Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Yomost

Beta: Cyane

Anh ta nào dám lặp lại lần nữa chứ. Đường Vũ im lặng, trợ lý Giang cũng im lặng, trên thực tế chắc chắn là Văn Trạch Tân đã nghe rõ.

Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm Đường Vũ: “Bay từ đâu đến đâu?”

“Hội Thành.”

Hội Thành.

Hội Thành.

Thành phố tuyến bốn.

Ly thân hai năm thì sẽ ly hôn, thì ra là thế, còn không hiểu gì nữa.

Văn Trạch Tân xuống giường bệnh, mu bàn tay ghim kim tiêm kia cầm cái bật lửa trên mặt bàn lên, một lần rồi hai lần, nhìn ánh lửa nhảy nhót.

Đáy mắt hiện lên một tia khát máu, cuối cùng lại hóa thành tro tàn. Lời nói từ trong miệng anh nói ra ở quá khứ, ví dụ như phụ nữ cùng lắm chỉ là quần áo, ví dụ như phụ nữ chỉ là đồ dùng điều hòa trong sinh hoạt.

Bây giờ toàn bộ như vả vào mặt anh. Anh nhìn ánh lửa, thấp giọng dặn dò: “Đi liên hệ Tề Par của văn phòng kế toán Thần Diệu, cô ấy rời đi trong lúc đi làm thì tìm cậu ta.”

Trong nháy mắt, trợ lý Giang kịp phản ứng: “Vâng, tôi đi ngay.”

Không hổ là sếp, nhanh như vậy đã kịp phản ứng. Anh ta nhìn bóng lưng cao lớn này của Văn Trạch Tân, quay đầu ra hiệu Đường Vũ nhanh rời khỏi đây. Đường Vũ hiểu, chờ sếp lấy lại tinh thần thì nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống anh ta. Rõ ràng có thời gian có thể cản người lại thế mà anh ta nhất thời nóng vội lại chạy thẳng về đây.

Đường Vũ quay người lén lút rời đi.

Trợ lý Giang cũng nhanh chóng xoay người đi liên lạc với người khác, sau khi đi vài bước, anh ta muốn quay người dặn dò thêm vài câu, vừa quay đầu lại lại nhìn thấy Văn Trạch Tân cúi đầu rút kim tiêm, cầm điện thoại di động lên: “Mở sân bay tư nhân của nhà họ Văn ra, lập tức phải dùng.”

Trợ lý Giang nhìn tay người đàn ông rũ xuống để bên người, tay có máu chảy xuống, một lúc lâu không lên tiếng.

Hội Thành nơi này rất nhỏ, so với Đông Thị còn nhỏ hơn. Lúc Trần Y đến là ba giờ sáng, giữa đường còn gặp thời tiết không tốt, ở lại sân bay của thành phố khác khoảng chừng bốn mươi lăm phút.

Thành phố mới, môi trường mới, nhà cửa đều rất thấp, khoảng cách giữa nhà với nhà rất gần, môi trường có hơi rối loạn. Trần Y sau khi ra sân bay đón xe cũng tốn một chút thời gian, bên này xe không dễ gọi, vì vậy lúc đến văn phòng cũng gần năm giờ. Văn phòng có người phía đối tác mới điều động đến, trước kia là người của văn phòng chi nhánh Lê Thành bên kia. Trần Y đã từng gặp anh ta một lần, họ Lâm, anh ta chạy tới để mở cửa, hỏi: “Cô thuê phòng chưa? Công ty có phúc lợi về phòng ở, cô cần không?”

Lâm Par biết Trần Y là kiểm toán mà Thẩm Lệ Thâm coi trọng, còn là người của thủ đô bên kia, điều động đến như vậy quả thật có chút kinh ngạc. Thế nhưng hiện nay cô lại là kiểm toán có lý lịch tốt nhất và ưu tú nhất của văn phòng chi nhánh Hội thành.

Qua năm là có thể thăng chức Senior, đến lúc đó là có thể dẫn đội đi làm hạng mục.

Trần Y để hành lý xuống, ngồi trên ghế, cười nói: “Thuê rồi, không cần phúc lợi phòng ở của công ty đâu.”

Nói xong, cô lấy từ trong túi nhỏ ra một đơn nghỉ phép đưa cho Lâm Par. Lâm Par nhận lấy xem, lập tức nói: “Được rồi, Thẩm Lệ Thâm có nói với tôi, cô cứ việc nghỉ đi, sau khi quay lại sẽ rất bận.”

