Hộp bánh kem sầu riêng khiến người ngửi ngất ngây, giờ phút này đang nằm gọn trong tay Lục Lẫm.
Khương Nghiên nhìn anh, lo lắng nói: “Nếu anh thật sự không muốn ăn thì không cần miễn cưỡng đâu.”
Tiểu Uông ngồi bên cạnh bồi thêm một câu: “Nó giống như việc chị dâu khổ cực ba ngày ba đêm sinh cho anh một đứa con, cuối cùng đứa bé sinh ra lại vô cùng xấu, đội trưởng Lục Lục anh dám không nhận đây là đứa bé của anh à.”
Hạ Vi: “Đứa bé này lại có mày rậm mắt to như người Châu Phi vậy.”
Lục Lẫm khinh thường liếc bọn họ một cái, dùng dĩa xắn một miếng bánh kem, đút vào miệng: “Có sao đâu, chỉ là sầu riêng thôi mà, mặc dù bơ bị cứng, màu sắc cũng giống thứ nào đó không thể miêu tả, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.”
Tần Lâm rót nước trái cây vào ly: “Phục! Đội trưởng Lục đúng là người bạn trai quốc dân của Trung Quốc! Mọi người kính đội trưởng Lục một ly nào!”
Mọi người cũng nhấc ly lên cạn ly với Lục Lẫm.
Lục Lẫm uống xong một ngụm nước trái cây, sắc mặt mới dần thả lỏng.
Ăn xong bữa trưa, Tiểu Uông cùng Tần Lâm hướng dẫn Hạ Vi câu cá bên bờ sông.
Bấy giờ Khương Nghiên ngồi bên cạnh Lục Lẫm, thỏ thẻ hỏi anh: “Thật sự khó ăn lắm hả anh?”
Lục Lẫm nghiêm trang: “Em tự mình nếm thử đi rồi biết.”
Khương Nghiên nhìn hộp bánh kem nhỏ: “Nhưng anh ăn hết rồi mà.”
“Ý anh nói là nếm thử như thế này.” Dứt lời, Lục Lẫm đưa tay giữ chặt gáy cô, hôn lên môi của cô.
Tiếng nức nở của cô bị ngăn lại trong cổ họng.
Đây là một nụ hôn sâu đầy mùi vị, giữa răng môi tràn ngập vị ngọt ngấy và mùi kỳ quái của sầu riêng, Khương Nghiên mở to hai mắt, nín thở đến đỏ mặt.
“Ơ ơ ơ, làm gì đấy làm gì đấy, trước công chúng có thể chú ý đến hình tượng một chút hay không.” Tần Lâm quay đầu lại cười nói: “Lúc ân ái hai người có thể suy xét đến cẩu độc thân Tiểu Uông một chút không?”
Tiểu Uông: “Này này, kỳ thị cẩu độc thân à! Trong lòng em chỉ chứa tổ quốc nhân dân, không thèm hâm mộ đâu!”
Lục Lẫm cười nắm tay Khương Nghiên: “Chúng ta vào trong rừng đi.”
“Mình vào rừng làm gì ạ?”
“Trừ việc nói chuyện yêu đương ra thì mình còn có thể làm gì.”
Khương Nghiên lắc đầu liên tục, không đi, không đi không đi không đi!
Lục Lẫm nói: “Mẹ kiếp, em ghét bỏ ông đây đấy à.”
Khương Nghiên cúi đầu suy nghĩ một lúc: “Em đi mua kẹo cao su cho anh, được không?”
Lục Lẫm lắc đầu: “Thôi, không nói nữa, mới một miếng sầu riêng đã khiến em biến thành cô nàng xấu xa vô tình vô nghĩa là anh đủ hiểu rồi.”
Khương Nghiên kéo ống tay áo của anh lấy lòng: “Em xin thề với trời, tuyệt đối không!”
Lục Lẫm: “Sầu riêng còn mẹ nó do em làm.”
Khương Nghiên càng thêm chột dạ, bò dậy xoay người bỏ chạy: “Em phải đi mua kẹo cao su! Chờ em nhé!”
