Edit: Âu Dương Lam
Beta: Cyane
Sau khi đóng cửa lại, Trần Y đứng tại chỗ một lát, có hơi sửng sốt. Trước khi đóng cửa, cô mơ hồ nhìn thấy Văn Trạch Tân ôm bụng dưới, sắc mặt anh có hơi tái nhợt.
Cô nhắm mắt lại, sau đó cầm lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua tin nhắn, cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng vẫn không gửi đi. Em gái Triệu Luyện quả thật rất thích cách trang trí nhà của Trần Y, cô ấy muốn có một không gian nhỏ thuộc về mình, diện tích căn hộ bên này cũng đủ tốt. Trần Y dẫn cô ấy đi xem thư phòng và phòng ngủ chính, sau đó hỏi Thẩm Tuyền đưa Wechat của công ty trang trí cho Triệu Ngôn Ngôn.
Trong phòng này có rất nhiều hơi thở của Trần Y. Sau khi Triệu Luyện tiến vào, cảm nhận được hơi thở này khiến anh ta không được tự nhiên, những tâm tư giấu kín trong lòng nổi lên lại bị anh ta đè trở về.
Trần Y vẫn chưa ăn tối, thức ăn đã sẵn sàng. Cô bảo bọn họ ngồi một lúc, chuẩn bị sẵn sàng phần ăn cho cả ba người họ.
Triệu Luyện nhìn thấy cô đeo tạp dề, mi mắt nhảy dựng lên, đột nhiên nói: “Bọn anh đã ăn rồi.”
Triệu Ngôn Ngôn nghe thấy câu này, mở miệng muốn nói thì bị ánh mắt Triệu Luyện đè lại. Trần Y đứng ở cửa phòng bếp nhìn họ: “Ăn rồi hả?”
Cô nhớ rõ vừa rồi Triệu Ngôn Ngôn còn lớn miệng đồng ý mà.
Triệu Luyện nhìn cô, hồi lâu mới cười nói: “Ừ, nếu đã xem xong rồi thì bọn anh đi trước đây. ”
“Em ăn đi.”
Nói xong, anh ta túm lấy Triệu Ngôn Ngôn. Triệu Ngôn Ngôn bĩu môi “À” một tiếng, bị Triệu Luyện lôi kéo rời đi. Trần Y chỉ có thể đi ra tiễn bọn họ, cửa mở ra.
Văn Trạch Tân còn ở bên ngoài, anh cúi đầu hút thuốc, bên cạnh là chủ căn nhà . Hai người đang nói chuyện, anh nghe thấy động tĩnh, ánh mắt ngước lên nhìn.
Nhìn thấy Triệu Luyện đưa em gái mình đi ra, anh không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trong phòng kia. Tuy rằng cô không lộ hết mặt, nhưng Văn Trạch Tân nhìn thấy phân nửa chiếc tạp dề kia.
Khoảnh khắc đó, sự tức giận che giấu đột nhiên trỗi dậy, anh không lên tiếng mà chỉ cắn điếu thuốc.
Trần Y cũng nhìn thấy Văn Trạch Tân, anh cũng không ôm bụng nữa mà đang hút thuốc. Trần Y cảm thấy mình vừa mới nhìn lầm, cô nói với anh em Triệu Luyện: “Đi thong thả.”
Triệu Luyện ừ một tiếng: “Được. ”
Anh thu lại lại ánh mắt đang nhìn cô, Trần Y lui lại một bước, đóng cửa lại.
Rầm!
Hành lang yên tĩnh.
Triệu Ngôn Ngôn lẩm bẩm: “Anh, bọn mình chưa ăn tối mà…”
“Em thấy tài năng nấu nướng của chị ấy chắc chắn rất tốt.” Triệu Ngôn Ngôn còn đang nói, nhưng đã bị Triệu Luyện lôi kéo đi về phía thang máy. Triệu Luyện vừa rồi tâm tư không thành thật, lúc này đi ra không dám nhìn Văn Trạch Tân, túm em gái vào thang máy.
