Bên kia điện thoại không nói tiếng nào.
Khương Nghiên "Alo" vào ống nghe một lúc lâu, bên kia lại trực tiếp cúp điện thoại.
Khương Nghiên cau mày, trong lòng vẫn còn buồn bực, tại sao bây giờ người lái xe hộ cũng lạnh lùng như vậy?
Đường Tầm ngồi xuống bên người cô, mở miệng hỏi: "Khương nhi, nghe nói cậu đi Nepal ba năm, mang theo một đứa bé lai khá lớn trở về đúng không?"
"Đúng vậy." Khương Nghiên để điện thoại di động xuống, khuôn mặt tự hào: "Vô cùng đẹp trai vô cùng đáng yêu."
"Dù thế nào tớ cũng muốn làm mẹ nuôi đứa bé lai đấy!"
Khương Nghiên cười cười: "Vậy phải hỏi bố của bé có đồng ý hay không."
Đường Tầm nhướn mày: "Bố của bé là người nào?"
"Người đàn ông của tớ, còn có thể là người nào nữa."
Đường Tầm thở dài một tiếng: "Anh ấy là mối tình đầu của cậu à?"
"Tất nhiên, bọn tớ đều là mối tình đầu của nhau, đặc biệt thuần khiết."
"Mối tình đầu chỉ dùng để hoài niệm, tại sao cậu vẫn còn mong ngóng nhớ nhung những chuyện cũ năm đó vậy."
Rượu mạnh khiến khuôn mặt cô ửng hồng, ngà ngà men say, cô cười nói: "Mùi rượu năm xưa, cùng với anh ấy, đời này tớ cũng không nghĩ đến người khác."
"Đó là bởi vì cậu chưa chịu thử qua người đàn ông khác."
Đường Tầm dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn thủy tinh, nói: "Tớ tìm cho cậu mấy em trai thử một chút, đảm bảo ngày mai sẽ quên luôn tên họ Lục kia."
Không đợi Khương Nghiên phản ứng, Đường Tầm phất tay gọi phục vụ, ghé vào lỗ tai anh ta thấp giọng nói mấy câu, phục vụ liền xoay người đi ra khỏi phòng bao.
Chờ đến khi anh ta trở lại lần nữa, đi theo phía sau là hai người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn.
Hai người đàn ông cơ bắp đều rất tuấn tú, trẻ tuổi cường tráng, trên người tỏa ra mùi nước hoa nam nồng đậm. Cả hai đều mỉm cười với đám đàn ông và phụ nữ trong phòng, vẻ mặt xấu hổ.
Khương Nghiên đùa không nổi, dịch về phía sau: "Đừng để bọn họ tới đây."
Đường Tầm lại cười với một chàng trai, vẫy vẫy tay: "Kính chị Khương một ly rượu nào."
Hai anh chàng đẹp trai một trái một phải ngồi bên cạnh Khương Nghiên, bưng ly rượu lên.
"Đừng..."
Khương Nghiên phòng bị muốn dịch ra, lại bị bọn họ vây quanh, khó mà chống đỡ.
"Chị gái, mời chị."
Cô kéo làn váy mình xuống che che, nhấp một ngụm rượu cho có lệ: "Được rồi, tôi uống rồi... Cậu đi kính người khác được không."
Mùi nước hoa giá rẻ xộc vào mũi, có chút kích thích, lại có chút ít khó chịu.
Cô chưa bao giờ thích đàn ông xức nước hoa, không có mùi vị đàn ông chút nào. Người đàn ông trong lòng cô, dáng vẻ ra sao đã sớm có, dáng người đàn ông ấy nên thế nào, tất cả đều đã có khuôn mẫu cụ thể.
Kiên trì rèn luyện, cởi mở lạc quan, vừa dịu dàng vừa thô lỗ, nhiệt huyết đầy mình, dựa vào gần một chút, là có thể cảm nhận được nhiệt độ và năng lượng sáng rực.
Dường như người đàn ông đáp ứng đầy đủ yêu cầu kia, sẽ giống như mặt trời.