Khương Nghiên mua kẹo cao su ở rạp bán báo ngoài công viên, vừa mới xoay người, lại thấy Khương Trọng Thần mặc đồng phục của học viện, đeo kính râm đen đẹp trai ngời ngời, lén lút ngó dáo dác vào công viên.
“Đoan Nhi.”
Khương Trọng Thần sợ tới mức giật lùi về phía sau, tay che ngực, vẻ mặt hoảng sợ, xoay người định chạy.
Khương Nghiên lao ra túm lấy cổ áo cậu: “Em tới đây làm gì?”
“Em đi ngang qua.”
“Đi ngang qua?” Khương Nghiên cười nói: “Em đi về phía nào?”
“Em về trường học.”
“Trường học ở phía Đông thành phố, em lại lỡ đường sang phía Tây, thật là trùng hợp nhỉ.”
“Này này.” Khương Trọng Thần hất tay Khương Nghiên ra, lại ngó vào trong công viên: “Chị đừng lôi kéo em, chú ý hình tượng đi.”
“Em đến để gặp Hạ Vi đúng không?”
Khương Trọng Thần đỏ mặt, cãi chày cãi cối: “Đâu có, em với chị và đội trưởng Lục Lục tương đối quen thuộc, em tới gặp hai người mà.”
“Được rồi, bọn chị không cần em đến gặp.” Khương Nghiên nói: “Hôm nay không có tiết à?”
“Sáng nay em không có giờ, buổi chiều tự do hoạt động.”
“Vậy thì cùng vào đi thôi.”
“Chị ruột yêu quý của em!”
Khương Trọng Thần đi theo sau Khương Nghiên, lấy gương nhỏ ra soi mặt của mình, mặt của cậu trơn bóng, da mặt khá đẹp, hơn nữa vừa mới cạo râu, nhìn qua có cảm giác giống tiểu thịt tươi.
Từ phía xa, Tiểu Uông hét lên: “Ơ, Tiểu Trọng Trọng cũng tới này!”
Hạ Vi đang câu cá, quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó lập tức dời mắt, tiếp tục ngó lơ.
Tại sao tim lại đập nhanh nửa nhịp, kỳ lạ thật, chờ lát nữa mình phải giả vờ không thèm để ý chào một tiếng, càng tự nhiên càng tốt, ok.
Tính toán thời gian, đoán chắc cậu đã đến gần, Hạ Vi quay đầu lại mỉm cười nói: “Chào cậu, Khương Trọng Thần.”
Lục Lẫm, Tần Lâm, Tiểu Uông đồng thời nhìn về phía cô ấy.
Một cơn gió thổi qua.
Khương Trọng Thần còn đứng cách đó hơn 20m, ngồi xổm xuống buộc dây giày.
Hạ Vi:......
Ánh mắt ba tên đàn ông xấu xa càng thêm kỳ quái.
Hạ Vi lúng túng đỏ mặt: “Tôi đi vệ sinh một lát đây.”
Cô ấy đứng dậy vội vã rời đi.
Khương Trọng Thần đi đến, thấy Hạ Vi rời đi, cậu vừa hồi hộp vừa mất mát: “Cảnh sát Hạ đâu rồi, có phải chị ấy không chào đón em không?”
Tiểu Uông nói: “Ồ, không đâu, chị ấy đi ị đấy mà.”
Cách đó không xa Hạ Vi chợt dừng bước, cả người hơi khó chịu.
Khương Trọng Thần để ba lô của mình xuống, giống như một chiếc túi thần kỳ, có thể lấy từ bên trong ra rất nhiều hộp tiện lợi, trong hộp tiện lợi có nhiều loại bánh ngọt và sushi.
Tiểu Uông nói: “Đây mới đúng là ra ngoài ăn cơm dã ngoại, mấy đồng chí nữ các cô có thấy xấu hổ không hả!”
Khương Nghiên nhìn về phía Khương Trọng Thần: “Được đấy, có chuẩn bị mà đến, những thứ này đều là em làm hả?”
“Không phải, mẹ làm đấy ạ.”
