“Về nhà em làm ngay!”
Sơ Trừng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi như thể sẵn sàng bên sứt càng bên gãy gọng với hắn.
Cậu là một giáo viên Ngữ văn, làm gì có chuyện cậu không thể sử dụng văn học làm làm vũ khí để chống lại thế lực tà ác?
Dụ Tư Đình không có để ý, hắn bình tĩnh ậm ừ: “Nhớ ghi chi tiết.”
“Thời gian, địa điểm, nhân vật, sự việc, đặc biệt là cảm nắng khi nào, ai thổ lộ trước, nắm tay với hôn ngày nào, hôn nhau bằng tư thế nào, lần đầu tiên ai đó khóc bao lâu… Á…”
“Dụ Tư Đình, anh ra cái vẻ đạo mạo như thực ra bi3n thái như vậy!”
Trong tư thế bị ghì chặt, Sơ Trừng từ trong quần áo ra tay nhéo mạnh lên ngực hắn, sau khi tố cáo hắn xong rồi cậu mới nhận ra: “Với cả em khóc lúc nào?”
“Có phải anh đã nhầm không?” Dụ Tư Đình đổi ý: “Vậy ghi lại thành lúc chuẩn bị khóc rất nhiều… Shhh…”
Sơ Trừng lần này dùng một trăm phần trăm sức lực cho đến khi người bên cạnh ngoan ngoãn kiềm lời định nói xuống.
“Sao lại nhéo anh nữa? Em còn chưa thỏa mãn à?”
“Rồi, anh có thể im đi.”
“Chậc.”
Một người nói chuyện, một người xuống tay, sau một phen bạo lực gia đình đến từ hai phía này kết thúc, cả hai tiếp tục quay trở lại làm việc.
Lúc này màn hình đang hiển thị là biểu đồ đường phân tích thành tích của tất cả học sinh lớp 7.
Sơ Trừng nheo mắt di chuột, lấy đó làm cơ sở lập danh sách học sinh yếu cần sự tập trung chú ý. Những hình ảnh nhỏ dày đặc khiến cậu hơi mệt mỏi, cậu không mở mắt cho đến khi nhìn thấy một đường thẳng nằm ngang khiến người ta cảm thấy thoải mái về thể chất lẫn tinh thần.
Bộ dữ liệu này thuộc về Lộc Ngôn.
Kể từ khi vào cấp 3, cậu nhóc chưa bao giờ rời khỏi vị trí đầu trong bất cứ một kì thi nào được ghi nhận.
“Thành tích của con trai lớn đẹp ghê.” Sơ Trừng trầm trồ một lát mà không khỏi thở dài. Kiếp trước đã phải làm bao nhiêu việc thiện mới sinh được đứa con như vậy?
Dụ Tư Đình nghe xong lập túc cúi đầu nhìn những số liệu đó như lẽ đương nhiên, hắn bình tĩnh nói: “Thi được hạng một thì dễ, nhưng cái khó là có thể chịu được áp lực của những đối thủ ngang cơ. Nó duy trì được thứ hạng vì chưa gặp phải bất kì mối đe doạ nào thôi, không có gì đáng để tự hào.”
Mặc dù đối phương nói chuyện quá dễ dàng nhưng Sơ Trừng cũng đồng ý, cậu dùng đầu ngón tay lật qua hai trang để xem bảng điểm thi cuối kì.
Hiện tại Lộc Ngôn quả thực là người duy nhất trong trang bảy trăm lọt vào danh sách, cậu nhóc gần như không có áp lực cạnh tranh.
“Vậy anh nghĩ ai có thể vượt qua nó khi bắt đầu ôn tập tổng kết?” Đây là lần đầu tiên Sơ Trừng dẫn dắt học sinh cuối cấp, cậu không tránh khỏi mong chờ cảnh nhiệt huyết sôi sục chạy đua với thời gian nên nghiêng đầu hỏi với vẻ thích thú.
“Hơi khó đó.” Dụ Tư Đình hồi lâu không suy nghĩ trả lời: “Các môn khác anh không có ý kiến, chỉ riêng môn Toán thôi thì ngoại trừ Mục Nhất Dương có thiên phú, những đứa còn lại đều dựa vào sự chăm chỉ. Lộc Ngôn thì khỏi phải nói, một tay anh dạy nó giải đề, số lượng đề nó làm qua chắc phải gấp năm lần học sinh cuối cấp, khó có ai có thể theo kịp nó.”