Trần Y gật đầu: “Cảm ơn.”

“Muốn đi ăn bữa sáng trước không?” Lâm Par xem thời gian trên điện thoại: “Sau đó tôi lại đưa cô về chỗ ở.”

“Tôi mời anh ăn sáng nhé, nhưng không cần đưa tôi về, tôi muốn lại đi dạo một chút.” Trần Y đứng lên nói, Lâm Par gật đầu, giúp Trần Y xách hành lý.

Lúc này hơn sáu giờ, bên ngoài sắc trời hơi sáng.

Các quầy bán bữa sáng đều đã mở cửa.

Bên ngoài văn phòng chi nhánh đều có bán bữa sáng, hai người ngồi trong quán bán đồ ăn sáng, ăn bánh bao hấp với sữa đậu nành. Sau khi ăn xong, Lâm Par đến văn phòng, Trần Y xách theo hành lý đi xuống đường lớn, ấn điện thoại di động dẫn đường đi tìm phòng ở cho thuê. Lần đầu tiên một mình ra ngoài, cũng lần đầu tiên thuê phòng, Trần Y cảm thấy cái gì cũng mới mẻ.

Điều kiện phòng ở không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém. Hơi cũ, nhà có thang gác, nhưng chủ nhà dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ là hành lang hẹp, ngõ nhỏ xe cũng không quá dễ đi vào. Phòng ở san sát nhau, tòa nhà bên cạnh này cũng sát bên tòa nhà này, sắp xếp liên tiếp, ý của chủ nhà là phòng này có giá trị lịch sử.

Trần Y xách theo hành lý vào phòng, nhìn môi trường này, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Khánh và Liêu Tịch, nói mình đến rồi, cũng dọn đến chỗ ở rồi. Liêu Tịch biết Trần Y thuê phòng, nhưng cuộc sống ở thủ đô, cho dù nhà họ Trần nghèo túng cũng không thiếu phòng ở để ở, cho nên Liêu Tịch nghe nói nhà ở hai phòng thì cũng không hỏi gì nữa.

Bà còn cho rằng chắc chắn là nhà có thang gác trang trí rất đẹp.

Trần Y cũng không nói hoàn cảnh gì đó với Liêu Tịch, hai mẹ con hàn huyên một lúc rồi cúp máy. Trần Y ngồi xuống ghế sô pha, nhìn đồng hồ cũ kỹ trên tường, nở nụ cười.

Haizz, lại bắt đầu lại từ đầu thôi.

Mười giờ sáng, văn phòng chi nhánh Hội Thành, Lâm Par từ trong văn phòng đi ra liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú sắc mặt có chút tái nhợt đi tới, một trợ lý mặc âu phục giày da đi theo phía sau.

“Trần Y đâu?” Người đàn ông kia đột nhiên mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp.

Văn phòng Hội Thành bên này không lớn, vừa vào cửa là phòng tiếp khách, lại đi vào trong chính là khu làm việc, khu làm việc liếc qua thấy ngay, lúc này không có bất kỳ người nào.

Trần Y?

Lâm Par sửng sốt, nhất thời còn không kịp phản ứng.

Trợ lý Giang lập tức tiến lên, cười nói: “Chính là kế toán hôm nay vừa tới văn phòng chi nhánh bên này báo cáo, cô ấy không đến làm sao?”

Lâm Par trong nháy mắt kịp phản ứng, ồ một tiếng nhìn người đàn ông kia, sau đó trả lời: “Cô ấy vẫn chưa tới thời gian đi làm, nghỉ phép khoảng chừng nửa tháng.”

Trợ lý Giang: “…”

Anh ta vô thức nhìn về phía Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân đứng ở đằng kia không lên tiếng. Trợ lý Giang nhanh chóng xoay mặt về phía Lâm Par: “Buổi sáng cô ấy có đến công ty báo cáo chứ? Đã điền biểu chưa? Hiện tại ở nơi nào vậy? Bên này là thuê phòng hay là công ty có phúc lợi phòng ở?”

