Buổi tối, đường Trung Sơn xảy ra một vụ trộm cắp.
Đến khi xử lý xong việc về đến nhà, đêm đã khuya, anh bước đi những bước mệt mỏi vào nhà, trong nhà sáng đèn, ánh đèn mờ mờ, mà trong lò vi sóng còn đặt đồ ăn khuya.
Lục Lẫm thốt lên một tiếng, đi vào phòng ngủ, Khương Nghiên đã ngủ say.
Cô giống một nàng mèo nằm ngủ giữa giường, tay cầm một quyển sách, chắc là ngủ thiếp đi trong lúc đọc. Lục Lẫm nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi đến phòng bếp, bật lò vi sóng hâm nóng thức ăn, tùy tiện ăn một chút.
Tắm rửa, ngủ.
Nhanh chóng chui vào trong chăn, ôm lấy người phụ nữ của anh từ phía sau.
Khương Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Anh về rồi à?”
“Ừ.”
“Muộn thế.”
“Anh có chút việc bận, sắp cuối năm rồi, trộm cắp cũng hoành hành nhiều hơn.”
Cơ thể anh nóng lên, lòng bàn tay ấm áp cũng bắt đầu nhiệt tình.
“Nghiên Nhi, chúng mình quen nhau gần mười năm rồi đấy.”
Khương Nghiên quay đầu lại, đối mặt với anh: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh như chớp, bất tri bất giác, cũng đã lâu như vậy rồi.”
Lục Lẫm ôm cô vào trong ngực, yên lặng ôn chuyện, muốn cùng cô nhớ lại kỷ niệm: “Tính cách chúng mình đều rất bướng bỉnh, trước đây yêu nhau, thường xuyên mâu thuẫn, không để ý tới đối phương, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm, đúng không?”
Khương Nghiên đồng ý: “Không ảnh hưởng đến tình cảm.”
“Anh nghĩ, hôm nào chúng mình đi lĩnh giấy chứng nhận đi.”
Cơ thể Khương Nghiên chợt cứng đờ.
Lục Lẫm bắt đầu hôn cô, nhưng lại không nhận được đáp trả của cô.
Anh cau mày: “Sao thế em?”
“Cái này, tạm thời không vội.”
“Cái gì không vội.” Lục Lẫm ngồi dậy: “Ban đầu là ai nhất quyết muốn gả cho anh, bây giờ lại không vội.”
“Chuyện kết hôn đâu dễ dàng nói kết là kết như thế, bên bố mẹ em vẫn chưa đồng ý mà.”
“Cái này thì dễ nói, ngày mai anh sẽ mua ít quà đến thăm hỏi bác trai bác gái.”
Khương Nghiên nói: “Cửa lớn của bố em anh không thể vào đâu.”
“Làm sao không thể, anh thành tâm thành ý tới cửa cầu hôn, tại sao không cho vào cửa.”
Khương Nghiên thản nhiên nói: “Ban đầu mẹ của anh vì thể hiện quyết tâm hai nhà không kết thông gia, hợp đồng làm ăn mấy trăm vạn nói xé liền xé, bố em đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.”
“Mẹ anh là người cố chấp, sẽ không dễ thay đổi ý nghĩ của mình, nếu như em muốn đợi bà hồi tâm chuyển ý chấp nhận em, có lẽ phải chờ lâu.” Lục Lẫm nói: “Thế nên, bất kể bà có đồng ý hay không, anh cũng muốn cưới em.”
Khương Nghiên thở dài một tiếng: “Thôi... Chậm một chút đi anh, cũng đã đến lúc này rồi không vội.”
Cách bóng đêm tối mịt, Lục Lẫm nhìn cô, lặp lại lời của cô: “Đến lúc này, không vội...”
Khương Nghiên nằm xuống lần nữa, nói: “Ngủ đi anh.”