Đường Tầm bưng ly rượu, cười nói: "Cũng may lão hòa thượng Đoàn Nam kia không có ở đây, mới dám chơi đùa như vậy, Khương nhi, đừng khách khí, bọn họ rất nghe lời cậu, muốn như thế nào cũng được."
Khương Nghiên làm sao dám như thế nào, chỉ nói: "Cách xa tôi một chút là được."
"Cô gái nhỏ chỉ đang ngượng ngùng thôi, các cậu chăm sóc tốt cho cô ấy nhé."
"Đừng!" Khương Nghiên đẩy bàn tay đang đặt trên đùi cô của một người đàn ông ra: "Xin tự trọng."
Không phải cô bảo thủ, mà là ngại.
Cô không thể nhượng bộ để đàn ông sờ soạng, chịu không được, cảm thấy rất chán ghét.
"Các cậu tên là gì." Cô định bụng theo gót bọn họ thử trò chuyện một chút, dè đặt cử động trở lại.
"Em tên là Nick."
"Em tên là Brent."
Khương Nghiên khó khăn nuốt ngụm nước miếng: "Phong cách rất Tây."
Cô vừa uống vài ly rượu, cảm giác ngà say càng ngày càng đậm, mơ mơ màng màng liếc nhìn điện thoại di động, suy nghĩ tại sao người lái xe hộ còn không trả lời điện thoại của cô. Đúng lúc này, cửa "Kẽo kẹt" một tiếng, mở ra từ bên ngoài.
Người bước vào, phong trần mệt mỏi, không phải là Lục Lẫm còn có thể là ai.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, mặc bộ quần áo đi đường màu đen, dường như cùng với bóng đêm xơ xác tiêu điều hòa hợp thành một thể, trong hoàn cảnh lung túng xung quanh, lại càng không hợp.
Một Lục Lẫm trong mắt cô phân chia thành ba bốn, cô ngây ngẩn cả người.
Lục Lẫm thấy cô trên ghế sa lon, áo trễ ngực, váy ngắn cũn cỡn trên bắp đùi.
Chất lỏng trong ly rượu trên bàn rót đầy, bên cạnh cô còn ôm ấp hai tên đàn ông bảnh bao!
Vui vẻ gớm nhỉ!
Đầu óc Lục Lẫm như muốn nổ tung, hùng hổ đi đến, một tay xách một trong số những tên đàn ông cơ bắp đó lên, mạnh mẽ ném sang ghế sa lon bên cạnh.
Anh chàng cơ bắp to lớn giờ phút này giống như trang giấy mỏng manh, nhẹ nhàng để Lục Lẫm ném bay.
Lục Lẫm thuận tay vác Khương Nghiên lên.
Không phải là ôm, là vác, trực tiếp vác lên vai, đầu hướng về phía sau, hai chân để phía trước. Cơ thể Khương Nghiên mềm nhũn, uống rượu lại không ồn ào, dễ dàng để anh xốc lên, cả phòng đều đần người.
Lục Lẫm đi rồi, còn không quên cầm găng tay sáng lóng lánh của cô lên, che kín mông, phòng khi bị lộ.
Khương Nghiên bị anh xốc đến khó chịu, âm thanh yêu kiều mềm nhũn cầu xin: "Chậm chút, em... Váng đầu quá, muốn ói."
Lục Lẫm vỗ mạnh một cái lên mông cô, Khương Nghiên hét lên một tiếng: "Đau..."
"Còn biết đau à?" Giọng nói Lục Lẫm rất lạnh.
Đầu óc cô hỗn loạn, nắm chặt tay áo của anh, bị lắc lư đến hoa cả mắt.
"Đừng, đừng sờ lung tung."
Bóng đêm mịt mù, biển quảng cáo trên phố của quán bar đủ loại màu sắc, yếu ớt phát sáng.
Lục Lẫm mở cửa xe, anh trực tiếp ném cô vào, đơn giản thô bạo.
Mà anh bình tĩnh, cúi đầu nheo mắt nhìn cô. Khuôn mặt trắng nõn như trứng ngỗng ửng hồng, dáng vẻ mềm yếu nằm trên đệm xốp, váy ngắn, từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy đồ bên trong.
Cô hồn nhiên chưa phát hiện ra, khẽ vặn vẹo cơ thể, phát ra một tiếng mềm mại: "Ưm."