Sơ Trừng cẩn thận xem qua bảng biểu: “Nếu tính dựa trên tổng điểm thì sao? Từ Uyển Uyển đứng thứ hai chỉ thiếu sót có mỗi môn Toán, anh không tìm cách kéo nó lên được ạ?”
Dụ Tư Đình giải thích: “Em biết con bé rồi đấy, tính cách ổn định, tư duy độc lập. Nó không có hứng thú với danh hiệu thủ khoa thành phố, ba mẹ cũng chỉ mong nó nhàn hạ học hết cấp ba và chọn được một trường mình yêu thích. Có Hàn Nhuế giỏi các môn khoa học, lại chăm chỉ linh hoạt đấy, sao em không động viên cô nhỏ đi?”
Quả bóng lại được đá ngược trở lại.
Sơ Trừng cười khẽ: “Mình tạo drama rồi đứng ngoài xem trò hay như vậy à?
Dụ Tư Đình nhướng mày tỏ vẻ thoải mái.
Nếu không phải vì mục đích xem những học sinh giỏi đánh nhau thì việc dẫn dắt lớp xuất sắc nhất cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vì eo hông khó chịu nên Sơ Trừng lười biếng ở trong phòng khách sạn gần như cả ngày. Trong thời gian này, cuối cùng bọn họ đã thống nhất được phương án dọn nhà: Để lại toàn bộ tầng hai cho Lộc Ngôn ở, còn Dụ Tư Đình chuyển về phòng ngủ chính ở tầng một.
Về vấn đề này, chủ thuê bị mất nhà riêng cho biết hắn không sao cả, yêu cầu duy nhất của hắn là có thầy Sơ làm bạn cùng phòng.
Mãi đến tối, cả hai mới trả phòng trở về Phồn Thiên Cảnh Uyển.
Dụ Tư Đình vốn là người hành động nên sau bữa tối hắn bắt đầu dọn nhà ngay, Sơ Trừng không có nhiều đồ đạc nên cậu chỉ nằm ườn trên ghế sofa để sai vặt.
Khi phân loại ra mới thấy có rất nhiều đồ vật nhỏ nằm rải rác khắp nơi. Dụ Tư Đình không quan tâm đ ến những đồ vật khác, hắn chỉ có niềm yêu thích đặc biệt với chiếc thước có khắc chữ ‘Sơ’, đã cầm được trên tay là không chịu buông ra.
“Sao anh lại thích cái này thế?” Sơ Trừng bất lực đưa tay ra lấy.
Dụ Tư Đình dễ dàng né tránh: “Anh thích mọi thứ liên quan đến thầy Sơ.”
Sơ Trừng chưa kịp nói tiếp thì giọng nói của Lộc Ngôn vang lên từ phía sau.
“Dựa theo tình hình thì con nên gọi là mợ út nhỉ?” Cậu nhóc mở cửa nhìn vào công trình lớn trong nhà, cậu thu vào tầm mắt toàn cảnh hai người đang tranh giành một món đồ vì tình thú.Sơ Trừng giật mình, bị thằng nhóc bắt gặp nên cậu hơi ngại, đẩy Dụ Tư Đình đang ngồi trên thảm ra.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Con gõ cửa chưa?”
Lộc Ngôn nhìn chân mình vẫn còn ở ngoài cửa, thận trọng trả lời: “Cậu… Con chưa vào mà.”
Dụ Tư Đình híp mắt nhìn cậu rồi nói tiếp: “Nếu không học được cách tôn trọng không gian riêng tư của người khác là cậu nộp đơn cho trường để gửi con vào kí túc xá đấy nhé.”
Nụ cười trên mặt Lộc Ngôn biến mất.
“Con muốn đến phòng của Bạch Tiểu Long và Giang Chi Bác hay phòng của Mục Nhất Dương và Lý Thịnh?” Dụ Tư Đình đương nhiên biết đứa cháu được cưng chiều của mình không quen sống trong phòng bốn người nên cố tình kích động thần kinh của cậu.
“Không muốn.” Lộc Ngôn nói mà không cần suy nghĩ.
Trong lúc hai cậu cháu đang nói chuyện, Sơ Trừng nhân cơ hội đưa tay ra lấy thước. Không ngờ Dụ Tư Đình cảnh giác đến mức không cần nhìn mà vẫn ấn chính xác vào cổ tay cậu, khiến cậu không thể cử động.
