“Đó không phải là chồng con sao?” Mẹ của Trần Y kéo tay cô, chỉ về phía quán cà phê bên kia. Trần Y sững sờ một hồi, ngẩng đầu nhìn sang. Cô vừa nhìn đã thấy người mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, một chiếc quần dài màu đen, dựa vào ghế, cúi đầu cười nói với người khác kia, không ai khác chính là Văn Trạch Tân.
Lại là nói chuyện với phụ nữ, bốn người phụ nữ, người nào người nấy vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, ăn mặc cực kỳ thời trang.
“Chị, năm mới tết đến, anh ấy không ở bên cạnh chị mà lại ở đây trò chuyện với người phụ nữ khác à?” Trần Ương kéo tay mẹ Trần Y, nhìn về phía cô.
Trong ánh mắt còn mang theo vài phần ý tứ xem kịch.
Trần Ương là con gái của bác trai nhà Trần Y. Năm mười một tuổi, bác trai vì sự nghiệp của nhà họ Trần, lao động quá độ mà qua đời, mấy năm này vẫn được nhà Trần Y nuôi dưỡng. Ban đầu khi nhà họ Văn muốn liên hôn với nhà họ Trần, dựa theo thứ tự của nhà họ Trần mà tính, thì Trần Ương mới là đối tượng liên hôn. Sau đó Văn Trạch Tân lại chặn ngang giữa đường, chọn lấy Trần Y.
Trong lòng Trần Ương một mực căm thù, bây giờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên sẽ phải hỏi thăm ra trò một chút.
Hôm nay là mùng năm Tết, là ngày thứ năm cô kết hôn với Văn Trạch Tân.
Trân Y nắm chặt lấy tay mẹ, nhìn về phía người đàn ông với đôi mắt đào hoa ngập tràn ý cười kia, nói: “Anh ấy ra ngoài gặp bạn thôi. Anh ấy bảo con rồi, năm giờ hơn sẽ về.”
“Thật chứ?” Liêu Tịch cũng nhìn người đàn ông kia.
Vừa tuấn tú lại phong lưu, rõ ràng mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ nhìn cực kỳ đỏm dáng, nhưng lại không hề ẻo lả một chút nào, ngược lại lại có cảm giác kiêu ngạo. Trần Y thu lại tâm tình trong mắt, cười cười, nói: “Vâng ạ.”
“Chị, nếu đã như thế thì chúng ta đi qua chào hỏi một cái đi.” Trần Ương kéo lấy Liêu Tịch đang định đi tới.
Trần Y ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn Trần Ương một cái.
Trần Ương nhẹ nhàng cười: “Được không chị?”
Trần Y nhìn cô ta rồi nói: “Em tưởng nhà họ Văn giống nhà họ Trần chúng ta, để mặc người khác thích véo chí thế nào cũng được hay sao?”
Trong lời nói của cô có mang vài phần uy hiếp.
Nhà họ Trần liên hôn với nhà họ Văn đúng là trèo cao. Mấy cái sản nghiệp suýt chút nữa thì đóng cửa của nhà họ Trần đều là do nhà họ Văn kéo lội dòng trở về, lúc này đều nằm trong tay Văn Trạch Tân.
Sắc mặt của Trần Ương trắng bệnh vài phần.
Liêu Tịch cũng lập tức nhận ra, cái chức mẹ vợ này của bà cũng thật chẳng được tí miếng nào. Bà chua xót cười, kéo Trần Y nói: “Đàn ông ở bên ngoài bao giờ chẳng phải xã giao, nếu nó đã nói với con rồi thì nghe nó vậy.”
Trần Y cười cười: “Vâng.”
“Chúng ta tiếp tục dạo phố đi.” Trần Y kéo mẹ mình, mắt lại nhìn về phía người đàn ông bên kia một cái. Đúng lúc nhìn thấy Văn Trạch Tân đứng dậy, cả cơ thể cao gần m, tầm mắt tự nhiên được mở rộng, anh ngước lên, xuyên qua biển người nhìn thấy Trần Y.
Trần Y căng môi dưới, vội vàng dịch chuyển ánh mắt, rẽ vào một lối khác.
Văn Trạch Tân chỉ nhìn hai giây, sau đó cụp mắt mỉm cười, tiếp tục chơi khối Rubik trong tay, lắng nghe mấy người phụ nữ xung quanh nhao nhao thi nhau nói.
