Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Âu Dương Lam

Beta: Cyane

“Phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát nói với Văn Trạch Tân. Họ nhìn những người bán hàng rong khác, những người khác từng người một lui lại.

Nhiều người không dám xuất hiện vào thời điểm này, đặc biệt là những người bán hàng rong. Văn Trạch Tân gật đầu đi về phía xe ven đường, dáng người anh vốn cao, quần áo và diện mạo không bình thường rất khiến người ta chú ý. Những người bị ngăn lại đều hung hăng nhìn chằm chằm vào anh.

Tài xế xuống xe mở cửa cho Văn Trạch Tân, anh cúi người ngồi vào, cửa sổ xe kéo xuống. Anh nhìn Trần Y trong đám đông, lập tức thu hồi tầm mắt.

Trần Y bị Lâm Par nắm chặt, cũng nhìn anh.

Cửa sổ của chiếc xe hơi màu đen được kéo lên, xe khởi động.

Cảnh sát bắt giữ những người kia lên xe cảnh sát, xe mô tô để lại cho những người khác xử lý.

Đoàn người qua đường chen chúc cùng đám người bán hàng rong lúc này mới sợ hãi tản ra. Người bán thịt nướng lắc đầu nói: “Cuối cùng cũng có người dám báo cảnh sát. “

“Những người này thỉnh thoảng đến đây, nhưng mỗi lần đến đều khiến hoảng loạn thế này, vì vậy tôi không bao giờ để con trai tôi đến đây.”

“Hai người chưa từng báo cảnh sát dù chỉ một lần sao?” Lâm Par nghe thấy, hỏi ngược lại.

Người bán hàng rong nhìn anh ta, thở dài nói: “Trước đây đã báo một lần, nhưng sau đó lại…”

Lâm Par hiểu, cũng khó trách. Người bán hàng rong lại nói: “Vừa rồi người đàn ông kia vừa nhìn đã không phải là người bình thường, chỉ mong anh ta báo cảnh sát thì có thể xử lý được.”

Những người bán quần áo đóng cửa xe và rời đi, có vẻ như sợ hãi. Trần Y quay lại nói lời cảm ơn với vợ của Lâm Par, nếu vừa rồi không phải cô ấy kéo cô một cái, hiện tại cô đã bị xe máy đụng ngã. Vợ Lâm Par tên là Triệu Oánh, cô ấy ôm đứa bé, cười lắc đầu: “Cô không sao là được rồi, tôi vừa rồi đứng gần cô, chồng tôi bảo tôi nhanh chóng kéo cô lại.”

Trần Y cũng cảm ơn Lâm Par, Lâm Par nói: “Thực ra cô gọi tôi Lâm Thiêm là được rồi.”

Trần Y mỉm cười, cô liếc mắt nhìn ven đường, lập tức đưa tiền cho người bán hàng rong. Sau khi cô đưa xong, Lâm Thiêm nói: “Nếu không thì cô về trước đi, chồng cô bảo cô về nhà.”

Điện thoại di động đổ chuông.

Trần Y liếc mắt.

Văn Trạch Tân: [Về trước đi.]

Trần Y mím chặt môi, nhìn một hồi rồi ngẩng đầu nói với Lâm Thiêm: “Còn hai người thì sao? Anh cũng sẽ đi về, hay tiếp tục đi dạo?”

Lâm Thiêm liếc mắt nhìn vợ mình, anh ta nói: “Chúng tôi cũng muốn trở về, trước tiên đưa cô về đã. ”

“Không cần đâu…”

“Cần đấy, chồng cô rõ ràng đã gửi gắm cô cho chúng tôi rồi.” Triệu Oánh cười nói, cô ấy đưa đứa bé cho Lâm Thiêm, sau đó nắm tay Trần Y. Trần Y cười cười, ba người đi về phía chỗ đậu xe.

Cứ như vậy đi vài bước, Trần Y đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy mình vẫn nên đi xem một chút. ”

Lâm Thiêm dừng lại nhìn Trần Y.

Trần Y nhìn Lâm Thiêm, cô cười nói: “Tôi cũng là người bị hại, nói không chừng có thể hỗ trợ ghi lời khai.”

Lâm Thiêm và vợ mình liếc nhìn nhau, vợ chồng đồng lòng, Trần Y lo lắng chồng mình cũng là chuyện bình thường. Lâm Thiêm nói: “Tôi đưa Triệu Oánh và con về nhà sau đó đưa cô đi, giờ này cũng khó bắt xe buýt với taxi.”

