Trans: Lam
Beta: Zysocute
“Cậu sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt vậy?” Thẩm Tuyền nắm lấy tay Trần Y, Trần Y tựa như bị điện giật mạnh mẽ thu hồi ánh mắt. Cô nhìn về phía Thẩm Tuyền, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của người bạn thân, Trần Y tốn rất nhiều sức lực mới có thể không nói ra những nỗi khổ trong tim mình, cô cười cười: “Không sao, mình cảm thấy điều hòa ở đây hơi lạnh.”
“Vậy sao.” Thẩm Tuyền gật đầu, vươn tay cầm áo khoác để ở một bên đưa cho cô khoác lên.
Áo khoác là của Văn Trạch Tân để lại, sợi vải tổng hợp trơn mượt đã có chút lạnh, nhưng mùi chi lãnh sam trên người anh lại lan ra, bao bọc lấy cô, cũng lạnh đến vô cùng.
Trần Y không tự chủ đẩy áo khoác ra một chút, cuối cùng đặt áo khoác lên trên đầu gối, mùi hương trên người anh lúc này mới nhạt đi rất nhiều.
Mấy cô thiên kim đó rõ ràng có quan hệ không tồi với các cậu thiếu gia, hihi haha tìm một cái ghế sô pha dài ngồi xuống. Lâm Tiêu Sanh cởi chiếc áo khoác ngoài trên người xuống, để lộ ra bả vai trắng phau, cô ta vừa cười vừa nói chuyện với bạn bè, ánh mắt vô tình nhìn về phía Trần Y.
Trần Y cầm cốc rượu hoa quả lên tu một hớp, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Lâm Tiêu Sanh. Sắc mặt cô trắng nõn, đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng vẻ mặt lại tự nhiên, Lâm Tiêu Sanh đột nhiên cười với Trần Y.
Từ xa, khẩu hình miệng dường như đang nói: “Chào chị dâu.”
Khóe môi Trần Y giật giật, coi như là chào hỏi lại cô ra.
Hơn ba mươi mấy cuộc điện thoại không ai nhận trong đêm đó, cùng vô số tin nhắn Wechat tràn đầy cả màn hình, sự sốt ruột của Lâm Tiêu Sanh như sắp trào ra khỏi màn hình, khiến cho Trần Y cả một đêm tinh thần sảng khoái.
Không ngờ, tất cả những thứ đó đều là ảo giác của cô. Cuối cùng Lâm Tiêu Sanh cũng được Văn Trạch Tân phê tấu cho rời khỏi lãnh cung, lại một lần nữa xinh đẹp tươi trẻ, quấn lấy Văn Trạch Tân.
Trần Y nhớ lại bản thân mình trong gương, nụ cười ác ý đó, cô cảm thấy bản thân mình rất ngốc, còn tự nhận mình là kẻ đần.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông trên chiếc ghế cao ở trên sân khấu, một tay anh cầm micro, cúi đầu cười mỉm, hình như đang nghe người ở dưới sân khấu nói chuyện. Lớp lạnh lùng ngày thường của anh cũng đã được gỡ xuống, khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn mỹ và đôi mắt đào hoa trong chốc lát đã nhuộm lên sự ấm áp, lại có chút phong lưu.
Trong những trường hợp như thế này, cho dù cô là vợ anh, nhưng dường như cũng chẳng khác gì những người phụ nữ khác.
Lúc này, Văn Trạch Tân uống một hớp rượu, sau đó đặt cái ly xuống, ngón tay men theo chiếc cốc miết miết vài cái, mang theo ý cười, bờ môi mỏng chuyển đến micro, cụp mắt nhìn về phía bên này, nói: “Cảm ơn mọi người dù trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian tới đây tham dự party sinh nhật của tôi, tối nay không say không về.”
Anh giơ ly lên.
Những người khác cũng giơ ly lên, Trần Y nhìn người đàn ông đó, có chút do dự, cũng giơ ly lên, sau đó ngửa đầu một hơi tu hết. Văn Trạch Tân nhấp một ngụm, đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, nhìn thấy cái ly của cô trống không, đôi mắt người đàn ông có chút không vui hơi nheo lại, nhưng rất nhanh anh đã hồi phục thần thái, lại cầm lấy mic, nói: “Vậy tiếp theo đây chúng ta sẽ chơi một trò chơi.”