Vào trong thang máy, Trần Ương nhìn Trần Y một cái, nói: “Vừa nãy lúc anh rể ngẩng đầu cũng nhìn thấy chị rồi.”
Liêu Tịch cũng nhìn về phía Trần Y.
Trần Y nhìn những chữ số trên thang máy đang chạy xuống nói: “Anh ấy có việc cần phải xã giao.”
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh.
Trần Ương thấy thế, bĩu bĩu môi, trong lòng lại âm thầm xem kịch hay. Liêu Tịch tin lời của Trần Y, có khi Văn Trạch Tân thực sự đã nói với Trần Y mình có việc phải ra ngoài bàn chuyện, dù sao cũng mới chỉ kết hôn chưa tới năm ngày.
Trần Y nhìn đồng hồ: “Mẹ còn muốn mua cái gì nữa ạ?”
Liêu Tịch nhìn thoáng qua, nói: “Thôi được rổi, tết nhất cũng chẳng có gì đáng để mua cả, về nhà thôi.”
Trần Y lấy chìa khóa xe ra nói: “Vâng.”
Cô liếc mắt nhìn Trần Ương một cái, Trần Ương ấn điện thoại: “Nhà chúng ta cũng chẳng cần phải đi chúc tết người thân, về sớm như vậy làm gì, cứ đi dạo một lúc nữa đi.”
“Em thích thì tự mình đi đi.”
“Không được, thế lát nữa thì em về kiểu gì.”
Trần Y rời khỏi thang máy, kéo tay mẹ mình nói: “Gọi xe đi.”
Nói xong, cô và mẹ đi thẳng ra sảnh lớn. Trần Ương tức tới mức mắt trợn tròn, ngay sau đó lại chạy ra khỏi thang máy đuổi theo, tức giận nói: “Chậc, là chị nhìn thấy bên cạnh anh rể có nhiều phụ nữ như vậy nên tâm trạng mới không tốt, mới không muốn đi dạo phố chứ gì!”
Trần Y không đáp một lời.
Liêu Tịch quát: “Trần Ương!”
Trần Ương: “Chẳng lẽ không phải chắc?”
“Ban đầu anh rể liên hôn với nhà chúng ta vì cái gì, trong lòng mọi người đều biết. Chỉ cần có thể cứu được nhà họ Trần, chị, chị đừng có mà làm loạn lên nhé.”
Cổ họng của Trần Y khô khốc. Cô ấn chìa khóa xe xuống mấy lần, mở cửa xe, đỡ Liêu Tịch lên xe, quay đầu nhìn Trần Ương. Bước chân Trần Ương khựng lại, ngẩng cao mặt nói: “Sao nào?”
Trần Y hạ mắt: “Lên xe đi.”
Trần Ương bĩu môi, thật thà chui vào trong xe. Liêu Tịch nhìn cháu gái một cái, lại nhìn cô con gái đang trần mặc, vừa không dám dạy dỗ cháu gái, lại không biết nên an ủi con gái thế nào.
Trần Y đứng ngoài xe mấy giây, sau đó đi về phía vị trí lái xe, khởi động xe.
Đưa Liêu Tịch và Trần Ương về nhà, Trần Y quay đầu xe, lái xe về phía căn nhà mới nằm ở trung tâm thành phố. Tết nhất nên người giúp việc cũng đã nghỉ tết, Trần Y đặt chìa khóa và túi xuống, dựa trên tay vịn của ghế sô pha, khoanh chân ngồi đó, cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý ấn.
Điện thoại trong túi xách vang lên.
Trần Y bỏ điều khiển từ xa xuống, cúi người lấy điện thoại ra. Nhìn thấy người gọi tới, cô ngỡ ngàng mấy giây, sau đó đầu ngón tay nhanh chóng ấn vào phím nghe, chấp nhận cuộc gọi xong cô cũng không lên tiếng.
Đầu bên kia, giọng nói dễ nghe của Văn Trạch Tân truyền tới: “Buổi tối về nhà lớn ăn cơm, tôi tới đón em hay là em tự tới đây?”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, có chút trầm trầm, nhưng ngữ khí lại nhẹ như bay, lại có chút cảm giác thờ ơ.
Trần Y trầm mặc mấy giây: “Em tự mình đi, anh cứ bận việc của anh đi.”