Trần Y muốn từ chối, Triệu Oánh ấn tay cô không cho cô từ chối, Trần Y chỉ có thể liên tục nói cảm ơn. Tiếp đó, sau khi đưa Triệu Oánh về nhà, Lâm Thiêm lái xe đưa Trần Y đến đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát Hội Thành kỳ thật cách văn phòng công ty cũng không xa, vị trí rất tốt, chỉ là lúc này vẫn rất yên tĩnh. Đại khái là bởi vì phố cổ bên kia thật sự náo nhiệt, nên bên này được cho là vô cùng yên tĩnh.

Lâm Thiêm đỗ xe.

Chiếc xe của Văn Trạch Tân cũng đậu ở bãi đậu xe bên cạnh, mà cửa đồn cảnh sát đóng lại, bên trong đều sáng đèn, có nhân viên trực ban đi qua.

Lúc này trong đại sảnh, mười mấy người ngồi trên ghế, có người thì ngồi xổm. Văn Trạch Tân ngồi ở bàn đối diện, vẻ mặt lạnh lùng, cảnh sát dân sự đang ghi lại lời khai, tìm hiểu tình huống.

Trong đám người kia có người dẫn đầu, gã ta nhìn chằm chằm Văn Trạch Tân, lập tức từ chối không thừa nhận mình có ác ý, chỉ nói thời tiết tốt đi ra ngoài lái xe máy chơi đùa, còn nói mấy người bọn họ có kế hoạch lái xe xong một vòng liền rời đi, hoàn toàn không có ý gây chuyện. Mà người này vừa rồi chính là người gần Trần Y nhất.

Văn Trạch Tân nghe xong, nhấc mắt lên nhìn người kia một cái.

Người đàn ông khiêu khích nhìn Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân buông bút trong tay xuống, dựa vào phía sau, anh nói với cảnh sát dân sự: “Tôi đề nghị xem camera, xem đám đông vừa rồi hoảng loạn như thế nào. ”

Cảnh sát dân sự gật đầu: “Chuyện này sẽ được điều tra.”

Nói xong, cảnh sát liền đi qua tìm người xem camera giám sát. Cảnh sát vừa đi, người nọ nhìn Văn Trạch Tân càng khiêu khích, những người phía sau gã ta cũng nhìn chằm chằm Văn Trạch Tân, còn có người nói: “Lái xe máy thì sao? Lại không đụng trúng người, chúng tôi vẫn luôn bấm còi kêu mấy cô gái đó nhường đường mà.”

“Còn xem camera gì nữa, chú cảnh sát, chú nghe lời anh ta à? Vừa nhìn đã biết người ngoài, không hiểu chuyện.”

“Đúng vậy, đúng vậy, còn láo xược nữa, ha ha ha ha.”

“Đúng vậy, xem camera có thể nhìn ra cái đếch gì.” Người dẫn đầu nhìn chằm chằm Văn Trạch Tân, nhếch miệng cười: “Nhìn người khác lái xe tới không né tránh kia nhất định là đứa ngu.”

Đứa ngu.

Hắn ta dường như ám chỉ Trần Y đứng ở đó bị gã ta đá một cú.

Đôi mắt Văn Trạch Tân cũng nhìn gã ta, vài giây sau, anh sờ túi đứng lên. Người nọ còn ngửa đầu lên nhìn anh, tiếp tục khiêu khích. Văn Trạch Tân lấy điện thoại di động trong túi ra, vòng qua bàn đi tới đối diện, cũng chính là vị trí người kia ngồi. Anh nhìn ra cửa, gọi điện thoại cho trợ lý Giang.

“Liên hệ với công ty luật ở Hội Thành.”

Trợ lý Giang sửng sốt, nhưng lập tức trả lời: “Vâng.”

Mà người dẫn đầu ngồi đó nghe xong, ngửa đầu nói, vẻ mặt đều là ác ý: “Mày cho rằng mời luật sư…”

Rầm!

“A!” Cổ người nọ bị Văn Trạch Tân kẹp lại ấn ở trên mặt bàn, toàn hiện trường đều bị cảnh này dọa sợ. Văn Trạch Tân rủ mắt, lạnh lùng nhìn tên đầu đinh giãy dụa: “Người nào khiêu khích tôi mới là đứa ngu.”

“Văn tiên sinh.” Cảnh sát dân sự đang làm nhiệm vụ đứng dậy.

Tên đầu đinh giãy dụa vài cái trên mặt bàn. Văn Trạch Tân buông hắn ta ra, tay đút vào túi, lịch sự nói: “Tôi hợp tác với mọi người.”

Cảnh sát dân sự: “Được, cám ơn.”

“Này, anh ta đánh người thì sao đây? Chúng tôi cũng không động thủ trước.”

“Chú phải làm chủ cho chúng tôi.”