Dụ Tư Đình bình tĩnh nói tiếp: “Vậy con còn ở đây làm gì? Học kì mới lại bắt đầu rồi, con có cần cậu tạo thêm áp lực không?”
Lộc Ngôn mặc dù cảm thấy sự náo nhiệt trong căn phòng này quá vui, nhưng sau khi nghe được những lời đe dọa thì cậu vẫn lắc đầu.
Dụ Tư Đình gõ liên tục vào thước rồi thông báo: “Con không cần thay đổi cách gọi nhưng sau này trừ khi cần thiết thì đừng xuống lầu, tới lúc ăn cơm cậu gọi con.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thái độ của Lộc Ngôn chính là ví dụ điển hình cho câu nói này: “Dạ con rất nghe lời, chỉ cần nghiêm túc giải ba bộ đề, nếu chưa làm xong thì sẽ không chạy xuống đây.”
Dụ Tư Đình thờ ơ sửa lại: “Làm xong cũng đừng xuống.”
Lộc Ngôn ra hiệu ok cho hắn rồi quay người bỏ chạy.
Cổ tay Sơ Trừng đã bị đối phương nắm chặt một hồi, cố gắng mấy lần cũng không thoát ra được nên cậu nhìn hắn với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Anh còn muốn dạy cả em?”
“Sao anh dám, cái này tiện quá, coi như em tặng quà học kì mới cho anh đi.” Dụ Tư Đình mỉm cười buông tay ra, tuy giọng điệu như đang cầu xin lời khuyên nhưng trong tay lại nắm chặt cây thước. Hắn không hề có ý định trả nó về.
Suy cho cùng thì đạo lí không đánh thắng được kẻ vô lại.
“Rồi cho anh, cho anh đấy.” Sơ Trừng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ hoàn toàn, cậu cho đi món đồ của mình và thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
–
Một tuần mới đã đến, các học sinh Trung học phổ thông số Mười trở lại trường học.
Ngày đầu tiên đến lớp, Lộc Ngôn cầm hai cuốn sách đi vào lớp thì thấy cách đó chục bước có người đang thò đầu vào lớp.
Nhìn dáng người cũng không biết là đứa nào trong lớp, cậu nhóc lập túc giơ chân đá nhẹ một cái rồi hỏi: “Ai đây? Lén lút làm gì đó?”
Không ngờ người quay lại lại là một gương mặt xa lạ.
Đây là một chàng trai có vẻ ngoài đẹp trai với mái tóc ngắn màu đen bồng bềnh, cậu nhóc này chẻ mái kiểu bảy ba, vẻ lạnh lùng và nam tính hiện lên giữa hai lông mày.
Lộc Ngôn kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao đâu.” Đối phương đưa tay vỗ lưng quần của mình, thái độ có chút lạnh lùng nhưng vẫn khá bao dung.
Lộc Ngôn lại nhìn cậu nhóc kia, sau khi xác nhận bằng tuổi mới thân thiện hỏi: “Ông mới tới à?”
“Ừ.” Cậu bé trả lời, sau đó lại đổi ý: “Nhưng cũng không chắc.”
“Là sao? Ông tới kiểm tra lớp à?” Lộc Ngôn liếc nhìn rồi quay về chỗ ngồi, cậu chào hỏi, trò chuyện cười đùa với các học sinh khác trong lớp như thường lệ.
Cậu chàng kia cũng đến hàng cuối cùng ngồi xuống cạnh Lộc Ngôn, thấy người này có vẻ khá nổi tiếng nên cậu chủ động bắt chuyện: “Giáo viên chủ nhiệm dạy môn gì thế?”
Cán sự Toán học Mạnh Hâm nghe thấy tiếng thì quay sang Lộc Ngôn: “Đây là ai? Học sinh chuyển trường?”
Lộc Ngôn đang bận dọn bàn, bắt chước giọng điệu của người kia, thản nhiên trả lời: “Không chắc đâu.”
Học sinh chuyển trường liếc cậu một cái, tuy vẻ mặt cậu nhóc chẳng thể hiện gì nhưng khóe mắt và khóe mày lại có chút không vui.
Lý Thịnh ngồi bên cạnh không có việc gì nhảy vào tán gẫu: “Đại ca mà cũng không biết thì sao mà vào lớp thầy ấy được?”
“Tôi không biết nên không hiểu cũng là bình thường mà.” Học sinh chuyển trường tức giận trả lời.