Lâm Par cảm giác khí lạnh trên người của người đàn ông mặc áo len màu đen phía sau kia có chút nặng nề, ánh mắt cũng rất lạnh lùng. Vẫn chắc là người trợ lý trước mắt này dễ nói chuyện hơn, anh ta nói: “Có báo cáo nhưng không có điền biểu, chế độ của công ty bên này không giống với bên thủ đô lắm, cô ấy không muốn phòng ở phúc lợi của công ty, nói là thuê phòng, hơn sáu giờ ăn sáng xong ở dưới tầng là đi ngay.”

“Anh biết cô ấy đi đâu không? Thông tin thuê phòng cũng không lưu lại à?” Giọng điệu trợ lý Giang đã có chút gấp, nếu không nhận được thông tin gì thì cơ thể này của sếp sẽ sụp đổ mất.

Trước kia dạ dày là có chút bệnh vặt, nhưng chưa từng nghiêm trọng như năm nay. Trong khoảng thời gian này sếp ăn cơm không ngon, ngủ cũng không ngon.

Thật vất vả mới khá được hai ngày thì lại đến việc này.

Thật là…

“Không có, phòng cô ấy đã thuê xong từ lâu, các anh rất gấp à? Là có hạng mục muốn tìm cô ấy ư?”

“Không phải, Trần Y là phu nhân của chúng tôi.”

Lâm Par hơi kinh ngạc, anh ta vô thức giương mắt nhìn về phía người đàn ông phía sau kia. Người đàn ông kia hơi dựa người vào tay vịn ghế sô pha, nghiêng đầu ho một tiếng. Tuấn tú cao lớn, nhưng vừa nhìn cũng không phải là người dễ trêu.

Lâm Par chần chừ một lúc: “Tôi không hiểu rõ cô ấy, vẻn vẹn chỉ gặp mặt buổi sáng một lần, cô ấy thuê chỗ nào tôi cũng không biết, nếu không thì tôi gọi điện thoại hỏi xem.”

“Được, anh hỏi đi.” Ánh mắt trợ lý Giang sáng lên.

Lâm Par trở về phòng làm việc cầm điện thoại, trước khi chuẩn bị gọi lại dừng lại, có nên nói chuyện này cho Trần Y không? Nếu như là vợ chồng thì Trần Y chắc sẽ nói với chồng mình chứ.

Lâm Par cảm thấy mình lập tức có hơi tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa có chuyện gì mà vội vã như vậy mà cần tìm bây giờ chứ, vừa sáng sớm thôi, huống chi Trần Y cũng mới nghỉ nửa tháng thôi mà.

Lâm Par nghĩ tới đây, quay người đi ra, mắt nhìn dãy số, lúc đầu gọi tới thì không ai nhận. Lâm Par chẳng biết vì sao lại có loại cảm giác nhẹ nhõm.

Anh ta nói với trợ lý Giang: “Không ai nhận điện thoại.”

Trợ lý Giang cười: “Gọi lại đi.”

Lâm Par không thể không gọi lại.

Cứ như vậy, sau khi gọi bảy tám cuộc, bên kia vẫn không ai nhận. Lâm Par đưa di động đã mở ra cho trợ lý Giang và người đàn ông phía sau kia nhìn.

Văn Trạch Tân đã đứng lên, tay đút trong túi quần nhìn qua.

Trợ lý Giang nhìn chằm chằm giao diện điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân lấy điện thoại di động của mình ra, ngay tại chỗ gọi số của bố mẹ nhà họ Trần, còn có số của Thẩm Tuyền.

Kết quả, cũng không đạt được tin tức hữu hiệu gì.

Lúc này mười rưỡi sáng, ba người trong văn phòng chi nhánh Hội Thành im lặng một hồi. Văn Trạch Tân che miệng lại ho khan mấy lần, anh rũ đôi mắt xuống nói với trợ lý Giang: “Đi tìm phòng ở lại.”

Trợ lý Giang lập tức đáp lời.

Lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên, trợ lý Giang cầm lên nhìn, sửng sốt một chút.

Anh ta quay người đi tới trước mặt Văn Trạch Tân, trước khi nhận nói: “Là anh Yến bên kia, khả năng có tin tức.”

Văn Trạch Tân rũ mắt nhìn màn hình điện thoại di động của anh ta.

Mấy giây sau, Văn Trạch Tân quay người, đẩy cửa lớn ra, nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, còn có nhà cửa thấp đối diện, ánh nắng chiếu xuống.

Yết hầu Văn Trạch Tân nổi lên một cơn ngứa, anh ho mấy tiếng.