Cửa thang máy mở, hai anh em đi vào.
Triệu Ngôn Ngôn còn đang lẩm bẩm, cô ấy đưa tay bấm nút thang máy ở tầng một. Ngay khi cửa thang máy đóng lại, một bàn tay đeo đồng hồ ngăn cửa lại.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng ở bên ngoài, anh nhìn hai anh em họ, nghiêng đầu đem thuốc lá dập tắt trong gạt tàn ở cửa cầu thang, tiếp theo đi vào.
Chiều cao một mét chín rất áp bức.
Triệu Luyện gọi: “Nhị thiếu.”
Văn Trạch Tân không đáp lại, một giây sau chân dài hung hăng đá một cái. Bịch một tiếng, bất ngờ không kịp đề phòng, Triệu Luyện bị đá nên cúi người. Triệu Ngôn Ngôn thấy thế thì thét chói tai, cô ấy căng thẳng, theo phản xạ đi mở cửa, nhưng thang máy đã bắt đầu đi xuống.
Văn Trạch Tân nửa ngồi xổm xuống, một giây sau anh bóp cổ Triệu Luyện.
Gáy Triệu Luyện đặt trên vách thang máy, có thể hít vào nhưng không thể thở ra, mặt nghẹn đến đỏ bừng. Văn Trạch Tân không có biểu cảm gì, chỉ nhìn anh ta: “Đây là lần cuối cùng. ”
“Tôi không nói đùa đâu, cậu thật sự đến xem trang trí à? Ý đồ của cậu là gì chẳng lẽ tôi còn không nhìn ra à?”
Đinh.
Thang máy đến tầng .
Triệu Ngôn Ngôn xông tới kéo Văn Trạch Tân ra. Văn Trạch Tân đứng dậy, tay còn bóp Triệu Luyện. Anh né tránh Triệu Ngôn Ngôn nhào đến, nắm lấy Triệu Luyện tiếp tục đẩy ra ngoài.
Triệu Ngôn Ngôn ôm anh trai mình cũng bị đẩy ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài, bởi vì sức của Triệu Ngôn Ngôn không đủ, cô ấy ôm Triệu Luyện cùng nhau ngã xuống đất. Văn Trạch Tân đứng trong thang máy, sửa sang tay áo, duỗi tay ra, ấn nút thang máy.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Triệu Luyện đang ho khan.
Triệu Luyện ho dữ dội, bị ánh mắt của anh nhìn đến hoảng sợ. Anh ta thấy chột dạ, ý thức được Văn Trạch Tân lần này thật sự không phải nói đùa. Anh ta chống tay trên sàn nhà và ho liên tục.
Cửa thang máy đóng lại.
Người đàn ông trong thang máy mặc quần áo chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn ra vừa mới làm gì. Ngay cả cô gái ngây thơ Triệu Ngôn Ngôn cũng bị dọa đến cả người run rẩy.
“Anh, anh đối với chị gái vừa rồi…”
Triệu Luyện qua hồi lâu cũng không nói chuyện, hôm nay anh ta nói trang trí đều là giả.
Thang máy đi lên.
Quay lại tầng .
Chủ nhà mập lùn đứng ở cửa nhìn thấy Văn Trạch Tân đi ra khỏi thang máy cũng có hơi sợ hãi. Vừa rồi ông ta có thể nhìn thấy người đàn ông này vừa đi vào là ra tay ngay, không hề kiêng kỵ.
Văn Trạch Tân lấy điện thoại di động ra, đứng trước mặt chủ nhà: “Trước tiên trả một phần tiền đặt cọc, tối nay tôi ở lại. ”
Chủ nhà: “Vâng.”
Sau đó, thẻ ngân hàng của ông ta nhận được tiền.
Là trợ lý của đối phương chuyển đến.