Nụ cười của anh lập tức dừng lại, đôi mắt đảo quanh, nhẹ nhàng lướt qua Trần Y, trong mắt có ý cảnh cáo, sau đó lại cười rồi nhìn về phía các cô thiên kim khác.
Nhìn lên chiếc ghế sô pha trên sân khấu, mấy người Lâm Tiêu Sanh đúng lúc đang ngồi ở đó, Lâm Tiêu Sanh chống cằm, mỉm cười nhìn anh.
Văn Trạch Tân bật cười một tiếng, đôi chân dài của người đàn ông chạm đất, nói: “Trò chơi này tên là trò chơi hóa trang.”
Các cậu thiếu gia lập tức gào thét đứng lên, hỏi chơi thế nào, người nào người nấy cũng ra vẻ không biết, nhưng thực ra lại hiểu vô cùng rõ. Có người còn ôm eo cô bạn gái trong lòng mình, nở nụ cười xấu xa.
Văn Trạch Tân chỉ mỉm cười chứ không nói gì, ngửa người về phía sau dựa vào lưng ghế, trong sự biếng nhác có chút cà lơ phất phơ, anh liếm môi, sờ sờ ly rượu.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đi vào, mang theo một cái thùng rất to, theo thứ tự từ trái sang phải, để những người phụ nữ trong hiện trường rút. Bên trong có rất nhiều quả cầu nhỏ, rút ra được một quả cầu thì lại mở ra, bên trong có một tờ giấy, trên tờ giấy viết chủ đề hóa trang, hóa trang xong còn cần bạn diễn cùng, bạn diễn cùng thì cần phải phối hợp.
Đây mới là trọng điểm của trò chơi, chọn ai đây? Đương nhiên là chọn người đàn ông trong lòng mình rồi.
Trần Y nhìn nhân viên phục vụ đi thẳng tới đây, bên cạnh cô là Thẩm Tuyền. Bộ dáng Thẩm Tuyền mạnh mẽ không thèm để ý, Văn Trạch Tân nhìn thấy, cười nói: “Phía bên chị dâu bỏ qua đi.”
Các cậu thiếu gia khác cũng thi nhau cười phụ họa, chẳng ai dám chọc vào ổ kiến lửa Thẩm Tuyền, cũng thi nhau nói: “Bỏ qua Thẩm tổng đi, Thẩm tổng không cần hóa trang cũng đẹp lắm rồi.”
“Thẩm tổng ở đây chơi cùng chúng ta đã là vinh hạnh cho kẻ hèn này rồi.”
“Đúng đó đúng đó.”
Trần Y liếc nhìn bạn thân mình rồi cười, sự mạnh mẽ của của Thẩm Tuyền khiến người ta quy phục, rất khiến người khác ngưỡng mộ. Cô nắm chặt ly rượu, ánh mắt lại liếc về phía mấy người Lâm Tiêu Sanh.
Hai cô thiên kim bên cạnh Lâm Tiêu Sanh kể từ lúc vào cửa đến bây giờ vẫn nhìn Văn Trạch Tân chằm chằm, lúc này trong mắt còn có chút trào phúng.
Trần Y sững sờ, nhớ lại sự hiểu lầm của những người đàn ông kia về Thẩm Tuyền, cô đột nhiên đứng dậy, túm lấy cái hòm, lấy ra hai quả cầu nhỏ từ bên trong, đưa một cái cho Thẩm Tuyền, nói: “Chơi với mình.”
Thẩm Tuyền sững sờ, cầm quả cầu nhỏ: “?”
Trần Y cười mỉm: “Cùng chơi đi?”
Thẩm Tuyền nhìn gương mặt còn chút trắng nhợt của cô bạn thân, cô ấy biết Trần Y yêu thầm Văn Trạch Tân, thích anh, kể từ ba năm cấp đã thích anh, chưa từng ngừng lại.
Liên hôn, Văn Trạch Tân chọn Trần Y, Trần Y rất vui.
Thẩm Tuyền liếc nhìn Văn Trạch Tân ngồi ở trên sân khấu, khuôn mặt chẳng có biểu cảm gì, nhướng mày cười nói: “Được.”