Chỉ cần nghe giọng điệu của học sinh trong lớp, cậu nhóc cũng có thể đoán được chủ nhiệm lớp 12/7 chắc chắn là một giáo viên nổi tiếng với cá tính đặc biệt.
“Thầy ấy dạy Toán, tiết đầu tiên luôn đó.” Lý Thịnh không để ý đến thái độ của cậu nhóc kia nữa, cậu nhìn lịch học ở góc trên bên phải bảng đen rồi nói thêm: “Bây giờ chắc đang ở văn phòng, lát nữa thầy ấy qua.”
Nghe giáo viên chủ nhiệm sắp xuất hiện, sắc mặt nam sinh xa lạ hơi thay đổi. Cậu đút hai tay vào túi quần mỏng, vùi cằm xuống cổ áo và đứng dậy chuẩn bị rời đi cũng lặng lẽ như lúc mới đến đây.
Lộc Ngôn chợt cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc.
‘Học sinh’ lần trước lén hỏi về thầy chủ nhiệm trong ngày đầu tiên đến trường chính là thầy Sơ.
Cậu nhóc cau mày, sau đó tỏ vẻ như nhìn thấu mà hỏi người lạ: “Nói con biết thầy dạy môn gì?!”
“Hả?” Học sinh chuyển trường ngơ ngác trước câu hỏi của lớp trưởng, cậu nheo mắt lại tỏ vẻ khó hiểu.
…
Trước tiết học đầu tiên của học kì mới, toàn thể giáo viên tập trung vào buổi sáng để họp như thường lệ.
Sau buổi họp, Sơ Trừng kí tên vào đơn đăng kí làm giáo viên phó chủ nhiệm năm mới rồi đưa cho người ngồi bên cạnh.
“Mong chúng ta sẽ hợp tác tốt trong học kì mới.”
Dụ Tư Đình vẫn cầm trên tay li sữa đậu nành mà bạn trai hắn uống chưa xong hồi sáng, hắn nhấp một ngụm rồi đáp: “Anh còn mong thầy Sơ hỗ trợ nhiều hơn.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười như thể đã hoàn thành một nghi thức tương tác đặc biệt, ăn ý đứng dậy chuẩn bị cùng nhau trở lại lớp học.
“Thầy Dụ, đợi một chút.” Phía sau có một giọng nói vang lên, Giám đốc Dương đuổi kịp hắn rồi hỏi: “Thầy ghé Phòng Giáo vụ một chút nhé?”
Lần gần nhất bị giam giữ sau cuộc họp học kì mới là vì đàn anh Chu, chuyện này Sơ Trừng vẫn canh cánh trong lòng nên muốn hỏi thử xem sao: “Lại có chuyện gì à?”
“Không, không.” Thấy vẻ mặt hai người thay đổi, Giám đốc Dương vội vàng giải thích: “Bên tuyển sinh gửi sang đây mấy đứa mới chuyển trường, có một đứa được xếp vào lớp thầy Dụ. Phụ huynh với học sinh ấy đang ở Phòng Giáo vụ, bọn họ muốn gặp thầy.”
Không có gì lạ khi có học sinh chuyển trường vào năm lớp mười hai, Dụ Tư Đình đã dẫn dắt rất nhiều học sinh cuối cấp và rất quen thuộc với nề nếp sinh hoạt của trường. Nếu là học sinh bình thường thì chỉ cần thống nhất bố trí lớp học chứ không cần trang trọng như thế.
Cho nên hắn sớm đã đoán trước mà thẳng thắn hỏi: “Học sinh là kiểu gì? Để tôi còn chuẩn bị tâm lí.”
“Ừ thì đúng là có chút khó khăn.” Giám đốc Dương miễn cưỡng cười rồi giới thiệu ngắn gọn: “Học kì năm ngoái nó bị bệnh, nghỉ học một thời gian rồi lại không chịu đi học. Chắc hẳn tính nó khá nổi loạn và không nghe lời, ở nhà không ai có thể quản được nó, nhưng…”
“Học sinh có hậu thuẫn nên nhà trường thẳng tay từ chối thì không tiện đúng không?” Vì không có người ngoài nên Dụ Tư Đình cũng chẳng thèm ẩn ý.
Giám đốc Dương chỉ mỉm cười lịch sự chứ không trả lời.
Thành thật mà nói thì Dụ Tư Đình với phong cách giảng dạy cố chấp thực sự không phù hợp với học sinh này, nhưng ngoài hắn ra thì cũng không ai có thể xoa dịu tình thế.