Ông ta vội vàng giao chìa khóa và thẻ cho Văn Trạch Tân trước, Văn Trạch Tân nhận lấy, ấn chặt bụng dưới, sau đó đi vào căn . Căn nhà này cũng vừa mới cải tạo xong không bao lâu, chủ nhà vốn định năm sau thuê, cũng may còn chưa thuê. Bên trong chỉ có một số đồ nội thất đơn giản, ghế sofa, giường, tủ, v.v.
Sau khi trang trí thì nhìn cũng được, phong cách trang trí cũng không phải kiểu Văn Trạch Tân thích. Anh kéo một cái ghế ngồi xuống, đầu ngón tay thon dài có hơi trắng bệch, trán đổ mồ hôi.
Anh ngồi cho dịu lại cơn đau, đôi mắt nhìn ra cửa, đối diện chính là cánh cửa phòng của Trần Y. Đầu ngón tay Văn Trạch Tân xoa xoa ấn đường, cầm di động gọi điện thoại cho trợ lý Giang.
“Đưa một xe hoa baby đến đây.”
Tiễn anh em Triệu Luyện đi, Trần Y trở lại phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Nhưng đợi khi đậy nắp nồi cơm, cô mới phát hiện mình đang nấu cháo, nấu thì cũng đã nấu rồi.
Mua thức ăn cũng rất nhiều, cô chọn hai loại ra, những thứ khác nhét trở lại tủ lạnh.
Cô chuẩn bị nấu món sườn, còn có rau xanh xào là được rồi. Vừa mới bỏ sườn đã chuẩn bị xong vào nấu thì điện thoại di động lại vang lên, cô vừa nhìn thì thấy là tin nhắn của Văn Trạch Tân
Văn Trạch Tân: [Ban công.]
Hai chữ đơn giản, Trần Y theo bản năng giương mắt nhìn về phía ban công. Lúc này có chút gió, rèm cửa bị thổi phập phồng, Trần Y mím môi, không để ý.
Nhưng tầng sáu không tính là cao, dưới lầu đột nhiên vang lên một số âm thanh kinh ngạc.
Trần Y sửng sốt, bước nhanh tới.
Dưới lầu có một chiếc xe đầy hoa baby, dùng đèn màu trang trí. Tiếp theo không biết người đến từ đâu, ai nấy đều đi về phía xe, cầm lấy hoa, bắt đầu bày ra.
Chỉ chốc lát sau.
Một hàng chữ xuất hiện.
“Anh và em.”
Ba chữ xuất hiện sáng lên. Trần Y mím chặt môi, nhớ tới hai cái bàn hai người ngồi ở trường cấp ba bị bạn học ngồi trước dùng sức khắc ba chữ này.
Anh, chữ đó khắc trên bàn Văn Trạch Tân.
Và em, hai chữ này khắc trên bàn của Trần Y. Lúc đó Trần Y nhìn thấy ba chữ này mặt liền đỏ lên. Điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu nhìn.
Văn Trạch Tân: [Nhìn thấy chưa?]
Trần Y cắn môi không trả lời, cô xoay người muốn đi, dưới tầng lại nổ ra tiếng thét chói tai. Những bó hoa cùng ánh đèn lại bắt đầu thay đổi vị trí, tiếp đó là ba chữ thật to hiện ra.
“Anh yêu em.”
Nhìn thấy ba chữ này, Trần Y xoay người đóng sầm cửa kính ban công lại, rèm cửa theo động tĩnh còn hơi lắc lư. Trợ lý Giang dưới lầu đứng bên cạnh xe dùng kính viễn vọng nhìn thấy, trợ lý Giang dời kính viễn vọng ra, nhìn về phía người đàn ông cao lớn trong đại sảnh Quân Duyệt tay đang nhét vào túi quần.
Trợ lý Giang giữ tai nghe bluetooth, nói: “Sếp, phu nhân đã vào nhà, cửa ban công cũng đã đóng lại.”