“ giờ bắt đầu ăn, đừng tới muộn.” Văn Trạch Tân nói xong thì ngắt luôn điện thoại. Trần Y nhìn màn hình một hồi rồi mới bỏ xuống. Thực tế anh làm gì có nói cho cô nghe anh ra ngoài làm gì, vốn dĩ không có.
Tối qua anh với chú nhỏ nhà họ Văn ra ngoài xã giao, lúc trở về lại vào thư phòng xử lý văn kiện, không vào phòng ngủ. Ăn trưa xong, anh lại đi ra ngoài, lúc gặp lại gì là ở ngoài quán cà phê kia.
Ở cùng với mấy người phụ nữ.
Trần Y dựa vào tay vịn ghế sô pha, tiếp tục xem tivi.
Khoảng tầm bốn rưỡi, cô lên gác tắm một cái, thay một bộ váy màu đỏ cùng áo khoác ngày màu đen, xỏ giày cao gót rồi ra khỏi cửa. Mùa đông năm nay ở Kinh Đô thực sự rất lạnh.
Trần Y khởi động xe, lái đi.
Mấy năm nay nhà họ Trần quá lụi bại, nhà lớn vẫn mãi chưa chuyển sang chỗ khác, vẫn ở trong khi biệt thự nhốn nháo Tây Dương kia. Nhà lớn của nhà họ Văn sớm đã chuyển vào một khu yên tĩnh giữa lòng thành phố, hoàn cảnh xung quanh cùng vườn tược quy hoạch rất tốt, lại đúng vào dịp tết. Trang trí thì đúng đỉnh của chóp rồi, tết đến lại đúng dịp cả gia đình đoàn viên, trong tiểu khu có rất nhiều rất nhiều xe, còn có không ít mấy chiếc xe siêu đắt tiền xếp thành một hàng.
Trần Y từ từ chạy xe tới cửa nhà họ Văn.
Sắc trời vẫn còn chưa tối hẳn, cô xuống xe, đi vào trong nhà họ Văn, chào hỏi với quản gia nhà họ Văn một tiếng. Quản gia cười cười tiếp đón: “Nhị thiếu đang ở hậu viện.”
Trần Y cười: “Cảm ơn chú.”
Cô nới lỏng khăn quàng cổ, trực tiếp đi về phía hậu viện.
Trong hậu viện còn có một phòng xem phim, cửa khép hờ, người giúp việc quét dọn cười cười gật đầu. Trần Y bước lên bậc thang, đẩy cửa phòng xem phim. Trong phòng xem phim, Văn Trạch Tân đang dựa lên tay vịn ghế sô pha, chơi khối rubik trong tay, bên cạnh còn có một đĩa hạt cười. Trần Y hơi ngơ ra, Văn Trạch Tân nghe thấy động tĩnh thì ngước nhìn: “Vào đi.”
Trần Y đi vào trong.
Cửa phòng xem phim theo tính đàn hồi mà đóng lại một lần nữa.
Cô đặt cái khăn quàng cổ đã gỡ ra trên ghế sô pha, vừa nhìn màn hình một cái thì cánh tay đã bị Văn Trạch Tay nắm lấy. Một giây sau, cô đã ngồi lên đùi anh.
Văn Trạch Tân ôm eo cô, cười nói: “Buổi chiều đi dạo phố à?”
Trần Y rủ mắt. Lọt vào trong mắt cô là lồng ngực trắng bệch của đàn ông cùng màu đỏ của chiếc áo sơ mi trên người anh, khiến cho làn da của anh càng thêm trắng. Trần Y nuốt những lời thừa thãi còn sót lại trong cổ họng: “Ừ.”
Văn Trạch Tân đặt khối rubik xuống, vươn vai một cái, đưa hạt cười cho cô: “Bóc mấy cái cho tôi ăn.”
Trần Y nhận lấy, đặt trên tay vịn ở bên cạnh, cúi đầu bắt đầu bóc. Văn Trạch Tân ôm eo cô, nhìn cô mấy lần, một tay khác thì cầm điện thoại, tiếng tin nhắn tinh tinh tinh ập tới.
Trần Y hơi liếc mắt nhìn tới.
Trong lúc hấp tấp nhìn thấy một mẩu tin nhắn.
“Nhị thiếu, anh kết hôn rồi thì em phải làm sao bây giờ.”