Trần Y cười cười, cụp mắt, mân mê quả cầu nhỏ trong tay. Mà lúc này, ở phía trước truyền tới một loạt tiếng reo hò, chỉ nhìn thấy Văn Trạch Tân bỏ micro xuống, ngón tay cầm cốc rượu đi từ trên sân khấu xuống, cổ áo sơ mi trắng rộng mở, lộ ra một nửa xương quai xanh, có chút phóng đãng.
Anh bước xuống, những người khác nhao nhao cười rộ lên, cùng uống rượu. Sau đó anh ngồi xuống băng ghế sô pha ở hàng đầu tiên, khuỷu tay gác lên bàn trà màu đen sau lưng, tay áo sơ mi vén lên, lộ ra một nửa cánh tay, gân xanh rõ ràng, ngón tay thon dài rũ xuống, lắc lắc cốc rượu.
Người ngồi bên cạnh anh là Cố Trình, hai người cúi đầu cười đùa.
Mấy cậu thiếu gia và mấy cô thiên kim đó, người nào người nấy dán sát lại gần bọn họ, cúi người đứng đó trêu ghẹo nhau.
Ánh mắt của Trần Y nhìn về phía cái gáy của người đàn ông, mấy giây sau lại rời đi. Đúng lúc trò chơi bắt đầu, mấy người phụ nữ xô đẩy nhau đi vào phòng hóa trang.
Thẩm Tuyền ngó tới, nói chuyện với Trần Y: “Cậu xem qua cầu nhỏ của cậu chưa?”
Trần Y vân vê quả cầu, cười nói: “Chưa.”
“Xem đi.”
Trần Y liếc Thẩm Tuyền một cái, khóe môi mỉm cười, đành mở quả cầu nhỏ ra. Thẩm Tuyền rũ mắt liếc qua, nhìn thấy chủ đề trên tờ giấy, nhướng mày nói: “Khá hợp với cậu đấy.”
Trần Y gấp tờ giấy lại, lại đặt lại vào trong quả cầu. Bản thân cô không nhìn, lúc này, cửa phòng hóa trang mở ra, một giọng nói kinh ngạc vang lên, Trần Y nhìn qua.
Một nữ đặc công bước ra, mặc bộ đồ đen bó sát người, tinh tế để lộ ra dáng người. Vẻ ngoài của nữ đặc công này, Trần Y nhìn một hồi, cô vô thức nhìn về phía Lâm Tiêu Sanh, là một trong những chị em thân thiết của Lâm Tiêu Sanh.
Nữ đặc công buộc tóc đuôi ngựa dài, đang đứng đối diện với Văn Trạch Tân.
Cố Trình cười: “Cô tìm ai đây?”
Nữ đặc công cười híp mắt, đôi chân dài bước về phía Văn Trạch Tân, đôi chân dài của Văn Trạch Tân tách ra, nhướng mày nhìn nữ đặc công. Nữ đặc công cong eo cúi người, rút ra một chiếc dao sắc nhọn, kề vào cổ của Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân bật cười, nghiêng đầu liếc nhìn đầu gối đang gập lại và quỳ lên trên giữa chiếc ghế mà anh đang ngồi của nữ đặc công.
Khoảng cách càng gần hơn.
Trong lòng Trần Y đau đớn từng trận, theo sau đó, là tiếng hét chói tai của những người khác, tiếng hoan hô: “Mẹ nó, cô định làm gì vậy.”
“Chậc chậc, to gan đấy, to gan đấy.”
“Đậu má, xuất sắc luôn.”
Trần Y nhìn chằm chằm về phía Văn Trạch Tân, người không hề từ chối, lưỡi dao sắc bén đã kề lên cổ, anh còn nâng ly rượu lên, lười nhác nhấp một ngụm, dường như không hề bị uy hiếp.
Ngược lại, gương mặt của nữ đặc công đã ửng hồng, đôi mắt liên tục nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ trước mặt mình. Khoảng cách của hai người rất gần, chỉ cần cô ta cúi người là có thể chạm vào ly rượu của anh.
Văn Trạch Tân bật cười: “Còn chiêu nào khác không?”
Nữ đặc công: “…”
Không có.
Cô ta giẫm lên giày cao gót lùi về sau một bước, nhìn anh, tức giận dậm chân, quay người trở về phòng hóa trang thay quần áo. Khung cảnh vô cùng kích tình cứ thế là kết thúc.
