng như tuyết của cô nói: “Vậy để anh hôn một cái đi.”
Trần Y há mồm đang muốn nói không được, kết quả anh che môi cô lại, sau đó cúi đầu. Môi mỏng hạ xuống cổ của cô, đầu lưỡi lướt qua da thịt cô.
Tóc dài của Trần Y đúng lúc chặn tầm mắt lại.
Đúng lúc này, một hộ gia đình đi xuống cầu thang, ngơ ngác nhìn cảnh này. Trần Y đối diện với ánh mắt của hộ gia đình, cô bỗng nhiên nhắm mắt, sau đó dùng túi nhỏ che mặt mình. Mà môi mỏng hạ xuống cổ của cô lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ở chỗ cổ ấy lưu luyến quên lấy về. Anh dừng lại, môi mỏng dán bên tai của cô, nói: “Rất muốn làm.”
Trần Y: “… Cút đi.”
Cô giơ túi nhỏ lên, mạnh mẽ đánh bả vai anh, ngay sau đó tính thoát khỏi anh. Văn Trạch Tân đè cô xuống còn muốn hôn, nhưng anh đã nhận ra có một ánh mắt khác, ngước đôi mắt lên nhìn lại.
Trong mắt kia vẫn còn dục vọng sót lại, vẻ mặt khôi phục sự lạnh nhạt.
Phía sau lưng của hộ gia đình kia chợt lạnh, vội vàng quay người chạy đi.
Văn Trạch Tân buông Trần Y ra, nắm tay cô xuống lầu. Dưới lầu người đến người đi, xe chạy tới chạy lui. Xe hơi màu đen dừng ở cổng, hai vệ sĩ mặc quần áo màu đen đứng chờ ở chỗ đó, một nam một nữ. Người phụ nữ mở cửa xe cho Trần Y, nói: “Phu nhân, buổi sáng tốt lành.”
Trần Y liếc Văn Trạch Tân một cái.
Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn cô nói: “Bọn họ là vợ chồng, sẽ đi theo em mấy ngày này.”
Trần Y: “Ừm.”
Tiếp theo anh ấn eo cô, đưa cô vào ghế sau. Nam vệ sĩ vào ghế lái, người phụ nữ đóng của lại sau đó đi tới ghế lái phụ. Trần Y nhìn người đàn ông ngoài cửa xe một chút, ngay sau đó cho nâng cửa kính xe lên.
Văn Trạch Tân tay đút túi quần, nhìn cô chăm chú, cho đến lúc xe chạy.
Sau khi xe lái đi rồi chú Lâm cũng lái xe tới, sau đó khởi động xe rời khỏi ngõ nhỏ này.
“Phu nhân, tôi tên Như Mộng. Đây là chồng tôi, tên Đường Lập.” Như Mộng quay đầu giới thiệu với Trần Y. Trần Y mỉm cười gật đầu: “Mấy ngày này mọi người vất vả rồi.”
“Việc phải làm mà.” Dáng vẻ của Như Mộng tràn đầy mạnh mẽ, cô ấy nhìn Trần Y thêm một chút.
Bọn họ đều là người dưới trướng Văn Trạch Tân, đi theo Văn Trạch Tân cũng đã năm sáu năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên đi bảo vệ người khác ngoài sếp, hơn nữa người này còn là vợ sếp.
Phu nhân thật xinh đẹp, rất xứng đôi với sếp.
Xe rất nhanh đã đến công ty. Sau khi Trần Y xuống xe, cô nhìn Như Mộng và Đường Lập: “Mọi người ăn cơm trưa như thế nào?”
Như Mộng kéo tay chồng, đáp: “Phu nhân không cần phải quan tâm chúng tôi, tự chúng tôi sẽ giải quyết. Nếu cô cần thì gọi điện thoại cho tôi, muốn ăn gì thì chúng tôi sẽ mua cho cô.”
Trần Y: “Vậy cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
Nói xong, cô cũng không đợi cô ấy phản ứng lại đã quay người đi vào công ty. Công ty lại có thêm mấy người kiểm toán đến, đều là ở Lê Thành và thủ đô, còn có Hải Thành phái tới.
Lâm Par thấy Trần Y đi làm thì cũng có thể hiểu, lập tức nói: “Tốt quá, mấy ngày này sẽ nhận được một dự án của thành phố Hội Diên, vậy giao cho cô nhé?”
“Được.” Trần Y nhận tài liệu.