Văn Trạch Tân nhìn tin nhắn gửi đi vẫn chưa được trả lời: “Ừ.”
“Bảo bọn họ thu dọn đi.”
Sau đó, anh quay lại và đi về phía cầu thang. Trợ lý Giang vội vàng chỉ huy một đám người bày hoa ở hiện trường vội vàng thu dọn. Bởi vì động tĩnh này khiến rất nhiều người tụ tập ở cửa Quân Duyệt quan sát, cô gái trẻ tuổi hay phụ nữ đã kết hôn đều rất tò mò với hiện trường này, cũng có chút hâm mộ nhìn một cảnh lãng mạn như vậy.
Đáng tiếc, người nên cảm động lại không cảm động chút nào.
Trợ lý Giang đột nhiên giữ tai nghe và hỏi: “Sếp, tối nay anh vẫn chưa ăn tối à?”
Ở đầu bên kia, Văn Trạch Tân lấy tai nghe bluetooth xuống ném vào thùng rác, sau đó rẽ vào thang máy.
Trợ lý Giang: “…”
Dạ dày đã không tốt, còn không ăn cơm đúng giờ nữa!
Sau khi đóng cửa ban công lại thì yên tĩnh hơn rất nhiều, Trần Y đi vào phòng bếp tiếp tục rửa rau, rửa một hồi lâu, tay dừng lại, sau đó lại tiếp tục.
Khi bắt đầu xào rau, điện thoại di động lại đổ chuông.
Trần Y thừa dịp nhìn thoáng qua, là trợ lý Giang gọi.
Trần Y đảo rau xanh vài lần mới trượt nút nhận điện thoại: “Trợ lý Giang, chuyện gì vậy?”
Đầu kia trợ lý Giang dừng lại, cười nói: “Phu nhân, chào buổi tối. Chỗ tôi có rất nhiều hoa baby, phu nhân có muốn tôi đưa lên cho cô vài bó không?”
“Không cần.”
Trợ lý Giang dừng lại, cười nói: “Được. Đúng rồi, sếp vừa mua nhà ở đối diện phu nhân, tối nay chính thức vào ở rồi.”
Trần Y: “Chúc mừng.”
Trợ lý Giang: “… Phu nhân, xin lỗi, là như vậy, hôm qua sau khi cô chuyển ra ngoài thì bệnh dạ dày của sếp lại tái phát. Tối hôm qua truyền dịch rồi uống thuốc, hôm nay lại liên tục tổ chức mấy cuộc họp, bữa trưa cũng không ăn gì hết. Buổi chiều thì sau khi đi từ công ty ra sếp đã trực tiếp đi đến Quân Duyệt, phỏng chừng bây giờ bệnh dạ dày lại tái phát, cô có thể đi thăm sếp không?”
Trần Y một tay còn đang xào rau, cô hơi dừng lại: “Nói nhiều như vậy chính là vì câu cuối cùng này à?”
Trợ lý Giang: “…”
Trần Y: “Tôi đang bận, cúp máy đây.”
Trần Y không quên lúc trước Văn Trạch Tân dùng chuyện ly hôn lừa cô đến khách sạn, cuối cùng còn muốn làm gì đó với cô. Trần Y buông điện thoại xuống, xào rau xong, sau đó lại nhìn thoáng qua sườn, sườn cũng đã hầm xong. Bưng hai món ăn ra ngoài đặt lên bàn ăn, Trần Y xoay người trở về phòng bếp, mở nồi ra.
Bên trong là cháo hoa trắng, đã vừa chín tới.
Trần Y cầm lấy thìa đang chuẩn bị múc, trong đầu hiện lên một cảnh mơ hồ nhìn thấy lúc nãy, anh lấy tay ôm bụng, tay Trần Y dừng lại.
Nhìn vào nồi cháo đầy ắp.