Trần Y và Lâm Thiêm ở cửa nhìn thấy toàn bộ quá trình, Trần Y cũng nhận ra cái tên đầu đinh kia là người gần cô nhất, lúc ấy cô không chỉ bị Triệu Oánh kéo lại mà còn có một người đá cô một cái. Lâm Thiêm suy nghĩ, cảm thấy Văn Trạch Tân làm như vậy đều là vì Trần Y, hơn nữa rõ ràng chính là vì bảo vệ Trần Y mới kéo người ra phía sau. Hiện tại nếu Trần Y xuất hiện… Haiz, anh kéo cô xoay người nói: “Hay là đừng đi vào nữa, chồng cô rõ ràng là đang giáo huấn tên kia.”

Những người này nếu đột nhiên ghi hận thì tình cảnh Trần Y cũng không tốt lắm. Hội Thành hiện tại quả thật còn có một ít tệ nạn ngầm không quá an toàn, nhìn những người này là biết. Mấy năm nay kỳ thật xem như là tốt hơn rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ có chút chuyện như vậy. An toàn của Trần Y quan trọng, trước mắt lại ở một mình.

Trần Y mím môi, cô có thể nghe thấy Văn Trạch Tân gọi điện thoại mời luật sư, biết Văn Trạch Tân muốn làm thế nào. Cô gật đầu, xoay người xuống bậc thang, trước khi đi cô lại liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân một cái.

Văn Trạch Tân cũng nhìn thấy cô, anh rủ mắt xuống, im lặng ấn điện thoại di động.

Điện thoại di động của Trần Y vang lên.

Văn Trạch Tân: [Anh đã bảo em về trước rồi, em còn đến đây làm gì?]

Trần Y: [Em…]

Văn Trạch Tân: [Em lo lắng cho anh à?]

Văn Trạch Tân: [Đừng lo.]

Trần Y: [… Ai lo lắng cho anh, anh nghĩ nhiều rồi.]

Sau khi ngồi vào trong xe, Trần Y lại nhắn.

Trần Y: [Bọn họ đã làm chuyện này nhiều hơn một lần, em nghe những người bán hàng rong nói trước đây thỉnh thoảng sẽ đến để gây rối, có một lần còn đụng bị thương con của một vị khách du lịch, bồi thường chút tiền liền rời đi.]

Văn Trạch Tân: [Ừ.]

Trong xe im lặng, Lâm Thiêm khởi động xe, nói: “Chồng cô có hơi quen mắt, trước đây tôi đã từng gặp qua không?”

Trần Y buông di động xuống, liếc mắt nhìn Lâm Thiêm: “Chắc là không đâu.”

Lâm Thiêm: “Vừa tới đã mời luật sư, khẳng định không phải người bình thường.”

Trần Y cười cười.

Lâm Thiêm lái xe ra ngoài, lái đến ngã tư đèn giao thông, anh ta nói: “Tôi cảm thấy khí chất của chồng cô có chút giống với mấy người trong tứ đại gia tộc ở Lê Thành.”

“Phỏng chừng anh ta cũng là thiếu gia của doanh nghiệp lớn.”

Trần Y liếc mắt nhìn Lâm Thiêm, cô hỏi: “Anh có biết thiếu gia của tứ đại gia tộc ở Lê Thành kia không?”

“May mắn được đã từng gặp một lần, lúc ấy chỉ có ba người là nhà họ Hứa, nhà họ Chu và nhà họ Giang. Về phần vị nhà họ Lý kia, lính đặc chủng, chắc là ở trong quân doanh.”

Đèn xanh sáng, xe khởi động, Lâm Thiêm mượn lúc này nhìn Trần Y một cái, cười nói: “Cô không phải là thiên kim danh môn bên thủ đô chứ?”

Trần Y lắc đầu: “Không phải.”

Lâm Thiêm: “Chồng cô họ Văn à?”

Anh ta dường như nhớ lại chuyện gì đó.

“Nhà họ Văn ở thủ đô? Là người lớn hay người nhỏ vậy?”

Đàn ông hóng chuyện so với phụ nữ còn lợi hại hơn. Lúc này ánh mắt Lâm Thiêm sáng lên, Trần Y cười gượng, không trả lời anh ta. Lâm Thiêm lẩm bẩm: “Tôi thấy chắc là nhỏ rồi, lúc trước tôi nghe nói diện mạo của người nhỏ có thể so với Phan An.”

(貌比潘安: Dùng để miêu tả người rất đẹp trai (Phan Nhạc (chữ Hán: 潘岳, – ), tên tự là An Nhân, đời sau quen gọi là Phan An (潘安), người Trung Mưu, Huỳnh Dương. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam)

Trần Y: “…”

Trở lại con hẻm nhỏ, Lâm Thiêm đưa Trần Y lên lầu. Nhìn thấy Trần Y vào cửa, anh ta không nhịn được nói: “Cô gả cho một người có điều kiện tốt như vậy còn chuyển đến chỗ chúng tôi nữa, cũng liều mạng quá rồi đó.”