Khương Nghiên cầm một miếng sushi bỏ vào miệng nếm thử, cười nói: “Không phải là mẹ làm.”
Khương Trọng Thần xấu hổ nói: “Chị đừng để Hạ Vi biết nhé.”
“Sao thế, để cô ấy biết em chuẩn bị thức ăn thì có gì không tốt, đảm đang thế còn gì.”
“Không được, như vậy sẽ không chuẩn man.” Khương Trọng Thần quay đầu nhìn Lục Lẫm ở phía sau: “Anh Lục Lục cũng không làm những thứ này, vô cùng man luôn.”
Khương Nghiên hướng dẫn từng bước: “Em trai, quan niệm này của em sai rồi, ai nói có đàn ông chuẩn man thì không thể xuống bếp nấu cơm cho vợ, em chờ xem, tương lai chị sẽ dạy dỗ anh Lục Lục của em thật tốt, bảo đảm anh ấy lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”
“Gì thế?” Tiếng nói của Lục Lẫm vang lên từ sau lừng.
Tóc gáy hai chị em dựng đứng lên, Khương Trọng Thần nói to: “Chị em nói, tương lai nhất định phải dạy dỗ anh Lục Lục thật tốt, bảo đảm anh lên được giường xuống cũng được giường!”
Khương Nghiên che mặt: “Em câm miệng đi.”
Tiểu Uông ném một miếng sushi vào trong miệng, nghe vậy quay đầu lại: “Thần Thần muốn lên giường của ai thế?”
Khương Nghiên nói: “Lên giường anh rể của nó chứ ai.”
Tiểu Uông: “Uầy, người một nhà này chịu chơi thật đấy.”
Đúng lúc này Hạ Vi đi ra, Khương Trọng Thần lập tức sửa sang lại cổ áo của mình, ngay cả tư thế ngồi cũng nhã nhặn hơn rất nhiều.
“Mọi người đang nói gì thế?” Hạ Vi hỏi.
“Thần Thần nói cậu ấy muốn lên giường của anh rể.”
“Không phải! Không phải không phải!” Khương Trọng Thần gấp đến đỏ mặt: “Sao em có thể ra tay với anh rể em được!”
Hạ Vi trách Tiểu Uông: “Thằng bé còn chưa trưởng thành, mấy người cứ mở miệng ra là đùa cợt...”
Khương Trọng Thần ngẩng đầu nhìn Hạ Vi một cái: “Em...”
Năm nay em đã 23 rồi! Cái gì mà chưa trưởng thành!
Tiểu Uông quan sát mắt Hạ Vi, nói: “Chị Vi Vi, chị trang điểm đấy à?”
Khương Trọng Thần cũng nhìn sang, Hạ Vi mất tự nhiên quay mặt đi: “Giờ cậu mới phát hiện ra à?”
“Không phải, vừa rồi chị vẫn chưa trang điểm mà, chị không thể lừa được hoả nhãn kim tinh của em đâu.” Tiểu Uông cố chấp muốn vạch trần Hạ Vi: “Chị xem mi mắt chị đi, còn cả lông mày nữa, vừa rồi không phải lông mày chị khá rậm à, bây giờ đã mảnh ra rồi, còn lớp phấn trên mặt chị nữa, định che khuyết điểm đúng không.”
Tiểu Uông càng nói, mặt Hạ Vi càng hồng.
Khương Trọng Thần chợt nói một câu: “Em chẳng nhìn ra chị Vi Vi trang điểm cơ.”
Tần Lâm thật thà cười ha hả: “Chàng trai trẻ, cậu cận bao nhiêu độ?”
Khương Trọng Thần kiên trì: “Thị lực của em là đấy!”
Hạ Vi thờ ơ nói: “Sang năm tôi cũng đã 28 tuổi rồi, sao có thể so sánh với các cô gái trẻ tuổi được.”
Khương Trọng Thần: “Chị đừng nói vậy, em cảm thấy chị còn đẹp hơn cả chị gái em.”
Khương Nghiên:???