Vừa mới bị giày vò một lúc, áo cô không ngay ngắn, áo ngực cũng lộ ra ngoài.
Màu đen, viền ren.
Bao lấy bầu ngực tròn trịa đẫy đà.
Lục Lẫm từ trên cao nhìn xuống, cơ thể căng cứng, cảm giác máu như muốn chảy ngược về tim. Người phụ nữ này, mỗi một cử chỉ, mỗi cái ánh mắt, đều đang thử thách anh.
Anh tĩnh tâm, kéo cô đến gần cài lại mấy khuy áo trắng đã bị bung ra trước ngực.
Có lẽ tư thế ngủ của cô quá mức ngang ngược, cũng có thể do bộ ngực kiêu ngạo cao vút, hai khuy áo này, mặc anh gắng sức như thế nào, khe hở khoảng hai phân, không có cách nào có thể đóng lại.
Tay thỉnh thoảng lại chạm vào mảng thịt non mềm trên ngực, cả người Lục Lẫm đều ngứa ngáy.
Áo ngực là loại ren thoáng khí, mỏng manh như một lớp sợi.
Lại còn dám phối đồ với áo lót như vậy!
"Anh là, đang làm gì vậy?" Khương Nghiên mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lại bị kích thích mẫn cảm trên ngực đánh thức.
Lục Lẫm rụt tay của mình về, cởi áo khoác xuống trực tiếp phủ lên mặt của cô. Ngồi về vị trí lái lần nữa, lấy hộp thuốc lá trong ngăn nhỏ dưới tay lái, rút ra một điếu chuẩn bị châm.
Cái bật lửa "Tách" một tiếng, chưa kịp đốt, anh nhìn đến cơ thể đang vặn vẹo đằng sau từ kính chiếu hậu, lại đặt thuốc lá xuống.
Chìa khóa xe nhẹ nhàng vặn một cái, tiếng khởi động vang lên, anh lái xe ra ngoài.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ lung linh tuyệt đẹp, gió đêm se lạnh.
Sau khi nghe thấy cô ho nhẹ, anh đóng cửa xe vào.
Tiếng gió ầm ầm bị ngăn lại bên ngoài, trong xe yên tĩnh.
Khương Nghiên ngập ngừng hỏi: "Vừa rồi có phải anh sờ em hay không?"
"Không phải." Anh cứng rắn trả lời.
Cô ngồi dậy, ngà ngà say mông lung nói: "Lạ thật, rõ ràng có người đã sờ em."
Lục Lẫm không rõ vì sao không ngăn được bối rối ở trong lòng, lại tức giận, định không để ý đến cô.
Khương Nghiên sửa sang lại quần áo lần nữa, gục lên trên cái ghế êm ái, nhắm mắt, yên tâm nằm ngủ.
Giống như con mèo lười.
"Sau này không cho phép mặc những thứ kia."
"Ừ?"
Cô mở mắt, nghi ngờ khó hiểu: "Cái gì cơ?"
"Món đồ bên trong, chưa từng thấy đồ nào mỏng như vậy."
Lục Lẫm nhìn về phía kính chiếu hậu, cô còn đang kéo cổ áo ra, thấy không sót những hành động ngốc nghếch kia.
"Anh đang nói cái áo lót bí mật này á?" Cô cười khúc khích một tiếng: "Anh Lục Lục thích à, em đây cởi cho anh."
Thấy cô thật sự đưa tay muốn tháo khuy ra, Lục Lẫm cực kỳ hoảng sợ, đạp mạnh xuống chân phanh.
"Đừng lộn xộn!" Anh đưa tay cầm lấy cổ tay của cô: "Mặc lại quần áo cho ngay ngắn đi."
Khương Nghiên cười hì hì, chỉnh lại quần áo cho mình.
Lục Lẫm yên lòng, biết cô đang đùa giỡn.
Xe một lại lần nữa khởi động lên đường.
"Bây giờ em sống ở đâu?"
"Không nhớ rõ."
"......"
Khương Nghiên suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, sau đó trịnh trọng nói: "Thật sự không nhớ rõ."
Hết chương