Nhưng không ảnh hưởng tới những người còn lại vẫn đang chìm trong dư vị đó.
Mà những vị tiểu thư thiên kim xung quanh, người thì cười, người thì đỏ mặt, sau đó từ tứ phương tám hướng còn cố ý vô tình liếc nhìn Trần Y, quan sát vẻ mặt và ánh mắt của cô.
Nụ cười trên mặt Trần Y gần như không thể duy trì được nữa, cô cười cười, cúi đầu nghịch quả cầu nhỏ trong tay, ánh sáng trong mắt dần dần trở nên xám xịt.
Mà lúc này, Lâm Tiêu Sanh lại cầm một đĩa trái cây tới, đặt trước mặt Trần Y: “Chị dâu ăn hoa quả đi.”
Trần Y ngước mắt, nhìn đối phương, mỉm cười: “Cảm ơn, cô ăn đi, tôi có rồi.”
Lâm Tiêu Sanh nhìn đĩa hoa quả trước mặt Trần Y, đĩa hoa quả to nhất ở đây đang đặt trước mặt Trần Y rồi, nụ cười của Lâm Tiêu Sanh cứng lại, nói: “Ôi, giờ em mới thấy, em định nói hoa quả ở đây không tồi, định đưa cho chị dâu thưởng thức.”
“Cô cứ ăn của mình đi, cô ấy không cần.” Thẩm Tuyền ngồi một bên lạnh lùng nói.
Lâm Tiêu Sanh nghe thấy lời của Thẩm Tuyền, trong lòng lạnh đến mức rùng mình, cuối cùng vội vàng nói: “Vâng.”
Sau đó, cô ta xoay người rời đi.
“Nghĩ gì thế?” Thẩm Tuyền nhìn thấy cô gái kia đi rồi thì lại nhìn Trần Y, hỏi cô.
Trần Y tùy tiện lấy ra một miếng dưa Hami, hạ thấp giọng: “Chẳng nghĩ gì, dưa này ngọt thật đấy.”
Thẩm Tuyền nhìn cô mấy cái, sau đó chẳng trả lời. Cô ấy nhìn về phía Văn Trạch Tân ở đằng trước, người đàn ông tuấn mỹ cầm ly rượu vẫn ngồi đó nói cười với bạn thân.
Có người thứ nhất, thì sẽ có người thứ hai thay đồ tới tìm Văn Trạch Tân làm cộng sự. Sau đó Trần Y chỉ yên lặng quan sát, mãi đến khi Lâm Tiêu Sanh thay bộ đồ hiệp nữ ra, cầm kiếm chọc lên ngực Văn Trạch Tân. Lúc đó Văn Trạch Tân đang đứng, anh nhướng mày, ngón tay vẫn đang cầm ly rượu.
Lâm Tiêu Sanh từng bước ép tới, Văn Trạch Tân vừa cười vừa lùi về sau.
Khoảnh khắc đó, một màn đó như được thêm một lớp filter. Hoa quả trong miệng Trần Y đột nhiên đắng ngắt, cô kéo thùng rác tới nhổ hết ra. Âm thanh đó đã át đi toàn bộ tiếng hoan hô, không ít người nhao nhao quay đầu nhìn về phía Trần Y. Văn Trạch Tân cũng nhìn thấy, đầu ngón tay của anh đẩy lưỡi kiếm giả trước mặt mình ra, tiện tay bỏ ly rượu xuống, nhanh chóng bước tới, năm lấy cánh tay cô: “Ăn đến mức đau bụng rồi à?”
Trần Y lấy giấy lau miệng, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt cô hiện lên trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông có hơi tái nhợt. Sững sờ vài giây, Trần Y mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, vừa nãy ăn nhanh quá nên bị nghẹn.”
Văn Trạch Tân nhíu mày, nắm chặt lấy cánh tay của cô: “Đi bệnh viện nhé.”
“Không sao.” Trần Y giãy dụa.
Cô cười nói: “Em đợi cả một đêm để xem Thẩm Tuyền thay đồ đấy.”
Khóe môi cô mỉm cười nhìn về phía bạn thân.
Thẩm Tuyền nhìn cô, híp híp mắt, mấy giây sau, cô ấy nói: “Được, đến lượt mình rồi.”