Hoàng hôn buông xuống, Lục Lẫm lấy cớ đi vệ sinh rồi vào rừng cây nhỏ bên cạnh, chưa đến mấy phút sau, Khương Nghiên cũng đi vào theo.
Rừng cây nhỏ cao chót vót, cành lá sum xuê, ánh mặt trời không thể xuyên qua, ánh sáng cũng tối hơn rất nhiều, Khương Nghiên tìm Lục Lẫm xung quanh, nhưng chưa từng nghĩ có thể nghe thấy tiếng kìm nén khó tả của một đôi nam nữ từ đằng trước truyền đến.
Trong lòng Khương Nghiên hoảng hốt, xoay người lại vừa khéo để Lục Lẫm bắt được mà kéo đi, anh kéo cô đến sau một thân cây rồi che miệng cô lại.
Anh quay đầu lại nhìn một chút, ra dấu với cô đừng lên tiếng.
Khương Nghiên đỏ mặt gật đầu.
Thật chịu chơi, thế mà họ dám bày tỏ tình yêu nồng nhiệt trong rừng cây nhỏ.
“Không phải anh đi vệ sinh à?” Cô khẽ hỏi anh.
“Anh đi vệ sinh lộ thiên, em đi theo làm gì?”
“Em... Đến đưa giấy cho anh.”
Lục Lẫm khẽ cười nhạo một tiếng, sau đó lấy tay nhấc cằm cô lên, ghé mặt lại gần, ngậm môi của cô. Tay Khương Nghiên nắm chặt vạt áo trước ngực anh, hơi đưa lưỡi ra cho anh.
Đôi nam nữ phía sau càng thêm kịch liệt, vì thế mà hai người hôn nhau càng thêm say đắm.
Lục Lẫm dứt khoát chống Khương Nghiên lên thân cây, gấp gáp định tháo thắt lưng của mình ra.
Khương Nghiên đè lên tay của anh: “Đừng anh.”
“Ừm.”
Mặc dù dục hỏa đốt người, nhưng Lục Lẫm vẫn lý trí kiềm chế, chỉ cùng cô hôn một nụ hôn ướt át.
“Anh còn nhớ khu rừng nhỏ phía sau trường đại học không.”
“Đương nhiên anh vẫn nhớ.” Vành tai, tóc mai của anh và cô cùng chạm vào nhau: “Khi đó còn trẻ, làm việc không để ý hậu quả, nếu chúng ta bị bắt được, sẽ bị đuổi học ngay.”
Khương Nghiên nói: “Anh sẽ bị đuổi học, còn em thi không, nhưng em sẽ bị bố đánh.”
“Nếu thật sự bị bắt, anh sẽ đến nhà em cầu hôn.”
“Tên nhóc nghèo rớt mùng tơi như anh thì dùng cái gì để đến nhà em cầu hôn?”
“Dùng mạng sống của anh, chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ đối xử tốt với em một ngày.”
Mặc dù đã qua tuổi tình yêu nồng nhiệt, nhưng Khương Nghiên và Lục Lẫm vẫn không muốn kết thúc sự thân mật, khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau, luôn không đủ thời gian.
Lục Lẫm rất muốn ôm cô ngủ một giấc đến thiên hoang địa lão.
Bọn họ ngồi trên thảm cỏ xanh dưới bóng cây, anh thì thầm bên tai cô, nói những lời vừa buồn nôn vừa âu yếm.
Khương Nghiên đặt tay trước ngực anh, nhẹ nhàng nắm lại, cúi đầu cười khanh khách.
Khi người đàn ông này dịu dàng, có thể làm tim bạn chìm trong hũ mật.
“Ơ, hai người ở đây à.” Tiểu Uông đi vào cánh rừng: “Ôi ôi ôi ôi, cay mắt quá.”
Lục Lẫm nói: “Chúng tôi đi chỗ khác vậy.”
“Hai người đang làm gì thế.”
“Người độc thân như Uông, hỏi kỹ như vậy làm gì.”
“Hừ, đội trưởng Lục Lục đừng nghĩ rằng anh có chị dâu thì có thể tùy tiện kỳ thị cấp dưới nhé!” Tiểu Uông vô cùng không phục.