Lục Lẫm vẫn ngồi lặng thinh, sau đó giận dỗi ôm gối rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, văn phòng cục cảnh sát, Tiểu Uông thấy mắt Lục Lẫm thâm quầng như gấu trúc, cười hì hì: “Đội trưởng Lục Lục, không phải em phê bình anh, nhưng bây giờ anh không còn trẻ, phải biết tiết chế, đừng ảo tưởng mình là anh Lục mười tám tuổi!”
Mặt Lục Lẫm âm trầm: “Uông, tôi hỏi cậu một vấn đề.”
“Đội trưởng Lục Lục cứ nói đi ạ.”
“Cậu nói xem rốt cuộc trong lòng phụ nữ nghĩ gì, lúc theo đuổi tôi thì hận không thể dính lấy tôi cả đời, đợi đến khi ông đây móc tim đào phổi cho cô ấy thì ngay cả giường cũng không cho ông lên.”
Tiểu Uông nuốt nước miếng, khẽ nói: “Không phải đội trưởng Lục Lục chỉnh người quá lợi hại chứ?”
Lục Lẫm nghĩ lại, mấy lần trước hình như thật... Càng đút càng không no, mỗi tối đều làm rất nhiều lần.
“Không thể do nguyên nhân này được.”
Không phải cô rất hưởng thụ à.
“Nếu như phương diện kia của hai người không có vấn đề, vậy anh thử nghĩ xem còn nguyên nhân khác không, giống như Trần Dịch Tấn hát “Không chiếm được vĩnh viễn lo lắng, được quan tâm sẽ không sợ hãi”.”
“Cũng đúng.” Lục Lẫm gật đầu: “Tôi thấy cô ấy ỷ vào ông đây cần, không sợ gì nữa.”
Lục Lẫm quyết định trừng phạt cô, quay trở lại làm anh Lục lạnh nhạt trước đây, tuyệt đối không chủ động dính lấy cô, cũng không chủ động gọi điện thoại cho cô, nhìn xem cô định ồn ào như thế nào.
Nhưng Lục Lẫm chưa từng nghĩ đến, việc anh lạnh nhạt trực tiếp khiến Khương Nghiên chạy về nhà.
Thế mà cô dám dọn về nhà!
Con mẹ nó thật là quá đáng!
Ngày đó Đoàn Nam gọi cho Khương Nghiên một cú điện thoại, giọng nói nghe rất gấp gáp: “Em xem tin tức chưa?”
Khương Nghiên thờ ơ sửa sang lại bàn làm việc của mình: “Tin gì ạ.”
“Tin về Cao Viễn.” Đoàn Nam trầm giọng nói: “Em mở kênh thông tin của đài truyền hình quả táo đi, cậu bé đã đồng ý để phóng viên phỏng vấn.”
Khương Nghiên vội vàng mở official website kênh thông tin của đài quả táo, video đầu trang chính là Cao Viễn.
Vẫn là sự kiện Phú nhị đại lái xe gây tai nạn làm chấn động cả nước vào ba năm trước đây, phóng viên đến thăm hỏi nạn nhân trong tin tức một lần nữa, tìm hiểu cuộc sống bây giờ của họ ra sao.
Trong phòng bệnh, mẹ của cậu nằm trên giường bệnh, vẫn liệt người.
Cao Viễn đứng trước ống kính, bên cạnh đặt bức ảnh một nhà bốn người, trong ảnh cả gia đình nở nụ cười ấm áp.
Cao Viễn kể với phóng viên cuộc sống của họ trong ba năm qua, đồng thời cảm ơn lòng nhiệt tình của rất nhiều nhà hảo tâm đã giúp đỡ gia đình cậu.
Đến khi được hỏi cậu có tha thứ cho người gây tai nạn hay không, trong ánh mắt Cao Viễn toát ra hận ý khắc cốt, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho kẻ đó!”
Đoạn video phỏng vấn này mới phát ra không quá nửa ngày, nhưng bình luận đã đạt tới năm nghìn, dù sao tin Thẩm Triết gây chuyện trước đây, dính líu đến đua xe, Phú nhị đại, say rượu lái xe, ném tiền vào cảnh sát, những từ khoá này rất dễ kí/ch thích sự tức giận của cư dân mạng, hơn nữa tiếp đến lại có tin Phú nhị đại tự sát không thành, cũng coi như tương đối nóng hổi, căn bản nhân dân cả nước đều theo dõi, anh một lời tôi một câu, khiến bản tin này được xào đến sôi sùng sục.