Vào giờ khắc này, trợ lý Giang không chút nghi ngờ rằng mấy giây sau sếp sẽ ngất xỉu. Cơ thể của anh đã đến giới hạn rồi, dạ dày không có vấn đề gì lớn, tịnh dưỡng thì có thể khỏe lại, nhưng vẫn cố chấp với phu nhân.

Trợ lý Giang im lặng tiến lên, suy nghĩ rồi nói: “Sếp, nếu không tôi…”

“Trở về.” Văn Trạch Tân nói.

Trợ lý Giang: “… Vâng.”

Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại, bảo tài xế đang chờ ở bên kia lái xe tới. Sau đó, anh ta quay đầu chào Lâm Par, nói nếu như giữa đường tình cờ gặp Trần Y trở về, nhớ báo cho anh ta biết một tiếng, còn thêm Wechat lẫn nhau.

Lâm Par cười gật đầu, chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương, sau đó đứng trên bậc thang nhìn người đàn ông kia cùng trợ lý lên xe, vừa nhìn đã thấy là xe xịn.

Anh ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động của mình, chỗ ghi chép cuộc gọi đó, lúc này Wechat gửi tin nhắn tới.

Trần Y: [Lâm Par, anh tìm tôi có chuyện gì vậy? Vừa rồi tôi đang giặt quần áo, điện thoại để trong phòng ngủ không nghe thấy.]

Lâm Par: [Có một người đàn ông tìm cô, không đúng, hai người đàn ông, trong đó một người nói là chồng cô.]

Trần Y: [… Đùa à?]

Lâm Par: [Không hề, chẳng qua bọn họ đi rồi.]

Đầu bên kia, Trần Y ở trong phòng hai tay dính nước đứng bên cạnh bồn rửa tay, ngẩn người nhìn tin nhắn Wechat này. Bây giờ mới mấy giờ chứ, lúc này Văn Trạch Tân có thể đuổi tới rồi à?

Trần Y không tin.

Trần Y: [Anh có hỏi bọn họ tên gì không?]

Lâm Par: [… Tôi quên mất.]

Trần Y: […]

Mắt cô nhìn ghi chép cuộc gọi, Văn Trạch Tân không gọi điện thoại tới, trợ lý Giang cũng không, bọn họ đến tìm cô thì sao có thể không gọi điện thoại cũng không gửi tin nhắn chứ? Trần Y cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng nếu anh thật sự đến tìm, cô tuyệt đối không muốn bại lộ chỗ ở bây giờ của mình.

Trần Y để điện thoại di động xuống, tiếp tục giặt quần áo. Phòng này vậy mà không có máy giặt, Trần Y vẫn phải giặt tay, lát nữa mua một cái máy giặt. Nửa tiếng sau, quần áo giặt xong đã hong khô, Trần Y quay người xuống tầng chuẩn bị đi mua sắm, thuận tiện xem máy giặt, còn chỗ chợ bán thức ăn nữa.

Thủ đô.

Máy bay đến sân bay tư nhân.

Maybach màu đen chạy tới, Văn Trạch Tân khom lưng lên xe, trợ lý Giang đi theo ngồi vào ghế lái phụ. Xe khởi động, trợ lý Giang lập tức gọi điện thoại. Văn Trạch Tân ngồi ở ghế sau, chân dài vắt chéo, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vuốt điếu thuốc lá không châm lửa, một tay khác đè một khối rubik.

Sắc mặt tái nhợt, có hơi hung ác nham hiểm.

Trợ lý Giang cúp điện thoại, nhìn danh bạ điện thoại, dừng một chút, sau đó quay đầu nói: “Sếp, tại sao không trực tiếp gọi điện thoại cho phu nhân? Thuận tiện hỏi cô ấy địa chỉ luôn?”

Tay Văn Trạch Tân vân vê thuốc lá dừng lại, anh chuyển ánh mắt trở về, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Cô ấy sẽ nói cho chúng ta biết à?”

Trợ lý Giang: “…”

Sếp thật sự nhìn thấu tâm tư của phu nhân, không nói câu nào đã đi, phu nhân có thể nói cho bọn họ biết à? Anh ta thậm chí hoài nghi phu nhân là vì tránh ông chủ mới xin điều động đến văn phòng chi nhánh này.

Nếu không thủ đô tốt như thế lại không ở lại, chạy đến thành phố tuyến bốn làm gì chứ?