Nói xong, Thẩm Tuyền đứng dậy, thuận tiện đẩy Văn Trạch Tân ra. Trần Y giãy dụa, Văn Trạch Tân vì bị đẩy ra mà ánh mắt âm u đi vài phần, Trần Y kéo cái áo khoác của Văn Trạch Tân xuống khoác lên mình.
Văn Trạch Tân cụp mắt nhìn một cái, lúc này mới cười nói: “Tôi bảo bọn họ mang cho em một ly nước ấm nhé.”
“Được.”
Một lát sau, một ly nước ấm được mang đến trước mặt Trần Y. Văn Trạch Tân trở về vị trí của mình, Lâm Tiêu Sanh vẫn đứng nguyên chỗ đó, vẫn chưa thay quần áo hóa trang trên người ra. Cô ta nhấc kiếm lên, lạnh lùng nhìn về phía Trần Y.
Phần hóa trang của Thẩm Tuyền làm kinh diễm tất cả mọi người có mặt ở đây, khiến cho độ nóng trong chốc lát tăng vọt lên. Không ai ngờ rằng, thân hình của Thẩm Tuyền, người không bao giờ mặc thứ gì khác ngoài đồ may riêng lại gợi cảm duyên dáng đến vậy.
Toàn trường nhanh chóng nóng lên, không khí thật lâu chưa tiêu tán. Thẩm Tuyền chọn Văn Trạch Lệ làm bạn diễn, một màn này càng nóng hơn, Trần Y ngồi một chỗ cũng có thể cảm nhận được dục vọng chiếm hữu cùng sự cường thế bá đạo của Văn Trạch Lệ.
Cô nhìn hai người bọn họ thân mật, tựa như những người xung quanh đều vô hình, có chút ngưỡng mộ.
Rất nhanh, phần hóa trang của Thẩm Tuyền đã kết thúc, Văn Trạch Lệ cứ thế muốn dẫn cô ấy rời đi. Văn Trạch Tân và những người khác đứng dậy tiễn bọn họ, ở bên này nhân viên phục vụ nhắc nhở Trần Y, người tiếp theo hóa trang là cô.
Trần Y ngẩng đầu, nắm chặt quả cầu nhỏ trong tay, cởi áo khoác của Văn Trạch Tân xuống. Trần Y đứng dậy, bước về phía phòng hóa trang, đúng lúc ngang qua ghế sô pha của Lâm Tiêu Sanh.
Lâm Tiêu Sanh dựa lưng vào ghế, cười nói: “Chị dâu cố lên.”
Trần Y nhìn qua, đôi mắt liếc nhìn khuôn mặt vẫn còn chưa tẩy trang của Lâm Tiêu Sanh, lại nhẹ nhàng lướt qua đám chị em bên cạnh cô ta.
Trong đó có hai người cũng chọn Văn Trạch Tân.
Hai cô gái đó cũng cười: “Chị dâu cố lên nha.”
Bọn họ cười xán lạn đến vậy, nhưng sự ác ý và ý đồ xem kịch vui trong mắt lại vô cùng rõ ràng. Trần Y thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt cười một cái, bước vào phòng hóa trang.
Trong phòng có thợ trang điểm, thợ làm tóc, còn có rất nhiều loại quần áo. Trần Y đưa quả cầu nhỏ cho bọn họ, thợ làm tóc mở ra nhìn một cái, cười nói: “Sườn xám à.”
“Cái này đẹp.”
Trần Y liếc nhìn chiếc sườn xám màu nhàn nhạt, lại đi bị đẩy vào trong đi thay. Sau khi ra ngoài, thợ trang điểm nhìn thấy cô thì nhướng mày: “Cô hợp với sườn xám quá đi, được thì mặc nhiều một chút.”
Trước mặt là một cái gương lớn, Trần Y nhìn bản thân mình trong gương, cô bật cười rồi ngồi xuống. Hóa trang xong còn phải làm tóc, một lát sau là xong, thợ làm tóc dẫn cô đến cửa. Cô ấy liếc nhìn dáng người của Trần Y, duyên dáng hấp dẫn, quan trọng nhất là có khí chất.
Cô ấy đẩy cửa ra, đưa Trần Y vào trong.
Trong tay Trần Y cầm một cái quạt, sau khi đứng vững, đám người vốn dĩ vẫn còn đang cười nói để tiễn Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền sau khi nhìn thấy cô thì lập tức yên tĩnh lại.