Bây giờ phóng viên tiếp tục phỏng vấn, độ quan tâm tất nhiên sẽ không thấp, nhanh chóng đứng đầu hot search Weibo.
Khương Nghiên cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Tại sao đột nhiên lại đưa tin về việc này.”
Đoàn Nam nói: “Lần trước Cao Viễn nói Thẩm Chi nhờ thằng bé viết một bức thư, sau đó anh đến nhà tù tìm hiểu, Thẩm Triết vì biểu hiện tốt nên được giảm hình phạt, hai ngày nữa sẽ được ra tù.”
Trong lòng Khương Nghiên căng thẳng.
Trưa hôm đó, trên internet có một tài khoản công chúng danh hiệu V đăng tin trên Weibo, tiêu đề có tính kích động mạnh: 《 Tính mạng con người đến tột cùng trị giá bao nhiêu tiền — tay đua Phú nhị đại sắp được mãn án tù, ai vì bi kịch một nhà bốn người mà trả giá? 》
Tin Weibo này được đăng lên, số lượng chuyển phát lên đến hàng nghìn.
Nhưng đến buổi tối hôm đó, hot search Weibo lại bị xoá, xuất hiện rất nhiều thủy quân bắt đầu điên cuồng tẩy trắng.
“Thật ra thì người gây tai nạn đã vì hành vi của mình mà trả giá rất nhiều.”
“Ngồi tù nhiều năm như vậy chẳng lẽ ngồi chơi chắc?”
“Tôi cảm thấy, không có điều gì tốt hơn biết sai chịu sửa, huống chi cậu ấy còn nhỏ, cũng không thể một gậy đánh chết người được.”
Bên dưới comment Weibo tẩy trắng, có người trả lời: “Trời ạ, thật là khủng khiếp, thế mà bị xoá rồi.”
“Giống lầu trên, bình luận của tôi cũng bị xóa.”
“Có tiền thật sự vô pháp vô thiên à, không ai có thể quản ư, bây giờ muốn nói mà cũng không thể nói sao?!”
“Cảm nhận được lực lượng của nhà tư bản, đất nước này sớm muộn gì cũng sụp đổ.”
“Thủy quân đừng tẩy trắng nữa, có tẩy cũng không sạch sẽ đâu.”
“Mẹ kiếp, nếu Phú nhị đại dám ra ngoài, ông đây sẽ cầm dao canh cửa nhà nó.”
......
Bình luận gay gắt, câu sau điên cuồng hơn câu trước, Khương Nghiên nhìn mà kinh hồn táng đảm, sởn tóc gáy.
Cô không thể nào tưởng tượng, những lời nói gay gắt này, năm xưa kí/ch thích đến thần kinh thiếu niên yếu ớt như thế nào, để cậu phải đi lên con đường tự sát.
Lục Lẫm làm xong công việc của mình, vất vả lắm mới tìm được chút thời gian rảnh rỗi, anh gọi điện thoại cho Thẩm Chi, vội vàng hỏi: “Mẹ, có phải mẹ chi tiền mời thủy quân không?”
“Ừ, mẹ mời.” Thẩm Chi thản nhiên nói.
“Mẹ làm vậy chỉ khiến mọi chuyện đi hoàn toàn ngược lại.” Lục Lẫm vội vàng nói: “Càng kí/ch thích sự phẫn nộ của dân chúng.”
“Vậy mẹ có thể làm gì bây giờ!” Thẩm Chi nói: “Mẹ không thể chống mắt nhìn bọn họ chửi bới em trai con như vậy!”
“Chuyện này nếu không ai để ý tới, từ từ sẽ lắng xuống, bây giờ anh hùng bàn phím không hề có trách nhiệm với lời nói ra, mẹ không đọc mấy thứ này là được rồi.”