Trần Y mỉm cười nói: “Lâm Thiêm, dù sao thì anh hãy giúp tôi giữ bí mật.”

Lâm Thiêm cười: “Tất nhiên rồi, tôi đi đây.”

“Ừm, cảm ơn.”

Trần Y nhìn theo anh ta đi xuống cầu thang thuận thế đóng cửa lại, giờ đã là tám giờ, cô cũng không ăn cơm tối, vừa rồi đã mua thịt nướng rồi chia ra ăn với Triệu Oánh.

Cô mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu nấu ăn bên trong, chọn lấy mấy thứ, sau đó mang vào phòng bếp chuẩn bị làm mì bò sốt cà chua.

Bên ngoài, điện thoại đổ chuông.

Cô lau tay đi ra, đi tới bàn trà, khom lưng nhìn, là Văn Trạch Tân.

Cô trượt nút nhận: “A lô.”

Giọng nói của anh truyền đến: “Về đến nhà rồi à?”

Trần Y: “Ừm.”

“Anh đang ở ngoài cửa.”

Trần Y vụt một cái đứng thẳng người, nhìn ra cửa.

Giọng nói của Văn Trạch Tân lại truyền đến: “Mở cửa ra đi, anh thấy em rồi.”

Trần Y mím môi, vài giây sau tiến lên mở cửa ra. Bên ngoài, Văn Trạch Tân tay đút túi quần, đôi mắt nhìn cô từ trên xuống: “Nấu cơm à?”

Trần Y liếc mắt nhìn tạp dề trên người mình: “Ừm.”

Văn Trạch Tân vịnh lên cửa, nhìn lướt qua bên trong, rủ mắt nói: “Chỗ em có…”

Trần Y yên lặng nhìn anh, cô nói: “Không có nước nóng.”

Văn Trạch Tân mím môi nói: “Anh muốn vào xem em sống như thế nào.”

Anh cúi xuống nhìn dưới chân, giọng điệu rất thấp: “Sẽ không làm gì em.”

Trần Y dừng lại, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng, cô tránh người rồi nói: “Anh xem đi, em nấu mì trước.”

Nói xong, cô đi vào phòng bếp. Văn Trạch Tân nhìn mái tóc dài sau lưng cô, vài giây sau, anh đẩy cửa đi vào, im lặng nhìn căn nhà này.

Rất sạch sẽ, chỉ hơi nhỏ, cũng rất đơn sơ.

Văn Trạch Tân vừa nhìn vừa lấy hộp thuốc lá ra, đột nhiên hỏi: “Vợ à, lần này em chuyển đi, dự định ở chỗ này bao lâu?”

Hai chữ vợ à này khiến Trần Y hơi run rẩy.

Cô nói: “Không biết, vừa chuyển đến.”

“Kinh tế ở thành phố Hội Diên mấy năm nay tăng vọt, Hội Thành nếu không ngoài dự liệu sẽ kết hợp hai thành phố lại thành một. Anh mua cho em một căn nhà ở chỗ này coi như đầu tư, cũng coi như là chỗ ở, em thấy thế nào?”

Trần Y dừng một chút, quay đầu nhìn ra.

Văn Trạch Tân định hút thuốc, đối diện với tầm mắt cô. Đầu tiên Trần Y nhìn vào mắt anh, sau đó nhìn lướt qua hơi thuốc ở khóe môi anh. Văn Trạch Tân nhận ra, rủ mắt nhìn một cái, tiếp theo tháo ra ném vào thùng rác.

Trần Y thu hồi tầm mắt, nói: “Em muốn thì cũng có thể tự mình mua.”

Văn Trạch Tân nhướng mày, không đáp lại.

Lúc này, điện thoại di động của Trần Y vang lên, là video. Văn Trạch Tân khom lưng cầm lấy điện thoại di động của cô, liếc mắt một cái, người gọi điện thoại đến là Lâm Tiếu Nhi. Anh cầm điện thoại đi vào phòng bếp, đến cửa, giúp Trần Y trượt út nhận.

Giọng nói của Lâm Tiếu Nhi truyền đến: “Y Y, mẹ chuẩn bị gửi cho con mấy quả sầu riêng đó, con gửi địa chỉ qua đây, đến lúc đó thịt sầu riêng con ăn, vỏ sầu riêng để Văn Trạch Tân quỳ.”

Trần Y: “…”

Văn Trạch Tân rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động.

Truyện Chữ Hay