Mặc dù Hội Thành ở gần một thành phố đang bắt đầu công nghiệp hóa, sớm muộn cũng sẽ vùng lên, nhưng giai đoạn này quả thực thực lực của Hội Thành vẫn chưa lớn như vậy.

Phu nhân chỉ muốn yên tĩnh thôi.

Anh ta cân nhắc, suy nghĩ có nên nói với sếp một tiếng hay không, nếu không thì dứt khoát để phu nhân tự do một khoảng thời gian đi. Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Tân lại đột nhiên vang lên: “Cậu nói với Lâm Par một tiếng, bảo anh ta đừng nói với cô ấy rằng chúng ta từng đi tìm cô ấy.”

Trợ lý Giang vâng một tiếng, lập tức cầm điện thoại di động lên, gửi tin nhắn cho đối phương.

Mấy giây sau.

Anh ta cứng đờ.

“Sếp, phu nhân biết rồi.”

Văn Trạch Tân dừng lại, rũ mắt nhìn điện thoại màu đen trên tay vịn.

Trợ lý Giang lập tức có chút xấu hổ: “… Phu nhân biết chúng ta tìm cô ấy, vậy mà cô ấy không gửi một tin nhắn quan tâm hỏi thăm nào sao?”

Có phải có hơi hung dữ không?

Môi mỏng Văn Trạch Tân mím lại, không nói tiếng nào.

Trợ lý Giang từ gương chiếu hậu nhìn sếp, trong lòng không tự chủ được cảm thấy có chút đáng thương.

Điện thoại Văn Trạch Tân ting một tiếng.

Trợ lý Giang không kiềm chế được ngồi thẳng người, nghiêng người sang nhìn, có phải phu nhân gửi tin nhắn tới không? Văn Trạch Tân rủ mắt, yên lặng nhìn điện thoại.

Sau khi ting một tiếng cũng không dừng lại, mà là liên tục mấy tiếng ting ting ting vang lên.

Trợ lý Giang: “…”

Không phải phu nhân.

Là nhóm anh em, phá vỡ tất cả hy vọng của Văn Trạch Tân. Anh cầm điện thoại di động lên, bịch một tiếng, lật mặt lại.

Chu Dương: [Tìm được người chưa?]

Văn Trạch Lệ: [Chưa nhé, gọi điện thoại khắp nơi luôn, chậc chậc chậc.]

Giang Úc: [Ha ha ha Văn Trạch Tân, vợ cậu trốn rồi.]

Cố Trình: [Tôi nghe nói Hứa Điện quỳ rất nhanh, anh em, cậu có muốn quỳ theo hay không?]

Tiêu Nhiên: [Xương cốt cậu ấy cực kỳ cứng, cậu ấy sẽ quỳ hả?]

Chu Dương: [@Văn Trạch Tân, tôi nói cho cậu nghe, cái này cậu phải học Giang Úc một ít, cậu ấy từ nhỏ là một người quỳ xuất thần đấy.]

Giang Úc: [Quá khen!]

Văn Trạch Lệ: [… Ha ha ha.]

Cố Trình: [Văn Trạch Lệ đừng chó chê mèo lắm lông, cậu cũng không có tốt hơn bao nhiêu.]

Ngày hôm sau, ở văn phòng kế toán Thần Diệu, mấy người Chu Yến đang nói chuyện phiếm với mấy người chuẩn bị đến văn phòng chi nhánh ở Hội Thành kia. Cuối cùng Chu Yến biết Trần Y không chỉ thật sự xin đến văn phòng chi nhánh, mà còn trực tiếp đến bên kia nghỉ phép nghỉ đông. Hội Thành mặc dù là thành phố nhỏ, nhưng là bên kia có không ít kiến trúc lịch sử còn sót lại, phong cảnh cũng đẹp.

Chu Yến: “Không ngờ cô ấy cứ như vậy mà bỏ chúng ta đi.”

Lương Chấn Phong trợn mắt trừng cô: “Cô muốn đi cũng có thể đi đấy, nói thật qua bên kia cơ hội lớn hơn nhiều. Nếu như Trần Y qua sang năm có thể thi xong môn thi còn lại, cầm được CPA, sau đó lại ở văn phòng chi nhánh lâu thêm một năm thì vị trí đối tác kỹ thuật này không chạy được đâu.”