“Con nói nghe thì dễ dàng đấy, trước đây, chính những lời gièm pha này ép em trai con tự sát, bây giờ thằng bé sắp ra tù, chuyện này lại bị lôi ra, nói không chừng chính phóng viên họ Khương kia giở trò quỷ, trả thù mẹ đấy.”
“Không đâu mẹ.” Lục Lẫm nói: “Cô ấy trả thù mẹ làm gì, mẹ là mẹ con mà.”
“Cô ta tức giận chuyện hôm trước mẹ đi tìm cô ta chứ sao.”
“Mẹ đi tìm cô ấy?” Lục Lẫm kinh ngạc: “Mẹ tìm cô ấy làm gì ạ?”
Thẩm Chi nói: “Mẹ nói cho cô ta biết, chân tướng năm đó em trai con say xe, là vì chạy về gặp mặt tên bố khốn nạn kia lần cuối cùng.”
Tay cầm điện thoại của Lục Lẫm đột nhiên nắm thật chặt, căm phẫn nói: “Mẹ đã đồng ý với con không nói chuyện này rồi cơ mà!”
“Con cũng đã đồng ý với mẹ sau này vạch rõ giới hạn với cô ta, con làm được chưa? Bây giờ con lại cùng đám phóng viên khốn kiếp kia rắn chuột một ổ, con cũng đừng gọi mẹ là mẹ nữa, mẹ coi như không có đứa con trai như con.”
Thẩm Chi giận đến mức nói không lựa lời.
“Mẹ.” Giọng Lục Lẫm đột nhiên trầm xuống: “Khương Nghiên, con nhất định sẽ kết hôn với cô ấy, bất kể mẹ có đồng ý hay không. Đúng rồi, tốt nhất mẹ nên đồng ý, nếu không đứa bé sinh ra, không có bà nội sẽ rất đáng thương.”
Anh nói xong không đợi Thẩm Chi phản ứng lại, dứt khoát cúp điện thoại.
Buổi tối hôm đó, khi Khương Nghiên về nhà, chợt thấy Lục Lẫm đứng ngoài cửa, bóng dáng cao to đứng đầu hành lang, tay đút trong túi quần, ánh đèn vàng mờ mờ chiếu xuống, hắt lên bóng lưng anh lộ vẻ cô đơn tiêu điều.
Trong lòng Khương Nghiên nhói lên.
Hai người cách một khoảng rất xa, nhìn nhau từ xa.
“Sao anh lại tới đây...” Khương Nghiên chưa dứt lời, Lục Lẫm đã sải bước đến bên cô, một tay mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, ôm chặt cô.
Vô cùng vô cùng mạnh mẽ, giống như chỉ cần buông lỏng tay cô sẽ biến mất, Khương Nghiên bị ôm chặt đến mức hít thở không thông.
Cô nghĩ rằng Lục Lẫm đã xem được bản tin hôm nay, nên an ủi vỗ vỗ lưng của anh, dịu dàng nói: “Anh Lục Lục, em đọc được những bình luận trên mạng rồi, lời lẽ rất nặng nề, anh không nên đọc, không nhìn thấy thì sẽ không sao đâu.”
“Ừ...”
Dĩ nhiên Lục Lẫm không phải bởi vì chuyện này, nhưng lúc này anh cũng không muốn giải thích điều gì, nếu như cô đau lòng, sẽ làm cho cô... Đau lòng nhiều hơn nữa mới tốt.
“Ngày mai anh và mẹ sẽ đi đón Tiểu Triết ra tù.”
Cơ thể Khương Nghiên khẽ run lên.
“Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.” Lục Lẫm khàn giọng, mang theo khẩn cầu: “Có lời gì thì chúng ta chia sẻ hết ra, sau này... Chính là người một nhà, bắt đầu một lần nữa.”
Tay Khương Nghiên m/ơn trớ/n cổ Lục Lẫm, ôm chặt lấy anh.
Hết chương 53