Từ góc độ của nhà trường, đây chắc chắn là một quyết định khó khăn. Đối với chính Thầy Dụ, có lẽ đó là một cuộc đàn áp trá hình…
Dụ Tư Đình đã suy nghĩ rõ ràng về ưu và nhược điểm, thái độ thờ ơ như thường lệ, không nói thêm gì.
“Vậy tôi về làm việc trước.” Sơ Trừng tạm thời không liên quan, chào hỏi xong thì cậu chia tay hai người ở cầu thang.
Chuông vào lớp đã reo nhưng trong phòng học lớp 12/7 vẫn còn một số âm thanh hỗn loạn.
“Sáng sớm có chuyện gì ồn ào vậy?” Sơ Trừng bước vào rồi hắng giọng, nhìn thấy tiết đầu tiên trong lịch học là môn Toán, cậu lên tiếng: “Đại ca có việc phải làm, cán sự lớp phát đề đi, mấy đứa làm bài trong vòng mười phút.”
“Dạ.” Mạnh Hâm đáp một tiếng rồi chạy ra khỏi chỗ ngồi, cậu nhóc đi đến giá đựng tài liệu lật đề thi.
Nhóm nhỏ đang thấp giọng trò chuyện bị gián đoạn, các học sinh chuyển sự chú ý sang Sơ Trừng, người nào cũng tỏ ra tò mò hơn người kia.
“Thầy Sơ, đại ca bị triệu tập đến Phòng Giáo vụ phải không?”
“Học sinh chuyển đến thì cứ vào lớp 6 bên cạnh, sao phải vào lớp mình chứ?”
“Nghe nói thằng nhóc này giỏi lắm, trường cấp quận cũng phải mở cửa cho xe ba nó vào.”
…
Sơ Trừng kinh ngạc trừng mắt nhìn lớp.
Bọn nhóc đã nghe được ở đâu? Đúng là nắm tin tức nhanh hơn cả cậu.
Nội dung bàn tán đồn thổi càng bùng nổ, Sơ Trừng kịp thời ngăn lại: “Dừng lại, thầy cũng chưa rõ về học sinh chuyển trường. Đừng nói nhảm nữa, làm bài đi.”
Lớp học yên tĩnh hơn nhiều nhưng vẫn có những tiếng thì thầm. Sơ Trừng phải răn đe thêm hai lần nữa thì lớp mới dừng thảo luận về vấn đề này.
Mười phút, mười lăm phút rồi nửa buổi học trôi qua. Mạnh Hâm gửi bài tập thứ hai cho học sinh nhưng Dụ Tư Đình vẫn không quay lại.
Có vẻ như cuộc gặp gỡ không diễn ra tốt đẹp. Nghĩ đến những gì các học sinh vừa nói, Sơ Trừng không khỏi tò mò.
Cậu nhìn lớp học đã quay trở lại hình thức tự học, cuối cùng lặng lẽ lẻn ra khỏi cửa sau và xuống lầu để hóng hớt.
Với tư cách là phó chủ nhiệm, việc đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra là một ý tưởng không tồi.
Sơ Trừng không phải là người duy nhất muốn lắng nghe sự tình bên ngoài Phòng Học vụ. Ngay cả giáo viên phòng photo bên cạnh cũng dừng lại ở đây.
“Cái nết của đứa nhỏ này không vừa đâu, khả năng tự chủ của thầy Dụ thực sự rất tốt, gặp tôi là tôi giận điên lên từ lâu rồi.” Thấy Sơ Trừng đến, giáo viên phòng photo lên tiếng kể cho câu.
Cánh cửa Phòng Đào tạo hé mở một khe hở. Từ góc nhìn của Sơ Trừng thì cậu chỉ có thể nhìn thấy một nửa đại ca. Nhưng chỉ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cậu cũng có thể đoán được hắn đã có hơi mất kiên nhẫn rồi.
Nếu thực sự là củ khoai nóng bỏng tay thì thôi xem như cậu tìm lí do đưa hắn ra ngoài để giúp hắn bình tĩnh lại. Sơ Trừng nghĩ vậy, giơ tay gõ cửa Phòng Giáo vụ.
“Con không muốn tới lớp của thầy ấy!”
“Thầy cũng không cho phép bất cứ một kẻ gây rối nào bước vào lớp thầy!”
Tiếng nói của học sinh và Dụ Tư Đình vang lên từ khe cửa. Hai bên đang trong thế giằng co, tiếng gõ cửa đột ngột dường như là tín hiệu cứu trợ.