Nếu như nói Thẩm Tuyền với hình tượng trang điểm đậm vừa rồi tựa như một vết chu sa của một mối tình in đậm trong tim, thì Trần Y với bộ sườn xám xinh đẹp thanh cao này tựa như một ánh trăng sáng mà người ta có thèm khát cũng chẳng có được.
Toàn trường im lặng trong gần năm giây.
“Mẹ nó, Trần Y à!”
“Vl vl, tuyệt quá đi, a a a a.”
“Quá đẹp.”
“Đẹp quá, thân hình tuyệt cmn vời luôn, ây yô, sao hồi trước không biết Trần Y đẹp đến thế cơ chứ.”
Văn Trạch Tân đóng cửa phòng bao lại, kéo tay áo, vừa quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy Trần Y, đôi mắt đào hoa ngay lập tức híp lại, anh liếm môi, thưởng thức.
Những vị thiếu gia kia vẫn còn đang reo hò, anh cười trong im lặng, liếc nhìn sắc mặt của bọn họ, sau đó đi tới ôm lấy eo Trần Y từ đằng sau.
“Em chọn ai?” Giọng nói trầm thấp của anh dán lên bên tai cô, ấm áp nóng bỏng.
Trần Y nhìn một đám đang reo hò trước mặt, mà đám người của Lâm Tiêu Sanh đứng ở bên cạnh mấy người con gái khác, đồ hóa trang trên người họ vẫn chưa thay ra.
Trong đó có một người đang đứng trước mặt Lâm Tiêu Sanh, cô ta cũng chọn Văn Trạch Tân, khi đó chủ đề cô ta chọn là nơi làm việc. Một thân quần áo, váy chữ A, ngoan ngoãn rót cho Văn Trạch Tân một ly cà phê, rũ mắt, lông mi lập tức run rẩy.
Văn Trạch Tâm mỉm cười nhận lấy cốc cà phê, không khí giữa hai người tựa như chất chứa những quả bóng bay màu hồng.
Eo của cô ta rất nhỏ, nếu như Văn Trạch Tân giơ tay ra là có thể ôm được ngay. Lúc đó Trần Y nhìn gương mặt của người đàn ông này, trong lòng nghĩ, có phải sớm muộn gì anh cũng ôm eo của tất cả các cô gái đó không.
Eo của Lâm Tiêu Sanh, của chị em cô ta, người nào người nấy đều thon thả như vậy, khi bọn họ diễn chỉ hận không thể dán lên trên người anh, bình thường khi bọn họ gặp mặt, chắc chắn không chỉ nói chuyện không thôi.
Đúng rồi, hôm đó cô gọi điện cho Văn Trạch Tân, là Lâm Tiêu Sanh nghe máy, anh không cho cô động vào điện thoại của mình, nhưng lại để cho Lâm Tiêu Sanh động vào. Bảo sao bỏ mặc Lâm Tiêu Sanh chưa được mấy ngày thì đã qua lại như bình thường.
Ánh mắt lúc ấy khi Lâm Tiêu Sanh nhìn cô, khiêu khích đến thế, đắc ý đến thế.
Đôi môi dưới chiếc quạt của Trần Y mím chặt lại, cô chớp mắt. Cố Trình ngồi một bên cười nói: “Trần Y xấu hồ rồi kìa, Trạch Tân, cậu cút sang đây nhanh lên, ngồi vào hàng đi, chúng ta đợi Trần Y chọn.”
Văn Trạch Tân cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình, mùi nước hoa phụ nữ nhàn nhạt tỏa ra, anh mỉm cười, buông Trần Y ra, sau đó dựa lên cái ghế ở đằng sau, đôi chân dài chống lên trên mặt đất, lười nhác đút tay vào túi.
Giọng nói anh trầm thấp, đem theo một chút ý tứ đương nhiên là vậy: “Chọn đi.”
Trên eo thả lỏng, Trần Y vẫn cầm quạt. Trước mặt có rất nhiều gia, Trần Y liếc mắt nhìn qua, cô quen một vài người, cũng có vài người không quen.
Sau lưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông.
Trần Y bước lên phía trước, đến trước mặt một thiếu gia thế gia: “Triệu Luyện, làm phiền anh rồi.”
Ngay lập tức Văn Trạch Tân ngước mắt lên.