Chu Yến dừng lại, vỗ tay nói: “Ồ không sai, sao tôi không nghĩ đến chứ, đối tác văn phòng chi nhánh cũng là đối tác mà, chiêu này Trần Y tính toán thật tốt.”

“Tốt cái gì, tôi nghe nói Trần Y chỉ là muốn tìm nơi giải sầu, có phải sống ở chỗ này không vui hay không nhỉ?” Một người đồng nghiệp khác thăm dò, nhỏ giọng hỏi.

Mấy người khác nghe xong thì đơ ra nhìn tên đồng nghiệp kia.

“Anh biết rõ như vậy à?”

Đồng nghiệp kia chỉ vào phòng làm việc của Thẩm Lệ Thâm, nói: “Mấy ngày trước tôi nhìn thấy Y Y với Thẩm Lệ Thâm ở bên trong nói chuyện, tôi đoán…”

Tiếng nói vừa dứt, liền nhìn thấy cửa thang máy riêng biệt mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đi tới. Anh rủ mắt sửa sang măng-sét, hơn nữa đi tới bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Lệ Thâm, cong ngón tay gõ cửa phòng của Thẩm Lệ Thâm.

Thẩm Lệ Thâm ngoảnh đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt.

Văn Trạch Tân lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, sau đó lập tức đi về phía phòng làm việc của Tề Par. Thẩm Lệ Thâm đứng lên, cô ấy đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới chịu đi ra cửa đi theo sau lưng Văn Trạch Tân. Cứ như vậy, hai người cùng nhau tiến vào phòng làm việc của Tề Par, cửa sổ lá sách kéo lên rồi đóng lại.

Một đám người bên ngoài: “…”

“Chồng của Y Y?”

“Đúng vậy, sao cảm thấy có loại cảm giác khởi binh hỏi tội thế này?”

Mà lúc này, trong phòng làm việc.

Tề Par để sách trong tay xuống, nhìn Văn Trạch Tân, lại nhìn Thẩm Lệ Thâm. Văn Trạch Tân ngồi xuống ghế sô pha, anh nhìn Thẩm Lệ Thâm, nói: “Tôi không muốn nói nhiều lời vô ích, tôi cũng không sắp xếp định vị gì đó ở trên người cô ấy, cho nên tôi muốn hỏi cô, cô ấy ở chỗ nào?”

Thẩm Lệ Thâm mím môi, nhìn cấp trên của mình.

Thế nhưng Tề Par lại nhún vai, anh ta ngay từ đầu đã không đồng ý Thẩm Lệ Thâm tìm nhà cho Trần Y. Tình hình Văn Trạch Tân bên này thế nào Thẩm Lệ Thâm vẫn chưa biết, nhưng mà anh ta nắm rõ.

Hết lần này tới lần khác Thẩm Lệ Thâm lại muốn chiếu cố người dưới tay mình, vì vậy cô ấy đã tìm giúp cô. Thẩm Lệ Thâm nhớ tới dặn dò lúc trước của Trần Y, đại ý chính là không muốn tiết lộ chỗ ở ra ngoài.

Thẩm Lệ Thâm: “Anh làm gì mà nhất định phải tìm bây giờ chứ? Vài ngày nữa cô ấy đi làm rồi, anh đến văn phòng ở Hội Thành chắc chắn có thể gặp mặt cô ấy.”

Văn Trạch Tân tay để trên tay ghế, nhìn Thẩm Lệ Thâm.

Thẩm Lệ Thâm: “…”

Lúc này cô ấy mới phát hiện giữa hai vợ chồng này khẳng định có vấn đề rất lớn. Cô ấy có chút xấu hổ, không nói tiếng nào. Văn Trạch Tân rủ mắt, sửa sang lại tay áo, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Tôi không muốn dùng thủ đoạn khác, tốt nhất bây giờ cô nói cho tôi biết. Cô ấy không mang bao nhiêu tiền mặt, hai ngày này nếu dùng thanh toán online, tôi tra sơ qua một cái là biết ngay.”

“Nhưng một khắc tôi cũng không chờ được.”

Thẩm Lệ Thâm có chút kinh ngạc, cô ấy nhìn cấp trên của mình.

Tề Par mỉm cười, không nói gì.

Thẩm Lệ Thâm chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ anh cần phải tìm Trần Y nói chuyện, cô ấy không muốn nói cho anh biết chỗ ở hiện tại của cô ấy.”