“Mời vào.” Giám đốc Dương đáp lại bằng hai chữ.
Trước khi mở hé cánh cửa, Sơ Trừng chỉ nghĩ: Ai bắt nạt thầy Dụ của em?
Sau khi đẩy ra, cậu lại ngẩn người vì khuôn mặt đứng đối diện Dụ Tư Đình quá quen thuộc.
Đây không phải là bạn cùng phòng khi cậu nhập viện sao?
“Ứng Hạc…” So với vẻ kiêu ngạo của học sinh chuyển trường, các ‘phụ huynh’ đi cùng trông yếu thế hơn nhiều, bọn họ kéo tay áo học sinh mấy lần nhằm xoa dịu bầu không khí.
Thế nhưng bệnh nhân nhỏ lại không để ý, ánh mắt cậu nhóc rơi thẳng vào Sơ Trừng vừa mới vào cửa, đột nhiên cười lạnh.
Từ khoảng cách gần, cậu nhóc lại hạ giọng nói: “Đây là nghề dễ dàng anh nói đấy à? Một người dạy lego, một người dạy hùng biện ở một trường trung học trọng điểm? Anh tin em khiếu nại anh giáo viên mà không làm gương, lại còn nói năng linh tinh không?”
Sơ Trừng nhất thời không nói nên lời, nhưng khi nghĩ đến cậu nhóc này biến buổi sáng vui vẻ của thầy Dụ trở nên bức bối như thế, cậu không ngần ngại mà mở miệng đáp lại.
“Em không phải học trò của anh thì em khiếu nại cái gì? Với cả em không phải người duy nhất biết chuyện cũ đâu. Anh chưa kể chuyện em chổng mông và r3n rỉ sau khi cắt búi trĩ thì thôi chứ?!”
Ứng Hạc cau mày dữ tợn.
Cái tên này…
‘Phụ huynh’ đi cùng ở bên cố gắng thuyết phục cậu nhóc lần nữa: “Ông trời con à, nghe lời một xíu đi.”
Ứng Hạc lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Sao hả?”
“Như đã hứa trước đó, em phải trở lại trường học và ngoan ngoãn tham gia kì thi tuyển sinh đại học, sau đó em có thể muốn làm gì thì làm. Tại sao bây giờ em đổi ý rồi? Em như thế thì anh báo cáo với ba em kiểu gì?”
“Em nói không muốn học nữa khi nào?” Cậu học sinh lùi lại hai bước, dựa vào bàn kiềm nén sự khó chịu ở đuôi lông mày, cậu vẫn phản kháng: “Em không muốn học lớp 7, đổi lớp đi.”
Người hộ tống không đành lòng đắc tội người này nên chỉ có thể nghe lời: “Vậy em muốn đi đâu? Em tự chọn là được mà?”
Nghe cậu nhóc nói đến đây thì Dụ Tư Đình không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, hắn quay sang lãnh đạo rồi lạnh lùng nói: “Giám đốc Dương, nếu không còn chuyện gì quan trọng thì tôi về lớp.”
Bên kia chưa kịp trả lời thì Ứng Hạc đã hỏi: “Đây là thầy Sơ phụ trách lớp à? Em muốn vào lớp của thầy ấy.”
“…” Giám đốc Dương nhất thời không biết diễn tả tâm tình của mình như thế nào, ông nhìn Sơ Trừng rồi lại nhìn Dụ Tư Đình, ngập ngừng hỏi: “Nhận không?”
Dụ Tư Đình lắc tờ đơn xin làm giáo biên phó chủ nhiệm của thầy Sơ trong tay mình: “Thầy nghĩ thế nào?”
Sơ Trừng ho nhẹ nhìn cậu học sinh chuyển trường không biết gì về tình hình thực tế, cậu theo tinh thần nhân đạo trưng cầu ý kiến rồi hỏi lại: “Có chắc muốn học lớp thầy dạy không?”
–
Tác giả có lời muốn nói
Thầy Sơ: Thầy Dụ, em có nên nhận không ạ?
Bệnh nhân nhỏ: Thầy nghe con giải thích.
Mình có lời muốn nói
Thực ra học sinh vẫn kêu mình là cô và xưng con, nhưng những đứa nhỏ hơn mình ít tuổi (tầm từ 5-10 tuổi) thì nhờn và ra ngoài kêu mình là chị xưng em luôn…