Mấy phút sau.
Trần Y lấy bình giữ ấm đặt trong tủ, múc mấy muỗng cháo vào, lại gắp một ít sườn và rau xanh đặt ở tầng trên cùng. Cô tháo tạp dề ra, cầm bình giữ ấm, sắc mặt lạnh lùng đi về phía cửa, kéo cửa ra vào. Trong hành lang có gió thổi qua, rất lạnh, cửa phòng đối diện bị che khuất.
Có chút ánh sáng trong đó.
Trần Y nhìn lướt qua, chuẩn bị để bình giữ ấm xuống và rời đi. Lúc này cửa thang máy mở ra, cô quay đầu nhìn lại, đầu ngón tay Văn Trạch Tân kẹp một điếu thuốc không cháy, tay kia đút vào túi quần đang đi ra.
Khi nhìn thấy cô, đôi mắt Văn Trạch Tân sâu thẳm, tầm mắt nhìn về phía bình giữ ấm cô đang ôm trong lòng.
Trần Y biến sắc, hung hăng ném bình giữ ấm xuống dưới chân anh: “Xem ra anh rất khỏe.”
Cô là đồ ngốc mới tin lời trợ lý Giang.
Bịch.
Nắp không được đậy kín.
Bình giữ ấm lăn tới dưới chân Văn Trạch Tân, ngã xuống, bên trong rau xanh, sườn đều rơi ra. Trần Y nhìn anh vẫn khỏe, nhớ tới mình nhất thời mềm lòng, hung hăng nói: “Anh chỉ biết uy hiếp, chỉ biết dùng thủ đoạn đùa giỡn, anh còn biết yêu là gì à?”
Văn Trạch Tân vò gãy điếu thuốc trong tay, lướt qua mảnh vụn trên mặt đất, đi về phía Trần Y, giọng nói lạnh lùng: “Em nói anh không hiểu tình yêu à?”
Ngực Trần Y phập phồng, cô cắn răng, nâng cằm: “Anh hiểu à?”
Giọng điệu của cô mỉa mai và khinh miệt.
Văn Trạch Tân càng căng thẳng, giọng nói anh thấp hơn vài phần, đôi mắt gắt gao nhìn cô: “Anh hiểu.”
“Gặp em thì anh đã hiểu.”
Trần Y không tin.
Cô cười lạnh, hỏi: “Anh nói rằng anh yêu em, em muốn hỏi anh yêu em khi nào?”
Văn Trạch Tân vươn một tay đè eo cô, yết hầu chuyển động, rũ mắt nhìn cô, hồi lâu lại cố nhẫn nhịn, anh nói: “Cấp ba.”
Trần Y nghe xong càng cảm thấy buồn cười.
“Phải không? Thật vinh hạnh.”
“Anh đã yêu từ cấp ba rồi à? Vậy mà anh còn lập ra cái thỏa thuận như vậy trước khi kết hôn hả? Anh nghĩ Trần Y em là kẻ ngốc hả?”
Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm vào cô.
Không nói câu nào.
Trần Y nhìn anh, suy nghĩ một lúc lâu, cô nói: “Có nên viết ra những chuyện chúng ta đã trải qua hay không, để cho tất cả mọi người xem và cho ý kiến. Nếu có người nói anh yêu em thì em sẽ thật lòng làm vợ anh, nếu tất cả mọi người nghĩ rằng anh không yêu em, vậy anh phải đồng ý ly hôn với em, thế nào?”
Vậy anh phải đồng ý ly hôn với em, thế nào?
Văn Trạch Tân nắm lấy cằm cô, giọng điệu lạnh lùng: “Em đang thay đổi cách muốn ly hôn với anh?”
Trần Y: “Anh dám không?”
Văn Trạch Tân: “…”
Hồi lâu, anh cúi đầu nói: “Không dám.”
“Chỉ có một phần trăm khả năng ly hôn, anh cũng không dám.”