Tay Văn Trạch Tân để trên tay ghế nắm chặt lại, một giây sau anh lại nới lỏng. Anh híp mắt nhìn Thẩm Lệ Thâm: “Tôi chỉ muốn biết địa chỉ của cô ấy.”

Nói xong, anh cầm bút và vở từ bên cạnh lên đặt trên bàn trà, nói: “Viết cho tôi.”

Thẩm Lệ Thâm cắn chặt răng.

Rốt cuộc cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của chồng Trần Y rồi. Người đàn ông này, thái độ của người bề trên này, áp lực vô hình quả thực khiến người khác ngột ngạt.

“Anh đối xử với Trần Y cũng dùng thái độ này à?” Thẩm Lệ Thâm đột nhiên hỏi lại.

Văn Trạch Tân dừng lại, ngước đôi mắt lên liếc nhìn cô ấy.

Lạnh nhạt, lạnh lùng, khí lạnh.

Thẩm Lệ Thâm nhìn ra ý tứ của người đàn ông, khinh thường không muốn nói với cô ấy vấn đề tình cảm của mình. Thẩm Lệ Thâm lập tức nhìn về phía cấp trên của mình: “Tề Par, anh không nói giúp tôi một câu hả? Tôi nhận ủy thác của anh hết lòng vì chuyện của người khác, sao có thể tùy tiện để lộ ra ngoài như vậy chứ, chuyện này giống với chúng ta kiểm toán vậy.”

Tề Par dừng một chút, nhìn Thẩm Lệ Thâm, mấy giây sau nói: “Có khi điều chúng ta nhìn thấy ở bề ngoài, so với số liệu chân thực sẽ có khác biệt.”

Thẩm Lệ Thâm lập tức rõ ràng, cấp trên đứng về phía Văn Trạch Tân.

Cũng không biết cấp trên có phải bị mỡ heo che mắt lòng dạ rồi không.

(Mỡ heo che mắt lòng dạ ý nói vì lợi ích trước mắt mà làm chuyện không đúng, trái với lương tâm.)

Cô ấy nhớ tới buổi chiều ngày hôm đó, Trần Y và cô ấy ở trong phòng họp nói chuyện lâu như vậy. Trần Y nói tại sao bản thân mình lại dấn thân làm cái nghề này, ngay từ đầu vẫn chưa chắc chắn, về sau kiên định muốn làm nghề này nhưng lại kết hôn. Còn nói trong một năm này, cô ấy đã từng nghĩ tới chuyện từ bỏ làm kiểm toán, về nhà để giúp đỡ.

Nhưng về sau lại cảm thấy con người chỉ có thể làm tốt một việc, cô ấy có thể làm tốt kiểm toán nhưng lại chưa chắc có thể quản lý tốt công ty. Thẩm Lệ Thâm lại nghĩ đến vấn đề ở công ty của nhà Trần Y gặp phải lúc trước và bây giờ là chồng cô ấy đang quản lý, thế là liền hỏi cô ấy: “Chồng cô không cho cô đến công ty của nhà cô làm à?”

Trần Y cười nói: “Tôi lại làm không tốt thì đi làm gì.”

Lúc ấy Thẩm Lệ Thâm còn nghĩ nói không chừng là bởi vì chồng cô ấy không chịu để cô ấy đi, bây giờ nhìn thái độ của người đàn ông này, là có một chút ý tứ đó.

Khí thế mạnh mẽ như vậy.

Thẩm Lệ Thâm nhìn về phía người đàn ông cao lớn trên ghế sô pha kia, cô ấy nhếch môi nói: “Thật xin lỗi, không thể trả lời.”

Nói xong, cô ấy quay người muốn đi.

Tề Par cuống lên nói: “Thẩm Lệ Thâm!”

Thẩm Lệ Thâm rất kiên quyết, nhanh chóng kéo cửa ra, đầu cũng không quay lại. Lúc này, giọng nói trầm thấp của người đàn ông sau lưng truyền đến: “Tôi nhất định phải lập tức gặp cô ấy.”

“Buổi tối hôm đó cô ấy lên máy bay, tôi đã chạy tới nhưng không gặp được cô ấy.”

Bước chân Thẩm Lệ Thâm dừng lại.

Văn Trạch Tân lại nói: “Tôi muốn gặp cô ấy bây giờ.”