Bởi vì không có nhiều người, nên tất cả đều cùng làm hạng mục này. Lúc ăn cơm trưa, Lâm Par thấy hai vệ sĩ, cười hỏi: “Là chồng cô sắp xếp cho cô à?”
Trần Y: “Ừm.”
“Không tệ đâu, thế này cũng tốt, yên tâm hơn.”
Trần Y cười cười, không lên tiếng. Buổi chiều khi tan làm, vừa ra cửa đã gặp phải một bác gái. Trong tay bác gái cầm một chiếc điện thoại nhìn chằm chằm vào Trần Y.
Trần Y cảm thấy kỳ lạ, đang muốn mở miệng thì bác gái kia đã đi rồi.
Như Mộng nhìn người nọ, nói: “Phu nhân, Chúng tôi sẽ theo sát cô, không cần lo lắng.”
Trần Y: “Cảm ơn.”
Ngày hôm sau Văn Trạch Tân cũng không trở về đúng hẹn, Trần Y cũng không thèm để ý, cô không chút lo lắng chỉnh sửa tài liệu. Lại qua hai ngày nữa, Văn Trạch Tân gửi tin nhắn cho cô nói buổi chiều anh trở về, còn nói buổi tối nấu cơm cho cô ăn.
Trần Y không về.
Cô quá bận.
Họp liền mấy ngày, đây là lần đầu tiên cô tự nhận dự án nên cô sẽ càng cẩn thận hơn. Hơn nữa đây cũng là lần đầu cô hợp tác cùng đồng nghiệp mới, cũng cần tiêu hao một chút tâm tư. Chờ đến khi ra khỏi công ty thì sắc trời đã tối, Trần Y lên xe, Đường Lập khởi động xe lái về chỗ ở.
Mấy ngày nay cũng không thấy Đường Lập nói chuyện, là một người trầm tĩnh ít lời.
Như Mộng thường xuyên nói chuyện phiếm với Trần Y. Xe tiến vào ngõ nhỏ thì thấy đã có một chiếc xe màu đen đậu ở chỗ đó. Văn Trạch Tân tay đút túi quần đứng ở đó, trước mặt có người không biết đang nói gì, thậm chí còn muốn dùng tay túm lấy Văn Trạch Tân.
Đường Lập thấy thế nhanh chóng xuống xe.
Như Mộng cũng nối gót xuống theo.
Trần Y dừng một chút cũng đi xuống theo. Xuống xe mới nhìn thấy người kia chính là bác gái ngày đó, Như Mộng lập tức thở ra một hơi, nói: “Hóa ra là bà ấy.”
Trần Y nhìn về phía Như Mộng: “Bà ấy là?”
Như Mộng cười nói: “Tôi đã điều tra rồi, người này là mẹ của người đàn ông nằm ở bệnh viện, bà ấy tới để xin tha thứ.”
Trần Y: “Ồ.”
Văn Trạch Tân không kiên nhẫn, xoay người muốn đi, bác gái kia lôi kéo ống quần anh. Văn Trạch Tân rủ mắt, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo: “Buông ra.”
Bác gái kia dùng sức túm lấy, gào khóc nói: “Tôi van xin cậu, bỏ qua cho con trai tôi đi, bỏ qua cho con trai tôi đi.”
Văn Trạch Tân không hề bị lay động, anh cúi người nắm tay của bác gái kia rồi hất ra: “Con hư là tại bố mẹ, trở về suy nghĩ lại câu nói này đi.”
Anh lạnh lùng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Người xung quanh cũng không nhịn được đi theo xem kịch. Bác gái kia gào khóc, đột nhiên bà ta nhìn thấy Trần Y đang ở xéo phía đối diện, sau đó bà ta đứng dậy chạy về phía Trần Y ở bên này.
Trần Y sững sờ, theo phản xạ lùi về phía sau. Bác gái kia bắt được ống quần của Trần Y, bà ta liều chết bắt lấy, sau đó nhìn về phía Văn Trạch Tân, hết sức tuyệt vọng nói: “Tôi cầu xin vợ của cậu. Cậu là loại người máu lạnh, tôi không tin vợ của cậu cũng máu lạnh giống cậu.”
Hàm dưới Văn Trạch Tân căng cứng, anh lạnh lùng nhìn bác gái kia.
Lúc này, Như Mộng kéo chồng mình nhỏ giọng suy đoán: “Nói không chừng cầu xin phu nhân thì còn có một tia hy vọng.”