Thẩm Lệ Thâm: “…”

Ngày thứ hai chuyển tới, Trần Y mua một cái máy giặt ở cửa hàng gia dụng, bảo người ta hỗ trợ lắp đặt. Những chuyện này đều rất mới mẻ, Trần Y bận rộn đến mức rất thích thú.

Lâm Par gửi tin nhắn tới hỏi có cần giúp một tay hay không.

Trần Y trả lời nói không cần, tiếp đó cô tiễn thợ lắp đặt đi, trở lại tiến vào phòng bếp nấu cơm. Ăn xong bữa tối, Trần Y ở phòng khách xem tài liệu học tập còn có giới thiệu một số thành phố xung quanh Hội Thành. Bên này không thể so sánh với thủ đô ở bên kia, có thể có một số hạng mục còn cần mình tự mình đi đàm phán.

Thủ đô bên kia nếu có hạng mục ở bên này, cũng sẽ sắp xếp sang đây. Trần Y nhanh chóng làm quen, nhìn thấy hơn chín giờ tối, Trần Y định ngủ trước.

Lúc này, điện thoại di động vang lên.

Trần Y cầm lên xem.

Thẩm Lệ Thâm: [Trần Y, chị xin lỗi.]

Trần Y: [Sao vậy, chị Thâm.]

Thẩm Lệ Thâm ở bên kia lại không trả lời. Trần Y nhìn màn hình một lúc, chẳng biết tại sao có chút dự cảm, chỉ có thể trách cô đã quá hiểu rõ và quen với khí thế mạnh mẽ của Văn Trạch Tân.

Cô không xoắn xuýt nữa, đứng dậy, cất xong sách vở rồi đi ngủ.

Đêm khuya.

Trần Y ngủ không phải rất ngon, trên giường trằn trọc, cô mở mắt nhìn lên trần nhà, tủ đầu giường chiếu ánh sáng lên trần nhà. Cô nhìn cái bóng màu quýt kia.

Trong đầu hiện lên hình ảnh một năm qua, nếu như có thể thì cô thật sự thà rằng ngay từ lúc bắt đầu đã không quan tâm đến bản thỏa thuận kia.

Như vậy thì sau này sẽ không có nhiều chuyện như vậy, không có khát vọng sẽ không có thất vọng. Có lẽ tình trạng hiện tại của cô và Văn Trạch Tân sẽ khá hơn một chút, họp lớp ngày đó cũng khiến cô hiểu. Không cố gắng yêu bản thân, không vì bản thân thì mỗi ngày đều trôi qua không vui, cũng là tra tấn chính mình.

Cô đang mơ mơ màng màng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Một chút buồn ngủ kia của Trần Y lập tức không còn, cô ngồi dậy từ trên giường, lấy áo khoác qua choàng lên, thuận tay cầm lấy cây chổi ở góc tường, sau đó chậm rãi đi qua.

Cửa kiểu cũ không có mắt mèo.

Trần Y không biết mình có nên mở miệng hỏi hay không.

Lúc này, cửa lại bị đập, điện thoại di động để trên bàn vang lên, Trần Y đến gần xem thử, điện thoại gọi đến là Văn Trạch Tân.

Trần Y: “…”

Cô bỗng nhiên nắm chặt cây chổi. Sao anh nhanh như vậy chứ? Ngay cả mấy ngày yên tĩnh cũng không thể cho cô sao? Trần Y cầm lên, nhìn chằm chằm cửa, bấm nút nhận.

“Alo.”

“Y Y, anh muốn gặp em.”

Trần Y: “…”

“Mở cửa đi.”

Trần Y mím chặt môi, tiếp theo đầu kia Văn Trạch Tân lại nói: “Không ra cũng được.”

Nghe thấy lời này, Trần Y lập tức cảm thấy Văn Trạch Tân lại muốn giở thủ đoạn, cô đi nhanh hai bước kéo cửa ra. Ngoài cửa, Văn Trạch Tân một tay đút trong túi quần, một tay khác mở ra hướng về phía trợ lý Giang, trợ lý Giang vội vàng đưa bàn phím cho anh. Đôi mắt anh quét tới, mím môi nhìn người phụ nữ xinh đẹp tóc tai bù xù. Anh cầm cái bàn phím màu đen kia để trên sàn nhà, tiếp theo khụm gối quỳ xuống.

Truyện Chữ Hay